Thượng Đế Biết Tôi Yêu Em

Chương 17



“Lâm Quả, sao lúc này em gọi điện thoại nhiều vậy?” Lâm Nhân nhìn em trai:  “Có phải ở trường có bạn gái rồi?”

“Không phải bạn gái.” Lâm Quả đảo mắt, ở trong lòng tự bổ sung một câu, là bạn trai mới đúng, hơn nữa là bạn trai siêu cấp phiền toái, siêu cấp đáng sợ, là yêu tinh không thể đuổi đi.

“A?” Lâm Nhân từ trên xuống dưới đánh giá em trai, không tin nói:  “Vậy sao anh lại thấy mày có cái gì giấu anh?”

“Anh lo anh đi.” Lâm Quả khinh thường trừng mắt nhìn Lâm Nhân, ánh mắt chuyển qua người đang cùng bà Lâm nói chuyện vô cùng vui vẻ ở kế bên: “Anh Viên thật sự là biết cách làm người ta vui vẻ nha, có thể làm cho mẹ cười vui vẻ như vậy.”

“Da mặt anh ấy dày lắm.” Lâm Nhân quay đầu tiếp tục truy vấn em trai nhà mình:” Nhưng mà anh thấy bộ dạng mày nghe điện thoại có điểm khả nghi lắm.”

“Anh à, em nói anh cũng đừng có giật mình nha.” Lâm Quả thật sâu phun ra một hơi, nắm lấy bả vai của Lâm Nhân, vẻ mặt nghiêm túc:”Anh nói xem nhà chúng ta có phải rất có duyên với đàn ông không? Trong trường em có một đàn anh, cứ sống chết theo đuổi em, anh nói người ta coi trọng em ở điểm nào?”

“A! Anh mày không đồng ý,  kiên quyết không đồng ý.” Lâm Nhân nhìn đứa em trai cao hơn mình cái đầu, trong lòng nóng nảy: “Mày không có...... Không có......”

“Không có gì?” Lâm Quả vẻ mặt kỳ quái nhìn sắc mặt kỳ lạ của anh trai.

“Mày không có bị người ta làm gì chứ?” Lâm Nhân thật cẩn thận hỏi cái vấn đề làm mình lo lắng: “Đàn anh của em có phải ở trong đội bóng rổ hay không?”

“Anh à, anh đang nghĩ cái gì thế?” Lâm Quả rất không hài lòng nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh trai: “Hai ta cùng một ba sinh ra, mà vừa nhìn thấy là biết anh bị anh Viên đặt dưới thân......”

“Câm miệng.” Lâm Nhân nhìn nhìn xung quanh, hoàn hảo không ai nghe được bọn họ nói chuyện, hung hăng cốc đầu em trai nhà mình: “Về sau còn dám nói chuyện này, coi chừng anh đánh cho mày răng rơi đầy đất.”

Lâm Quả sờ sờ đầu không dám phản bác.

“Vậy......” Lâm Nhân vừa định tiếp tục hỏi, điện thoại Lâm Quả lại reo lên.

“Lại là đàn anh đó?”

Lâm Quả gật gật đầu, vẻ mặt không kiên nhẫn ấn nút nghe.

“Quả Quả......” Trong điện thoại truyền ra giọng nói nũng nịu của Phương Trăn.

“Có chuyện gì?”

“Anh muốn hỏi là chừng nào em về trường? Anh rất nhớ em!”

“Nhớ cái đầu anh!” Lâm Quả nhìn thoáng qua Lâm Nhân ở kế bên nói: “Tôi đang cùng anh trai nói chuyện, anh lại gọi tới.”

“Quả Quả, vậy em có nhắc tới anh với anh của em không?” Phương Trăn một tay cầm điện thoại một tay xoay tóc: “Anh có lấy điện thoại em chụp vài tấm hình của anh đó, em có thể lấy cho anh trai em coi.”

“Sao anh dám?” Lâm Quả tức giận đến mắt trợn trắng: “Nếu như bị người khác thấy thì làm sao bây giờ?”

“Anh muốn cho bọn họ thấy mà, ai kêu em không chịu mang anh về nhà em.” Phương Trăn trả lời đúng lý hợp tình: “Hơn nữa, anh không muốn để em quên mất hình bóng của anh mà?”

“Anh đúng là cái đồ rắc rối!”

“Được rồi, em nói chuyện với anh trai tiếp đi, anh cúp máy đây. Bye, yêu em!”

Lâm Quả nghe xong điện thoại, thở dài cúp máy.

“Người đó nói cái gì?” Lâm Nhân nhìn chằm chằm Lâm Quả: “Sao nhanh vậy?”

“Anh ta nói lấy điện thoại em tự chụp hình của anh ta rồi lưu vào máy. ” Lâm Quả mở điện thoại ra, quả nhiên thấy một đống hình tự sướng của Phương Trăn: “Cái tên xấu xa này khi nào thì chụp chứ? Sao mình lại không biết?”

“Cho anh xem.”

