Thượng Công Chúa

Chương 99





Mộ Vãn Diêu thật sự quá mức.

Cách nàng nhận lỗi với Ngôn Thượng quả thực chính là tặng rất nhiều quà cho chàng.
Sinh ra trong hoàng thất nên cách xin lỗi duy nhất nàng từng gặp chính là hoàng đế vung tay lên ban lễ vật cho người khác để bồi tội.

Hoàng đế cũng không mở miệng xin lỗi.

Mộ Vãn Diêu lớn lên từ nhỏ trong hoàn cảnh đó nên nàng cũng sẽ không khom lưng cúi đầu.

Cuối cùng nàng lại học theo người mà nàng chán ghét mà tặng quà cho chàng giống như hoàng đế tặng quà cho đám phi tần.
Ngôn Thượng trở về thấy trong viện của mình chất đầy quà từ nhà bên cạnh mang tới thì vừa tức vừa buồn cười.

Tức vì nàng xin lỗi chỉ biết tặng đồ, không biết lấy lòng thành đối đãi, buồn cười vì nàng chất đầy cả sân chỉ vì muốn được chàng tha thứ.
Nàng không thể tự mình đi qua một chuyến, dù chỉ liếc mắt một cái cũng được hay sao? Ngày thường nàng giả vờ đáng thương rất đạt cơ mà, sao lúc này lại không được? Không ổn, chàng phải sửa lại thói quen này của nàng mới được.
Lúc này Ngôn Thượng đã làm quan nửa năm nên đã sớm thoát khỏi cảnh bần hàn ngày xưa.

Bổng lộc của quan viên Đại Ngụy cực kỳ khả quan, cho dù chàng chỉ là một vị quan bát phẩm thì triều đình cũng thưởng đông thưởng tây.

Mỗi tháng đều có các loại ban thưởng, chàng đã đủ tiền để mua lại tòa phủ đệ này, cũng không cần trả tiền thuê nhà cho công chúa nữa.
Nếu Mộ Vãn Diêu đã muốn đưa quà thì Ngôn Thượng dứt khoát để quản sự trong phủ tới tính toán sổ sách.

Chàng kết toán hết tài vật trong phủ sau đó để quản sự đổi hết đồ ra tiền và mua đứt tòa phủ đệ này.
Mộ Vãn Diêu ở bên này thì nhón chân mong chờ Ngôn Thượng tiếp nhận lời xin lỗi của nàng.

Lòng nàng buồn bực không thôi và nghĩ thầm chẳng lẽ lễ vật quá ít?
Thế là nàng lập tức hăng say ban thưởng.

Thế nhưng Ngôn Thượng gặp nàng ở ngõ nhỏ lại vẫn chỉ quy củ mà hành lễ, không chịu cùng nàng thân mật.

Thế là Mộ Vãn Diêu cực kỳ buồn bực, không nhịn được mà khó chịu.

Mà nàng cũng không phải không có việc gì để làm.

Nàng đột nhiên nhớ ra một việc nên gọi Phương Đồng vào để hắn lặng lẽ đi hỏi thăm xem Xuân Nương mà Ngôn Thượng nhắc tới kia có quan hệ gì với chàng.
Phương Đồng kinh ngạc hỏi: “Xuân Nương là ai?”
Mộ Vãn Diêu trừng mắt quát: “Ta làm sao mà biết được?”
Nàng tạm dừng một chút rồi mới nói nhiều hơn vài câu: “Chắc không phải nữ lang nhà quý tộc nào, có lẽ là danh kỹ của Bắc Lí.

Ngươi đến Bắc Lí hỏi thăm xem, ta cần thông tin rõ ràng ví dụ như nàng ta là người thế nào, quê ở đâu, đến Trường An khi nào và quen Ngôn Thượng thế nào.

Ngươi phải tìm hiểu rõ cho ta xem quan hệ của nàng ta và Ngôn Thượng là gì, lúc hắn ở Bắc Lí có phải đã ngủ ở chỗ nàng ta không.”
Nàng mài đao soàn soạt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngôn Thượng còn dám tức giận với ta! Nếu hắn dám ngủ với Xuân Nương gì kia thì ta tuyệt đối không tha cho hắn!”
Phương Đồng nói: “Việc này sẽ mất chút thời gian, một hai ngày chỉ sợ không đủ.”
Mộ Vãn Diêu liếc hắn: “Vậy ngươi còn không nhanh đi đi?! Chờ ta mời hả?!”
Mắt thấy công chúa vỗ bàn chuẩn bị nổi đóa là Phương Đồng đã vội vàng cáo lui ra cửa rồi dẫn một đám hộ vệ lên ngựa đi làm việc.

Ngôn Thượng ở Trung Thư Tỉnh làm việc, vừa rồi chàng đã trình một cuốn sổ con.

