Thượng Công Chúa

Chương 100





Sân khấu ở Trường An phần lớn đều tập trung ở Tấn Xương Phường của chùa Từ Ân.
Lúc này Mộ Vãn Diêu đang cùng Dương Tự ở đó xem diễn.

Công năng của chùa chiền trong thời này rất lớn, không chỉ là nơi bái phật, cầu duyên mà còn cung cấp chỗ ở cho thư sinh, người an dưỡng chữa bệnh, có đại sư giảng đạo và sân khấu giải trí.

Chùa Từ Ân là ngôi chùa nổi danh của Trường An, lúc xem diễn còn có chỗ riêng cho công chúa ngồi.
Nhưng hôm nay Mộ Vãn Diêu và Dương Tự đều không dùng thân phận quý tộc mà ngồi lẫn trong đám bá tánh bình dân để xem diễn cả buổi chiều.
Đến tối chùa sẽ đốt đèn nhưng chạng vạng trời lại đổ mưa.

Mọi người sôi nổi chạy vào miếu tránh mưa.

Dương Tự và Mộ Vãn Diêu cũng theo đám người đi tới dưới mái hiên trốn mưa.

Hai người mới vừa dầm mưa trốn đến bên dưới hành lang, Mộ Vãn Diêu run run một chút nên Dương Tự cởi áo ngoài cho phủ thêm cho nàng.
Nàng liếc mắt nhìn hắn chỉ thấy thiếu niên lang cao lớn anh tuấn hiền hòa như người anh trai đang khoác tay lên vai nàng, miệng tươi cười.

Thái độ phóng khoáng, tùy ý này chỉ thuộc về một mình Dương Tam Lang.

Mộ Vãn Diêu cũng không nhịn được cười, yên tâm thoải mái mà nhận lấy áo của hắn.
Hai người cùng nhìn mơ màng về phía màn mưa trước mặt, lại nhìn người người xuyên qua màn mưa tìm chỗ trốn.

Mộ Vãn Diêu bỗng nhiên hé môi cười.

Dương Tự thấy thế thì hỏi: “Sao nào?”
Mộ Vãn Diêu nhìn những người đang trú mưa sau đó nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ nếu Ngôn Thượng ở đây thì hẳn hắn sẽ đi đưa ô cho người ta, hoặc chỉ huy mọi người đi tránh mưa chỗ nào.”
Dương Tự hơi ngẩn ra hỏi: “Hắn thích xen vào việc của người khác thế sao?”
Mộ Vãn Diêu nhàn nhạt đáp: “Ừ.”
Nàng híp mắt, trong đó là sương mù mênh mông, giọng nàng mềm nhẹ nói: “Chúng ta quen nhau chính là do hắn thích lo chuyện bao đồng đó.”
Nếu lần đầu gặp nhau mà Ngôn Thượng không xen vào việc của người khác, không chỉ cho nàng chỗ trốn mưa thì cũng sẽ không có duyên phận của hai người bây giờ.
Dương Tự tìm tòi nghiên cứu mà cúi đầu nhìn nàng, chỉ thấy sườn mặt của nàng trắng như tuyết, mắt đen, hàng mi dài.

Nàng bình yên mà nhìn mưa lớn, bộ dạng điềm tĩnh, ngoan ngoãn động lòng người…… Có chút giống Mộ Vãn Diêu trước kia mà hắn quen.
Dương Tự thấp giọng nói: “Thật tốt.”
Như vậy hắn mới có thể yên tâm rời khỏi Trường An, phó thác Mộ Vãn Diêu cho Ngôn Thượng.

Một người khiến vị công chúa ngang ngạnh này tin tưởng thì hẳn cũng đáng để hắn tin đúng không?
Mộ Vãn Diêu không hỏi hắn nói “Thật tốt” là có ý gì mà chỉ nói: “Bao giờ ngươi rời khỏi đây?”
Dương Tự cười nói: “Đêm nay ta sẽ đi.”
Mộ Vãn Diêu kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía hắn hỏi: “Gấp thế sao? Một mình ngươi đi ư?”
Dương Tự tặc lưỡi, cà lơ phất phơ nói: “Không thì sao? Ta ở Trường An cũng không có việc gì, không có gì vướng bận.

Sớm đi cũng tốt, cứ vương vấn làm gì.”
Mộ Vãn Diêu đạm mạc nói: “Dương Tam Lang luôn là người tự do tự tại như vậy, không hề bị kẻ nào trói buộc.”
Dương Tự trầm mặc một lúc lâu mới cười tự giễu nói: “Ta cũng là người bị ước thúc, cũng không tự tại như ngươi nghĩ đâu.”
Thấy Mộ Vãn Diêu không tin mà nhìn mình, Dương Tự nói: “Ta hy vọng phụ mẫu bình an khỏe mạnh, hy vọng người ta quan tâm được tốt.” Hắn hơi dừng lại rồi mới hạ giọng nói: “Ta cũng hy vọng ta đi Lũng Hữu có thể giúp được Lãng ca.”
Mộ Vãn Diêu không nói chuyện.

“Lãng ca” trong miệng Dương Tự đương nhiên là Thái Tử Mộ Lãng.