“Nè.” Lâm Quả đưa điện thoại cho Lâm Nhân, bên trong là hình một cậu trai xinh đẹp mặc áo trắng cười rạng rỡ, phía sau còn có ánh nắng chiếu vào. Là một bức hình xinh đẹp.

Lâm Nhần nhìn ảnh chụp, nhíu mày: “Xinh đẹp vậy? Thực sự là có thể khiến cho người ta mê mụi đó.”

“Anh ta là cái đồ yêu tinh!” Lâm Quả sâu sắc công nhận ánh mắt của anh trai quả thực vô cùng tinh tường.

“Vậy em nên cách cậu ta xa một chút.” Lâm Nhân đem ảnh chụp trả lại cho Lâm Quả, vẻ mặt lo lắng, thấy thế nào thì người trong hình cũng không dễ đối phó như vậy!

“Em cũng muốn,nhưng mà......” Lâm Quả vuốt đầu vẻ mặt ngượng ngùng.

“Thượng đế ơi!” Lâm Nhân vỗ ót, vẻ mặt bị  đả kích: “Mày đừng nói là mày cùng cậu ta có cái gì đó rồi.”

“Em cũng không muốn!” Lâm Quả cúi đầu thở dài: “Cái tên yêu tinh kia! Em thật sự nhịn không được!”

“Aiz! Lâm Quả!” Một tiếng thét chói tai đinh tai nhức óc.

Thì ra tiếng sư tử rống không chỉ có Lâm Quả độc quyền, mà là Lâm gia gia truyền.

......

Lâm Nhân từ trên xuống dưới đánh giá Phương Trăn, cho dù nhìn thế nào cũng thấy đây là một người hoàn mỹ, ngoại trừ......

“Quả Quả, anh vừa xuống máy bay đã ngồi xe tới đây, mệt mỏi quá,em xoa bóp cho anh đi?”

“Phiền muốn chết, là tự anh muốn tới Thượng Hải, đâu có liên quan tới tôi?” Lâm Quả miệng thì mắng, nhưng vẫn vươn tay xoa bóp bả vai cho Phương Trăn:” Anh có bị bệnh không, qua vài hôm nữa là tôi về lại trường học, anh bây giờ lại chạy tới Thượng Hải, cho anh mệt chết luôn.”

“A...... Thật thoải mái...... Bên này...... Ừ...... A...... Dùng lực một chút......”

“Này, hai người bớt bớt chút được không?” Lâm Nhân đóng cửa cửa sổ, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn đầu sỏ Phương Trăn cùng cái tên bị biến thành nô lệ Lâm Quả: “Bị người khác nghe thấy, còn tưởng hai người làm gì đó?”

“Cho dù có hiểu lầm, cũng chỉ hiểu lầm anh cùng anh Viên có gì đó.” Phương Trăn nhướng lông mi, cười quỷ dị.

“Câm miệng!” Lâm Nhân hung hăng trừng mắt nhìn Phương Trăn, quay đầu gọi em trai: “Lâm Quả, lại đây.”

Phương Trăn nhún vai, cho Lâm Quả một cái hôn gió. Khổ cực lắm anh mới biết được thì ra Lâm Quả đang ở Thượng Hải cùng anh trai Lâm Nhân, biết tới như vậy rồi nên tất nhiên Phương Trăn không chờ nổi nữa, lập tức mua vé máy bay bay đến. Vì vậy mới xảy ra một màn này

“Lâm Quả, mày có biết hay không, mày không thể cứ nghe lời cậu ta?” Lâm Nhân một bên ở nhà bếp rửa rau, một bên giáo dục em trai: “Như vậy chỉ khiến cậu ta lấn lướt hơn thôi.”

“Em có cách gì giờ?” Lâm Quả oán hận liếc nhìn Phương Trăn đang ngồi trên sofa:” Nếu không để ý tới anh ta, anh ta liền khóc nháo một trận, phiền muốn chết.”

“Cho dù có khóc cũng không được để ý, nhất định phải nhớ kỹ, nếu ngay từ đầu đã nghe theo cậu ta, thì mai sau sẽ không thể thay đổi được, biết không?” Lâm Nhân đem đồ ăn bỏ vào trong nồi, tiếp tục nói.

“Vậy làm như thế nào?”

“Mày phải......” Lâm Nhân mới vừa muốn nói tiếp, Viên Phong vừa vặn đẩy cửa tiến vào, tháo caravat, hướng phía phòng bếp kêu lên: “Tiểu Nhân, cho anh ly nước được không?”

“Chờ một chút.” Lâm Nhân đem xẻng xào rau đưa cho Lâm Quả:”Canh lửa dùm anh.”

Lâm Quả trừng lớn ánh mắt nhìn người anh trai vừa mới dạy mình không được thoả hiệp hiện đang vội vàng rót nước bưng đi.

Một lát sau Lâm Nhân lại vào bếp, phía sau còn có Viên Phong.

Viên Phong ôm thắt lưng Lâm Nhân, hướng phía Lâm Quả gật gật đầu xem như chào hỏi, tiếp theo quay đầu tựa cằm vào trên đỉnh đầu Lâm Nhân hỏi: “Hôm nay em có làm món anh thích ăn không?”

