Trên đường rời khỏi sân bay trở về nhà, Phương Trăn ngay cả một câu cũng không nói.
Cát Luân cũng không có hỏi Phương Trăn có muốn về nhà hay không, liền trực tiếp đưa Phương Trăn đến biệt thự tư nhân của mình. Cho đến khi bước vào trong nhà, đem hành lý quăng xuống mặt đất, Phương Trăn mới buồn rầu cuộn tròn nằm trên sofa.
“Nói cho cậu ấy biết chưa?” Cát Luân nhìn thấy Phương Trăn như muốn khóc, có chút không đành lòng, muốn vươn tay sờ sờ đầu người trước mắt, lại bị gạt ra.
“Đừng đụng tôi!” Phương Trăn quay đầu nói.
“Tiểu Trăn......”
“Đừng gọi tôi!” Phương Trăn nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt khó coi tới cực điểm: “Anh muốn tôi nói với em ấy thế nào, nói với em ấy, tôi say rượu loạn tính? Hơn nữa còn phát sinh quan hệ với anh họ lớn lên từ nhỏ với tôi? Nói xong rồi thì sao nữa? Làm sao tôi còn có thể gặp mặt em ấy đây? Anh nói thử xem?”
“Tiểu Trăn, em thật sự thích cậu ta vậy sao?” Cát Luân nhắm mắt lại, vẻ mặt đau lòng cùng cực: “Lâm Quả kia có cái gì tốt? Khiến cho em một mực chung thuỷ, sợ hãi mất đi cậu ta như vậy? Em có biết hay không, kỳ thật anh vẫn luôn yêu thích em! Vì sao em không thể rời bỏ Lâm Quả kia, tiến tới cùng anh?”
“Anh nằm mơ đi!” Phương Trăn đứng lên trừng mắt nhìn Cát Luân:”Quả Quả cái gì cũng tốt, cả đời này tôi chỉ thích em ấy. Cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ không rời bỏ em ấy. Anh là anh họ của tôi, mãi mãi chỉ là anh họ, tôi tuyệt đối sẽ không có tình cảm gì khác với anh.”
“Nhưng anh sẽ yêu em, hết thảy đều nghe lời em?” Cát Luân còn không hết hy vọng: ” Lâm Quả kia tính tình vừa nhìn liền biết là cực kì kém, cậu ta sẽ hung dữ với em, sẽ khó chịu với em, nhưng anh sẽ không như vậy, chỉ cần Tiểu Trăn muốn, anh sẽ làm cho em.”
“Anh họ, tại sao anh không chịu hiểu?” Phương Trăn đau đầu ngồi trở lại sô pha: “Yêu anh và chuyện anh sẽ tốt với tôi có quan hệ gì? Người tôi yêu là Quả Quả, chỉ có một mình em ấy! Cho dù em ấy có là dạng người gì, cho dù em ấy có hung dữ với tôi hơn nữa, cho dù anh có thể cho tôi toàn bộ thế giới, tôi cũng chỉ thích một mình Quả Quả! Có lẽ, nếu không gặp được em ấy, tôi sẽ cảm động với tình yêu của anh, nhưng mà nó cũng chỉ là cảm động, hoàn toàn không phải tình yêu, chỉ là một loại thói quen! Thậm chí, tôi còn có thể lợi dụng tình cảm của anh mà làm bậy, trở thành người ích kỷ vô cùng. Anh hiểu chưa? Cả đời này, người tôi yêu chỉ có một mình Quả Quả mà thôi!”
“Không có chuyện đó đâu!” Phương Trăn không chút nghĩ ngợi trả lời.
“Như vậy, anh sẽ khiến cậu ta rời khỏi em!” Cát Luân nheo lại ánh mắt: “Đừng trách anh! Lâm Quả kia thực không xứng em, cho dù em không thích anh, anh cũng không để cậu ta cướp đi em!”
“Anh không có quyền đó! Anh đúng là không thể nói lý.” Phương Trăn thở ra một hơi, không nghĩ cùng Cát Luân tranh luận tiếp. Đứng lên muốn đi tìm xem có cái gì có thể xoá cái dấu hôn chói mắt ở trên cổ của mình.
“Anh sẽ nói Lâm Quả biết, chúng ta đêm qua đã xảy ra chuyện gì?” Cát Luân nhìn Phương Trăn, gằn từng tiếng nói.
“Anh… ” Phương Trăn quay đầu, biểu tình trầm trọng: “Anh đã hứa là sẽ không nói! Anh không giữ lời!”