Chẳng qua chẳng ai dám gọi như thế chỉ trừ Dương Tự.
Bọn họ vẫn luôn tránh người khác, đám hộ vệ cũng không để bá tánh đến gần hai người.

Dương Tự bình tĩnh nói: “Lãng ca vẫn luôn không có binh quyền, Trường An bị Tần Vương quản chặt không lọt một giọt nước nên tình cảnh của huynh ấy rất gian nan.

Thật vất vả huynh ấy mới nương Diễn Binh mà xông được vào Binh Bộ một chút, cũng có thể khiến Tần Vương bị nhốt trong phủ nghỉ ngơi…… Giờ ta đi rồi thì huynh ấy cũng có thể sắp xếp lại bố cục ở Trường An.

Còn ta thì hy vọng có thể từ binh lính đi lên, ở Lũng Hữu phát huy một chút tác dụng.

Ngày khác ta có thể dựa vào năng lực của mình tranh một chức tướng quân thì Lãng ca ở Trường An cũng sẽ có thêm chút thể diện.

Một vị Thái Tử thật vất vả mới khống chế được quyền sở hữu tài sản nhưng lại không có binh quyền…… Còn không bằng một quận vương, thật sự quá buồn cười.”
Mộ Vãn Diêu nói: “Ngươi đối xử với huynh ấy tốt thật.”
Dương Tự không nói thêm nữa.

Quan hệ của hắn và Thái Tử điện hạ vẫn luôn tốt, không cần người khác nhiều lời.

Thái Tử rõ ràng rất cần hắn ở Trường An nhưng vẫn thả hắn đi.

Mà hắn ở Lũng Hữu giết chóc cũng chỉ hy vọng giúp được Thái Tử.
Dương Tự cúi đầu nghiêm túc nói: “Diêu Diêu, ta hy vọng ta đi rồi ngươi có thể cùng điện hạ chung sống hoà bình.”
Mộ Vãn Diêu trào phúng nói: “Việc này không do ta mà do Thái Tử, không phải sao? Huynh ấy là đồng mình tự nhiên của ta, ta cũng chẳng có người khác để chọn.

Nhưng huynh ấy đối xử với muội muội như ta còn không thật tâm bằng một người ngoài như ngươi.

Ta đương nhiên sẽ muốn chung sống hòa bình với huynh ấy, nhưng ta cũng không thể đảm bảo với ngươi được.

Dương tam, ngươi hy vọng chúng ta đều tốt còn ta cũng hy vọng chúng ta đều có thể được như ý.

Nhưng tất cả đều có điều kiện không phải ư?”
Dương Tự rũ mắt nhìn nàng mà không nói gì, chỉ duỗi tay xoa xoa đầu nàng.

Hắn ngẩng đầu nhìn mưa, chỉ thấy nước mưa ào ào, dần nhỏ đi, sau đó Mộ Vãn Diêu nghe thấy Dương Tự thở dài.
Một người phong lưu khí phách như Dương Tự mà còn phải thở dài thì trong lòng Mộ Vãn Diêu cũng khó chịu.

Nàng cúi đầu nói: “Rốt cuộc ta cũng không còn là Mộ Vãn Diêu trong trí nhớ của ngươi nữa.”
Nàng vẫn có thể cùng Dương Tự đến chùa Từ Ân xem diễn, nhưng tiểu công chúa lúc trước chỉ biết nhắm mắt theo đuôi Dương Tam Lang đã không còn nữa.

Nàng có thể ngụy trang rằng mình vẫn là bản thân năm đó, nhưng nàng và Dương Tự đều biết dù xem xong một vở diễn thì bọn họ cũng chẳng thể quay lại trước kia.
Dương Tự cúi đầu nhìn nàng nói: “Đừng nói thế Diêu Diêu.


Người ta đều sẽ lớn lên, ngươi đã trải qua nhiều chuyện như thế…… Nếu ngươi vẫn là mình lúc trước thì không phải thật đáng sợ ư?”
Mộ Vãn Diêu ngẩng mặt nhìn hắn bằng đôi mắt đen nhánh.

Dương Tự cúi đầu nhìn nàng nói: “Kỳ thật ta cũng có nhiều tiếc nuối.

Ta tiếc nuối vì sao lúc trước ngươi hòa thân ta lại không mang ngươi trốn đi.

Ta cũng tiếc nuối vì sao lúc trước không cùng ngươi đến Ô Man.

Ta tiếc vì sao mình lại là Dương gia Tam Lang, không thể muốn làm cái gì là làm cái đó.

Có bao nhiêu lần ta đã xúc động muốn đi tìm ngươi, nhưng đều bị ngăn cản.

Có đôi khi ta thấy tiếc nuối vô cùng…… Vì sao khi chúng ta còn nhỏ hơn, lúc còn kịp lại không đính hôn.”
Hắn lẳng lặng nhìn nàng nói: “Có đôi khi ta nghĩ nếu lúc đó chúng ta có hôn ước thì ngươi có cần đi hòa thân hay không.

Ta muốn bảo hộ ngươi, nhưng ta không có năng lực đó.

Ngươi không biết vì thế mà ta thống hận bản thân thế nào đâu.”
Mộ Vãn Diêu hé môi.

