Lúc này Lưu Văn Cát mang thân phận Sử Quân đến Bắc doanh của Trường An để xem xét.
Tần Vương bị phạt ở nhà sám hối nên Thái Tử thu lại một phần cấm quân, hoàng đến vì thế mà phái thái giám mang thân phận phận Sử Quân đến xem xét tình huống.
Lưu Văn Cát nhận được nhiệm vụ này đều là do sư phụ Thành An của hắn.
Ngoài ra hắn còn phải tiêu hết toàn bộ tiền tài tích cóp được trong nửa năm ở trong cung mới nhận được ra ngoài xem xét tình hình cấm quân này.
Trước khi đi Thành An nhắc nhở Lưu Văn Cát rằng hoàng đế chỉ sợ sẽ lại muốn hợp nhất cấm quân nhân lúc Tần Vương đang bị phạt.
Nếu Lưu Văn Cát muốn lập công thì không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Hầu hạ hoàng đế mấy tháng nay nên Lưu Văn Cát đã sớm nhìn ra lão hoàng đế là một người thích mượn tay kẻ khác.
Nếu sắp xếp lại cấm quân thì trong mắt người khác sẽ cho rằng Thái Tử đang thắng Tần Vương một lần nhưng chẳng ai nghĩ hóa ra chính hoàng đế đã muốn làm thế.
Tầng mây âm u che trời.
Trong bắc doanh ở vùng ngoại ô có vài vị tướng lãnh nghênh đón Lưu Văn Cát nhưng bọn họ chỉ có lệ chứ chẳng hề coi trọng bọn hắn.
Lưu Văn Cát đã quen nhìn người khác châm chọc và mỉa mai, lúc ở Hàn Lâm Viện hắn cũng biết thế nhân khinh thường hoạn quan.
Lúc này trái tim hắn đã sớm bị tôi luyện đến chết lặng thế nên thấy vẻ lãnh đạm của đám người này hắn cũng chẳng để trong lòng.
Lưu Văn Cát chỉ cân nhắc làm sao nhanh chóng hoàn thành công việc rồi về phục mệnh.
Nhưng mấy thái giám đi theo hắn bị xem thường thì tức giận đến nhăn nhó.
Trước giờ bọn họ ở trong cung hầu hạ chủ tử thì thôi, thế mà đám người thô bỉ này lại dám nhăn mặt ư? Bọn họ ở trước mặt Lưu Văn Cát nói đến chuyện này nhưng lại không thấy hắn có phản ứng gì thì lập tức ra chủ ý.
Bọn họ cố ý đi trêu chọc mấy giáo úy, lúc ăn cơm chuốc rượu đám người kia sau đó dẫn Lưu Văn Cát đến để hắn nghe xem đám võ nhân kia say rồi sẽ nói thế nào ——
“Chỉ là mấy tên thái giám thôi! Chẳng lẽ bệ hạ sẽ vì bọn chúng mà trảm chúng ta sao?”
“Không hiểu sao bệ hạ lại phái đám thái giám tới xem tình hình cấm quân! Buồn cười! Thái giám hiểu được binh lực hay biết chúng ta đang làm gì ư? Đặc biệt là cái tên Lưu Văn Cát kia…… chẳng qua chỉ là một con chó bên người đại thái giám mà còn dám xụ mặt với chúng ta.
Hắn giả vờ cái gì không biết?”
“Lúc lão tử giết người thì đám thái giám này sợ là sẽ tè ra quần mất! Đúng rồi, bọn họ còn có thể tè ra quần sao ha ha ha……”
Lưu Văn Cát đứng ở bên ngoài nghe thấy những lời thô tục bên trong.
Đám thái giám dẫn hắn tới nhìn sắc mặt hắn lại thấy Lưu Văn Cát chợt ngước mắt nhìn bọn họ một cái, âm u trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất, cả khuôn mặt mang theo sát khí lạnh băng.
Lưu Văn Cát phất tay áo đi luôn, không thèm để ý tới những lời nhục nhã kia.
Cũng chỉ là xem thường hắn thôi, nếu không thì là nhục nhã hắn thôi mà.
Vận mệnh bất công đè ở đỉnh đầu như bầu trời mây đen giăng đầy.
Con đường này nguy hiểm và gian khổ, Lưu Văn Cát càng đi càng nhanh, sắc mặt ban đầu còn ủ dột lại càng lúc càng bình tĩnh.
Sát khí giấu trong lòng hắn không hề lộ ra.
—
Dưới bầu trời đầy mây, bóng cây bao trùm, trên những càng cây đó là những đóa hoa xuân nho nhỏ đang bung nở giống như những làn sương.
