Thượng Chi Đầu

Chương 13: Cưỡi hổ khó xuống



41

Rốt cuộc thái tử cũng không g.i.ế.t ta, phái người đưa ta về viện nhốt lại.

Mới đầu ta không hiểu vì sao thái tử lại bắt mình, về sau ta mới biết được, sau khi biết ta mang thai, Tiêu Hoài thật sự bắt đầu bày mưu tính kế giải quyết đám người An Khánh vương, chuẩn bị rời khỏi kinh thành.

Thái tử cũng không ngốc, dĩ nhiên nhìn ra được sự khác thường của hắn, quan hệ của hai người họ rất thân thiết, muốn điều tra Tiêu Hoài cũng không khó, rất dễ dàng biết được mọi chuyện đều là vì ta.

Hắc y nhân và tên râu ria đều là người mà thái tử âm thầm thuê đến, vốn định bắt ta đi rồi lập tức mang ra khỏi thành, không nghĩ tới hôm đó hoàng thượng ở trong kinh đột nhiên có hứng muốn đi tuần tra, cửa thành kiểm tra cực nghiêm, căn bản là không mang ra được, đám người này đành phải đem ta nhốt ở một gian phòng gác mái, chờ chỉ thị của thái tử.

Mặc dù thái tử cực kỳ chán ghét ta, nhưng lại niệm tình Tiêu Hoài, trì trệ việc hạ lệnh g.i.ế.t ta, lúc này mới cho Tiêu Hoài có thời gian tìm được ta.

Sau khi về đến viện, cửa viện liền bị khoá lại, người thái tử phái tới canh chừng cả ngày, không cho ta bước ra cửa nửa bước.

Ta không biết Tiêu Hoài thế nào, nhưng ta đoán hắn hẳn là vẫn còn sống, nếu không thái tử đã sớm rút gân lột da ta rồi.

Ta thật sự không nghĩ tới hắn sẽ đỡ đao cho ta, hắn đang suy nghĩ cái gì, ta luôn nhìn không thấu.

Có lẽ hắn có ý định khác, hoặc có lẽ, chỉ vì đứa trẻ trong bụng ta.

Những ngày này bị nhốt lại, ta không thể biết có chuyện gì xảy ra bên ngoài hay không, cũng không tiếp xúc được với bất kì kẻ nào bên ngoài, cả ngày im ắng không nói gì.

Chỉ có Lộ Châu thi thoảng nói với ta đôi ba lời.

Ta không có gì để lo lắng, ngoại trừ Hoa Sinh.

Mấy ngày nay hắn vẫn chưa trở về, Lộ Châu cũng không biết hắn đã đi đâu, ta chỉ có thể sốt ruột, sợ hắn xảy ra chuyện.

Cứ như vậy lo sợ bất an qua năm ngày, bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa, tiếng bước chân rất nhiều, rất ồn ào, ta còn tưởng là Tiêu Hoài trở về, vừa mở cửa, người tiến vào lại là Tiêu Vô Kỳ.

Hắn nói: “Tước nhi, ta đến rồi.”

Hắn đứng đó, không giả vờ khập khiễng nữa, ban ngày ban mặt đến tìm ta, trên mặt bình thản, không có nửa phần dị sắc.

Thủ hạ của thái tử cúi đầu đứng ở bên cạnh, không dám ngăn cản, hình như đang kiêng kỵ ai.

Ta không nhúc nhích, nhìn về phía sau hắn, có mấy người thị vệ, còn có mấy người, thân hắc y đội mũ cao, khuôn mặt trắng bệch, trong hành động của họ lộ ra khí chất mềm mỏng, đây là, thái giám?

Ta hỏi Tiêu Vô Kỳ: “Sao ngươi lại đến đây?”

Hắn mím môi cười cười, đi tới, nhẹ nhàng nắm tay ta, trong mắt tràn đầy dịu dàng: “Đương nhiên là đến vì nàng.”

Sự dịu dàng này của hắn thật quỷ dị, e rằng không phải là diễn trò cho những thái giám kia xem, nhưng vì sao? Tiêu Hoài vẫn chưa c.h.ế.t, hắn sao dám dẫn ta đi như vậy?

“Đồ ngốc, nàng làm sao vậy?” Hắn búng mũi ta một cái, nhìn thoáng qua những thái giám kia, cười nhẹ nói: “Hoàng thượng đã tứ hôn nàng cho ta, hôm nay ta đến, là muốn tiếp thánh chỉ này với nàng.”

Ta nghiêng đầu nhìn, thái giám dẫn đầu đến gần một chút, vui vẻ cười nói: “Mặc dù là tứ hôn, nhưng cũng phải là ngươi tình ta nguyện, nếu ngươi không muốn nhận thánh chỉ, hôn sự này liền không thành.”

Ta đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn chằm chằm Tiêu Vô Kỳ, hắn siết chặt tay ta, cười hỏi: “Tước nhi, nàng có nguyện ý gả cho ta không?”

Thật là một màn tình cảm nồng nàn, khiến cho người ta suy nghĩ.

Có thể làm cho hoàng đế tự mình tứ hôn, cũng bỏ không ít công phu.

Thấy ta do dự, Tiêu Vô Kỳ thu lại nụ cười, ra vẻ biểu cảm hơi mất mát, buồn bực hỏi ta: “Nàng không nói lời nào, có phải đã thay đổi tâm ý rồi hay không?”

Ta ngước mắt đối diện với hắn, không cần hắn nói thêm, liền hiểu, hắn đang hỏi ta, có phải đã động tâm với Tiêu Hoài rồi hay không, có phải không muốn đối phó Tiêu Hoài nữa hay không.

Ta da cười thịt không cười, không trả lời hắn, chỉ rút tay ra, quỳ xuống với thái giám kia: “Dân nữ tiếp chỉ.”

Bọn họ có ý gì, ta đại khái đã có thể đoán được vài phần, An Khánh vương lúc trước đã nói Tiêu Hoài vẫn không có động tĩnh, không bắt được điểm sai, hôm nay, liền thừa dịp hắn bị thương nặng, để Tiêu Vô Kỳ cưới ta.

Ta hèn mọn như loài giun dế, hoàng đế hẳn không biết ta là người nào, về việc đại thần của hắn có vướng mắc, tất nhiên là Tiêu Vô Kỳ nói cái gì, hắn liền tin cái đấy.

*Giun dế (蝼蚁): ví với người có địa vị thấp kém.