“Nếu em hứa với anh sẽ chia tay Lâm Quả, anh sẽ không nói!”
“Không có khả năng!”
Cát Luân lắc lắc đầu, mở cửa. Lâm Quả mặt xanh mét đứng ở trước cửa.
“Quả Quả......” Phương Trăn phản xạ có điều kiện vươn tay che cổ, trợn tròn mắt nhìn Lâm Quả, một câu cũng nói không được.
“Thực xin lỗi, Tiểu Trăn, đây là em ép anh.” Cát Luân nhăn lại lông mi: “Là gọi cho cậu ta tới đây.”
“Anh......”
“Trên thực tế, chuyện đã xảy ra thì không thể quay lại!” Cát Luân nhướng mi nhìn Lâm Quả: “Giấu diếm cũng không phải biện pháp tốt, chúng tôi hôm đó say rượu loạn tính là sự thật!”
“Tôi không muốn nghe!” Phương Trăn bịt tai, kịch liệt lắc lắc đầu, không chút nghĩ ngợi mà chạy ra khỏi nhà.
“Vậy cậu có muốn nghe hay không?” Cát Luân nhìn chằm chằm Lâm Quả, cười lạnh nói: “Cậu nhất định đã cùng Phương Trăn làm chuyện đó rồi đi! Vậy có ngại chia sẻ với tôi một chút kinh nghiệm không? Làn da của Phương Trăn thật sự mềm mại như tơ lụa nha? Hai chân thon dai, cặp đùi rắn chắc co dãn, đặc biệt nơi đó thì cực kì ấm nóng, cực kì chặt chẽ, làm cho người ta thoải mái vô cùng, à, tôi quên nói, nơi đó là màu phấn hồng, rất đẹp đúng không?!”
“Bốp!” Lâm Quả vung tay cho Cát Luân một đấm, sau đó lạnh lùng nhìn anh ta, từng chữ từng chữ phun ra: “Anh nói dối!”
“Nói dối? Là do cậu không thừa nhận!” Cát Luân xoa xoa miệng chảy máu, cười đến rất là đắc ý: “Chịu không nổi thì chia tay đi!”
“Chia cái đầu anh!” Lâm Quả lắc lắc đầu: “Anh nghĩ rằng vì tôi chịu không nổi mới nói rằng anh nói dối đúng không? Đúng vậy! Thân thể Phương Trăn đúng là rất đẹp, phi thường phi thường tuyệt vời, làn da trắng mịn mềm mại như tơ lựa thượng hạng, ngay cả khi chảy mồ hôi cũng quyến rũ vô cùng. Nhưng, chỉ có một mình tôi biết, sự quyến rũ của Phương Trăn không chỉ là những cái đó, mà là gương mặt khi đạt cao trào của người đó, thanh âm rên rỉ, chỉ cần trải qua một lần sẽ biết, nhìn cần nhìn khuôn mặt kia cũng đủ để người ta đạt cao trào. Chỉ cần nghĩ đến thanh âm rên rỉ kia, là nam nhân sẽ lập tức cứng lên. Mà tất cả những điều này, chỉ có một mình tôi biết! Cho nên, anh nói dối.”
Nói tới đây, Lâm Quả dừng lại, Cát Luân đang hoá đá, cậu lạnh lùng cười: “Kỳ thật, cho dù là thật, tôi cũng sẽ không để ý. Bởi vì Phương Trăn chỉ yêu mình tôi! Còn anh? Ngay cả một chút cũng không ảnh hưởng tới chúng tôi!”
“Nếu cậu không để ý, sao còn nói nhiều như vậy?” Cát Luân oán hận thở dài, nụ cười trên mặt đã không còn bóng dáng.
“Vì sao à?” Lâm Quả nghĩ nghĩ, cúi đầu nhìn Cát Luân lộ ra một nụ cười tự mãn: “Đương nhiên là vì muốn chọc cho anh tức chết!”
Nói xong Lâm Quả xoay người hướng phía Phương Trăn chạy đi mà đuổi theo, chỉ để lại Cát Luân vuốt vuốt khuôn mặt bị đánh của mình, vô hạn cảm khái: “Thật sự rất muốn nhìn thấy khuôn mặt của Phương Trăn khi đó, còn có thanh âm kia, con mẹ nó, rốt cuộc sẽ mê người tới mức nào chứ? Thật muốn nghe một chút? Vậy mà đều bị thằng nhóc Lâm Quả kia chiếm hết, thực không cam lòng! Quên đi, thay vì bị người ta chán ghét, bản thân vẫn nên sớm buông bỏ thì tốt hơn.”