Vẫn là vấn đề liên quan đến đám sứ thần.
Ngôn Thượng chỉ ra những hiểu biết của Đại Ngụy về các nước nhỏ xung quanh chỉ dựa vào hiểu biết và tư liệu nhiều năm trước.

Khi đám triều thần cũ già đi thì quan hệ của Đại Ngụy với những nước nhỏ xung quanh cũng không còn tốt như xưa.

Lúc này đây trong đám sứ thần tới Đại Ngụy có mấy nước nhỏ mà Đại Ngụy thậm chí còn chưa nghe thấy bao giờ.

Ngoài ra còn có vài nước vốn nên tới nhưng kết quả đã bị tiêu diệt và không còn tồn tại.
Đại Ngụy hiếu khách nên mặc kệ có biết nước đó hay không thì cũng đều đón tiếp bọn họ mà không quan tâm gì.

Hàng ngày có bao nhiêu việc xảy ra, cứ lấy Ô Man Vương mà nói.

Hắn muốn mượn đường thì tất sẽ có một nước nhỏ lặng lẽ biến mất.

Lần này Ô Man hành động thì Đại Ngụy coi như đã biết, nhưng còn vô vàn những việc khác mà chúng ta còn chưa biết.

Vì thế chàng cho rằng Đại Ngụy cần cử sứ thần đi các nước, có như thế triều đình mới có thể lần nữa nắm rõ thế cục, và gia tăng liên hệ với các nước khác.
Còn nữa, tiền bạc trong Hộ Bộ hàng năm đều không đủ, cần phải phái quan viên của Hộ Bộ đi theo sứ thần rồi dựa vào hỗ trợ của Binh Bộ mà đả thông con đường mậu dịch giữa Đại Ngụy với các nước khác.

Đại Ngụy không có con đường kinh thương chính thức mà toàn phải dựa vào đám thương nhân người Hồ leo qua núi non trùng điệp lặng lẽ tới làm mua bán.

Ngôn Thượng lấy ra số liệu nói năm vừa rồi trong mười đoàn thương lữ thì có tới bảy đoàn bị chết dọc đường do loạn tặc hoặc vì lý do khác.

Vì thế triều đình nên tặng mạnh quản lý, coi trọng phương diện này mới phải.
Ngôn Thượng mất ba ngày mới viết xong cuốn sổ con này, nhưng trình lên ba ngày rồi vẫn không thấy có động tĩnh gì.

Trong lòng chàng rất uể oải, cho rằng bản thân chức vụ thấp nên đám quan trên căn bản khinh thường không thèm nghe mình nói nhiều.

Một chủ sự nho nhỏ như chàng ở Trung Thư Tỉnh này không khác gì sai vặt, căn bản không được sai việc gì đứng đắn.
Chức quan này khiến chàng mê mang, lại cảm thấy không thú vị.

Một ngày này lúc chàng đang ngồi chấp bút viết sổ con thì có một vị quan viên đồng cấp đến chào hỏi nói: “Tố Thần, lão sư của huynh về rồi đó.”
Ngôn Thượng ngẩng đầu a một tiếng.

Lưu tướng công bận chuyện hòa ly của con gái, hiện tại hẳn đã tiễn được đôi vợ chồng kia về rồi chăng?
Quan viên kia ngồi vào chỗ của mình sau đó quay đầu cười hiền lành nói: “Lưu tướng công bảo huynh qua gặp ông ấy đó.”

Lưu tướng công đang cùng uống trà với ba vị tướng công khác của Trung Thư Tỉnh.

Đại Ngụy tổng cộng chỉ có 5 vị tướng công, Trung Thư Tỉnh có bốn người, Môn Hạ Tỉnh có một người còn Thượng Thư Tỉnh thì tuyệt nhiên không thể có tướng công.
Mà nay bốn vị tướng công của Trung Thư Tỉnh đều ngồi cùng nhau.

Lưu tướng công cầm một cuốn sổ con được một người khác đưa tới, nhìn thấy ký tên “Ngôn Thượng” thì lập tức tặc lưỡi một cái.
Trương tướng công vốn có quan hệ tốt với ông ta lập tức cười nói: “Cái tên học trò này của ông chẳng qua chỉ là một quan viên nho nhỏ của Trung Thư Tỉnh, thế nhưng hắn chẳng an phận chút nào.

Cứ hở ra là hắn lại trình sổ con khiến mấy người chúng ta phiền chết đi được.

Nói hắn thì không đành vì hắn quả thực nghiêm túc, chúng ta cũng nể mặt ông nên không dám nói hắn xen vào việc người khác.