Ta dường như có thể tưởng tượng Tiêu Vô Kỳ đã dùng cái miệng thâm tình đến cỡ nào, mới đổi lấy được một chỉ tứ hôn này.

Đợi đến khi Tiêu Hoài biết được tin tức này, hắn làm sao nhịn được, làm sao có thể nuốt trôi, hắn chắc chắn sẽ ra tay, mang nhược điểm đưa đến tay Tiêu Vô Kỳ.

Ta không thể nói rõ tâm trạng hiện tại của mình, vừa tức giận Tiêu Vô Kỳ đẩy ta vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan này, vừa hận chính mình, vì sao lại cảm thấy tiến thoái lưỡng nan?

G.i.ế.t Tiêu Hoài, vốn là lý do ta để ta sống, hiện giờ ta thành thanh đao g.i.ế.t hắn, ta nên vui mừng mới phải.

Trên mặt Tiêu Vô Kỳ lại nở nụ cười, quỳ gối bên cạnh ta, thiên ân vạn tạ tiếp chỉ.

Sau đó, thái giám kia khách sáo vài câu với Tiêu Vô Kỳ, thu một xấp ngân phiếu lớn, vui vẻ rời đi.

Tiêu Vô Kỳ nắm lấy tay ta lần nữa, nhưng lần này, không còn giả vờ ôn nhu nữa, hắn nói: “Ta đưa ngươi đi.”

Ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo hắn.

Từ sau khi Tiêu Vô Kỳ vào Thái Học Viện, liền rời khỏi Tiêu phủ, mua một trạch viện khác ở gần hoàng cung, ta biết đây là nơi nào, nhưng cũng chưa từng đi qua, lần đầu tiên nhìn thấy, đúng là muốn sống trong đó.

Sau khi mọi thứ được sắp xếp ổn thoả, hắn ngồi xuống trước mặt ta, nói: “Bây giờ, ngươi muốn hỏi gì thì hỏi đi.”

Ta có rất nhiều thứ muốn hỏi, nhưng trong thời gian ngắn không thể nghĩ được nhiều, chỉ có thể nghĩ đến đâu hỏi đến đó.

“Cái chân này của ngươi?”

“Nửa tháng trước đã không còn giả vờ nữa, ngươi lâu ngày không gặp ta, tất nhiên là không biết.”

“Ngươi làm sao có thể khiến hoàng thượng tứ hôn?”

“Sáu ngày trước, hoàng thượng đi tuần gặp phải thích khách, ta xả thân che chở cho hắn, sau khi trở về, hắn liền đồng ý ban thưởng cho ta một thứ.”

Hắn dừng lại một chút, lại nói: “Ta vốn dĩ, không muốn hoàng thượng ban hôn.”

“Vậy tại sao đột nhiên lại như vậy?” Ta nhìn chằm chằm vào hắn, chờ hắn nói tiếp.

“Bởi vì ta nhận được một tin.” Hắn nhìn ta, đôi mắt của hắn có chút thất vọng: “Có một tin ngươi còn giấu ta.”

Thân thể ta cứng đờ, tim ngừng đập nửa nhịp, tin ta giấu hắn chỉ có một, mang thai.

Nhưng chuyện này là do ai đã tiết lộ? Lang trung là người của Tiêu Hoài, trừ phi hắn không muốn sống, nếu không tuyệt đối sẽ không dám phản bội. Lộ Châu? Không lẽ nàng là người của Tiêu Vô Kỳ?

Ta bình tĩnh hỏi hắn: “Ngươi nghe được từ đâu?”

Hắn cười, nhìn ta một lát, liền nói với thủ vệ đang chờ ở ngoài cửa: “Dẫn hắn vào.”

“Vâng.”

Thủ vệ đáp một tiếng, xoay người rời đi, chỉ chốc lát sau, cửa vang lên tiếng bước chân quen thuộc, cực nhẹ.

Hơi thở của ta như ngưng tụ, suy nghĩ trong nháy mắt bắt đầu hỗn loạn, ta thế nào cũng không nghĩ tới là hắn, hoặc là, ta sớm nên biết là hắn.

“Hoa Sinh?”

Hắn cúi đầu, yên lặng đi đến bên cạnh Tiêu Vô Kỳ, không muốn nhìn ta.

Tình huống trước mắt làm cho ta có chút trở tay không kịp, suy nghĩ hỗn loạn một hồi lâu, mới ôm một trái tim gần như muốn đóng băng, hỏi hắn: “Đệ là người của hắn?“

“Ta không phải là người của ai hết!” Hắn ngẩng đầu lên, đáy mắt đầy nước mắt: “Nói cách khác, ai có thể g.i.ế.t Tiêu Hoài, ta chính là người của người đó.”

Ta sững sờ, khó khăn mở miệng: “Hoa Sinh... Đệ biết hết rồi?”

Hắn quay đầu trầm mặc, Tiêu Vô Kỳ ở một bên tiếp lời: “Hắn đương nhiên biết, Tước nhi, là ta dẫn hắn vào kinh thành.”

Ta giật mình trong chốc lát, bừng tỉnh đại ngộ, khó trách lúc trước Hoa Sinh đụng phải ta trùng hợp như vậy, khó trách hắn ở trước mặt Tiêu Hoài khác thường như vậy, hoá ra sự thật mà ra đang cố che giấu, đã sớm là nỗi đau trong tim hắn.

Cảm giác tội lỗi lấn át ta, cắn thẳng vào trái tim như một con dã thú, ta cố nén nước mắt, run rẩy nói: “Hoa Sinh, ta xin lỗi.”

Hắn lau mặt liên tục, nước mắt vẫn rơi, không muốn nói thêm lời nào.

Tiêu Vô Kỳ thấy vậy, nhẹ nhàng vỗ về hắn, nói: “Hoa Sinh, ngươi đi ra ngoài trước đi.”

Thiếu niên như được giải thoát, chạy ra ngoài, ta nhìn hắn biến mất, nước mắt không biết từ lúc nào lăn xuống, như hạt châu đứt dây.

Ta nhìn Tiêu Vô Kỳ, nuốt xuống sự khổ sở gần như sắp phá vỡ lồng ngực, bình tĩnh lại một hồi, mới hỏi hắn: “Cho nên, ta và hài tử trong bụng ta, chính là đao của các ngươi, bây giờ ngươi định làm gì? Lợi dụng ta để diệt trừ Tiêu Hoài, sau đó lại giải quyết ta?”

