Vào đêm, Phương Trăn mặc bộ pijama tơ tằm màu trắng đứng trên sân thượng hóng gió, gió thổi qua vạt áo, nhẹ nhàng phiêu động, dán vào hai chân thon dài, gợi cảm mà mê người.
“Anh nửa đêm không ngủ, đứng đây phát điên cái gì đó?” Lâm Quả oán hận đem áo khoác tới, khoác lên người Phương Trăn, từ khi xác định ở bên cạnh Phương Trăn, động tác cậu làm nhiều nhất chính là cầm áo khoác lên cho người nào đó.
“Hì hì.” Phương Trăn mỉm cười thả lỏng thân thể dựa ra phía sau, tiến sát vào lồng ngực ấm áp của Lâm Quả, lúc này mới an tâm thở dài: “Thật thoải mái.”
“Còn anh không ngủ mà đứng đây làm gì?” Lâm Quả đem cằm gối trên đỉnh đầu Phương Trăn, dùng sức ấn xuống để mà trừng phạt.
“Đau quá ” Phương Trăn vươn tay nâng cầm Lâm Quả lên, cầu xin tha thứ,giải thích: “Chỉ là vui quá ngủ không được thôi, thuận tiện cũng nhìn xem Quả Quả có tới tìm anh hay không.”
“Anh thật nhàm chán!” Lâm Quả hai tay ôm Phương Trăn, xoay người vào trong phòng: “Đi ngủ.”
Trở lại trong phòng, Phương Trăn xoay người, ôm lấy cổ Lâm Quả, nheo lại ánh mắt: “Quả Quả, em có biết hay không, anh thực sự rất vui.”
“Đúng, ngay mẹ tôi cũng về phe anh rồi, anh thắng chắc rồi.” Lâm Quả cầm tay Phương Trăn lên, nhìn chiếc vòng tay bằng vàng vô cùng bình thường kia, nhịn không được cười ra tiếng: “Tháo ra đi, dù sao cũng là của anh rồi, anh đeo hoài như vậy, rất là khó nhìn.”
“Không, cho anh đeo nó hai ngày nữa thôi, anh sẽ cất vào tủ sắt.” Phương Trăn làm mặt quỷ, đắc ý dào dạt nở nụ cười: “Có nó, Quả Quả cả đời sẽ là người của anh.”
“Mặc kệ anh.” Lâm Quả nhíu mày, không để ý đến người nào đó nữa.
Phương Trăn kéo tay Lâm Quả, mở bàn tay của cậu ra, ở trong lòng bàn tay vẽ vẽ: “Đường tình duyên của Quả Quả chỉ có một đường kéo dài, cho thấy Quả Quả trong lòng chỉ yêu một mình anh thôi, đúng không?”
“Đúng cái con khỉ.” Lâm Quả giơ bàn tay lên nhìn nhìn, phát hiện đường tình duyên của mình quả thật chỉ có một đường thật dài thật đậm, liền mạnh miệng nói: “Loại mê tín gì đó, không tính!”
“Ai nói?” Phương Trăn mỉm cười chìa bàn tay của mình ra, đưa đến trước mắt Lâm Quả: “Quả Quả em xem này!”
Bàn tay trắng nõn thon dài xoè ra trước mắt Lâm Quả, ngón tay tinh tế thon dài, móng tay sạch sẽ chỉn chu, Lâm Quả chú ý tới chính giữa bàn tay, đường tình duyên cũng là một đường dài vô cùng rõ ràng, cùng với đường tình duyên của mình không hề khác biệt.
“Tim của anh chỉ yêu một mình Quả Quả, vĩnh viễn không thay đổi!”
“......”
Lâm Quả không rõ nội tâm của bản thân hiện tại là vui mừng hay là gì khác, đang lúc bối rối, di động đột nhiên vang lên.
“Di động reo kìa.” Lâm Quả nhìn Phương Trăn.
“Không cần lo.” Phương Trăn kéo đầu Lâm Quả, khẽ hôn lên môi cậu.
