Lâm Quả trở lại trường học đã hơn chín giờ tối. Trong phòng Bao Đại Đồng cùng Hồ Luân hai người đang tranh luận về sự tinh tuý của Tam Quốc rốt cuộc là cái gì? Bao Đại Đồng nói: “Cái tinh tuý của Tam Quốc chính là câu nói của Tào Tháo:‘ Ta thà phụ cả thiên hạ chứ quyết không để người trong thiên hạ phụ ta’!”. Hồ Luân lại phản bác: “Tinh tuý của Tam Quốc là tinh thần ‘ trung can nghĩa đảm ’ của Quan Công mới đúng!”
Thấy Lâm Quả đã về, hai người liền lôi kéo Lâm Quả về phe của mình.
Tâm tình Lâm Quả vốn đang không tốt, làm sao có hứng thú chơi cùng bọn họ, vì thế cho mỗi người một cái đấm, nói:”Tinh tuý của Tam Quốc chính là‘ đánh đi rồi tính’!”
Hồ Luân vuốt đầu, nghĩ nghĩ cái câu ‘đánh đi rồi tính’ này là ở chương nào. Bao Đại Đồng thì thông minh hơn, Lâm Quả vừa tan học, đã bị một chiếc xe ngoại nhập đến trường bắt đi, hiện tại trở về thì mặt mày chằm dằm, mà Phương Trăn lại không thấy đâu, trong khoảng thời gian ngắn cậu đã đoán được vài phần.
Bao Đại Đồng đi qua, đẩy đẩy Lâm Quả, hiếu kì hỏi: “Có phải mày có chuyện gì không vui không? Người đàn ông lúc chiều là ai vậy?”
“Anh họ của Phương Trăn!” Lâm Quả nhíu mày, trên đường về tuy rằng có ghé tiệm mua đồ ăn, nhưng mà bởi vì tâm tình không thoải mái, cho nên ăn cũng không vô.
“Lái chiếc xe phong cách như vậy, người nhà của Phương học trưởng không phải dạng vừa à nha!” Hồ Luân liên tục lắc đầu, miệng không ngừng than thở.
“Xời, mày không biết người ta là đại boss của CE à?” Bao Đại Đồng liếc Hồ Luân một cái: “Đúng là cái đồ mù thông tin!”
“Có tiền thì rất giỏi sao!” Hồ Luân nhìn Bao Đại Đồng xem thường: “Quan Công đã nói rồi, làm người quan trọng chính là ‘ trung can nghĩa đảm ’!”
“Đồ ngu!” Bao Đại Đồng tính cho Hồ Luân một cái tát, lại bị Lâm Quả chụp lại.
“Hồ Luân nói rất đúng! Có tiền thì giỏi lắm sao? Bao à, mày là quỷ tham tiền! Còn có thể nói ra được lời này? Thực thương thay tổ tiên nhà mày, có loại con cháu như mày!”
Bao bất đồng “Hắc hắc” cười, quay đầu nhìn Lâm Quả, ánh mắt nghiền ngẫm:”Có phải xuất hiện tình địch hay không? Làm cho mày có cảm giác không an toàn? Lời này là mày nói cho tao nghe, hay là nói cho mày nghe?”
“Ít nói nhảm!” Lâm Quả oán hận trừng mắt nhìn Bao Đại Đồng.
“Nói tới anh họ nhà người ta điều kiện thật không tồi! Lớn lên đẹp trai không nói, có tiền thì tất nhiên rồi, mấu chốt là tính tình, thấy thế nào cũng so với Quả Tử mày dịu dàng hơn nhiều chứ gì! Lại là lãnh đạo trực tiếp của Phương học trưởng, thân phận thân thiết gần gũi như vậy, quả thật là ‘lửa gần rơm’ trong truyền thuyết đó nha!” Bao Đại Đồng nói ra nguy cơ rõ ràng.