Hắn nhìn ta, khoé mắt lộ vẻ bi thương: “Không phải, Tước nhi, bất kể là ngươi hay hài tử, ta cũng sẽ không làm tổn thương nửa phần.”

“Ta mang thai hài tử của Tiêu Hoài, ngươi có thể dung nạp nó? An Khánh vương có thể tha cho nó sao?”

“An Khánh vương không biết.”

Hắn nhìn ta, chậm rãi nói: “An Khánh vương là lí do thứ hai ta cầu hoàng thượng tứ hôn, thứ nhất là vì khiêu khích Tiêu Hoài, thứ hai là vì bảo vệ ngươi. Với tính khí của An Khánh vương, nếu phát hiện ngươi mang thai, hắn tuyệt đối không thể dễ dàng dung thứ, cho nên ta mới muốn cưới ngươi, đem đứa trẻ này đẩy cho ta.”

“Ngươi thật từ bi, chịu giữ lại hài tử của kẻ thù.”

Hắn cười nhẹ: “Ta không quan tâm đứa trẻ này, giữ lại hay không, là quyết định của ngươi, ta chỉ cần bảo vệ được ngươi, vậy là đủ.”

“Vì bảo vệ ta mà lừa gạt An Khánh vương, tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm? Tại sao?”

“Tại sao ư?” Hắn mỉm cười, dịu dàng như gió xuân, “Nào có nhiều lí do như vậy, ta chỉ không muốn ngươi bị thương tổn mà thôi. Ngươi xem, hiện giờ sau mỗi một câu nói của ta, ngươi cũng phải nghĩ tới nghĩ lui, để tìm ra một lí do hợp lí. Ta nhớ rõ lúc mới gặp ngươi, ngươi không như vậy, khi đó ngươi đứng lẻ loi một mình ở nơi ồn ào náo nhiệt, đơn thuần yếu ớt, tốt đẹp đến mức làm cho người ta muốn nâng niu trong lòng bàn tay để che chở, nhưng bây giờ, lại không còn như trước nữa.”

Ta nghe hắn nói những lời này, trong lòng có chút bất ngờ, nhưng cẩn thận nghĩ lại, hắn nói cũng đúng, gần đây, ta thay đổi quá nhiều, mẫn cảm đa nghi, đã sớm không còn giống như lúc trước.

Ta cười khổ, nói: “Con người sẽ luôn thay đổi.”

Tiêu Vô Kỳ im lặng trong nháy mắt, đáp: “Phải, con người sẽ thay đổi, cho nên ta cũng sẽ khiến ngươi trở lại là Tước nhi của trước đây.”

Ta sửng sốt một khắc, nghi ngờ nhìn về phía hắn, hắn lại chỉ đáp lại ta bằng một nụ cười, nghiêm túc nói: “Chờ hết thảy mọi chuyện chấm dứt, ngươi chính là một con chim tự do tự tại nhất trên đời này, sẽ không cần hoảng sợ sầu lo, cũng không cần nghi ngờ mọi lúc, cẩn thận mọi nơi, những ngày như vậy sẽ không còn quá xa nữa, ngươi tin ta.”

Ta nhìn hắn, sợ là hắn thật lòng, cũng sợ đây chỉ là sự dịu dàng nhất thời, sau cùng ta chỉ né tránh ánh mắt của hắn, hoảng hốt trở về phòng mình.

Khi trời sắp tối, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, mấy gã sai vặt chạy tới líu ríu nói gì đó, nhưng từ trong âm thanh hỗn loạn này, ta phân biệt được giọng nói quen thuộc của một thiếu niên.

Ta mở cửa nhìn về phía hắn, hắn đang bị mấy người ngăn cản, đầu đầy mồ hôi, trán ướt đẫm, xem ra là vừa chạy rất nhanh để đến đây.

“Tước nhi!” Nhìn thấy ta, hắn vội gọi một tiếng.

Mấy gã sai vặt kia vẫn ngăn cản, tốt bụng khuyên nhủ: “Cố tiểu thiếu gia, đại nhân nhà ta dặn dò không được cho bất kì kẻ nào vào, ngài đừng làm khó bọn ta!”

“Buông ra!” Hắn dùng sức đẩy, khiến những người đó lảo đảo một hồi, sau đó rút đao bên hông ra, “Các ngươi ai dám ngăn cản, đừng trách ta ra tay!”

Đám sai vặt thấy đao, đều có chút sợ hãi, đưa hai tay về phía trước che chắn người mình: “Ngài đây là muốn làm gì, đừng kích động!”

Cố Nguyên Bùi dùng đao khua khua một lúc, sau đó lợi dụng sơ hở chui vào khoảng trống chạy về phía ta, thừa dịp những người đó chưa đuổi đến, hắn nhanh chóng kéo ta vào, đóng cửa cài then, lại dùng thân thể gắt gao chặn lại.

“Sao đệ lại tới đây?” Ta hỏi.

“Tước nhi.” Hắn gọi ta một tiếng, trong mắt có chút gấp gáp, “Tỷ thật sự muốn gả cho sư phụ sao? Sao có thể như thế được? Hai người đều mới chỉ gặp nhau có vài lần, sao tỷ lại có thể nguyện ý gả cho hắn?”

Thì ra hắn đến là vì chuyện này, ta thở dài cười cười, “Nguyên Bùi, đây là do hoàng thượng tứ hôn, không phải là chuyện mà ta có thể cự tuyệt.”

“Ta mặc kệ tứ hôn hay không tứ hôn, tỷ thích hắn sao?”

Ta quay đầu lại không nhìn hắn, “Mặc kệ có thích hay không, thánh chỉ đều đã nhận, chuyện này đã định, không còn đường quay lại.”

“Vậy có nghĩa là không thích!” Hắn bắt lấy cánh tay ta, “Tỷ đừng nói thánh chỉ, thánh chỉ cũng không phải tâm ý của tỷ, ta không quan tâm cái khác, ta chỉ quan tâm tỷ có thích hay không, có vui hay không, Tước nhi, nếu tỷ không thích, ta đưa tỷ chạy trốn được không? Đừng gả cho hắn được không?”

“Đủ rồi.” Ta đẩy hắn ra, “Đây cũng là lựa chọn của ta, ta thích hắn, chính ta nguyện ý gả cho hắn.”

“Ta không tin đâu! Tỷ còn thích Tiêu Hoài nhiều hơn hắn!”