Nhưng nếu không nói ra thì mỗi ngày hắn lại trình một cuốn sổ con, thật phiền quá thể.”
Lưu tướng công chả sao cả nói: “Thì gạt sổ con của hắn đi là được.”
Một vị tướng công khác nói ngay: “Ông nói nhẹ nhàng nhỉ? Hắn là học trò của ông mà ông còn không biết à? Nếu có thể dễ dàng bác bỏ thì ta đã sớm làm rồi.”
Đây là đối phương đổi cách khen Ngôn Thượng, Lưu tướng công nghe thế thì chỉ vuốt râu, khuôn mặt nghiêm nghị không nhịn được hiện lên ý cười.
Trương tướng công lại nói: “Lưu lão nhân, ông đừng có mà cười.

Ông xem ông làm lão sư cái kiểu gì thế? Sao ông cứ mặc kệ học trò của mình, mà hắn cũng chẳng thèm hỏi ý kiến ông là sao? Ta thấy Ngôn Tố Thần trình sổ con này đến tám phần là ông không biết đúng không? Ông cũng thả lỏng, buông tay cho hắn nhiều quá đó.”
Lưu tướng công nói: “Nếu ông có đứa học trò như thế thì cũng sẽ muốn buông tay để hắn tự làm.

Hắn là học trò nhưng lại không cần dựa vào lão sư đã giải quyết được mọi việc, cuối cùng mới thông báo cho ta một tiếng…… Cái loại bản lĩnh này ông không hâm mộ sao?”
Mấy vị tướng công còn lại nghĩ tới Diễn Binh, trong đó Ngôn Thượng phát huy tác dụng rất lớn.

Sau đó chàng còn trình cho Binh Bộ phân tích về binh lực của các nước, thậm chí còn kỹ càng tỉ mỉ hơn cả thông tin của Dương Tam Lang dù tên kia mới là người trực tiếp đối đầu với Ô Man Vương.

Còn có việc ở Nam Sơn, việc công chúa hòa thân, việc hai nước ký hiệp ước…… Tất cả Ngôn Thượng đều làm rất thỏa đáng.

Mà tất cả đều làm trong lúc Lưu tướng công không có ở Trung Thư Tỉnh, không có ai ra ý kiến thay cho chàng.
Một vị tướng công nói: “Ta phiền chết đi được.

Rõ ràng hắn là người của Trung Thư Tỉnh nhưng Binh Bộ lại hợp tác với hắn rất trôi chảy là sao? Lúc trước không phải chúng ta phái hắn tới Hồng Lư Tự hỗ trợ sao? Các ông đoán xem hai ngày trước Hồng Lư Tự Khanh gặp ta đã nói gì? Ông ta hỏi nếu Ngôn Tố Thần ở Trung Thư Tỉnh không có nhiều tác dụng thì không bằng cho ông ta xin hắn về Hồng Lư Tự.

Chỗ đó rất thích hắn, muốn hắn về làm.”
Một vị tướng công khác cũng xen mồm: “Hầy, Binh Bộ thị lang cũng nói thế.”
Lưu tướng công cười cười nói: “Binh Bộ thị lang nói như vậy là bởi vì bọn họ cảm thấy Ngôn Thượng là người của Thái Tử, không muốn hắn ở lại giúp Thái Tử.

Chứ phái một văn thần như hắn đến Binh Bộ làm gì? Một văn nhân đến đó mài mực cho đám võ tướng à? Hay giúp bọn họ viết sổ con?”
Trương tướng công cố ý nói: “Sao không được? Ngôn nhị ở Trung Thư Tỉnh cũng làm mấy việc đó còn gì?”
Lưu tướng công lẩm bẩm nói: “Có thể tìm được bận rộn trong số những việc lặt vặt này sau đó cắm một tay vào những việc không liên quan đến mình…… Cái này ở chỗ khác làm sao thực hiện được?”
Vài vị tướng công đều trầm mặc.

Thật lâu sau mới có một người thở dài nói: “Lưu tướng công này, ta có một dự cảm là trong số mấy học trò của ông thì tương lai của đứa học trò bé nhất này sẽ không thể tưởng tượng nổi đâu.

Còn chúng ta thì đã già rồi, không chịu thừa nhận cũng không được.”
Lưu tướng công nhướng mày phản bác: “Ông già kệ ông, ta còn chưa già đâu! Lão phu còn có thể vì triều đình cống hiến ít nhất 20 năm nữa, đừng có mà so ta với ông.”
Biết Lưu tướng công xưa nay không bao giờ chịu thua nên người kia chỉ lắc đầu không nói gì.

Sau đó ông ta nói đến một việc khác: “Chúng ta đã bàn với Lại Bộ về chuyện thăng quan cho Ngôn Thượng.

Bệ hạ cũng hỏi qua việc này…… Ý ta là để hắn đến lục bộ trước, sau khi trải qua hết các bộ mà hắn vẫn làm việc tốt thì lại cho hắn về Trung Thư Tỉnh.”
Lưu tướng công biết rõ còn cố hỏi: “Về Trung Thư Tỉnh làm gì?”
Vị tướng công kia cười cười nói: “Về Trung Thư Tỉnh làm Trung Thư Xá Nhân.