Trong mắt nàng là mờ mịt, do mưa hay do gì nàng không biết.

Ngoài Ngôn Thượng nàng không muốn khóc trước mặt bất kỳ ai khác.

Cho nên hiện tại nàng không thể khóc, mà chỉ khó chịu, cảm thấy tủi thân.

Cuối cùng nàng chỉ rũ mắt cười nói: “Ta tin tưởng ngươi.

Nhưng hiện tại ta cũng tốt, không phải sao?”
Dương Tự “ừ” một tiếng.

Hắn đứng thẳng người và không nói gì, chỉ có cánh tay khoác lên vai nàng, cùng nàng đứng trong trời đất mà ngắm mưa rơi.

Nước mưa nhỏ dần, trời cũng tối dần, trong chùa xuất hiện ánh đèn trong đình các và hành lang.
Trời đất cũng theo đó vừa u ám vừa sáng tỏ, tiếng mưa rơi tí tách cũng không thể diệt được ánh đèn.

Ánh sáng kia khiến đám người đang trú mưa lại náo nhiệt hơn, bọn họ không màng nước mưa mà đi theo tốp năm tốp ba đến trước chùa xem đèn.
Mộ Vãn Diêu nghe thấy Dương Tự nói nhỏ bên tai mình: “Diêu Diêu, chúng ta đều không thể quay lại đền bù tiếc nuối nhưng chúng ta còn có tương lai.”
Đây là câu nói quan trọng nhất mà đời này Dương Tự để lại cho Mộ Vãn Diêu.

Lúc này đây hắn vẫn còn niên thiếu, còn chưa cập quan, bộ dạng hắn lúc này và một lời hắn nói khắc vào lòng nàng qua năm rộng tháng dài, qua ngày ngày đêm đêm.

Sau này, vào mỗi hồi đêm khuya nằm mộng nàng sẽ thường xuyên nhớ tới những gì hắn nói hôm nay.

(ôi giời ạ, muốn khóc, người tốt thường không có kết tốt).


Lúc sau Dương Tự cáo biệt Mộ Vãn Diêu để ra khỏi thành.

Mộ Vãn Diêu luyến tiếc hắn nên cũng dắt ngựa nói là muốn tiễn hắn một đoạn.

Dương Tự nghĩ thầm đưa quân ngàn dặm cuối cùng vẫn phải từ biệt, hà tất phải thế.

Nhưng thấy Mộ Vãn Diêu liếc mắt một cái thì hắn vẫn ngầm đồng ý để nàng đi tiễn.
Hai người cưỡi ngựa ra khỏi chùa, lướt đi trong đêm đen.

Trời đất sau cơn mưa tràn ngập hơi đất, mùi hoa, không khí trong trẻo mát lành.

Mọi mùi hương lẳng lặng lan tỏa, hai người vừa cưỡi ngựa vừa nói chuyện phiếm, giống như những ngày xưa cũ ——
Dương Tự ngồi trên lưng ngựa, lớn tiếng nói: “Này nói gì thì nói ta cũng phải cảm ơn Ngôn Nhị Lang đã thu thập nữ lang dữ dằn như ngươi.”
Mộ Vãn Diêu cưỡi ngựa nhìn theo bóng dáng thẳng tắp của hắn, cách rèm mũ nàng liếc xéo một cái mắng: “Nói bậy! Hắn không thu thập ta.”
Dương Tự quay đầu nhìn nàng cười nói: “Sao thế, ngươi còn bội tình bạc nghĩa thế cơ đấy? Tàn nhẫn quá Diêu Diêu ạ.”
Mộ Vãn Diêu cáu nói: “Chỗ ta phức tạp, ai có thể đơn giản như ngươi được.”
Dương Tự nói: “Ngươi chỉ là không bỏ được lợi ích thôi.

Còn cái chuyện kẹp giữa Lý gia và Thái Tử ấy à, chẳng khó gì.

Hiện tại Lý gia chỉ có thể trông cậy vào ngươi, vậy ngươi cần gì nhìn sắc mặt kẻ khác.

Chẳng lẽ đời này ngươi không gả chồng chắc? Một cuộc hôn nhân thất bại đã khiến ngươi trốn tránh hết ư? Nếu ta là ngươi thì ta sẽ sớm gả cho Ngôn nhị, hắn quá là dễ bắt nạt.”
Mộ Vãn Diêu dỗi nói: “Ngươi đương nhiên là đồng ý rồi! Ngươi đã nói là thích nữ lang có tính tình như hắn, đã thế còn ngày ngày dò hỏi ta xem người ta có muội muội không.

Cái đồ không biết xấu hổ!”
Dương Tự cười to, tùy ý nói: “Có gì không thể chứ? Chúng ta là huynh muội, ánh mắt xem người khác phái không phải đều giống nhau sao.

Hơn nữa, Ngôn nhị thật sự không có muội muội à?”
Mộ Vãn Diêu chối ngay: “Không có! Ngươi đừng có nằm mơ!”
Dương Tự tiếc nuối, lại khuyên nàng: “Nhi lang tốt không thể chờ, nếu chờ là sẽ không còn đâu.