Nghe thấy hai chữ “Tiêu Hoài”, trái tim ta giống như bị chọc một cái, vừa tức vừa giận, ngọn lửa lập tức bùng lên, ta cau mày, trách cứ nói: “Đệ nói bậy cái gì vậy? Đệ cũng không phải là ta, đệ dựa vào cái gì mà nói như vậy?”

Có lẽ trông ta có chút đáng sợ, hắn giật mình một chút, vội vàng nói: “Ta sai rồi, ta nói bậy, tỷ đừng tức giận.”

Hắn nói xong, trấn tĩnh lại rồi đi tới nắm hai vai ta, hạ thấp giọng xuống một chút, “Đừng gả cho hắn được không? Tước nhi, ta đã có manh mối của tổ mẫu tỷ, ta sắp tìm được bà ấy rồi.”

Ta cầm ngược lại tay hắn, nhỏ giọng nói: “Đệ tìm được tổ mẫu của ta rồi?”

Hắn cuống quít gật đầu, “Sẽ rất nhanh tìm được, ta thật sự có manh mối, tỷ đừng thành thân được không? Chờ tìm được tổ mẫu của tỷ, ta liền dẫn hai người rời khỏi kinh thành, có được không?”

Nhưng ta, nhưng ta còn muốn báo thù cho Vân Thường.

Ta do dự một lát, quay đầu nói: “Ta sẽ không đi, đệ nói gì cũng vô dụng, huống gì nếu ta đi chính là kháng chỉ, đó chính là tử tội, đệ cũng không gánh nổi.”

“Không sao, Thiên Hương Các chúng ta có kim bài miễn tử, ta có thể mang tỷ đi!”

“Kim bài miễn tử không phải để dùng như vậy!” Ta đẩy hắn ra, chất vấn: “Rốt cuộc đệ vì cái gì mà nhất định muốn ngăn cản ta? Đệ có cơ sở gì chứ?”

“Ta, bởi vì ta...” Hắn nhìn ta, hốc mắt có chút ướt, dường như là muốn nói gì đó, lại cắn răng không thể nói ra, một lúc lâu sau mới nói, “Chúng ta là hảo bằng hữu, ta hy vọng tỷ có thể vui vẻ.”

“Nếu đệ thật sự coi ta là bằng hữu, vậy thì hãy tôn trọng lựa chọn của ta, được không?”

Ta mặt đối mặt với hắn, hắn nghiêng đầu, hít sâu, một lúc lâu sau mới nói: “Được, ta tôn trọng tỷ.”

Hắn xoay người, định mở cửa, bỗng nhiên quay đầu lại cười, “Hôm nay ta có hơi kích động, tỷ cũng đừng giận ta, chúng ta là hảo bằng hữu mà, không nên giận hảo bằng hữu.”

“Nguyên Bùi...”

“Ta đi đây, hôm khác đến thăm tỷ.”

Hắn quay đầu, mở cửa đi ra ngoài.

Sau khi hắn vào phòng ta, mấy gã sai vặt kia liền chạy đi thông báo cho Tiêu Vô Kỳ, lúc này trong viện không có ai, ta liền đứng ở bên cửa, nhìn hắn lẻ loi biến mất trong tầm mắt.

42

Mũi tên đã ở trên dây, không thể không bắn.

Hôn sự của ta và Tiêu Vô Kỳ sẽ tổ chức vào hai mươi ngày sau, cũng không phải là ngày tốt lành, nhưng nếu trì hoãn quá lâu, sẽ làm cho Tiêu Hoài có thêm thời gian dưỡng thương, sợ rằng sẽ xảy ra biến cố.

Nghe nói, buổi chiều ngày ta bị đón đi, Tiêu Hoài liền tỉnh, tin tức tứ hôn tất nhiên không ai có thể giấu được, hắn sẽ không thể không biết.

Ta cho rằng hắn sẽ tức điên, hận không thể g.i.ế.t ta, bởi vì ta mang thai hài tử của hắn, lại muốn gả cho người hắn hận.

Nhưng hắn không làm vậy, hắn bình tĩnh đến đáng sợ.

An Khánh vương đã tới đây vài lần, ban đầu còn vừa nói vừa cười, châm chọc Tiêu Hoài, muốn chờ xem kịch hay.

Nhưng càng về sau, hắn càng cười không nổi.

Nghe nói sau khi Tiêu Hoài tỉnh lại, ăn uống đầy đủ, hai ngày nay thân thể đã tốt hơn một chút, còn ra khỏi phủ, nhưng mà cũng chỉ là đi tửu lâu ngồi một lúc, người nào cũng không gặp, chuyện gì cũng không làm.

Hôn sự này là hoàng thượng ban cho, ngoài mặt hắn quả thực cũng không dám làm gì, nhưng với tính cách có thù tất báo của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này.

Bên ngoài càng bình tĩnh, sóng gió bên trong có lẽ sẽ càng lớn.

An Khánh vương hận không thể theo dõi hắn suốt mười hai canh giờ, chờ hắn có động thái nhỏ, để lộ ra manh mối, nhưng mười ngày trôi qua rồi, một chút động tĩnh cũng không có.

“Chẳng lẽ, hắn vốn dĩ không quan tâm tới nữ nhân này?” An Khánh vương vừa uống trà, vừa hỏi Tiêu Vô Kỳ.

Tiêu Vô Kỳ cũng bày vẻ mặt ảm đạm, nói: “Chắc là sẽ không, vương gia đừng quá nóng vội.”

“Bản vương đâu có nóng lòng, hừ, không sao, ngươi lấy hôn sự của chính mình làm tiền đặt cược, chuyện làm ăn này dù có thua lỗ, ta cũng không bị thiệt thòi.”

“Thần không cảm thấy đây là chuyện làm ăn.” Tiêu Vô Kỳ lại đưa ánh mắt đầy tình ý mà hắn đã luyện tập vô số lần hướng về phía ta, “Có thể cưới được người mình thích, như thế nào cũng là có lời.”

“Tuy tình cảm của hai huynh đệ các ngươi không tốt, nhưng ngược lại lại có sở thích giống nhau.”

An Khánh vương phun ra một bã trà vụn, lại nói: “Nếu hắn đã không thèm để ý như vậy, cũng không cần giam nàng cả ngày trong phòng, để cho nàng đi ra ngoài đi dạo một chút.”

Ta liếc nhìn hắn, không nói gì.

