Trong nhà hàng vô cùng xa hoa, âm nhạc lãng mạn du dương, rượu vang cao cấp, nếu không có một người nào đó đang liều mạng trợn mắt để chống buồn ngủ thì không khí sẽ càng tốt đẹp hơn nữa.
“Chọn được món chưa?” Cát Luân mỉm cười nhìn Lâm Quả, cầm trên tay thực đơn bằng tiếng Pháp, một bên tao nhã chọn món ăn, một bên nhẹ giọng tự giới thiệu: “Chắc Phương Trăn đã nói với cậu rồi, tôi là anh họ của em ấy, Cát Luân.”
Lâm Quả trừng mắt nhìn người trước mắt, trong lòng bùng lên ngọt lửa tức giận, cháy thẳng tận trời. Cậu vốn ở trường học, đang chuẩn bị đến canteen ăn cơm chiều, đột nhiên bị một người đàn ông không biết từ đâu nhảy ra kéo tới một nhà hàng cao cấp toàn là thực khách nước ngoài này, nhắc tới tên đàn ông này chắc chắn là muốn khiến cậu bẽ mặt. Kỳ thật, mấy cái trò trẻ con này, Lâm Quả cậu sẽ không thèm để mắt tới. Nhưng cực kì đáng tiếc chính là hôm nay ở canteen có món thịt sườn kho cậu thích ăn nhất, con mẹ nó, cái tên này chán sống mà.
Nghĩ đến đây, Lâm Quả mở miệng, dùng ngữ khí không hề có thiện ý nói: “Có chuyện gì thì mau nói, tôi không cần biết anh là Columbus hay là Columbia, Phương Trăn đâu? Muốn gặp mặt thì ba người cùng nhau gặp mặt, tại sao phải gặp riêng nhau như vậy? Tôi với anh quen thuộc lắm sao?”
“Tiểu Trăn à?” Cát Luân tiếp tục mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại không hề có một tia thân mật nào: “Em ấy có việc gấp đi công tác, chắc là chưa kịp nói cho cậu biết đó.”
Đang nói đến đó, di động của Lâm Quả liền vang lên, ấn nút nghe, trong điện thoại lập tức truyền tới thanh âm lo lắng sốt ruột của Phương Trăn:”Quả Quả, anh hiện tại có việc gấp phải đi công tác, hạng mục anh phụ trách có chút phiền toái, anh phải đi kiểm tra một chút. Anh hiện phải ra sân bay, anh không kịp nói với em, anh rất nhớ em! Không có anh ở bên, em không được đi lăng nhăng đó nha?”
“Lăng nhăng cái đầu anh! Anh bận gấp vậy cũng không có mấy phút để gọi cho tôi sao?” Lâm Quả hung hăng trừng mắt với người ngồi đối diện:”Anh họ của anh mời tôi ăn cơm.”
“Không cần lo đâu, anh họ mời thì em cứ ăn thôi! Quả Quả hôn anh một cái đi.”
“Hôn cái đầu anh, nơi này nhiều người như vậy, anh tưởng tôi là anh chắc? Da mặt dày còn hơn mặt đường nữa.”
“Anh mặc kệ! Nhanh lên, nhanh lên! Anh sắp phải lên máy bay rồi! Quả Quả......”
“Hừ!” Lâm Quả trên điện thoại ‘moa’ một cái: “Phải tự chăm sóc bản thân!”
“Quả Quả là tốt nhất.” Phương Trăn vui vẻ bừng bừng cũng hôn một cái thật mạnh qua điện thoại, lúc này mới vừa lòng cúp điện thoại.
Lâm Quả tắt máy, ngẩng đầu nhìn Cát Luân đang vô cùng khó chịu, không chút để ý hỏi: “Là do anh sắp xếp?”
“Đúng vậy!” Cát Luân ngẩng đầu nhìn thẳng Lâm Quả:”Tiểu Trăn đứa em họ tôi yêu thương nhất, cậu căn bản không biết em ấy xuất sắc bao nhiêu tốt đẹp bao nhiêu.”
“Em ấy là con út Phương gia, từ nhỏ đã thông minh đáng yêu, thật giống như thiên thần vậy. Làm cho người ta không thể không yêu thương, cưng chiều em ấy. Hơn nữa Tiểu Trăn cũng không phụ sự yêu thương đó, ở bất kì phương diện nào, em ấy đều thể hiện vô cùng xuất sắc, cậu có biết, Phương Trăn thông thạo tới sáu loại ngôn ngữ không? Cậu có biết, em ấy lúc nhỏ đến Mỹ chơi nhưng lại có thể cùng Tổng thống Mỹ nói chuyện? Cậu có biết, lúc đó Tổng thống khen ngợi em ấy không ngớt, các phu nhân chính khách khác cũng vô cùng yêu thích em ấy không?”