Mọi việc đến cuối cùng kỳ thật chỉ còn một bước, nếu ngươi cứ do dự sợ hãi như thế thì sẽ chậm trễ bản thân đó.

Ngươi nên thành khẩn, thẳng thắn một chút…… Tuy Ngôn Tố Thần tốt tính nhưng ngươi không thể đùa bỡn tình cảm của người khác được.

Ngươi làm sao nhẫn tâm đúng không?”
Mộ Vãn Diêu nghĩ thầm tên này sao nhìn mọi việc đơn giản thế.

Nàng nhịn không được thở dài, nói: “Hiện tại nhớ tới thì chỉ mong lúc trước ta không đi Lĩnh Nam cho rồi.


Dù sao Thái Tử buộc ta gả cho ngươi thì ta cứ gả cho ngươi cũng khá tốt.”
Dương Tự sợ quá can: “Đừng! Hai ta không cần tra tấn bản thân đâu! Ta thích Mộ Vãn Diêu ngoan ngoãn trước kia cơ, không phải cái bộ dạng giương nanh múa vuốt hiện tại của ngươi đâu.

Ta ấy à, chỉ muốn một trái tim trọn vẹn thuộc về chính mình thôi, ngươi đã không có thì đừng có tới mà tra tấn ta.”
Bị hắn ghét bỏ nên Mộ Vãn Diêu cáu cực, nàng nắm chặt cương ngựa mà chạy nhanh vài bước, một roi vung lên đánh con ngựa của Dương Tự.

Con ngựa kia lập tức chấn kinh, nháy mắt đã phóng vụt đi.

Nhưng Dương Tự còn lâu mới hoảng hốt, hắn nhẹ nhàng khống chế ngựa.

Lúc này chỉ thấy giọng hắn cười to truyền theo gió: “Thẹn quá thành giận hả? Ha ha ha……”
Nghe được tiếng cười của hắn Mộ Vãn Diêu nhịn không được cũng cười, rồi lại mắng: “Đồ điên.”
Nàng không thể không đuổi theo hắn.

Đám vệ sĩ đi xa phía sau, thấy hai người vừa cười vừa nói mà truy đuổi nhau một cách tự tại nhẹ nhàng thì bọn họ cũng cực kỳ thả lỏng.

Chẳng ai sốt ruột lo công chúa gặp nguy hiểm, dù sao cũng có Dương Tam Lang ở đây.
Hai người xuống ngựa ở trước cửa thành, sau khi trình thẻ bài bọn họ dẫn ngựa ra khỏi thành.
Lời đã nói hết, Dương Tự chỉ khuyên nàng một câu: “Có phiền toái gì thì ngươi cũng phải nói với Ngôn Nhị Lang.

Kể cả không gả được cho người ta thì cũng phải nói.

Nếu cứ nghẹn trong lòng thì cuối cùng chỉ lưỡng bại câu thương.

Loại chuyện này quá nhiều rồi, Diêu Diêu, ngươi đừng có im như thóc.”
Mộ Vãn Diêu dỗi hắn: “Ta mà nói thì sẽ dọa người chạy mất đó.”
Dương Tự quay đầu lại hỏi: “Có lẽ không dọa chạy đâu? Sao ngươi không chịu thử xem? Ngươi không thể tin tưởng người khác nhiều một chút hả?”
Trong mắt Mộ Vãn Diêu chợt lóe lên: “Aizzz……”
Đúng lúc này nàng nhìn thấy một đám người đứng cạnh cổng thành, giống như đang đợi ai đó.

Nàng nhận ra người cầm đầu, đang muốn nhắc nhở Dương Tự lại thấy hắn vẫn còn đang cười mình.

Sau đó hắn quay đầu, thấy người đứng ngoài cửa thành thì lập tức hít một hơi thật sâu.
Dương Tự lập tức đứng thẳng tắp, giọng điệu nghiêm trang gọi: “A phụ…… Sao ngài lại tới đây?”
Dương phụ dẫn hộ vệ trong phủ đứng ngoài cửa thành chờ đứa con trai này tới.

Nhìn thấy hắn và công chúa đi cùng nhau, thần sắc Mộ Vãn Diêu thì lãnh đạm còn bản mặt Dương Tự lại co quắp thì ông ta cũng chỉ nhàn nhạt liếc một cái chứ không nói gì.
Mặt Mộ Vãn Diêu lãnh đạm nhưng trong lòng cũng hơi co rúm lại.

Cha Dương Tự là một người mặt lạnh, đặc biệt nghiêm nghị.

Lúc Dương Tự còn nhỏ thường xuyên bị cha hắn treo lên đánh…… Thế nên Mộ Vãn Diêu nhìn thấy Dương phụ thì cũng run rẩy hết cả người.
Nhìn Dương Tự đứng thẳng tắp thế kia là hiểu rồi.

Hắn đang sợ cha mình.
Lúc này Dương phụ lại chỉ nói: “Mẫu thân ngươi khóc đến không chịu nổi cứ một hai phải bắt ta tới đưa tiễn ngươi.