Đương nhiên là hắn không phải sợ ta buồn bực, chỉ là muốn cố ý để cho ta ra ngoài rêu rao, xem Tiêu Hoài có thật sự không thèm để ý chút nào hay không.

Có ích gì chứ, người cẩn trọng như Tiêu Hoài, nếu thật sự có tính toán gì, tuyệt đối sẽ không lộ ra sơ hở, cho dù ta đi ra ngoài gặp phải hắn, cũng chưa chắc hắn sẽ có phản ứng.

Nghĩ là như vậy, nhưng thật đúng là đã gặp được hắn.

Khi đó ta đang thử hỉ phục ở trong gian phòng trên lầu hai, vừa mặc xong đi ra, thì phát hiện cửa bên ngoài bị đóng lại, nha hoàn và ông chủ chờ ở ngoài đều không thấy đâu, trong phòng chỉ có một người, Tiêu Hoài.

Hắn gầy đi rất nhiều, vốn không phải là người yếu ớt gì, nhưng hiện tại sắc mặt lại trắng bệch như tờ giấy, gầy yếu đến nỗi gió thổi qua sẽ ngã xuống.

Ta giật mình, hoảng hốt lui về phía sau vài bước, hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”

“Đương nhiên là đến thăm nàng.”

Hắn nhìn ta, chậm rãi từng bước đi tới, ta hoảng sợ toan chạy về phía cửa sổ, lại bị hắn bắt lấy, hắn trông như người bệnh dễ ngã, nhưng sức lực vẫn rất lớn, ta hoàn toàn không thể giãy giụa.

“Buông ra! Ngươi đừng đụng vào ta, ngươi muốn làm gì?!”

Ta sợ hắn bóp c.h.ế.t ta, dùng sức đẩy hắn, thiếu chút nữa cắn xuống.

“Tước nhi.” Hắn đè ta lại, mãi đến khi ta miễn cưỡng tỉnh táo lại, mới đưa tay sờ hỉ phục trên người ta, nói: “Màu đỏ rất hợp với nàng.”

Ta không thể cử động, chỉ sợ hãi nhìn hắn, không biết hắn muốn làm gì.

Hắn nhìn vào biểu cảm sợ hãi của ta, đưa tay lên chầm chậm vuốt ve khuôn mặt ta, nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao lại thành hôn với hắn? Tước nhi, ta đối với nàng không đủ tốt sao? Ta đã nói sẽ mang nàng rời khỏi kinh thành, tại sao nàng còn muốn gả cho hắn?”

Ta thở hổn hển, đè xuống nỗi sợ trong lòng, nước mắt lại trào ra, nghẹn ngào, gằn từng chữ nói cho hắn biết: “Bởi vì, ta sợ, ta rất sợ ở bên cạnh ngươi mỗi ngày.”

“Sợ cái gì?”

“Ta sợ, một ngày nào đó cũng sẽ bị ngươi chôn trong tuyết, sợ ngươi mất hứng liền bóp c.h.ế.t ta.”

Hắn ngây ngẩn cả người, lập tức tiến gần ta hơn một chút, hai thân thể áp sát vào nhau, “Nàng nghĩ ta là người như vậy sao? Nàng nghĩ ta sẽ g.i.ế.t nàng sao? Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc làm tổn thương nàng, việc ta làm vì nàng vẫn chưa đủ nhiều sao? Tại sao nàng lại nghĩ như vậy? Tại sao?!”

“Bởi vì sự tàn bạo của ngươi đã khắc vào trong xương!” Ta dùng sức đẩy hắn ra, liều lĩnh khiếu tố: “Ngươi bạo ngược thành tính, làm nhiều việc ác, ngươi muốn ta nghĩ như thế nào về ngươi?”

Hắn lùi hai bước, đè ngực lại, đau đến sắc mặt trắng bệch, trì hoãn một hồi, mới nhìn ta, không cam lòng nói: “Bạo ngược thành tính, làm nhiều việc ác, đây chính là ta trong mắt nàng. Nhưng Tước nhi, mặc kệ ta đã làm cái gì, ta vốn không nghĩ tới chuyện muốn hại nàng, tại sao nàng lại không nhìn thấy? Nàng hiểu Tiêu Vô Kỳ bao nhiêu? Làm sao nàng biết hắn đối với nàng thật lòng hay giả vờ? Làm sao nàng biết hắn có lợi dụng nàng hay không?”

“Đây không phải là ngươi trong mắt ta, đây chính là bộ dạng vốn có của ngươi! Phải, ta không hiểu nhiều về Tiêu Vô Kỳ, nhưng ít nhất ta biết hắn là người tốt, hắn không g.i.ế.t người, hắn sẽ giúp đỡ người xa lạ, hắn sẽ vì người khác mà không màng đến dục vọng cá nhân của mình, người như ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu.”

Hắn nhìn ta trong sự kinh ngạc, ánh mắt tái nhợt bất lực. Ta nhân cơ hội này định chạy trốn, hắn không để ý đến vết thương chưa lành, một tay giữ chặt ta, gần như tuyệt vọng nói: “Đừng gả cho hắn, coi như... coi như là vì đứa trẻ này, đừng mang theo hài tử của ta gả cho hắn, cầu xin nàng.”

Ta quay đầu, nhìn thấy một giọt nước mắt dưới góc mắt của hắn, trái tim co rút lại, sững sờ trong chớp mắt, sau đó lập tức dùng sức hất hắn ra, mở cửa chạy ra ngoài.

Mũi tên đã ở trên dây, không thể không bắn.

Lễ thành hôn của ta và Tiêu Vô Kỳ được tổ chức ở Tiêu phủ, sáng sớm hôm đó, Tiêu Vô Kỳ cưỡi ngựa xuất phát từ Tiêu phủ, đón ta từ biệt quán của hắn.

Ta không có nương gia, của hồi môn cũng không có, trên đường đi có vô số người chậc chậc cảm thán, cũng không biết cô nương này có năng lực gì, lại có thể trèo lên tận đại công tử Tiêu phủ.

Ta cười nhạo trong lòng, phúc khí này cho ngươi, ngươi có muốn hay không?

Trong Tiêu phủ có thêm một ít thị vệ, bởi vì An Khánh vương cũng muốn đến, hắn nói, đến lúc đó sắc mặt Tiêu Hoài nhất định sẽ rất đẹp, không thể bỏ qua.