“Tao nhớ mấy bộ tiểu thuyết mà Tiểu Quyên thường có mấy cái tình tiết là, ông chủ sắp xếp cho nhân viên đi công tác, sau đó thừa dịp say rượu thì chiếm đoạt người ta!” Hồ Luân còn ngại không đủ loạn, bắt đầu châm dầu vô lửa, hoàn toàn không có phát hiện Lâm Quả lúc nghe những lời này, trên mặt đã biến từ màu xanh thành màu đỏ rồi màu trắng! Thật vô cùng sống động!
Hồ Luân vẫn không biết sống chết nói tiếp: “Sau đó, ngày hôm sau, nhân viên phát hiện mình đã cùng ông chủ phát sinh quan hệ, sau đó thì bắt đầu yêu ông chủ của mình...... A! Quả Tử, sao mày đánh tao?”
Nói là nói như vậy, nhưng khi nghĩ tới mấy lời Hồ Luân vừa nói, Lâm Quả vẫn nhịn không được cảm thấy bản thân hình như sắp mọc sừng? Cậu ở trong lòng thầm nghĩ, cái tên Cát Luân chết tiệt kia, sẽ không thật sự làm như vậy chứ? Nếu như anh ta thật sự làm gì đó Phương Trăn, vậy phải làm sao bây giờ? Sau đó nghĩ tới, Phương Trăn đi công tác, nhưng Cát Luân vẫn còn ở đây, hai người họ hoàn toàn không có cơ hội, mình đang nghĩ bậy cái gì chứ? Thật sự là bị Hồ Luân cùng Bao Đại Đồng làm cho hồ đồ!.
Nhưng trên thế giới này, không có việc nào làm không được, chỉ có việc nghĩ không tới!
Phương Trăn mở to mắt, trên người chỉ mặc một bộ áo ngủ tơ tằm, lại nhìn bên cạnh, người đang ngủ say kia không phải là anh họ Columbus hay sao? Đây là cái tình huống gì?
Bọn họ tại sao lại ngủ cùng nhau? Ngủ ở cùng trên một chiếc giường? Còn ăn mặc ít như vậy?
“Tiểu Trăn em tình rồi hả?” Cát Luân mở to mắt, liền nhìn thấy Phương Trăn vẻ mặt mất trí nhớ ngồi ở trên giường, anh ta ngồi dậy, dùngthanh âm vô cùng hối hận hổ thẹn nói: “Ngày hôm qua, anh sợ rằng vấn đề quá rắc rối, cho nên anh mới bay tới đây, không ngờ rằng lúc anh tới thì em đã xử lý tốt hết rồi. Vì thế chúng ta liền ăn mừng, uống không ít rượu, sau đó...... Không cẩn thận...... Không cẩn thận......”
Nói đến đây, Cát Luân không có nói thêm gì đi nữa, lấy tay chỉ chỉ cần cổ của Phương Trăn.
Phương Trăn xoay người xuống giường, soi gương, trong gương hiện lên một dấu hôn vô cùng chói mắt.
“Anh họ, ý của anh là......”
“Tiểu Trăn, anh xin lỗi......” Cát Luân cúi đầu, vẻ mặt bi thương: “Anh say rượu loạn tính, chúng ta đã xảy ra...... quan hệ!”
“A! Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!” Phương Trăn gắt gao che kín cổ, liên tục lắc đầu: “Xong rồi, xong rồi, nếu như bị Quả Quả phát hiện, cậu ấy nhất định sẽ chia tay với em, chắc chắn sẽ chia tay với em!”
Nói tới đây, Phương Trăn gắt gao nắm chặt lấy cánh tay của Cát Luân, liều mạng lắc đầu: “Anh họ, đêm qua cái gì cũng không có phát sinh! Anh nhớ kỹ, đêm qua cái gì cũng không có phát sinh! Anh nhất định phải nhớ kỹ!”
“Nhưng mà......” Cát Luân vẻ mặt vặn vẹo: “Cho dù không nói, chúng ta cũng vẫn là......”
“A...... Không cho nói!” Phương Trăn cao giọng thét chói tai, gắt gao che lại lổ tai: “Em không cho anh nói ra, anh có nghe hay không? Chuyện này coi như không có phát sinh! Dù sao, nhất định không thể để cho Quả Quả biết, nếu cho cậu ấy biết, cậu ấy nhất định sẽ chia tay với em! Anh, anh tuyệt đối tuyệt đối không được nhắc lại chuyện này! Có biết hay không? Có biết hay không?”