“Tôi không biết anh nói chuyện này ra để làm gì.” Lâm Quả tiếp lời, dùng vẻ mặt bình tĩnh nhìn Cát Luân: “Tôi chỉ biết, cái người thông thạo sáu loại ngôn ngữ kia, ‘ Tiểu Trăn ’của anh ở trước mặt tôi toàn dùng khẩu khí vừa ngọt ngào vừa ngây thơ kêu tôi là ‘ Quả Quả ’, tôi cũng mới biết được thì ra người đó lại xuất sắc như vậy, có thể được Tổng thống Mỹ khen ngợi, được các phu nhân chính khách cao quý yêu thích. Nhưng tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ biết có một kẻ ngu ngốc, mặc âu phục Armani thay tôi giặt đống quần áo bẩn rẻ tiền mua ngoài chợ, còn vì nấu cháo cho tôi mà buồn khổ vì cháo bị khét. Phương Trăn mà anh biết có lẽ là đẹp nhất, hoàn hảo nhất, xuất sắc nhất, nhưng Phương Trăn mà tôi biết là người chân thật nhất, sinh động nhất.”
“Cậu không xứng với em ấy.” Lời Lâm Quả nói khiến Cát Luân thấp thỏm, anh ta đứng lên chỉ vào mặt Lâm Quả: “Tôi thấy cậu ngay cả lễ nghi dùng cơm căn bản cũng không biết, làm sao xứng đôi với em ấy?”
“Đúng là tôi không biết.” Lâm Quả trả lời:”Ta không biết là làm người mà không hiểu những lễ nghi này thì có gì mất mặt. Trên thực tế, tôi cùng Phương Trăn ăn hàng ở lề đường, anh ấy vẫn rất vui vẻ. Anh có biết chuyện đó không?”
“Cái gì?” Cát Luân mở to hai mắt, không rõ ý Lâm Quả nói.
Lâm Quả lắc lắc đầu, nhìn Cát Luân nói: “Niềm vui không thể mua bằng tiền! Có thể dùng cơm theo lễ nghi hay không, căn bản không phải tiêu chuẩn để đánh giá con người, tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc tôi cùng Phương Trăn có xứng hay không xứng. Mọi thứ đều muốn là tốt nhất thì có lợi gì? Không thích chính là không thích, nếu cứ ép buộc thì càng làm lại càng hư! Anh nên cảm thấy vui khi có tôi bên cạnh Phương Trăn, mới làm cho anh ấy biết thế nào là niềm vui thật sự.”
“Hừ! Cậu nói hay lắm!” Cát Luân không giận mà cười: “Vậy cậu cho Tiểu Trăn được cái gì?”
“Phương Trăn cần tôi cho sao?” Lâm Quả nhếch miệng: “Anh quen biết Phương Trăn lâu như vậy, anh còn không hiểu sao? Phương Trăn vốn không cần kẻ khác cho, anh ấy thích cái gì thì sẽ tự lấy! Về phần anh......”
Nói đến đây, Lâm Quả cúi đầu nhìn nhìn phần thịt bò beefsteak chín 3 phần đắt đỏ kia, tùy tay cầm lấy dao nĩa, cắt ra một miếng bò còn đỏ tươi, đưa tới trước mặt Cát Luân: “Ngươi có biết hiện tại bên Anh quốc có dịch bò điên không? Ăn loại thực phẩm chưa chín này, anh cảm thấy thế nào?”
“Cậu......”
Lâm Quả bỏ dao nĩa xuống, không quan tâm Cát Luân có tức giận hay không, cậu thẳng lưng bước ra cửa! Trong lòng đột nhiên cực kì muốn nhìn thấy Phương Trăn. Muốn nghe người kia ngọt ngào gọi cậu là “Quả Quả”, muốn nhìn thấy người đó lại một lần nữa đứng trong bếp nấu cháo cho cậu ăn! Đột nhiên nhận thức được rằng, thì ra cậu chẳng còn sợ Phương Trăn có thật lòng với cậu hay không nữa, bởi vì hiện tại cậu đã yêu thích người đó rồi.
“Xem ra thằng nhóc này khó đối phó hơn mình nghĩ!” Cát Luân ngửa đầu, một hơi uống cạn ly rượu vang trong tay, trong lòng bùng lên hận ý, nắm chặt tay: “Tiểu Trăn vì sao lại thích cái thằng nhóc đó? Mình rốt cuộc thua nó ở điểm nào? Vì sao? Tao sẽ không đem Tiểu Trăn tặng cho mày dễ dàng vậy đâu!” Nói xong, Cát Luân lấy ra vé máy bay, cắn chặt răng: “Xem ra, chỉ có thể dùng chiêu cuối này thôi!”