Thật xấu tính, nhưng mà, có lẽ không được như ý nguyện của An Khánh vương, dù Tiêu Hoài khó chịu đến mấy cũng sẽ không để cho người khác nhìn ra.

Lúc vào cửa Tiêu phủ, trước mặt ta phủ rèm ngọc châu, mơ hồ nhìn thấy Tiêu phu nhân ngồi trên cao đường, biểu cảm vô cùng đặc sắc.

Bà ta cực kỳ chán ghét ta, khó khăn lắm mới ra khỏi phủ để không chọc bà ta, quay đầu lại liền gây hoạ cho trưởng tử của bà ta, bà ta làm sao bình tĩnh cho được.

Trong phủ tiếng kèn chiêng huyên náo, ai nấy đều hoan hỉ, An Khánh vương khoanh tay, đứng chung một chỗ cùng đám đại thần.

Những người tới đều là quyền quý trong kinh, bọn họ chỉ cần giậm chân, cả hoàng thành đều phải rung lên ba lần.

Ta nhìn quanh một vòng, Tiêu Hoài không có ở đây.

Có chút ngoài ý muốn, nhưng lại cảm thấy, nên là như vậy, hắn có thể nhịn được đến đâu cũng không đến mức có thể tận mắt nhìn ta và Tiêu Vô Kỳ thành thân.

Ta và Tiêu Vô Kỳ cầm chung một dải tú cầu lụa đỏ, chậm rãi tiến vào.

Sau khi chủ hôn hô một tiếng, bọn ta xoay người lại, cúi người bái thiên địa một bái.

Chủ hôn hô tiếng thứ hai, bọn ta lại xoay người, bái Tiêu phu nhân.

Tiếng thứ ba, ta mặt đối mặt với Tiêu Vô Kỳ, bái một cái.

Ta nhìn những tân khách đi tới đi lui, không hiểu sao trong lòng có chút trống rỗng, có lẽ, có lẽ chỉ là vì bản thân gả cho người mình không thích.

Sau khi bái đường xong, ta liền bị đưa vào phòng tân hôn chờ theo lễ chế, hôm nay trôi qua cực kỳ êm đềm, êm đềm đến mức ta cũng có chút không quen.

Ta ngồi ở trên giường lẳng lặng chờ, tới khuya, Tiêu Vô Kỳ cùng mấy người đi tới ngoài cửa, nghe giọng nói, hắn hình như có chút say.

“Được rồi được rồi, ra ngoài hết đi!”

Hắn cười hì hì đóng cửa lại, sau đó đi tới bên cạnh ta, vén khăn voan trên đầu ta lên, ta thuận thế ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt kia, đâu có chút nào là say rượu?

“Vất vả cho ngươi rồi.” Hắn nói một câu, sau đó liền bưng từ trên bàn đến một đĩa bánh ngọt nhỏ đưa cho ta, “Ăn chút gì trước đi.”

Ta không nhúc nhích, chỉ nói: “Không phải nên uống rượu hợp cẩn trước sao?”

“Bụng đói uống rượu, sợ ngươi chịu không nổi.”

Ta chần chờ một lát, vì thật sự là quá đói, liền cầm lấy điểm tâm ăn ngấu nghiến, chưa đến mấy miếng đã ăn xong.

Cửa phòng bị động một cái, ta và hắn đồng thời nhìn qua, trong lòng đều biết bên ngoài có người đang nghe lén.

Hắn cười một cái, rót hai chén rượu, đưa cho ta một chén, giả vờ hơi say nói: “Phu nhân, mời.”

Ta phối hợp nhận lấy bằng hai tay, cùng hắn bái lạy một chút, định uống rượu, nhưng Tiêu Vô Kỳ lại đột nhiên đè tay ta lại, dưới ánh mắt kinh ngạc của ta, hắn uống chén rượu của mình trước, rồi đoạt lấy chén rượu của ta, uống một hơi cạn sạch.

“Cảnh đẹp ngày lành, gió xuân đã thổi, phu nhân, đi ngủ thôi.”

Hắn nhẹ nhàng cười, tắt nến, buông rèm giường xuống, ôm ta lên giường, làm bộ đè lên.

“Khoan đã!” Ta thấp giọng quát, hai tay đặt trước người, bất an nói: “Ngươi định làm gì?”

Hai chân hắn một trái một phải quỳ xuống hai bên, thân thể nửa nằm trên người ta, đầu mũi của ta và hắn gần như chạm vào nhau, cúi đầu nói: “Bên ngoài có người nghe lén, Tước nhi, chúng ta đã diễn trò thì phải làm toàn bộ.”

“Nếu là diễn trò, cũng không cần áp sát như vậy.”

Hắn sửng sốt một chút, sau đó đem tay che lên miệng ta, cúi đầu hôn mu bàn tay mình, ái muội cười nói: “Miệng phu nhân thật mềm.”

Hắn lại hôn một cái, khàn giọng, hạ giọng nói: “Tước nhi, ngươi đừng yên tĩnh như vậy.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Hắn nhìn ta thật sâu, nhỏ giọng nói: “Phát ra chút thanh âm, lớn tiếng kêu to, ngươi cùng hắn ở trên giường kêu thế nào, bây giờ kêu như thế đấy.”

Mặt ta nóng lên, nhất thời không phân biệt được là hắn đang đùa giỡn ta, hay là đang nghiêm túc dạy ta, ta quẫn bách không thôi, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, cắn môi hừ hừ.

Hắn nghe thanh âm của ta, hô hấp nặng hơn, sau đó liền đè giọng xuống, phối hợp với ta phát ra thanh âm, thỉnh thoảng lắc lắc giường một chút.

Người ngoài cửa rời đi, vở kịch của bọn ta làm cũng không khác thực tế lắm, sau đó mỗi người đắp một cái chăn đi ngủ.

Ngày hôm sau ta theo quy củ dậy sớm, tự mình pha trà đi thỉnh an Tiêu phu nhân, bà ta vốn không muốn gặp ta, thấy ta phụng trà cũng làm giá, không chịu nhận lấy, chỉ để cho ta đứng, làm bộ cầm gia huấn Tiêu gia đọc chậm rãi, rõ ràng là muốn ta đứng yên một chỗ.

Bà ta không chịu uống chén trà này của ta, ta cũng không cưỡng cầu, chỉ là muốn cho ta đứng cũng không được.

Ta bưng trà đi đến một chiếc ghế hoàng hoa lê còn trống ở một bên, chậm rãi thổi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, giương mắt nói: “Bà bà, người từ từ đọc, ta nghe.”