“Không sợ có việc gấp sao?” Lâm Quả ôm Phương Trăn, hôn càng sâu.
“Vậy càng không nên để ý tới.” Phương Trăn gợi lên khóe miệng, ngón tay nhẹ nhàng tháo nút áo của Lâm Quả, từ vạt áo tiến vào trong, tiếp xúc với cơ ngực rắn chắc của Lâm Quả: “Anh rời kí túc xá lâu như vậy, không biết chiếc giường trong kí túc xá kia có buồn không? Anh nhớ lúc chúng ta ở trên cái giường kia, hơi động một chút, cái ván giường liền kêu kẽo kẹt không ngừng, nhưng mà ở đây anh mới mua cái giường mới, chủ tiệm nói, cho dù ở trên giường múa lân cũng sẽ không có tiếng kêu. Chúng ta đi múa thử được không?”
Lâm Quả cúi đầu, hung hăng hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của Phương Trăn, giờ phút này trong đầu cậu chỉ toàn “ múa lân” như trong lời của Phương Trăn, nào có còn để ý tới cái di động kia? ( Các cậu có thích múa lân không nào =))))
Vì thế cửa phòng ngủ bị đóng lại, bỏ lại chiếc di động phiền toái nào đó ở ngoài.
......
“Anh họ! Columbus! Anh về rồi!” Phương Trăn cười đến xán lạn bừng bừng: “Sao anh không nói cho em biết, để em ra sân bay đón anh?”
“Không phải anh đã gọi cho em rồi sao?”
Columbus là tên tiếng Anh của Cát Luân, thứ nhất là bởi vì đọc lên có chút giống nhau, thứ hai là bởi vì lúc nhỏ anh rất hâm mộ Columbus, cho nên Phương Trăn vẫn gọi anh là Columbus.
Cát Luân mỉm cười nhìn Phương Trăn, làm như không chút để ý hỏi: “Kỳ thật, anh ở sân bay thấy em, hình như cũng mới từ máy bay xuống? Có một cậu nhóc đi đón em, là bạn em sao?”
“Là Quả Quả đó!” Phương Trăn cười đến ngọt ngào: “Anh họ, em có người yêu rồi.”
“Người yêu?” Cát Luân nhẹ giọng lặp lại, cúi đầu nhíu mày, đến khi ngẩng đầu lên thì cái nhíu mày lúc đầu đã đổi thành tươi cười nhẹ nhàng: “Thật sao? Vậy thì phải chúc mừng em rồi, Tiểu Trăn đã trưởng thành rồi.”
“Chỉ có anh họ là hiểu em nhất, cho dù em có chọn lựa như thế nào anh đều ủng hộ em, đúng không?” Phương Trăn đắc ý đích cười: “Ngày hôm qua, lúc anh gọi điện, lúc đó em đang ở cạnh Quả Quả. Cho nên không nghe điện thoại, anh không trách em chứ?”
“Đương nhiên.” Cát Luân mỉm cười, trên mặt vẫn là vẻ mặt dịu dàng: “Anh trách em khi nào đâu? Nhưng mà cũng phải giới thiệu ‘ Quả Quả ’ của em cho anh biết với, dù sao......” Cát Luân cúi đầu, thanh âm đau lòng phảng phất như có như không: “Cậu ấy đoạt mất Tiểu Trăn dễ thương của anh rồi, yêu cầu này không quá đáng chứ.”
“Đó là tất nhiên. Quả Quả nha, vô cùng tốt, anh họ nhất định sẽ thích em ấy.” Phương Trăn vô cùng vui sướng, liên tục khen không ngừng “Quả Quả” của mình có bao nhiêu đáng yêu, bao nhiêu tốt đẹp, cỡ nào dịu dàng, cỡ nào thiện lương, lại là người nguyên tắc cỡ nào.
Hoàn toàn không có phát hiện Cát Luân đang kiên nhẫn lắng nghe kia đang che dấu biểu tình vô cùng không cam lòng cùng một mỉm cười quỷ dị.