Trời sáng, Lý Mặc ở bên ngoài lưu lạc cả một đêm rốt cục cũng có thể về.
Nhìn thấy cánh cửa tơi tả trước mắt, Lý Mặc lập tức có thể liên tưởng được bên trong từng xảy ra trận đấu kịch liệt thế nào.
Cho tới khi đẩy cửa ra nhìn thấy Phương Trăn im lặng ngủ ở trong lòng ngực Lâm Quả, Lý Mặc tin tưởng rằng khả năng thích ứng của bản thân quá tốt, tuy rằng là có há to miệng, nhưng mà tuyệt đối tuyệt đối là không có chảy nước miếng.
Lâm Quả luôn luôn thức dậy rất sớm, trừ bỏ tính tình cộc lốc, cậu vốn có rất nhiều thói quen, trong đó có cần cù nè, thích vận động nè, dũng cảm nè, trung thành nè......À chỉ cần nói đến cậu ấy có thói quen dậy sớm là được rồi.
Bởi vì luôn luôn dậy sớm, cho nên dù rất muốn đẩy Phương Trăn ra, rồi quay về phòng đổi quần áo và vân vân, nhưng mà, bị một con bạch tuột to lớn gắt gao cuốn lấy, một chút cũng không thể động đậy, thứ duy nhất động đậy được là hai con mắt, khi Lâm Quả nâng mắt chống lại hai con mắt đang trợn tròn nhìn mình của Lý Mặc, phản ứng đầu tiên chính là – không chút do dự túm cái gối đầu, hướng chính xác phía Lý Mặc quăng tới: “Nhìn cái gì? Há miệng lớn như vậy làm gì? Chưa thấy đàn ông bao giờ hả?”
“Quả Quả......”
Bị đánh thức, Phương Trăn nằm úp sấp muốn đứng dậy, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt méo mó của Lý Mặc, vô cùng đau khổ nói: “Phương Trăn, con rồng phun lửa nhà mày đây hả? Hung dữ như vậy làm gì? Tao chỉ nhìn cậu ta một cái, cậu ta lấy gối đầu đập tao.”
“Quả Quả đập mày, khẳng định là do mày không đúng.” Phương Trăn không chút nào đồng tình, quay đầu nhìn thấy Lâm Quả đang đứng dậy mặc quần áo, liền nhanh chóng phi thân lại tập kích ôm từ phía sau, nũng nịu hỏi: “Quả Quả, sớm như vậy, em muốn đi đâu?”
“Không phải anh đã biết rồi sao?” Lâm Quả cài lại cái nút áo cuối cùng, quay đầu đánh rớt cánh tay Phương Trăn đang bám lấy áo mình: “Tôi còn phải đi học, bạn cùng phòng của anh đã về rồi, anh cũng không cần sợ nữa, tôi phải đi về.”
“Không được!” Phương Trăn sống chết ôm lấy Lâm Quả: “Anh không cần cậu ta, anh cần em.”
“Cần cái đầu anh!” Lâm Quả đẩy Phương Trăn đang bám chặt lấy mình: “Anh là trẻ lên 3 sao? Còn cần người ta chăm sóc? Tôi muốn đi học, anh đã là năm 4 rồi, còn tôi mới năm 1 thôi, không thể rảnh rỗi như anh, lãng phí thời gian, lãng phí thanh xuân.”
“Quả Quả......” Phương Trăn tiếp tục quấn quít lấy Lâm Quả: “Anh đi học cùng em được không?”
“Không được!” Lâm Quả quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Phương Trăn: “Anh làm tôi mất mặt chưa đủ sao? Nếu anh dám đi, tôi sẽ đánh cho anh răng rơi đầy đất.”
Phương Trăn chu môi: “Nhưng mà......Nhưng mà, anh sẽ rất nhớ em đó? Làm sao bây giờ?”
“Nhớ cái đầu anh! Bớt sến dùm tôi.” Lâm Quả khinh thường nhìn Phương Trăn, không tình nguyện bỏ lại 1 câu: “Phiền chết người, giữa trưa đến phòng kí túc xá của tôi ăn cơm.”
“Được!” Phương Trăn lại một lần nữa thể hiện tài năng lật mặt nhanh như lật bánh tráng, tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời, hào hứng hét to với cánh cửa vừa đóng lại: “Bữa trưa anh muốn ăn món đắt tiền cơ.”