*Bà bà (婆婆): Mẹ chồng.

Bà ta tức giận, da bắt đầu nhăn nhúm, ngón tay chỉ đến, “Ta đã bảo ngươi ngồi chưa? Ta còn chưa uống trà, ngươi đã uống trước! Đây là quy củ gì?!”

“ y da, chân ở trên người ta, ngồi hay không, còn phải nghe người khác chỉ huy? Thật là thú vị, chẳng lẽ lúc ta ăn cơm, cũng phải đợi người nói một tiếng thì ta mới được ăn một miếng sao? Đây là quy củ gì?”

Bà ta vỗ bàn đứng dậy, “Điêu phụ ngươi, tân phụ nhập môn đều phải hầu hạ bà bà, nghe theo răn dạy, tức phụ không phải nên làm như vậy sao? Ngươi ngang tàn phóng đãng như vậy, chẳng lẽ người trong nhà đều đã c.h.ế.t hết, không ai dạy ngươi quy củ sao?”

*Tức phụ (媳妇): Con dâu.

Ta hơi giật mình, Tiêu Vô Kỳ vẫn ngồi ở một bên im lặng không lên tiếng rốt cục cũng nhìn không nổi nữa, nhẹ nhàng ho một tiếng, “Mẫu thân, đêm qua Tước nhi mệt mỏi, đúng là đứng không vững, người cũng đừng tức giận, hay là chúng ăn điểm tâm trước đi.”

Mặc dù có Tiêu Vô Kỳ hoà giải, nhưng Tiêu phu nhân đã đ.â.m vào trong lòng ta, không rút ra sao được? Ta đặt chén trà xuống, thản nhiên nói: “Bà bà nói vậy là có ý gì? Ta đã vào cửa Tiêu phủ, đã là người nhà của người, há mồm ngậm miệng nguyền rủa người trong nhà c.h.ế.t hết, không tự thấy bị xúc phạm sao? Ta nghe người ta nói bà bà ở với tức phụ, tựa như mẫu thân với nữ nhi, thuở nhỏ ta không có mẫu thân, vẫn sinh lòng khao khát, hiện giờ vào Tiêu phủ mới biết thì ra có mẫu thân chính là cảm giác như vậy.”

“Đồ thối nát ngươi nói hươu nói vượn gì vậy?!” Bà ta trợn tròn mắt, tức giận đến phát run.

Ta cười cười, “Ai da, ta chỉ là đồ thối nát, cũng may có người thương ta, nâng đỡ ta, để cho ta vào cửa, có chỗ dựa. Bà bà yên tâm đi, trích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo, sau này ta nhất định sẽ hầu hạ người cẩn thận.”

*Trích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo: Nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng/ Ăn cám trả vàng.

Tiêu Vô Kỳ đang đứng một chỗ, lại bị Tiêu phu nhân chỉ tới mắng: “Vô Kỳ, con nhìn xem con cưới loại nữ nhân gì? Con để cho nàng ta vào cửa, là muốn ta tức c.h.ế.t sao?”

“Được rồi được rồi, mẫu thân, nàng tuổi còn nhỏ, đừng so đo với nàng.”

Tiêu Vô Kỳ ôm Tiêu phu nhân dỗ dành một phen, lại đi tới trước mặt ta, nhỏ giọng nói: “Tước nhi, hôm nay sao ngươi lại giống như cái gai vậy?”

Ta hỏi ngược lại: “Người đ.â.m gai trước là ta sao?”

Hắn khẽ thở dài, thần sắc có chút bất đắc dĩ, ta chưa từng thấy qua biểu cảm này của hắn, cái gọi là thanh quan đoạn gia vụ sự, ta xem như đã lĩnh hội được.

*Thanh quan nan đoạn gia vụ sự (清官难断家务事): thành ngữ ý chỉ chuyện trong nhà lộn xộn, dù là quan thanh liêm cũng không có cách nào phân biệt đúng sai.

“Tước nhi, ta biết ngươi không vui, nhưng làm loạn như vậy, đối với ngươi có chỗ nào tốt đây?” Hắn hơi khom lưng, ghé vào bên tai ta nhỏ giọng nói, “Diễn trò phải làm toàn bộ, nếu động tĩnh quá lớn, nói không chừng An Khánh vương sẽ nghi ngờ, ngươi nhân nhượng bà ấy một chút, được không?”

Ta nghe hắn nói, cũng dần tỉnh táo lại, ta đúng là không cần phải đối chọi gay gắt với Tiêu phu nhân, hiện giờ ở cục diện này, tốt nhất là nước sông không phạm nước giếng, ai cũng không cần chọc ai, ai cũng không cần nghĩ đến việc đối phó với ai.

Ta giương mắt nhìn Tiêu Vô Kỳ, nhụt chí, đứng dậy rót một chén trà mang tới trước mặt Tiêu phu nhân lần nữa.

“Bà bà, vừa rồi là ta không đúng, người đừng để tâm, mời dùng trà.”

“Ta nuốt không trôi.” Tiêu phu nhân cau có mặt mày, quay đầu đi không để ý tới ta.

Tiêu Vô Kỳ vội vàng chạy tới đấm bả vai bà ta, lấy lòng nói: “Mẫu thân, bớt giận đi mà, Tước nhi đã chủ động xin lỗi, nàng sẽ sửa.”

Tiêu phu nhân nghiêng người, vẫn là không để ý tới hắn, không còn cách nào, hắn đành phải di chuyển đến trước mắt bà ta, thấp giọng than thở: “Mẫu thân, hôm nay là ngày tân hôn đầu tiên của ta, sao người nỡ để ta khó chịu như vậy chứ? Hơn nữa hạ nhân đều đang nhìn, đừng để cho bọn họ xem chuyện cười.”

Tiêu phu nhân thở phì phì, trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, dù sao cũng là hài tử mà mình thương nhất, bà ta cũng không đành lòng khiến hắn thất vọng, đành nhịn cục tức xuống.

Bà ta quay lại, tức giận tiếp nhận trà, nhấp một cái cho có lệ, “Niệm tình ngươi còn trẻ, không so đo với ngươi, sau này phải hầu hạ phu quân cho cẩn thận, không được lười biếng.”

“Vâng, con biết rồi.” Ta đáp một tiếng, cũng lễ phép với bà ta cho có lệ.