Trong Vi phủ, Triệu Linh Phi nhảy từ trên tường xuống dưới, vốn nàng định đi đường nhỏ nhưng ai ngờ lại vừa lúc nhìn thấy Vi Thụ đứng dưới tàng cây ngửa đầu nhìn cành lá đến thất thần.
Bóng lá và ánh sáng rơi trên người hắn trùng điệp lấp lánh.
Triệu Linh Phi nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Vi Thụ thế là mặt lại đỏ bừng.
Nàng đối diện với đôi mắt đen nhánh của Vi Thụ một hồi, mặt vẫn đỏ bừng xấu hổ.
Rốt cuộc nàng trộm trèo tường vào nhà hắn lại bị chủ nhân bắt được thì quả là không tốt.
Nhưng Vi Thụ không nói gì nên Triệu Linh Phi đành mặt dày giống như không biết việc này.
Nàng nhảy xuống tường, vỗ vỗ tay ra vẻ tự nhiên mà giải thích hành vi của mình: “Ta về nhà một chuyến nhưng lại đúng lúc gặp phụ thân ta đang trao đổi thiếp canh, thật sự muốn gả ta cho lão già kia thế là ta tức quá lại cãi nhau một hồi và chạy đi.”
Vi Thụ không nói chuyện, Triệu Linh Phi thì cúi đầu, đá đá hoa cỏ bên chân hỏi: “Aizzz, nhưng sao giờ này ngươi còn ở trong phủ? Không phải ngươi nên ở chỗ làm việc ư?”
Vi Thụ đáp: “Ta bị Ngự Sử Đài cảnh cáo, từ hôm nay trở đi ta sẽ nghỉ ở nhà, khi nào làm lại thì phải chờ thông báo.”
Triệu Linh Phi trừng mắt, bất bình gào lên: “Vì sao?! Ngươi đã làm gì sai mà triều đình lại đối với ngươi như thế?”
Khuôn mặt thiếu niên như tuyết lạnh, an tĩnh mà đạm mạc.
Triệu Linh Phi nhìn hắn một lúc lâu rồi đột nhiên hiểu ra: “Là bởi vì…… Ngươi không chịu đính hôn với Đan Dương công chúa nên Vi gia đến mách cấp trên của ngươi hả? Bọn họ đang uy hiếp ngươi sao?”
Vi Thụ rũ mắt.
Lý gia và Vi gia muốn hợp tác nên hắn và Mộ Vãn Diêu chính là mấu chốt trong đó.
Bọn họ muốn uy hiếp bắt hắn khuất phục, hết lần này tới lần khác.
Hắn chẳng qua chỉ là một đứa con vợ lẽ của Vi gia, là công cụ trong tay Lý gia và Vi gia mà thôi.
Bọn họ cần hắn làm gì mà hắn làm sai thì ngay lập tức sẽ bị vứt bỏ.
Nhưng đây là vận mệnh của hắn sao? Hắn trốn khỏi Vi gia năm 14 tuổi, đến 15 tuổi thì vào triều làm quan, năm này đã 16…… Vậy mà hắn vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh này ư?
—
Trong Tấn Vương phủ, Xuân Hoa quay người nhìn Ngôn Thượng đứng bên ngoài bình phong.
Giọng chàng mang theo rung động nên nàng ta không thể bỏ mặc.
Đây là lần đầu tiên Ngôn Thượng cầu xin nàng, vừa hèn mọn vừa bất lực…… Xuân Hoa nhìn chàng sau đó lặng im hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Điện hạ sẽ không muốn ta nói với ngài.
Điện hạ đặc biệt hy vọng ngài không biết chuyện này vì không muốn nhận được sự thương hại và đồng tình.”
Ngôn Thượng khổ sở nói: “Ta biết, cho nên ta cũng không hỏi.
Nhưng dù ta muốn biết thì cũng không phải để nhục nhã nàng.
Có quá nhiều vấn đề giữa hai chúng ta, mà ta cần biết hết mới có thể đưa ra quyết định phải làm gì.
Ta muốn được tôn trọng nàng chứ không phải đồng tình.
Ta sẽ vì đồng tình và thương hại mà giúp một người, nhưng sẽ không vì thế mà yêu một người.
Ta biết mình đang làm cái gì.”
Thời gian không thể kéo dài bởi vì Tấn Vương sắp về thế nên Xuân Hoa suy nghĩ một lát rồi thật sự đè thấp giọng nói: “Vậy ngài phải hứa với ta nếu sau này có cơ hội nói cho điện hạ thì ngài không được lừa gạt điện hạ.