Đó là chính ngũ phẩm, coi như không bôi nhọ ông đúng không?”
Mọi người lập tức ngây ra.

Bởi vì bốn vị tướng công đang ngồi ở đây đều xuất phát từ vị trí Trung Thư Xá Nhân.

Chức vụ đó chính là chức quan để đào tạo Tể tướng tương lai.

Dưới tình huống bình thường thì Trung Thư Lệnh cũng đều sẽ phải trải qua chức quan này.

Và người đã ngồi ở vị trí đó, chỉ cần không có bất ngờ gì xảy ra thì chắc chắn sẽ trở thành Tể tướng.

Nói tóm lại mấy người ngồi đây đều đã nhìn ra ưu ái mà Lưu tướng công dành cho học trò nhỏ của mình nên ai cũng hỗ trợ một tay.
Trương tướng công nói: “Nếu không có vấn đề gì thì đến khi Ngôn Tố Thần 30 tuổi sẽ có thể làm Trung Thư Xá Nhân.”
Lưu tướng công than: “Đứa học trò này của ta không thể dự đoán theo lẽ thường được.

Hắn khẳng định sẽ gặp một ít việc…… Chúng ta đánh cuộc nhé? Nói không chừng đứa học trò này sẽ ngồi lên ghế Tể tướng khi 30 tuổi đó.”
Mấy vị tướng công khác cười rộ lên, chả ai thèm tin.


Bọn họ nói: “Lưu lão nhân uống nhiều quá hả? Thôi kệ, ông tin tưởng học trò của mình như thế thì chúng ta cùng đánh cuộc vậy.”

Ngôn Thượng đến chỗ Lưu tướng công đúng lúc nghe được tiếng cười của mấy vị tướng công ở trong phòng.

Sau khi chàng tiến vào thì lập tức thỉnh an, thần sắc vẫn như thường.

Mấy vị tướng công thấy thế thì đều gật đầu.
Lưu tướng công mở cuốn sổ con chàng trình mấy ngày trước ra sau đó nói: “Ta hỏi con mấy vấn đề.”
Lưu tướng công thuận miệng hỏi chuyện binh mã và con đường đi sứ, có cái Ngôn Thượng đáp được, có cái không.

Nếu không thể trả lời được chàng sẽ hổ thẹn, nói mình sẽ đi tra.

Nhưng Ngôn Thượng thấy vài vị tướng công đều ngồi đó thì giật mình biết đây là cơ hội tốt để thể hiện bản thân.

Vì thế chàng nỗ lực giảng giải ý tưởng trong cuốn sổ con của mình, hy vọng sẽ được mấy người này ủng hộ.
Người tốt tính nhất trong bốn vị tướng công là Trương tướng công thấy thế thì cười nói: “Được, mấy ông già chúng ta đã đọc sổ con này.

Nếu không cảm thấy hứng thú thì chúng ta sẽ không gọi ngươi tới hỏi chuyện.

Chúng ta còn muốn chúc mừng ngươi đã được thăng chức.

Đáng tiếc là sau này Trung Thư Tỉnh đưa ra quyết định về cuốn sổ con này sợ là ngươi sẽ không biết.”
Ngôn Thượng sửng sốt sau đó hơi tiếc nuối.

Thấy chàng không mừng mà lại buồn thì mấy vị tướng công nhìn nhau sau đó đều cười.

Một vị tướng công nói: “Ngươi luyến tiếc cuốn sổ này hả? Sợ ngươi đi rồi sẽ không có ai có thể hiểu hết nội dung trong này hả?”
Ngôn Thượng ôn nhu nói: “Không dối gạt các vị tướng công, hạ quan quả thực cảm thấy nếu triều đình có thể thực hiện theo đề xuất trong cuốn sổ này thì hạ quan ở lại Trung Thư Tỉnh là tốt nhất.”
Lưu tướng công lạnh mặt cười hỏi: “Ở lại Trung Thư Tỉnh làm gì? Chờ việc này hoàn thành con sẽ lại có thêm một công lớn hả? Con chê ta điều con đi là chắn quan lộ của con, đoạt công trạng của con sao?”
Ngôn Thượng vẫn bình tĩnh nhẹ giọng nói: “Vì nước làm việc há chỉ vì công trạng? Hạ quan không phải người hẹp hòi, chỉ là hạ quan cảm thấy mình hiểu nội dung trong sổ này nhất, nếu ở lại Trung Thư Tỉnh hạ quan sẽ phát huy tác dụng lớn nhất.

Hạ quan cũng không phải vì công tích, chỉ cần hạ quan ở lại đây thì công lao cho người khác cũng được.”
Một vị tướng công nói: “Xem ra ngươi thích Trung Thư Tỉnh, không muốn đi rồi.”
Ngôn Thượng cúi đầu nói hổ thẹn.