“Mày...... Mày......” Lý Mặc nuốt một ngụm nước miếng, chỉ vào Phương Trăn, ngón tay run run: “Mày tuyệt đối tuyệt đối là đang đùa giỡn với cậu ta, đúng hay không?”
“Tùy mày.” Phương Trăn cười tủm tỉm quay về giường, dúi đầu vào gối đầu, hít một hơi thật sâu mùi hương trên gối, cảm thán: “A, thật thoải mái, mùi hương của Quả Quả thật là thơm, thật khiến cho người ta say mê mà.”
Lý Mặc không để ý tới Phương Trăn đang si ngốc, tự mình kéo cái ghế ngồi xuống, vô cùng bất ngờ nói: “Như mà, tao thật không nghĩ tới, Quả Quả kia lại là một tên cộc lốc như vậy? Tính tình thật không thể khen nổi?Sao mày có thể thích cậu ta được?”
“Hử?” Những lời này quả thực giống như là một cây búa lớn từ trên trời giáng xuống, vừa rồi còn đắm chìm trong ảo tưởng, Phương Trăn vừa nghe lời này liền mạnh mẽ nhấc đầu lên, hung hăng trừng mắt nhìn Lý Mặc: “Mày nói cái gì? Mày dám nói Quả Quả của tao tính tình không tốt? Quả Quả nhà tao tính tình tốt hay không thì cần mày nói? Mày nghĩ mày là ai? Quả Quả vừa rồi lấy gối đập mày là còn nhẹ đó, mày không cảm ơn còn dám chê em ấy tính tình không tốt, mày muốn chết có phải hay không?”
“Làm gì kích động như vậy chứ?” Lý Mặc càng nói càng nhỏ giọng: “Tao chỉ nói có một câu......”
“Một câu cũng không được.” Phương Trăn thu hồi ánh mắt: ” Quả Quả của tao là tốt nhất tốt nhất, ai cũng không được chê, nếu không, tao sẽ cho nó biết tay.”
“Dạ, dạ.” Lý Mặc không dám tiếp tục thảo luận đề tài này nữa, thật cẩn thận hỏi chuyện khác: “Ngày hôm qua Quả Quả của mày ở lại đây, vậy mày...... Có hay không......”
“Có cái đầu mày!” Phương Trăn vẻ mặt thất vọng thở dài: “Ngày hôm qua Quả Quả chỉ ôm tao ngủ. Em ấy nói tao vừa bị doạ, nên ngủ sớm.”
“Ha ha ha ha!” Lý Mặc không thể nhịn được nữa cười ra tiếng: “Lâm Quả sao có thể......”
“Ngây thơ?” Phương Trăn cắn môi dưới, đôi mắt xinh đẹp nheo lại: “Đừng lo, tao có kế hoạch đánh em ấy hôn mê, mang lên giường, rồi gạo nấu thành cơm!” Phương Trăn đầy ý tứ đầy đẩy Lý Mặc: “Về sau mày không được về đây quá thường xuyên. Chừa chút không gian cho tao cùng Quả Quả, có biết hay không?”
“A......” Lý Mặc bắt đầu cảm thấy đau đầu, mấy ngày nay thời tiết càng ngày càng lạnh, chẳng lẽ còn phải tiếp tục ở bên ngoài lưu lạc? Như vậy rất tàn nhẫn có biết không?
Gặp vấn đề này Lý Mặc cảm thấy rất khó khăn, Phương Trăn cắn ngón tay mỉm cười: “Tao nhớ rõ lần trước mày nói mày có đến công ty CE phỏng vấn đúng hay không?”
“Thì sao...... ” Lý Mặc nháy mắt, trong lòng cảm thấy bất an.
“Tổng giám đốc công ty CE là anh họ của tao ở Mĩ.” Phương Trăn cười: “Thật ra, tao cũng không phải không có chỗ ở, nhưng mà Quả Quả luôn rất chính trực, em ấy nhất định sẽ không chịu đến ở biệt thự của tao. Cho nên......”
“Hiểu. ” Lý Mặc vô cùng dứt khoát gật gật đầu, nhiệt tình đồng ý: “Yên tâm, chỉ cần mày nói một câu, tao lập tức biết mất để tụi bậy được riêng tư. Thậm chí, tối nay tao đi luôn cũng được.”
Phương Trăn mỉm cười hài lòng: “Hoan nghênh mày gia nhập CE, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tao sẽ là cấp trên của mày!”
Thật đúng là con mẹ nó con ông cháu cha mà, dù vậy nhưng Lý Mặc vẫn ngoan ngoãn bắt tay với Phương Trăn.