Thế nên ta tới.”
Dương Tự vò đầu, khô khốc nói một câu: “…… À.” Rồi hắn lại có chút không được tự nhiên nói: “Đa tạ nhị lão…… Quan tâm?”
Mộ Vãn Diêu: “……” Nàng cảm thấy tên này lại thích ăn đòn rồi.
Nhưng có lẽ Dương Tự đã lớn nên đánh hắn cũng không tốt lắm, hoặc có thể Dương phụ đã có tuổi, không vung roi được nữa nên ông ta cũng chẳng phản ứng gì với lời này của con trai.

Ông chỉ nói: “Ngươi để Thái Tử tới làm thuyết khách, nói ngài ấy là người cho ngươi lên chiến trường…… Nhưng chúng ta còn không biết chắc? Nếu ngươi không muốn đi thì điện hạ bức làm sao được.

Đây tám phần là chủ ý của ngươi, Dương gia ta chưa từng có thế lực ở biên quân, cũng chẳng có ai chăm sóc được cho ngươi.

Chỉ có một ít giao tình với các thế gia nên sau khi ngươi tới Lũng Hữu mà có khó khăn thì có thể tìm người giúp.

Ta thấy ngươi đi lần này hẳn sẽ ở lại đó lâu, những tư liệu này ngươi cầm lấy, có lẽ sẽ có ích.”
Dương phụ lạnh mặt để hộ vệ đưa một tay nải cho Dương Tự.

Ông nhìn tay nải nói: “Bên trong hẳn là có quần áo, lương khô và thuốc trị thương linh tinh mà mẫu thân ngươi chuẩn bị cho ngươi.

Đến đó rồi phải nhớ viết thư thường xuyên về nhà.”
Dương Tự lẳng lặng nghe cha mình nói, lúc đầu hắn còn tưởng cha hắn sẽ quở trách nhưng sau khi nghe thấy những lời này hắn lại thả lỏng.

Bây giờ nhìn thấy những đồ này hắn lại trầm mặc.

Sau khi Dương phụ nói xong thì lập tức xoay người không chút do dự đi về phía cửa thành.

Dương Tự đuổi theo một bước hỏi: “A phụ…… Con đi rồi có khiến mọi người khó xử không?”
Dương phụ quay đầu lại hỏi: “Khó xử cái gì?”
Dương Tự mờ mịt đáp: “Thì, không phải con là lang quân duy nhất của dòng chính nhà ta sao……”
Dương phụ hờ hững đáp: “Vậy thì ngươi không cần lo lắng.

Vi phụ đang chuẩn bị thừa dịp còn sức lực lại sinh một đứa con trai nữa.

Cho dù không có thì chúng ta tìm một đứa cháu nhận nuôi cũng được.

Chẳng lẽ dòng chính còn phải trông cậy vào ngươi làm diệu tổ quang tông chắc? Chúng ta trước nay đều không trông cậy gì vào ngươi hết.”
Lời này khiến Mộ Vãn Diêu cười khúc khích rồi lại bị Dương Tự trừng mắt một cái.

Dương Tự cũng bị lời này của cha hắn làm cho nghẹn hết cả họng, chỉ có thể cười gượng nói: “Ra là thế…… Vậy con yên tâm rồi.”
Dương Tự vốn là người vô tư như thế, hắn nhẹ nhàng cáo biệt Mộ Vãn Diêu và Dương phụ sau đó đi luôn.


Bụi đất cuốn lên phía sau hắn, giống như một con gió màu vàng.

Hắn cưỡi ngựa rất lợi hại, phong thái rất tốt, mọi người cứ thế đứng ở cửa thành nhìn theo bóng dáng hắn.
Mộ Vãn Diêu đứng bên cạnh Dương phụ thấy ông nhẹ thở dài rồi lại nghe ông ấy nói: “Tam Lang, vi phụ không cần con có thể giúp quang tông diệu tổ, chỉ nguyện con được bình an cả đời, chớ có chết trên chiến trường để chúng ta đầu bạc còn phải tiễn con.”
Giọng nói của ông cực thấp, giống như tan vào gió.

Đây là ngữ khí mà Mộ Vãn Diêu chưa bao giờ nghe thấy Dương phụ nói.

Nàng kinh ngạc quay đầu nhìn ông, trong bóng đêm mơ hồ chỉ thấy người mà nàng luôn cho là nghiêm nghị đáng sợ lại không giống thế nữa.
Dương phụ nói với nàng: “Để công chúa chê cười rồi.”
Mộ Vãn Diêu có chút hoảng hốt mà nhẹ giọng nói: “Ta chỉ không nghĩ tới…… Ngài lại có một mặt này.”
Dương phụ nói: “Ngài cho rằng ta thấy Dương Tự là muốn đánh nó ư? Điện hạ, thiên hạ này làm gì có bậc phụ mẫu nào không thương con mình chứ?”
Mộ Vãn Diêu không nói gì.

Nàng đứng ở cửa thành, nhường đường qua lại với Dương phụ rồi cuối cùng vẫn để ông đi về trước.

Lúc sau nàng nhìn xa phía ngoài thành, bóng người kia đã không thấy đâu nàng mới quay đầu lại nhìn đoàn người của Dương gia.

Nghĩ đến một thời gian dài nữa sẽ không thấy Dương Tự nên trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy mất mát khổ sở.
Nàng đứng lặng đó, mãi lâu sau nàng mới thầm trả lời câu hỏi của Dương phụ trong lòng: Có.