Sau này có cơ hội gặp công chúa ta cũng sẽ không giấu diếm chuyện hôm nay.
Ta nói cho ngài vì tín nhiệm nhân phẩm của ngài.
Nếu ngài biết rồi lại muốn chia tay với điện hạ thì ta cũng không thể nói gì.
Nhưng điện hạ không sai, ngài không thể trách điện hạ được!”
Ngôn Thượng thấp giọng đảm bảo: “Ta tuyệt đối sẽ không trách nàng ấy.”
Xuân Hoa lặng lẽ thật lâu.
Cách bình phong, Ngôn Thượng nghe được giọng nàng ta trầm thấp giống như không có sức sống: “Lúc điện hạ cập kê, vừa tròn 15 tuổi thì đúng là lúc chúng ta phải lên đường hòa thân.
Khi đó chúng ta chỉ cho rằng Ô Man là nơi hoang vu, dã man, điện hạ tin tưởng tràn đầy rằng một khi chịu khó dạy thì đám người dã man kia sẽ trở nên có văn hóa.
Khi đó thị nữ đắc lực nhất theo bên cạnh điện hạ không phải ta mà là Nùng Hoa tỷ tỷ.
Nùng Hoa lớn hơn chúng ta một chút, giống như một vị tỷ tỷ bảo vệ điện hạ.
Khi đó ta còn hơi ghen ghét với Nùng Hoa, nghĩ đến khi nào ta mới có thể được như nàng ấy……
Nùng hoa chỉ có một.
Chúng ta đều được đặt tên theo bốn mùa, chỉ có Nùng Hoa là không giống chúng ta.
Nhưng Nùng Hoa đã chết ở Ô man, nàng là người chết đầu tiên trong số chúng ta……”
—
Mây đen giăng đầy, cho dù rời xa Trường An rồi nhưng tầng mây trên đầu vẫn đi theo bọn họ.
Mộ Vãn Diêu ngồi trong xe, tay chống má, mắt nhắm lại.
Ngựa xe lay động, kim thoa trên đầu nàng nhẹ nhàng va vào trán, viên đá quý màu đỏ trên đó ánh lên khuôn mặt thanh lệ và màu da trắng như tuyết của nàng.
Phương Đồng ở bên ngoài gõ vách xe nói: “Điện hạ, trời sắp mưa rồi, chúng ta có cần tăng tốc để đến trạm dịch sớm một chút không?”
Nữ lang trong xe không trả lời, Phương Đồng cũng đã quen với việc công chúa đôi khi sẽ quái tính quái nết.
Hắn không quấy rầy nàng nữa mà dặn đám hộ vệ: “Tranh thủ thời gian đi nhanh một chút.
Điện hạ không muốn nghỉ ngơi ở đây nên chúng ta phải cố gắng đuổi tới trạm dịch trước khi trời tối.”
Thế là ngựa xe lập tức bay nhanh vì sợ mưa to sẽ bị tắc trên đường.
Ở trong xe Mộ Vãn Diêu nhắm mắt ngủ say, không hề nghe thấy tiếng xin chỉ thị của Phương Đồng.
Nàng đang rơi vào một giấc mộng hoang đường, mà giấc mộng ấy khiến nàng luyến tiếc không muốn tỉnh lại……
—
Trong Tấn Vương phủ, Xuân Hoa đang kể lại cho Ngôn Thượng nghe một câu chuyện xưa dài dòng.
Trong những câu chuyện thoại bản về công chúa hòa thân thì luôn có một mối tình dị quốc nhiệt tình và tốt đẹp.
Công chúa trong thoại bản luôn ôn nhu thiện lương lại kiên cường dũng cảm, Vương gia của di tộc luôn trẻ tuổi anh tuấn lại cơ trí thông tuệ.
Do bất đồng văn hóa mà bọn họ bị hấp dẫn lẫn nhau.
Trong những câu chuyện ấy công chúa sẽ trải qua trăm cay ngàn đắng, nhận hết tủi thân, nhưng luôn có lúc Vương gia dị tộc nhìn thấy tấm lòng của nàng và hiểu ra.
Nhưng trong hiện thực lại không phải như vậy.
Mộ Vãn Diêu không đủ kiên cường, lúc chịu thiệt nàng chỉ biết mờ mịt mà khóc thút thít.
Ô Man Vương cũng không tuổi trẻ anh tuấn, ông ta là một nam nhân trung niên, nghe nói vì nghênh đón Đan Dương công chúa tới Ô Man mà ông ta còn vứt bỏ Vương Hậu trước đó của mình.