“Tiểu Trăn, em thật sự sợ hãi cho Lâm Quả biết chuyện này?” Cát Luân ngẩng đầu, vẻ mặt buồn rầu nhìn Phương Trăn: “Dù thế nào cũng không nói?”
“Nếu Quả Quả đã biết, khẳng định, tuyệt đối, một trăm phần trăm sẽ chia tay với em!” Phương Trăn oán hận ngồi trở lại trên giường, vẻ mặt hối hận tới cực điểm:”Cậu ấy chính là một người có yêu cầu cực kì cao! Con mẹ nó, tại sao đêm qua em không nhớ gì cả?”
“Quả nhiên là vậy!” Cát Luân cúi đầu, trên mặt thoáng qua nụ cười quỷ dị.
“Anh họ, anh nói cái gì?” Phương Trăn quay đầu, trong lòng thoáng qua cảm giác quái dị.
“À, không có gì?” Cát Luân dịu dàng mỉm cười: “Ý anh là anh sẽ giữ bí mật!”
“Vậy là tốt rồi!” Phương Trăn thở ra một hơi, tựa hồ yên lòng.
......
“Quả Quả, anh đã trở về!” Phương Trăn xuống máy bay lập tức gọi điện cho Lâm Quả:”Anh đang ở sân bay.”
“Muốn tôi đi đón sao? Tôi còn đang học!” Lâm Quả nhìn nhìn đồng hồ, tuy rằng trốn học là không tốt, nhưng mà, nếu đi đón Phương Trăn thì cũng không hẳn là xấu.
“Không không không! Không cần!” Phương Trăn sờ sờ dấu hôn trên cổ, nhìn nhìn Cát Luân bên cạnh, chột dạ ngăn cản: “Em đi học là chuyện quan trọng...... Dù sao, dù sao mấy ngày nay anh rất bận, em không cần tới đâu.”
“Vậy anh gọi cho tôi làm gì?” Lâm Quả nhíu mày, Phương Trăn nói chuyện ấp a ấp úng, giống như một người khác vậy?
“Anh...... Anh chỉ là muốn nghe giọng của Quả Quả.” Phương Trăn nắm điện thoại, liên tục kêu Lâm Quả: “Quả Quả, Quả Quả......”
“Anh xảy ra chuyện gì sao?” Lâm Quả hít sâu một hơi: “Tại sao nói chuyện ấp a ấp úng như vậy? Có cái gì không thể nói sao? Anh như vậy làm tôi khó chịu!”
“Không có, Quả Quả đừng nghĩ bậy! Anh...... Anh mấy ngày nay bận quá!” Phương Trăn hít sâu một hơi, cố ý điều chình thanh âm: “Bởi vì, phải tăng ca mấy ngày liền, nghĩ đến không thể gặp Quả Quả, lòng anh liền thấy vô cùng khó chịu! Cho nên, giọng nói có chút kì lạ, Quả Quả không cần lo lắng!”
“Công tác không thuận lợi sao?” Lâm Quả thở dài, “Dù sao cũng được tự ép buộc bản thân quá!”
“Anh biết! Anh biết!” Phương Trăn gật gật đầu, thấy Cát Luân đang vẫy tay với mình, Phương Trăn nói với Lâm Quả trong điện thoại: “Anh phải cúp máy rồi, chờ anh xong việc, anh sẽ tìm Quả Quả, Quả Quả phải nhớ tới anh nha!”
“Ừ!” Lâm Quả còn muốn nói cái gì nữa, nhưng Phương Trăn ở đầu dây bên kia đã cúp điện thoại, nghe âm thanh “tút, tút”, Lâm Quả trong khoảng thời gian ngắn có cảm giác phiền lòng! Thiếu cái gì? Nhất định thiếu cái gì đó? Phương Trăn lần này lại không hề mè nheo với cậu, đòi hôn gió với cậu!? Nhất định xảy ra chuyện gì rồi?
Lâm Quả buông điện thoại, biểu tình trầm trọng tới cực điểm.