Thiên hạ này có cha mẹ không yêu thương con mình.

Mộ Vãn Diêu lại về chùa Từ Ân, không phải vì lý do gì khác mà chỉ vì đám thị nữ còn đang ở đó chờ nàng nên nàng phải về đón bọn họ.
Lúc này trở về đó chỉ thấy đèn đuốc sáng trưng.

Mưa đã tạnh nên mọi người nối gót, chen chúc khiến Mộ Vãn Diêu nhìn đã thấy ớn.

Nàng để hộ vệ vào tìm đám thị nữ, còn mình thì đứng trong đám người trước cửa chùa.

Nàng không có hứng thú xem đèn trong chùa vì thế nàng tháo mũ xuống cầm trong tay quạt gió.

Mà trong lúc nàng đang tùy ý nhìn người ra vào chùa như trẩy hội thì đột nhiên ánh mắt lại ngưng đọng.
Nàng thấy Ngôn Thượng.
Chàng mặc trường bào màu trắng xanh, tóc dài buộc bằng dây màu trắng.

Dây cột tóc rũ trên áo chàng, dính với ống tay áo.

Chàng cứ thế đi giữa đám người, mắt nhìn ngó xung quanh.

Bóng dáng như cây ngọc đón gió kia vô cùng nổi bật, có không biết bao nhiêu nữ lang đều đang trộm ngắm chàng.

Thậm chí có nữ tử lớn mật còn tiến đến bắt chuyện, nhưng chỉ thấy chàng lễ phép lùi về sau ba bước sau đó chủ động hỏi nữ lang kia một cái gì đó.
Cách đám người Mộ Vãn Diêu cứ thế nhìn chàng và nghĩ hóa ra khi chàng ở bên ngoài có bộ dạng thế này.
Aizzz, đúng là như ngọc trúc, tuấn mỹ lại thanh cao.
Ngôn Thượng ở bên này thì mải tìm người, còn Mộ Vãn Diêu thì cứ đứng đó quan sát chàng.

Chàng có chút mê mang mà đứng trong chốc lát, ánh mắt tùy ý lướt qua phía cửa chùa.

Lần này nàng thấy Ngôn Thượng ngây người ra sau đó đôi mắt hơi sáng lên.

Chàng lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng sau đó đi về phía nàng.
Thế là Mộ Vãn Diêu lại nghĩ thầm: Aizzz, người này thật không thú vị.

Chẳng lẽ thấy nàng đứng yên nhìn hắn tìm người mà hắn không tức giận sao? Chẳng lẽ một chút khó chịu cũng không có ư? Lúc trước hắn còn đang giận nàng đó.
Nghĩ tới đây lòng nàng càng thấy hổ thẹn.
Nhưng khi Ngôn Thượng đi về phía này thì giữa hai người lại có một đứa nhỏ bị ngã, tiếng khóc lập tức vang lên.

Xung quanh có người quan tâm dừng bước lại nhưng nhất thời không có ai tiến lên.

Mộ Vãn Diêu nhìn Ngôn Thượng do dự nhìn thoáng qua nàng, vẻ mặt như xin lỗi.

Quả nhiên đúng như nàng đoán, chàng quyết đoán đi qua, ngồi xổm xuống nhìn đứa bé kia, giọng nhỏ nhẹ an ủi, dò hỏi.
Lúc này đây Mộ Vãn Diêu không đứng tại chỗ đợi nữa mà đi qua đứng bên cạnh Ngôn Thượng.

Người đi lại trong chùa rất đông, nàng thấy Ngôn Thượng ngồi xổm ở đây bị không ít người chen lấn như muốn đẩy ngã cả chàng và đứa nhỏ trong lòng thì lập tức ra hiệu cho hộ vệ mở đường để bọn họ có không gian.
Mộ Vãn Diêu hỏi Ngôn Thượng: “Làm sao vậy?”
Nàng thấy Ngôn Thượng vẫn ôm đứa nhỏ và thấp giọng nói chuyện với nó.

Sau đó chàng ngẩng đầu, nhíu mày nhẹ giọng đáp: “Phụ mẫu đứa nhỏ này không thấy đâu, hắn lại bị sốt nên ta muốn đưa hắn tới chỗ dưỡng bệnh chờ phụ mẫu hắn tới tìm.

Điện hạ……”
Mộ Vãn Diêu gật đầu nói: “Được.”
Thấy nàng không ngại Ngôn Thượng khẽ buông lỏng rồi ôm đứa nhỏ đứng lên.
Có lẽ trên người chàng thật sự có sức mạnh an ủi nên một đường này Mộ Vãn Diêu cùng hộ vệ đi theo chàng thì chỉ thấy đứa nhỏ kia ban đầu còn thút thít nhưng cuối cùng không khóc nữa.

Thằng nhóc đó an tâm thoải mái ôm lấy cổ chàng, ghé khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi lên vai chàng.
Đứa nhỏ nhìn qua vai Ngôn Thượng thấy một nữ lang xinh đẹp cực kỳ.

Mộ Vãn Diêu cũng quan sát đứa nhỏ, thấy nó tầm 4,5 tuổi.