Bởi vì cái này mà ngay từ đầu ông ta đã không thích Mộ Vãn Diêu.
Ông ta trách nàng nhu nhược, không đủ cường tráng, không thể tự do khỏi trói buộc lễ pháp như nữ tử Ô Man.
Nữ tử Ô Man là tài sản chung nhưng Mộ Vãn Diêu lại cự tuyệt việc này.
Nữ tử Ô Man chỉ dùng để lấy lòng nam nhân, nhưng Mộ Vãn Diêu lại cao cao tại thượng, không đặt đám người Ô Man trong mắt.
Lão Ô Man Vương cũng không cơ trí, quyết định đúng đắn nhất đời ông ta chỉ sợ là cùng Đại Ngụy hòa thân.
Mà sở dĩ ông ta đưa ra quyết định này cũng chỉ vì thèm muốn châu báu, lụa là của Đại Ngụy.
Ông ta là kẻ thô tục dã man, trời sinh trời nuôi và cực kỳ không có quy củ.
Mộ Vãn Diêu đúng là đã bị hại thảm.
Xuân Hoa nhẹ giọng nói: “Là đương nhiệm Ô Man Vương Mông Tại Thạch cứu điện hạ ra khỏi vận mệnh đó.
Mông Tại Thạch nhiều lần cứu giúp điện hạ, nhiều lần mang điện hạ rời đi khi nàng sắp hỏng mất.
Điện hạ giống như thật sự biến thành nữ lang mà nàng muốn trở thành.
Nhưng ta không biết lúc ngồi trên đồng cỏ Ô Man, khi ngồi quanh đống lửa, xung quanh là mọi người nói cười vui vẻ, lúc điện hạ nhìn Mông Tại Thạch mỉm cười thì lưu luyến trong mắt nàng thật sự là vì tình yêu sao?
Ta cũng không biết lúc điện hạ trở nên cường đại, có thể bày kế giết chết lão Ô Man Vương rồi ngồi bên giường nghe ông ta sám hối và thở dài nhẹ nhàng thì liệu nàng có đồng tình với kẻ sắp chết kia không?”
Giọng Xuân Hoa mang theo run rẩy: “Lúc trằn trọc giữa những nam nhân khác nhau, rồi chứng kiến người bên cạnh mình chết dần điện hạ đã nghĩ gì? Lúc nàng nói mình đã mang thai nhưng lại không thể giữ đứa bé này và muốn xóa bỏ cái thai điện hạ đã nghĩ ra sao?
Nhị Lang, ngài có biết, điện hạ đã tự tuyệt đường con cái của mình…… Đứa bé kia mãi không bỏ được, nàng đã dùng mọi cách…… Lúc nàng thoi thóp thở, máu chảy lênh láng thì chính Ô Man Vương đã tới Tuyết Sơn cầu thần thảo về cứu mạng điện hạ…… Nhưng khi Ô Man Vương quỳ gối bên giường, nhìn thai nhi máu chảy đầm đìa kia thì không biết công chúa đã nghĩ gì?
Đêm đó Mông Tại Thạch ôm công chúa khóc còn nàng thì không nhỏ một giọt nước mắt nào.
Công chúa cũng không liếc nhìn đứa bé kia một cái, là chúng ta trộm chôn nó…… Ta không biết mấy năm đó điện hạ đã nghĩ gì, nàng cũng không mấy khi thổ lộ tình cảm với chúng ta.
Nhưng nàng đã có thể tươi cười quyến rũ với đám nam nhân, bắt đầu trở nên tùy ý làm bậy, hơi tí là tức giận.
Nàng sẽ thường xuyên mắng chúng ta tay chân vụng về…… Nhưng những điều đó thì có quan hệ gì?”
Xuân Hoa cúi đầu, trong mắt toàn là nước.
Nàng ta chống tay lên bàn gỗ, bả vai nhẹ run rẩy.
Nước mắt tí tách, bắn tung tóe trên sàn gạch tạo ra những đóa hoa nhưng nàng ta lại như ngây ngốc lẩm bẩm tự nói: “Chỉ là cáu giận, không vui mà thôi, thế thì có sao? Ta đã thấy nàng tủi thân, gặp nàng chịu đựng thế nào…… Ta ước gì mỗi ngày nàng đều cáu giận mới tốt.
Phát tiết hết mọi thứ ra rồi quên hết mọi thứ đi mới tốt.
Nhị Lang, có phải ngài trách điện hạ không thể sinh con không? Tuy ngài trách nàng nhưng không cần vì thế mà rời bỏ điện hạ.