Mấy vị tướng công trầm mặt lâu nên cuối cùng không chịu nổi.

Là Trương tướng công phì cười trước: “Được rồi, không đùa ngươi.

Lưu lão nhân, ông nói đi.”
Trong lòng Ngôn Thượng biết mấy vị tướng công hoàn toàn không có ý cướp công của mình vì thế chàng nghiêm túc nhìn lão sư.

Lưu tướng công nói: “Chúng ta muốn điều con đến Hộ Bộ làm Bí Thư Thừa.”
Ngôn Thượng lập tức cúi người hành lễ nhưng trong lòng hơi ngoài dự kiến.

Bí Thư Thừa của Hộ Bộ Thượng Thư là bậc thất phẩm.

Hiện tại chàng ở Trung Thư Tỉnh cũng chỉ là bát phẩm.

Một lần thăng đã lên một cấp từ bát lên thất phẩm…… Có hơi nhanh.
Nhận ra nghi hoặc trong lòng chàng, Trương tướng công cười giải thích: “Đúng là vận khí của ngươi tốt.

Có một vị Bí Thư Thừa của Hộ Bộ phải về nhà giữ đạo hiếu vì phụ thân mất.

Thái Tử nghe nói ngươi được sắp xếp tới đó nên trực tiếp để ngươi giữ chức đó luôn.

Ngài ấy nói nếu để ngươi ở vị trí thấp hơn thì sợ bôi nhọ tài năng của ngươi.

Chúng ta chỉ muốn điều ngươi tới Hộ Bộ, còn người thăng cấp cho ngươi chính là Thái Tử, ngươi phải đi cảm tạ ngài ấy mới đúng.”
Ngôn Thượng vẫn cảm tạ mấy vị tướng công: “Nếu có thể đến Hộ Bộ thì việc Trung Thư Tỉnh chuẩn bị phái sứ thần, rồi chuyện Hộ Bộ chuẩn bị mở đường kinh thương …… hẳn là hạ quan vẫn có thể tham dự.

Cũng vì thế các vị tướng công mới phái hạ quan tới Hộ Bộ, thế nên hạ quan cũng phải tạ ơn các vị.”
Trong lòng Ngôn Thượng nghĩ Thái Tử cho chàng thăng một cấp là do Mộ Vãn Diêu ở giữa tác động ư? Đây là chức quan Mộ Vãn Diêu xin hoàng đế à? Nhưng sao mấy vị tướng công lại có thần sắc này, chức quan là do họ chọn, bệ hạ cũng không nhúng tay đúng không?
Mấy vị tướng công được khen thì trong lòng cực kỳ thoải mái, ai cũng cười mà không nói.

Đề bạt người quả là không tồi, nhưng nếu người mình đề bạt có thể lập tức nhận ra điều này thì cảm giác đó càng tốt hơn.

Bọn họ cảm thấy đã không uổng công bồi dưỡng người này.
Lưu tướng công ngừng lại một chút, ngữ khí đứng đắn nói: “À, còn chưa xong đâu.

Quan chức của con ngoài làm Bí Thư Thừa của Hộ Bộ thì còn kiêm Hầu Ngự Sử trong điện.”
Ngôn Thượng sửng sốt, sau đó chàng nhìn sắc mặt nghiêm túc của lão sư và lập tức hiểu cái chức “Hầu Ngự Sử” kia mới là chức quan chân chính của mình, cũng là chức quan mà Mộ Vãn Diêu xin cho chàng.

Mặt Ngôn Thượng đỏ lên, hẳn là các vị tướng công ở đây đều biết chức này là do công chúa xin nhưng bọn họ không nói…… Ngôn Thượng đỏ mặt, cố nén ngượng ngùng mà hành lễ.

Các vị tướng công đều giả vờ nghiêm túc, giống như hoàn toàn không biết cái chuyện kiêm nhiệm này là sao.
Hôm nay phải làm xong những việc điều chỉnh này, cùng ngày Ngôn Thượng phải tới Hộ Bộ báo danh.

Nhưng sau khi xong việc chàng lại trở về báo cáo cho mấy vị tướng công chuyện của La Tu: “…… Hạ quan có phái một người xuất thân Ô Man tới thử vị La Tu này.

La Tu đã cho người truyền tin về Nam Man, thậm chí có cả bản đồ.

Đều là của Đại Ngụy…… Hạ quan hoài nghi có quan viên cấu kết với La Tu……”
Vài vị tướng công gật đầu, tỏ vẻ đã biết, hơn nữa còn rất vừa lòng vì Ngôn Thượng làm việc đến nơi đến chốn, cũng không giấu bọn họ.