Ngôn Thượng nói nó bị sốt nhưng nàng thấy nó vẫn tốt.
Lúc này đứa nhỏ bắt đầu trò chuyện với Mộ Vãn Diêu: “Tỷ tỷ là thê tử của Ngôn ca ca sao? Giống phụ mẫu của đệ ấy.”
Mộ Vãn Diêu không lên tiếng còn Ngôn Thượng lại thấp giọng đáp: “Không phải, vị tỷ tỷ này còn chưa gả chồng, đệ đừng nói bậy nhé.”
Đứa nhỏ kinh ngạc trợn mắt hỏi: “Thế sao nàng ấy lại đi theo ca ca?”
Ngôn Thượng thấp giọng đáp: “Vì chúng ta là bạn bè.”
Đứa nhỏ cái hiểu cái không mà gật đầu, sau đó lại ghé vào trên vai Ngôn Thượng và không nói gì.

Chỉ có Mộ Vãn Diêu nghe được là khó chịu.

Bởi vì nàng không đáp lại nên Ngôn Thượng chỉ nói hai người là bạn bè sao?

Thật vất vả mới đưa được đứa nhỏ tới nơi dùng để dưỡng bệnh, sau đó Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng mới có thể rời đi.
Mộ Vãn Diêu nói: “Ta còn tưởng ngươi sẽ ở lại đó chờ đến khi phụ mẫu của đứa nhỏ kia tới mới yên tâm rời đi chứ.”
Ngôn Thượng thấp giọng đáp: “Điện hạ còn ở đây nên làm sao ta bỏ mặc ngài được? Làm thế này là đủ rồi, cũng không phải ta chờ là có thể chờ được người.

Ta đã nói với người của chùa, ngày mai ta sẽ quay lại hỏi chút.

Nếu đứa nhỏ đã tìm được phụ mẫu thì tốt.”
Mộ Vãn Diêu nghiêng đầu nhìn chàng nói: “Ngươi quả thực đối xử với ai cũng tốt.”
Ngôn Thượng lại nhìn nàng, giật mình hỏi: “Ngài không thích ta như thế ư?”
Mộ Vãn Diêu nghĩ nghĩ rồi nói: “Cũng được.


Ngươi thế này thì hơi phiền toái nhưng cũng không chán ghét.”
Ngôn Thượng nghe thế mới tươi cười.

Hai người đi dưới ánh đèn, Ngôn Thượng thấp giọng hỏi nàng: “Ngài và Dương Tam Lang…… chơi có vui không?”
Mộ Vãn Diêu à ừ rồi không nói.

Thế là Ngôn Thượng lại do dự, chàng cực kỳ rối rắm hỏi: “Ta đến chùa không tìm được ngài, hỏi trụ trì thì ngài ấy cũng nói không biết.

Có phải ngài đưa Dương Tam Lang hồi phủ không?”
Mộ Vãn Diêu đáp: “Ta đưa hắn ra khỏi thành, hắn đi rồi.”
Ngôn Thượng chỉ nói “Ra là vậy” sau đó không nói gì nữa.

Lúc này đổi thành Mộ Vãn Diêu nghiêng đầu đánh giá chàng.

Thấy chàng nhíu mày thì nàng có chút thả lỏng, cũng có chút hối hận vì bản thân mình xấu xa.

Nàng cũng rối rắm vì bản thân vì sao lại như vậy, nhưng…… Chàng vẫn còn biết ghen là tốt rồi.
Ngôn Thượng ngước mắt nhìn nàng.

Ánh lửa sáng rực chiếu vào trong mắt hai người.

Cả hai đều ngẩn ra, sau đó lẳng lặng nhìn nhau.
Biển người cuồn cuộn khắp nơi, giống như mãi không hết.

Hai người cứ thế nhìn nhau, yên tĩnh và bình yên, như si như mê, quyến luyến không rời.
Bọn họ đều nhìn thấy tình ý trong mắt đối phương.
Ngôn Thượng nhìn nàng nửa ngày, yết hầu hơi giật giật sau đó chàng bỗng nhiên nắm lấy cổ tay nàng, giữ chặt lấy nàng và kéo đến gần mình một chút.

Chàng nói: “Diêu Diêu, vì ta, từ nay về sau ngài có thể không thân cận với lang quân khác……”
Mộ Vãn Diêu không đợi chàng nói xong đã đáp: “Có thể.”
Chàng kinh ngạc nhìn nàng, chỉ thấy ánh mắt nàng nhàn nhạt nói: “Ta vốn dĩ cũng không thích bọn họ, ngươi không cần lo lắng.

Ta và cô cô của mình không giống nhau, ta không yêu lung tung, không ở cùng nhiều người.”
Trong mắt Ngôn Thượng lộ ra ôn nhu.

Chàng nhẹ giọng nói: “Sao lại nói thế? Ngài đương nhiên không giống cô cô của mình, cái này lòng ta biết.”
Trong dòng người cuối cùng chàng cũng ngại không dám làm gì lớn mật mà chỉ cầm tay nàng không buông.