Ngài tùy tiện tìm lý do khác cũng được……”
Ngôn Thượng trầm mặc.
Chàng không thể chịu đựng nổi mà lùi về phía sau hai bước rồi dựa vào cái bàn dài phía sau.
Bàn tay trong tay áo chàng nắm chặt, khuôn mặt căng thẳng đến mức run lên nhè nhẹ.
Chàng cực kỳ khổ sở, cực kỳ hoảng hốt mà lắp bắp: “Quấy rầy rồi…… Ta, ta cáo từ trước.”
Câu chuyện này quá mức nặng nề, chàng không thể ở lại nơi này nữa.
Ngôn Thượng hấp tấp hành lễ sau đó xoay người đi ra ngoài.
Lúc chàng đi tới đại sảnh thì thấy tiếng sấm rền vang lên.
Chàng nhắm mắt, dù chưa từng trực tiếp nhìn thấy nhưng chàng lại giống như thật sự nghe thấy tiếng nàng khóc bên tai mình.
Ngôn Thượng ra khỏi Tấn Vương phủ, cưỡi ngựa phóng đi.
Ngồi trên lưng ngựa, những mảnh chuyện xưa vây quanh chàng, dây dưa không bỏ.
Chàng vốn có năng lực cảm thông cực kỳ cường đại, huống chi nhân vật chính lúc này lại là Mộ Vãn Diêu vì thế trong lúc thúc ngựa chạy chàng như liên tiếp nghe thấy tiếng nàng khóc lóc.
Chàng trợn mắt lại như nhìn thấy nàng đang đứng trong bóng đêm.
Nàng cầm kiếm, trên người là máu đỏ, khuôn mặt lại tái nhợt như tờ giấy.
Gió thảm mưa sầu, đất cát hoang vu, đôi mắt đen nhánh của nàng đang nhìn chàng, sau đó vươn tay nhẹ giọng gọi:
“Ngôn nhị ca ca, cứu ta.”
Ngôn Thượng khom người, trái tim đau đớn như bị ai nện.
Trong ảo giác của mình chàng nhìn thấy nàng nằm trên giường, máu chảy khắp nơi, sinh mệnh nàng cũng cứ thế trôi đi.
Chàng nhìn thấy nàng đuổi theo lão Ô Man Vương cầu đối phương đừng mang thị nữ của nàng đi.
Ngôn Thượng còn như nhìn thấy nàng và Mông Tại Thạch cưỡi ngựa xuyên qua vách núi, nở nụ cười rực rỡ vô lo…… Nhưng lúc nàng quay mặt lại nhìn chàng thì ý cười trong mắt nàng lại trống rỗng và dối trá.
Nàng vươn tay về phía chàng nhẹ giọng gọi:
“Ca ca, cứu ta.”
“Cứu ta.”
“Cứu ta!”
Trong mắt Ngôn Thượng dâng lên ánh nước, lệ quang dính lên lông mi của chàng.
Chàng cong người ôm lấy trái tim mình, cảm giác đau đến chết đi.
Cả người chàng run rẩy, đau đớn như sông rộng trùm lên cả người khiến chàng không nhịn được muốn khóc rống lên.
Chàng đau lòng đến rơi lệ nhưng lại không thể nói gì.
“Oanh ——”
Tiếng sấm nổ mạnh phía chân trời, sét đánh mưa to dội xuống như cuốn phăng bầu trời.
—
Đột nhiên mưa to khiến đoàn người phủ công chúa không tránh kịp.
Mọi người theo sự chỉ huy của Phương Đồng mà nhanh chóng lên đường trốn mưa, còn bên trong xe ngựa Mộ Vãn Diêu xõa tóc mây, hàng mi dài rung động.
Nàng đang chìm trong một giấc mộng mãi không tỉnh.
Nàng mơ thấy mình quay lại thời điểm 15 tuổi.
Trong giấc mộng này nàng trốn được vận mệnh phải đi hòa thân.
Nàng vui vẻ vui sướng lớn lên ở Trường An, lễ cập kê 15 tuổi của nàng được tổ chức cực kỳ long trọng.
Sau đó nàng gặp một thiếu niên ở Trường An, chàng phong thần tuấn mỹ, đẹp như người ngọc trên bầu trời.
Nàng thích đến không được thế là vội đi năn nỉ khắp nơi, rồi lấy hết can đảm lần đầu tiên giở tính bướng bỉnh của công chúa mà một hai muốn gả cho thiếu niên kia.
Phụ hoàng và mẫu hậu không có cách nào đành để người nọ trở thành Thám Hoa sau đó thỏa mãn nguyện vọng của con gái út, đúng ngày nàng cập kê thì gả nàng ra ngoài.