Tiêu Vô Kỳ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đỡ Tiêu phu nhân tới phòng ăn, “Ăn cơm thôi, mẫu thân nhất định là đã đói rồi?”

“Ta không đói, tức cũng đủ no rồi.”

“Đã qua rồi, người cũng đừng nhắc đến nữa.”

Bọn họ ra cửa, ta liền từ từ đi theo phía sau bọn họ, cùng nhau vào phòng ăn, vừa mới ngồi xuống, bỗng nhiên có thêm một người tiến vào, ta vừa ngẩng đầu, thiếu chút nữa mắc nghẹn.

“Nhị đệ?” Tiêu Vô Kỳ cũng hơi bất ngờ.

Từ ngày thử hỉ phục đến nay, ta đã lâu chưa gặp lại hắn, hôm qua trong yến tiệc cũng không thấy hắn, ta còn tưởng rằng hắn sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt ta nữa.

“Đại ca hình như có chút kinh ngạc? Sao vậy, ta đến gặp đại tẩu, người một nhà cùng nhau ăn cơm, không được sao?”

Hắn đi tới, bình thản ngồi xuống, sắc mặt so với lúc trước tốt hơn rất nhiều, miệng vết thương hẳn là không có gì đáng ngại.

Tiêu Vô Kỳ nói: “Đương nhiên là có thể, đây đều là người trong nhà, nhị đệ muốn làm cái gì cũng không thành vấn đề.”

Nói xong, đã có hạ nhân phản ứng nhanh mang thêm bát tới, Tiêu Hoài dùng thìa khuấy cháo trong chén, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ta, thản nhiên nói: “Trông khí sắc của đại tẩu không tệ, tối qua nghỉ ngơi rất sớm sao?”

Lời này của hắn, hoặc là đang châm chọc Tiêu Vô Kỳ, hoặc là nói ta và Tiêu Vô Kỳ không làm được cái gì.

Tiêu Vô Kỳ cười cười, “Nếu trong lòng vui vẻ, khí sắc đương nhiên là tốt rồi.”

“Vậy sao? Vậy xem ra đại tẩu đã gặp được người tốt, vui không kìm được, chúc mừng.” Hắn nhìn ta, cười như không cười, trong ánh mắt lạnh lẽo lại làm cho ta kinh hãi.

Ta chỉ cười, cúi đầu, ăn trong im lặng.

Tiêu Vô Kỳ có lẽ là vì tức giận Tiêu Hoài, cố ý ngồi gần ta một chút, gắp thức ăn vào trong bát của ta, dịu dàng nói: “Đừng chỉ ăn cháo, ăn thêm chút đồ ăn nữa, đây là măng trong thôn đưa tới, rất tươi, nàng nếm thử đi.”

Ta giương mắt nhìn Tiêu Hoài một chút, hắn chỉ nhìn lướt qua ta một cái, rồi lại bình thản ăn.

Hắn không nhìn ta, ngược lại làm cho ta có chút nặng nề, ta cẩn thận cúi đầu, nuốt từng ngụm, thầm nghĩ phải ăn nhanh nhanh để chạy.

Chưa ăn được mấy miếng, Tiêu Hoài bỗng nhiên hỏi: “Đại ca sau này có dự định gì? Muốn ở lại phủ sao?”

“Không, bọn ta chỉ ở đây ba ngày, ba ngày sau ta sẽ mang Tước nhi về biệt viện.”

Nghe vậy, Tiêu phu nhân đột nhiên phát hoả, hỏi: “Cái gì? Con định dọn ra ngoài? Sao lại không nói với ta?”

Tiêu Vô Kỳ vội vàng nói: “Mẫu thân, ta đang định nói, ta ở biệt viện, cách Thái Học Viện gần hơn một chút, ngày thường học trò có nghi vấn gì cũng có thể dễ dàng đến hỏi, hơn nữa hiện giờ Tiêu phủ cũng có nhiều người, ta lúc nào cũng mang học trò trở về thì không tiện, người nói xem, có phải hay không?”

Tiêu phu nhân buông đũa xuống, vẫn có chút khó chịu, “Mới thành thân liền muốn dọn ra ngoài, tức phụ không có quy củ, làm sao có thể chăm sóc tốt cho con? Như vậy ta sao yên tâm được?”

“Tước nhi sẽ từ từ học.”

“Không được.” Tiêu phu nhân lạnh mặt, “Dọn ra ngoài thì có thể, nhưng mỗi buổi sáng nàng đều phải đến Tiêu phủ thỉnh an, học cách lo việc nhà mới được.”

“Mẫu thân, mỗi ngày qua lại như vậy, không phải là muốn giày vò nàng sao?”

“Con cứ như vậy chiều hư nàng? Biệt viện của con cách Tiêu phủ cũng không quá xa, buổi sáng tới đây cũng chỉ trong chốc lát, con không nỡ sao? Thật đúng là mới cưới thê tử liền quên nương!”

Ta dám cam đoan, lá gan Tiêu Vô Kỳ cho tới bây giờ chưa từng lớn như vậy, việc này mặc dù có liên quan đến ta, nhưng trong lòng ta cũng không để ý đến việc Tiêu phu nhân là bà bà, trong lòng cười trộm, liền buông đũa xuống, đoan đoan chính chính nói: “Bà bà nói cũng không phải không có lí, dù sao biệt viện cách phủ cũng gần, mỗi ngày ta đi lại nhiều hơn, cũng không có gì là không tốt.”

“Nhưng...”

“Cứ như vậy đi, phu quân, ta không có ý kiến, chàng cũng đừng thương xót ta.”

Tiếng “phu quân” này vừa thốt ra, tay Tiêu Hoài hơi cứng đờ lại, ta vẫn để ý tới hắn, tất nhiên là thấy vô cùng rõ ràng.

Cũng không biết vì lí do gì, ta lại có chút cao hứng, gắp thức ăn cho Tiêu Vô Kỳ, ngọt ngào cười nói: “Phu quân, ăn đi.”

Khi ngước mắt lên nhìn Tiêu Hoài, hắn đã không còn phản ứng gì nữa.

Bữa cơm này cứ như vậy mà kết thúc trong êm đềm, những ngày sau đó Tiêu Hoài cũng không ăn cùng bọn ta nữa, trên đường có chạm mặt, nhưng cũng chỉ là nhàn nhạt liếc mắt một cái, không có gì khác, dường như hắn không thèm để ý chút nào tới ta nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.