Nếu Ngôn Thượng cứ thế đi mà không nói gì thì hiển nhiên cũng chẳng ai trách được chàng vì dù sao giờ chàng đã không còn là người của Trung Thư Tỉnh nữa.
Trương tướng công nói thẳng: “Vậy ngươi tiếp tục phụ trách tra việc này đi, nếu ngươi đảm nhiệm chức Hầu Ngự Sử trong điện thì bổn phận của ngươi chính là duy trì trật tự của các vị quan viên.

Việc sau đó không cần bẩm báo với chúng ta, sau khi điều tra được thì giao cho Ngự Sử Đài quản là được.”
Ngôn Thượng vâng lệnh sau đó bái biệt mọi người.

Lúc sau chàng cũng cáo biệt đồng liêu trong Trung Thư Tỉnh, mọi người ai cũng chúc mừng chàng thăng chức.

Trong hai ngày liên tiếp chàng đều bận dự tiệc, nhưng cái này không đáng nhắc tới.

La Tu được Đại Ngụy phong cho một chức quan Hữu Vệ Đại Tướng Quân sau đó mạnh mẽ giữ lại Trường An không được đi đâu.

La Tu mướn Hàn Thúc Hành đến Nam Man để đưa tin tức và bản đồ cho Nam Man Vương, không nghĩ lại bị Ngôn Thượng cắt ở giữa bởi vì Hàn Thúc Hành chính là người của chàng.
Hàn Thúc Hành lúc này đang đứng trong thư phòng của Ngôn Nhị Lang.

Sau khi báo cáo xong hắn chờ Ngôn Thượng dặn bước tiếp theo.
Ngôn Thượng trầm ngâm một lát mới ôn nhu nói với người đối diện: “Nếu La Tu mướn ngươi ra khỏi Trường An đến Nam Man đưa tin thì ngươi cũng nhân cơ hội này trực tiếp rời khỏi Trường An đi.

Chuyện của La Tu bên này không cần ngươi bận tâm nữa.”
La Tu chắc chắn có cấu kết với quan viên Đại Ngụy để lấy tin tức thế nên hắn mới có thể có được tin tình báo tỉ mỉ, kỹ càng như thế.

Hiện tại Ngôn Thượng đang chờ để kẻ kia lộ ra, tiếp tục liên hệ với La Tu.

Việc La Tu ở lại Đại Ngụy chính là một nhân tố bất ngờ.

Người hợp tác với hắn ta nhất định sẽ bất an và để lại dấu vết.

Mà những việc này đều không cần Hàn Thúc Hành nữa.
Hàn Thúc Hành nghe vậy thì giật mình lập trong chốc lát mới nhận ra ý của Ngôn Thượng.

Chàng đang cho hắn tự do, hắn có thể rời khỏi Trường An, muốn đi đâu thì đi.

Cảm xúc mừng rỡ như điên nảy lên, nhưng sau đó lại là mờ mịt và khó hiểu.

Hắn nói: “Nhị Lang, ta không biết nên đi đâu.”
Hắn cúi đầu, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Mấy năm nay ta chưa từng có tự do để đi đâu.

Ta đã…… Không thích ứng được với thế giới bên ngoài nữa rồi.

Nhị Lang, võ công của ta tốt, ngài để ta lại làm hộ vệ đi.

Ta không cần tiền tiêu vặt đâu, Nhị Lang cho ta ăn cơm là được.”
Ngôn Thượng ôn hòa nói: “Ta đâu có cần một người võ công tốt như ngươi làm hộ vệ đâu.

Nếu ngươi muốn ở lại thì ta đương nhiên bằng lòng, nhưng ta không muốn vì thế mà chậm trễ ngươi.

Chẳng qua ngươi bị giam giữ nhiều năm nên đã mất đi mục tiêu, trong khoảng thời gian ngắn không biết đi đâu.

Như vậy là không bình thường.

Ta hy vọng ngươi có thể rời khỏi Trường An, không cần biết đi đâu nhưng cũng nên ngắm nhìn bên ngoài một chút.

Có lẽ như thế ngươi sẽ có thể tìm được chuyện mình muốn làm, tìm được ý nghĩa tồn tại của mình.

Hàn Thúc Hành, ngươi đã không phải nô lệ nữa, không cần coi mình là nô lệ.
Ngươi cần ngắm nhìn trời đất này, nếu nhiều năm sau mà ngươi vẫn không tìm được mục tiêu của mình, không biết ý nghĩa đời mình là gì thì lại tới tìm ta cũng không muộn.

Bất cứ lúc nào ta cũng sẽ không bỏ qua và mặc kệ ngươi.”
Hàn Thúc Hành ngơ ngẩn nhìn chàng một lát sau đó gật đầu.

Hắn cũng không hiểu quá nhiều đạo lý, chỉ cảm thấy Ngôn Nhị Lang nói chuyện rất êm tai, mỗi lần đều có thể nói thẳng vào lòng hắn.