Vì thế Mộ Vãn Diêu ở trong mộng luôn đi theo phía sau thiếu niên kia nói:
“Ngôn nhị ca ca, huynh ở lại Trường An được không? Huynh tới cưới ta nhé?”
“Ngôn nhị ca ca, huynh chơi với ta được không? Huynh ôm ta một cái được không?”
“Ngôn nhị ca ca, chúng ta thành thân nhé? Ta và huynh thành vợ chồng, ta sẽ sinh cho huynh thật nhiều đứa nhỏ nhé?”
“Ngôn nhị ca ca, huynh phải luôn thích ta nhé? Chúng ta vĩnh viễn, vĩnh viễn…… Ở bên nhau được không?”
—
Sấm rền vang lên, hạt mưa như hạt đậu rơi xuống.
Sau giờ ngọ thành Trường An được nước mưa cọ rửa, mưa to và cuồng phong thổi quét nên bá tánh trên phố nhốn nháo chạy tìm chỗ tránh mưa.
Chỉ có một thiếu niên lang là không trốn mưa mà vẫn cưỡi ngựa hốt hoảng phóng qua đường cái.
Đám nam nữ đứng dưới mái hiên nhìn thiếu niên trong màn mưa, có nữ lang lớn mật cao giọng nói: “Lang quân, mưa lớn thế này thì mau tìm chỗ trú mưa đi thôi!”
Ngôn Thượng ngồi trên lưng ngựa, cả người bị xối ướt, tóc dán lên mặt.
Chàng có chút mờ mịt quay đầu nhìn thấy đám người đứng dưới mái hiên cửa hiệu.
Rồi chàng bỗng nhiên ngẩn ra, lần đầu tiên chàng không màng lễ nghĩa, cũng không đáp lễ nữ lang tốt bụng kia.
Ngôn Thượng nắm chặt dây cương, đổi hướng chạy thẳng tới phủ công chúa.
Nhiều người trong phủ công chúa đã rời khỏi Trường An nhưng vẫn còn một ít người ở lại để đánh lừa Ngôn Thượng chuyện công chúa đã không ở đó nữa.
Ngôn Thượng xuống ngựa ở ngõ nhỏ sau đó gõ cửa.
Tôi tớ nghe thế thì mở cửa ra và xin lỗi theo thường lệ.
Nhưng lúc này Ngôn Thượng lại nhất định phải đi vào, nhất định phải nhìn thấy nàng……
Trong lúc giãy giụa ầm ĩ đó người của phủ công chúa không ứng phó nổi nên đành phải hô to: “Công chúa đã không còn ở Trường An nữa, Nhị Lang có cầu thì chúng ta cũng không làm được gì!”
“Oanh ——”
Chân trời vang lên tiếng sấm chói tai.
Trong ánh sét, đôi mắt Ngôn Thượng như đóng băng.
Chàng không nói một lời đã quay đầu đi, lên ngựa chạy thẳng ra ngoài thành!
—
Trong bắc doanh của Trường An, mọi người vừa ăn xong cơm trưa thì mưa to, trong lúc đó xảy ra một cuộc bạo loạn.
Trong quân có một ít binh sĩ nổi lên tranh chấp với đám thái giám, có một giáo úy tới giải vây nhưng trong lời nói lại không đủ tôn trọng mấy thái giám.
Lưu Văn Cát được bọn thái giám gọi tới lại nghe thấy tên giáo úy kia cười ha ha nói: “Các ngươi cũng thật là, so đo với đám không căn đó làm gì? Bệ hạ phái tới thì cũng phải cho bệ hạ mặt mũi chứ…… A!”
Giáo úy kia hét thảm một tiếng, đám binh sĩ xung quanh lập tức đứng lên, trừng mắt thét:
“Lang quân!”
“Ngươi làm gì?!”
Một câu trước là gọi tên giáo úy đã chết, còn câu sau là quát lên với Lưu Văn Cát lúc này đang ung dung rút kiếm ra khỏi lưng tên giáo úy kia rồi lau máu trên đó.
Hắn cầm khăn, lãnh đạm lau khô máu trên kiếm.
Đám binh sĩ vây quanh thì trừng mắt như muốn nứt ra vì tức giận và bất bình.
Bọn họ ngo ngoe rục rịch lại thấy Lưu Văn Cát ngước mắt hung ác nhìn chằm chằm bọn họ nói: “Để ta xem ai trong các ngươi dám động! Muốn kháng chỉ đúng không? Các ngươi dám động thì ta sẽ giết hết quân doanh này để xem bệ hạ đứng về ai?!”