Đây đã là cực hạn.
Mộ Vãn Diêu thì nhìn chàng, lúc thì nghĩ tới việc vừa rồi chàng đối xử tốt với đứa bé kia, khi lại nghĩ tới một câu của Dương Tự “Ngươi phải nói rõ, đừng chậm trễ người khác.” Rồi nàng lại nghĩ tới thống khổ khi ở Ô Man, thậm chí nghĩ tới người nhà của chàng ở Lĩnh Nam……
Nàng đột nhiên nói: “Nhưng ta vẫn có chỗ giống cô cô mình.

Ta không thể sinh con cho ngươi được.”
Trong đám người ồn ào Ngôn Thượng đang cẩn thận nắm tay nàng, sợ nàng bị người khác đụng vào.

Nàng bỗng nhiên nói như vậy, nhẹ nhàng không hề nổi bật giữa đám đông nên gần như bị tiếng động xung quanh nuốt mất.

Có điều Ngôn Thượng luôn chú ý tới nàng nên chàng lập tức nghe được.
Chàng quay đầu lại nhìn nàng, tay nắm chặt tay nàng hỏi: “Ngài nói cái gì?”
Mộ Vãn Diêu lặp lại: “Ta không thể sinh con cho ngươi.”
Ngôn Thượng an tĩnh một lát mới miễn cưỡng cười nói: “Không sao, ta không cầu thứ đó.

Chúng ta còn trẻ, hiện tại ta chỉ muốn ở bên cạnh ngài, cùng ngài tu thành chính quả……”
Mộ Vãn Diêu khẽ cười một chút nhưng ánh mắt nàng lại lạnh lẽo nói: “Ngôn Thượng, ngươi hiểu ta có ý gì, đừng giả vờ.

Ta không nói ta không muốn sinh con cho ngươi mà là ta không thể, không có năng lực.

Ta không thể sinh con.”
Ngôn Thượng ngơ ngác nhìn nàng.
Tin tức đột ngột này khiến chàng mờ mịt.

Chàng nắm lấy cổ tay nàng nên Mộ Vãn Diêu có thể thấy chàng đang run lên.

Mãi một lát sau chàng mới nói: “Ngài đang gạt ta đúng không?”
Mộ Vãn Diêu hỏi: “Ngươi thấy sao?”
Ngôn Thượng không nói lời nào còn Mộ Vãn Diêu lại cười nói với chàng: “Không cần phải gấp gáp nói gì, cũng không cần đáp lời ta ngay.

Có phải bây giờ ngươi rất loạn, mờ mịt và không thể phân rõ đúng không? Ngươi suy nghĩ cho kỹ về việc này đi.

Ta vốn không muốn nói ra việc này nhưng ta không thể cứ lừa ngươi mãi, bắt nạt ngươi không biết gì.

Dương Tự nói đúng, ta không thể thấy ngươi dễ bắt nạt thì lừa ngươi được.
Hãy nghĩ cho kỹ đi Ngôn Thượng.”

Trong tẩm cung của hoàng đế, Thái Tử vừa rời đi.

Hoàng đế thì không ngủ được mà lo lắng hôn sự của con gái út.

Kỳ thật cho tới bước này thì Mộ Vãn Diêu gả cho ai với ông ta cũng không có vấn đề gì.

Lý gia muốn cùng Vi gia kết minh thì sao? Mộ Vãn Diêu không có con thì liên minh này cũng chỉ ngắn ngủi chẳng tày gang, cũng chẳng làm được gì.

Bởi vì không có liên quan về huyết mạch nên bất kể là Lý gia hay Vi gia cũng đều không thể vì đối phương mà trả giá.

Nếu bỏ qua Mộ Vãn Diêu thì hai nhà cũng có thể liên hôn, chẳng qua Lý gia vẫn luyến tiếc Mộ Vãn Diêu vì huyết mạch hoàng thất của nàng.
Hoàng đế lẩm bẩm trong bóng đêm: “Ngôn Thượng à……”
Cũng không phải không được.

Vòng đi vòng lại vẫn là người ông ta từng định chỉ hôn cho Mộ Vãn Diêu.

Chẳng qua so với lúc trước thì bây giờ lão hoàng đế muốn vì Mộ Vãn Diêu tính toán một phen.

Chỉ cần nàng thích thì dù phải bức bách ông ta cũng muốn gả Ngôn Thượng cho nàng.
Ngôn Thượng không thể phản bội Mộ Vãn Diêu, thế nên ông ta cũng sẽ bắt chàng không thể sinh con…… Không thể có con thì chẳng ai có thể uy hiếp địa vị của con ông ta.

Hơn nữa ông ta còn muốn Ngôn Thượng trở nên đủ mạnh mẽ để sau khi ông ta đi chàng có thể bảo vệ Mộ Vãn Diêu.
Yêu và hận của hoàng đế đều lạnh nhạt vô tình, làm người khác sợ hãi.

Trong lúc ông ta đang âm thầm cân nhắc những việc này, trong lòng bắt đầu dệt võng, bày bố cục thì sắc mặt ông ta vẫn đạm mạc, giống như hoàn toàn không quan tâm đến chuyện trẻ con của mấy người này vậy.

Cũng chính thái độ giống như mặc kệ này của ông ta mới…… Làm tất cả mọi người to gan, vì bản thân trù tính.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.