“Tôm lăn bột chiên phải không? Em có làm!” Lâm Nhân mở tủ lạnh, phụng phịu nói với Viên Phong:”Anh có biết lúc này người ta không bán tôm lột vỏ sẵn, em phải mua về tự lột đó.”

“Nhìn có vẻ rất ngon.” Viên Phong nhẹ nhàng sờ sờ đầu Lâm Nhân, vẻ mặt cưng chiều cười cười: “Em là ngoan nhất.”

“Buồn nôn muốn chết, ” Lâm Nhân hướng Viên Phong phất phất tay, “Anh đi tắm đi rồi ăn cơm.”

Viên Phong chỉnh sửa tạp dề cho Lâm Nhân rồi mới rời đi, trước khi đi còn nói với Lâm Quả nãy giờ bị bỏ lơ ở một bên: “Cậu nhóc xinh đẹp bên ngoài là bạn của em hả? Cậu ấy có vẻ mệt mỏi quá, hiện tại đang nằm ngủ trên ghế sofa kìa.”

“Cái đồ ngu ngốc đó! Cho anh ta cảm mạo luôn!” Lâm Quả cắn răng chạy ra bên ngoài.

Lâm Nhân ở phía sau còn chưa chịu từ bỏ nói với theo ở phía sau: “Này, Lâm Quả, chúng ta chưa nói xong mà? Không được thoả hiệp, biết không? Thoả hiệp rồi sẽ không còn đường lui!”

Lâm Quả quay đầu, liếc nhìn Lâm Nhân xem thường:”Anh à, anh tự lo cho mình đi. Nếu em nghe lời anh thì đó quả thật là sai lầm lớn.”

......

Phương Trăn chớp chớp mắt, phát hiện chính mình đang nằm ở trên giường, mà bốn phía lại tối đen, xem ra đã là buổi tối. Phương Trăn nhớ rõ chính mình bởi vì mệt quá, bất tri bất giác nằm xuống ghế sofa ngủ, nhất định là Lâm Quả ôm mình vào phòng, tưởng tượng đến đây, Phương Trăn nhịn không được cười trộm.

“Bộp!” Một tiếng, của mở ra, Lâm Quả bưng khay tiến vào, oán giận mở miệng: “Anh là heo hả? Sofa mà cũng ngủ được?”

“Quả Quả......” Phương Trăn vươn tay, ôm thắt lưng Lâm Quả, tựa vào trong lòng ngực cậu, nũng nịu nói: “Anh rất nhớ rất nhớ rất nhớ em!”

“Nhớ cái đầu anh.” Lâm Quả đẩy ra, đem đặt cái khay đặt ở đầu giường: “Này là cơm chiều tôi vừa hâm nóng lại đó, vừa rồi anh ngủ như chết vậy, tôi không đánh thức được anh.”

“Đũa.” Phương Trăn vươn tay: “Anh thật sự đói bụng lắm.”

“Anh đúng là bệnh thần kinh, chỉ còn vài ngày nữa là tôi quay lại trường đi học. Anh bây giờ bay đến Thượng Hải làm gì? Sợ tiền nhiều quá chết hả?”

“Anh chỉ muốn gặp em sớm hơn thôi.” Phương Trăn cúi đầu, trên mặt hiện lên vẻ bi thương cô đơn: “Bởi vì anh phải đến CE nhậm chức, về sau sẽ không … thể nhìn thấy Quả Quả thường xuyên......”

“Phải không? Vậy thật sự là quá tốt, tôi được tự do rồi.”

“Quả Quả!” Phương Trăn cắn chiếc đũa vẻ mặt muốn khóc: “Sao em có thể nói như vậy, em không biết vì chuyện này mà làm anh đau lòng muốn chết, em còn nói như vậy.”

“Vậy muốn tôi nói như thế nào?” Lâm Quả nhíu mày:”Cái đồ phiền toái nhà anh phải đi, chẳng lẽ tôi không nên vỗ tay tỏ ý vui mừng sao?”

“Quả Quả......” Phương Trăn nhích người, tựa đầu vào ngực Lâm Quả, nhắm mắt lại nhẹ giọng thì thầm: “Cái gì cũng đừng nói, chỉ cần nghe anh nói, anh không muốn xa em, anh yêu em! Rất yêu, rất yêu, rất yêu, rất yêu em!”

Lâm Quả thở dài, bất tri bất giác đem Phương Trăn đang tựa vào trong lòng mình càng ôm càng chặt, nhẹ nhàng ở bên tai người trong lòng nói mấy chữ vô nghĩa: “Cái đồ yêu tinh nhà anh! Tôi lại trúng ma pháp của anh rồi!”

==========================================

Yêu hay không yêu không yêu hay yêu nói một lời

Yêu hay không yêu không yêu hay yêu nói một lời thôi~

Nếu yêu cứ nói đi ngại gì u hù hú u hù hú 

Nếu yêu cứ nói đi ngại gì u hù hú u hù hú~
  • – Bùa Yêu – Bích Phương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.