Sắc mặt Lưu Văn Cát tái nhợt, ánh mắt âm trầm, trong lúc nhất thời đám binh sĩ không dám có động tác gì.
Trong không khí yên tĩnh đó có kẻ lớn mật quát: “Bệ hạ đương nhiên đứng về phía chúng ta……”
Lưu Văn Cát lạnh lùng hỏi: “Ngươi chắc chưa? Ta giết ngươi đó thì thế nào?”
Lưu Văn Cát cầm kiếm trong tay, ánh mắt lạnh lùng, chân bước lên một bước.
Đám binh sĩ kia thấy thế thì lùi một bước.
Hắn nhìn quanh bốn phía rồi cao giọng hỏi: “Muốn làm nghịch tặc hả?!”
Hơi thở của đám người xung quanh nặng nề, ánh mắt đan xen giữa cừu hận và xem thường ném về phía hắn.
Nhưng những kẻ này kỳ thực rất nhút nhát, không ai dám động đậy dù trong tay có vũ khí sắc bén.
Không một kẻ nào dám xông lên giết Lưu Văn Cát.
Lưu Văn Cát nghe thấy tiếng mưa rơi bùm bùm bên tai mình, đôi mắt nhìn đám binh sĩ đang nén lửa giận trước mặt với biểu tình âm trầm khiến đám người kia không dám động.
Thật vất vả mới có kẻ dám động nhưng hắn lập tức chỉ kiếm về phía đó thế là đám thái giám đã nhanh chóng chạy tới trói kẻ kia lại.
Sau lưng hắn là mồ hôi tẩm ướt áo, lần đầu tiên hắn rút kiếm giết người nên hiện tại vẫn cảm thấy rất sợ.
Nhưng hắn cũng cảm thấy vừa chua xót vừa thống khoái.
Hắn bỗng nhiên muốn cười phá lên ——
Thật buồn cười! Thật đáng thương!
Đây là vận mệnh đó!
—
Trong Vi phủ, lúc mưa đầm đìa, Vi Thụ và Triệu Linh Phi ngồi trong sảnh.
Vi Thụ ngồi trước bàn cờ còn Triệu Linh Phi thì mặt ủ mày chau ngồi đối diện.
Nàng lẩm bẩm mờ mịt tự hỏi: “Chẳng lẽ ta thật sự phải gả cho một lão già ư……”
Vi Thụ đáp: “Không thể.”
Triệu Linh Phi nghe thấy hắn nói chuyện thì ngạc nhiên nhìn lại chỉ thấy Vi Thụ đang cầm một quân cờ trắng đặt lên bàn cờ.
Hắn nhíu mày, hàng mi dày rũ xuống.
Giống như hắn đang thuyết phục chính mình, lại như đang thuyết phục Triệu Linh Phi, ngữ khí cực kỳ kiên định nói: “Phù du cũng có lúc ham sống, con kiến cũng có lúc tranh mùa xuân.
Vì sao chúng ta lại khuất phục vận mệnh?”
Triệu Linh Phi ngơ ngác nhìn hắn.
Lúc hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng thì ánh mắt ấy lại xuyên qua người nàng, nhìn về phía tương lai rộng mở phía trước.
Triệu Linh Phi cũng quay đầu nhìn ra màn mưa bên ngoài cửa sổ, thấy cây cổ thụ đứng thẳng, thấy những dây tử đằng bị mưa quất trúng nhưng không chịu rời khỏi đầu tường.
Hai người cùng nhìn trời mưa rồi cùng tự nhủ và lẩm bẩm: “…… Đúng vậy, vì sao chúng ta phải khuất phục vận mệnh?”
—
Vận mệnh bất công! Vận mệnh bất nhẫn! Vận mệnh trêu người!
Vậy chúng ta dùng cả đời để đấu tranh, vĩnh viễn không khuất phục, vĩnh viễn không sa đọa!
—
Trong lúc nước mưa tẩm ướt trời đất, có thái giám bắt đầu học cách cầm kiếm giết người khi đối mặt với cả quân doanh; có vị quan trẻ tuổi và nữ lang ngồi đối diện cùng đưa ra quyết định trong lòng, chuẩn bị đánh vỡ cục diện bế tắc.
Lại có thiếu niên công chúa rời xa Trường An vài dặm đường đột nhiên tỉnh lại trong xe.
Nàng nhìn ra màn mưa bên ngoài; Trong lúc ấy có thiếu niên lang quân trình thẻ bài rồi cưỡi ngựa ra khỏi thành Trường An.