Kỹ năng nói chuyện này hắn không rõ nhưng sự chân thành của Ngôn Thượng vẫn khiến hắn ấm áp.
Hàn Thúc Hành quỳ xuống, trịnh trọng hành lễ lớn với Ngôn Thượng rồi mới đẩy cửa đi ra ngoài.

Giải quyết xong chuyện của Hàn Thúc Hành, Ngôn Thượng tiếp tục ở lại phòng làm việc.

Chàng cân nhắc hành trình của mình rồi vẫn thấy không yên.

Vì chàng còn không quên chiều nay Dương Tự hẹn Mộ Vãn Diêu đến chùa Từ Ân xem diễn.
Ngày ấy chàng bị vây ở trong xe nên cảm thấy cực kỳ thẹn, hận Mộ Vãn Diêu đến không biết làm sao.

Chàng giận nàng khiến mình phải tránh trong xe ở tình trạng đó nhưng sau đó chàng mới nhớ đến cái hẹn của Dương Tự và Mộ Vãn Diêu nên trong lòng lập tức vừa nóng vừa lạnh.

Chàng muốn hỏi nhưng chàng lại đang giận dỗi với công chúa nên không thể hỏi.
Trong lòng Ngôn Thượng thì Dương Tự có uy hiếp hơn Mông Tại Thạch nhiều.

Bởi vì Mộ Vãn Diêu không thích Mông Tại Thạch, nhưng nàng đối tốt với Dương Tự như vậy.

Dương Tam Lang lại là thiếu niên phong lưu, tiêu sái, đám nữ lang của Trường An ngày ngày đều chạy theo hắn, vậy hẳn là Mộ Vãn Diêu cũng thích đúng không?

Ngôn Thượng cảm thấy nếu không phải mình chặn ngang một chân…… Có lẽ Mộ Vãn Diêu sẽ tu thành chính quả với Dương Tự.

Chàng để ý đến Dương Tự nhiều tới nỗi lòng cũng lên men, đứng ngồi không yên.

Chàng viết sổ con trong một lát sau đó vẫn không thể ổn định tâm tình.

Cuối cùng chàng đành gọi Vân Thư vào sau đó vẻ không chút để ý mà hỏi: “Điện hạ đã về chưa?”
Qua một lát Vân Thư đi hỏi mới quay lại nói từ trưa công chúa đã ra ngoài và đến nay chưa về.

Sau đó hắn nhìn Ngôn Thượng hỏi: “Lang quân có việc tìm điện hạ sao?”
Ngôn Thượng rũ mắt ngồi yên đáp: “Không có việc gì.”
Nhưng một lát sau chàng lại không nhịn được cho người đi hỏi, và Mộ Vãn Diêu vẫn chưa về.

Tới tới lui lui vài lần, mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối mà nàng kia vẫn chưa về, thế là Ngôn Thượng thấy cực kỳ khó chịu.

Chàng nghĩ ngợi lung tung, đoán muộn thế này hai người kia còn làm gì?
Chàng đương nhiên tin tưởng nhân phẩm của bọn họ.

Nhưng mà, nhưng mà……
Vị lang quân trẻ tuổi ngồi trong phòng làm việc, Vân Thư lại đứng trên hành lang cảm thán một câu: “Trời sắp tối rồi, cửa phường sắp đóng rồi.

Đêm nay điện hạ có lẽ không về cũng nên.”
Lời vừa xong thì cửa phòng đã mở.

Sắc mặt Ngôn Thượng không được tự nhiên nhưng vẫn cố đứng thẳng nói: “Ta đến chùa Từ Ân một chuyến.”
Vân Thư hỏi: “Ngài đi đón điện hạ về sao?”
Ngôn Thượng chối: “Đương nhiên không phải.

Là, là…… Ta có quyên tiền nhang đèn cho chùa Từ Ân, trụ trì vẫn luôn muốn tìm ta nói lời cảm ơn nhưng ta lại trốn tránh.

Nay ta đột nhiên nhớ ra việc này nên muốn xử lý một chút.”
Thế là Vân Thư lập tức đi chuẩn bị ngựa, lúc hắn quay đầu nhìn vị lang quân đang đứng trước cửa phòng thì trong lòng nhịn không được thở dài thấy ấm ức thay chủ tử nhà mình.

Hắn nghĩ thầm Nhị Lang tốt quá, làm gì có chủ tử nào ôn hòa trả lời câu hỏi của tôi tớ như chàng chứ? Cũng làm gì có người nào rõ ràng vẫn đang tức giận nhưng còn muốn đi đón người chứ?
Vân Thư chẳng tin Ngôn Thượng đến chùa Từ Ân gặp trụ trì.

Người làm việc thiện không cần báo đáp như Ngôn Thượng chẳng bao giờ để ý tới chuyện người ta có cảm ơn hay không.