—
Trời tối đã lâu, mưa cũng nhỏ hơn.
Lúc này mấy người Phương Đồng rốt cuộc cũng đã tìm được trạm dịch để cả đoàn ở lại nghỉ ngơi tối nay.
Hạ Dung đỡ Mộ Vãn Diêu xuống xe, tà váy hoa mỹ của nàng trải dài phía sau.
Lúc nàng bước xuống, đám thị nữ nâng tà váy không để nước bùn bắn lên.
Mộ Vãn Diêu khoan thai chậm rãi nhìn ngọn đèn của trạm dịch.
Lúc nàng chuẩn bị đi vào thì nghe thấy tiếng vó ngựa đuổi tới.
Vốn là người cao ngạo nên lúc này nàng cũng không hiếu kỳ.
Giấc mộng buổi chiều nay khiến tâm thần và thể xác của nàng mệt mỏi, cũng lười để ý tới những kẻ định dừng lại ở trạm dịch này.
Lúc nàng nâng bước trên bậc thang thì thấy tiếng vó ngựa ngừng lại, có tiếng bước chân thất thểu chạy về phía này.
Nhưng nàng vẫn không thèm để ý.
Mãi tới khi một thị nữ vừa khó hiểu vừa nghi hoặc lo sợ lẩm bẩm: “Nhị, Nhị Lang?”
Mộ Vãn Diêu ngẩn ngơ nhưng nàng nghĩ lang quân đứng hàng thứ hai trên đời này rất nhiều, đương nhiên sẽ không phải người nào đó.
Lúc này người kia hẳn mới về phủ, nếu vận khí tốt thì lúc này chàng mới biết được nàng đã không còn ở Trường An nữa rồi.
Đang nghĩ thế thì người nọ lại đuổi tới phía sau nàng.
Cổ tay của nàng bị người ta nắm lấy.
Nàng bị kéo xuống bậc thang, cả người bị xoay lại đối mặt với người phía sau.
Cổ tay của nàng bị người nọ túm chặt, đôi mắt nàng thì trừng lớn, ngu ngốc mà nhìn Ngôn Thượng lúc này cả người ướt đẫm như con gà rơi vào nồi canh.
Cổ áo và tay áo chàng dính rất nhiều bùn đất, dây cột tóc ướt dính trên vai, tóc dài cũng ướt dán vào gò má.
Khuôn mặt chàng tái nhợt nhưng cánh môi lại đỏ bừng.
Tuy bộ dạng chật vật này của chàng tạo nên cảm giác đẹp động lòng người nhưng đây không phải bộ dáng của Ngôn Thượng ngày thường.
Mộ Vãn Diêu hoảng hốt nghĩ thầm chẳng lẽ đây là nằm mơ sao? Giấc mộng buổi chiều sao mà…… Lại dài đằng đẵng thế này.
Dưới ánh đèn chập chờn, Ngôn Thượng hơi run nắm lấy tay nàng, có giọt nước mưa nhỏ xuống từ lông mi của chàng và rơi trên cổ tay mảnh khảnh sạch sẽ của nàng.
Mộ Vãn Diêu cúi đầu nhìn cổ tay mình rồi lại ngơ ngác ngẩng đầu nhìn chàng, vẫn mê mang khó hiểu.
Nước mưa tí tách, Hạ Dung ở bên cạnh bung dù, đám thị nữ khác cũng vây quanh mờ mịt không hiểu gì.
Bọn họ đứng đó nhìn Ngôn Nhị Lang và công chúa nhìn nhau.
Nước mưa xối ướt cả người chàng tôn lên dáng hình mảnh khảnh nhưng thẳng tắp như cây ngọc trước gió của chàng.
Nhưng bộ dạng đó lúc này lại nhuộm thêm cả phong sương.
Trước cửa trạm dịch, ánh mắt Ngôn Thượng sáng quắc nhìn nàng.
Đôi mắt chàng đen láy giống như bóng đêm u tĩnh lại giống như làn nước trong nhu hòa.
Ánh mắt công chúa có biến hóa, đang muốn tránh đi thì Ngôn Thượng lại cường ngạnh không chịu lùi.
Nước mưa bao vây lấy hai người, Phương Đồng cầm đèn lồng đẩy cửa trạm dịch ra.
Tất cả lúc này đều đứng dưới hành lang, Ngôn Thượng nắm tay công chúa của bọn họ nhẹ giọng nói: “Không phải ngài vẫn luôn trách ta không có xúc động ư? Đây xem như ta vì ngài mà xúc động một lần…… Ta không xin nghỉ đã ra khỏi Trường An rồi đó.”