Ngôn Nhị Lang đến chùa Từ Ân chỉ có thể là vì Đan Dương công chúa…… Lang quân nhà hắn ôn nhu như thế, Đan Dương công chúa đừng cô phụ mới tốt.

Lúc Ngôn Thượng ra cửa thì có người đưa tin tới cho trạm dịch ở cửa thành Trường An.

Trong đó có một phong thư cho Vi Thất Lang và một đưa tới chỗ Mộ Vãn Diêu.
Bên trong Đông Cung, Thái Tử vẫn luôn chú ý việc này.

Người mang tin tức vừa vào Trường An thì Đông Cung đã biết.
Từ sau khi Diễn Binh kết thúc có thể nói là Thái Tử vẫn luôn chờ người mang tin tức đến Trường An.

Thái Tử là người tâm cơ thâm trầm, biết một khi quan hệ giữa Lý gia và hoàng thất hòa hoãn thì Lý gia nhất định sẽ có động thái tiếp theo.
Mà cuối cùng hắn cũng chờ được.

Tuy hắn không thể chặn được tin của Lý gia nhưng vì tin này đồng thời đưa cho cả Vi Thất Lang và Mộ Vãn Diêu nên hắn cũng đoán được chút ít.
Thái Tử trầm tư.
Nếu hắn là gia chủ của Kim Lăng Lý thị thì ngay khi quyền thế của Mộ Vãn Diêu ở Trường An gia tăng một chút, lúc hoàng đế và Kim Lăng Lý thị bắt đầu giải hòa hắn sẽ lập tức thúc đẩy hôn sự của Mộ Vãn Diêu và Vi Thụ, để thế gia phương nam và phương bắc kết minh.

Sau khi hai đại thế gia kết minh thì Vi gia sẽ giúp Lý gia lần nữa trở lại Trường An.
Thái Tử đương nhiên không muốn nhìn thấy kết quả này.

Ngày đó hắn gọi Dương Tự trở về chính là muốn mượn sức Lý gia.

Đáng tiếc thái độ của Lý gia vẫn luôn ba phải, thái độ của Mộ Vãn Diêu và Dương Tự cũng chẳng ra gì thế nên vụ liên hôn này vẫn luôn không đi đến đâu cả.

Hơn nữa Vi Thụ còn nhỏ, Thái Tử nghĩ không cần vội, chờ chút cũng được.
Nhưng nay Vi Thụ đã quá 16, và có lẽ Lý gia thấy thời cơ liên hôn đã tới.

Lúc này Thái Tử lại muốn thả Dương Tự rời đi nên không thể dùng hắn lung lạc Mộ Vãn Diêu nữa.
Thái Tử trầm ngâm, lẩm bẩm tự nói: “Không thể để lục muội và Vi gia liên hôn, hai nhà đó tốt nhưng cô lại chẳng được gì.

Sau khi thành thân lục muội sẽ hướng về phía Vi gia, thế lực của cô vì thế cũng sẽ yếu hơn…… Tốt nhất là giữ lục muội lại để Lý gia đứng về phía cô mới tốt.”
Tay hắn gõ bàn, hơi nở nụ cười nói: “Cũng may, Mộ Vãn Diêu hẳn không có tình cảm gì với Vi Thất Lang.

Người mà con bé thích …… Là Ngôn Thượng.

Mà nay Ngôn Thượng về Hộ Bộ, vậy chính là do cô quản rồi.

Nếu cô muốn lục muội và Ngôn Thượng thành thân thì chẳng phải vừa làm người tốt vừa có được Lý gia sao?”
Lý gia muốn quay lại trung tâm chính trị ư? Vậy hắn cũng có thể hỗ trợ.

Sau khi quyết định xong Thái Tử lập tức đứng dậy, chuẩn bị đi gặp hoàng đế.

Mộ Vãn Diêu hoàn toàn không biết gì cả, lúc này nàng đang ở chùa Từ Ân xem diễn với Dương Tự.
Ngôn Thượng giục ngựa vào chùa, rẽ đám người ra để tìm kiếm hai người bọn họ.
Lúc này trong phủ đệ của Vi Thất Lang, Triệu Linh Phi đang thoi thóp ghé trên bàn phiền não vì chuyện bị bức hôn.

Vi Thụ ngồi đối diện nàng mở thư ra đọc.

Người gửi là lão sư của hắn tức là cậu của Mộ Vãn Diêu, huyện lệnh Lý Chấp ——
Trong thư ông ta hy vọng hắn và Mộ Vãn Diêu tức khắc đính hôn.
Ngoài cửa sổ đột nhiên đùng một tiếng, hạt mưa như hạt đậu đập vào mái nhà bằng gỗ, bầu trời mơ màng, mưa tuôn như trút, mây bị gió cuốn mà vần vũ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.