Thượng Đế Biết Tôi Yêu Em

Chương 4



Editor: QUINNA LAURENT

Tục ngữ nói rất đúng: “ Phúc vô song chí, họa vô đơn chí! ”

Ngay khi 4 anh em Phương gia đồng loạt hoá đá, Phương Trăn cười hì hì tung tăng chạy tới phòng của Lâm Quả, hay nói cách khác, cuộc chạm trán giữa các anh em nhà họ Phương lần này là không thể tránh được.

“Anh hai, anh ba, chị tư, chị năm, sao mọi người lại tới đây?” Phương Trăn vừa bước vào phòng liền nhìn thấy 4 gương mặt trắng bệch.

“Anh...... Chúng anh đến......” Phương Thiên ngẩng đầu giả vờ chỉ trỏ lung tung, cuối cùng chỉ vào Phương Địa, “A Địa, chúng ta tới đây làm gì?”

“A, chúng...... chúng ta đến......” Phương Địa đẩy đẩy kính mắt, trong đầu cấp tốc suy nghĩ lý do, Phương Trăn vốn không phải đứa ngốc, ở trong Phương gia còn được gọi là tiểu ác ma, cho nên thay vì nói dối, Phương Địa quyết định nói thật, thành khẩn nhận lỗi: “Anh ba không lừa mày, tụi anh tới là vì muốn tìm Lâm Quả.”

“Tìm Quả Quả làm gì?” Phương Trăn nheo mắt, ánh mắt chuyển từ trên người Phương Thiên đến trên người Phương Địa, cuối cùng dừng lại trên người của Phương Vi cùng Phương Lăng, sau đó nhẹ nhàng, dịu dàng từng chút dụ dỗ nói: “Chị tư, chị năm, hai người hiểu rõ em nhất mà. Nào! Nói cho em biết, tại sao mọi người muốn tìm Quả Quả? Chị tư, chị năm, nói đi mà!”

“Chị không nói, đánh chết chị cũng không nói!” Phương Lăng Phương Vi hai tay gắt gao che môi, liều mạng lắc đầu. Nếu như bị Phương Trăn biết được bọn họ tới là muốn bức Lâm Quả phải chia tay với nó, hậu quả là không thể tưởng tượng được.

“Hai chị không muốn nói phải không? Hai chị không còn thương em nữa có phải không?” Phương Trăn cuối đầu thở dài, vẻ mặt bi thương, “Thật là đáng tiếc, em còn mấy tấm hình chụp hai lúc lúc chưa có giảm béo, đặt ở đâu thì em quên rồi? Nếu lỡ bị người ta lấy cắp, sau đó in ra mấy trăm tấm khác, rồi rải rác ở khắp nơi, hoặc là đăng trên internet, không biết đến lúc đó mấy người đàn ông đang theo đuổi hai chị sẽ nghĩ gì?”

“Tiểu Trăn, sao em cứ luôn đi hỏi hai chị chứ? Sao em không đi hỏi anh hai anh ba bọn họ kìa?” Phương Lăng đá câu chuyện sang người khác: “Cho dù muốn định tội, chị cũng chỉ là tòng phạm, chủ mưu là anh hai, người hiến kế là anh ba, chị và chị tư là vô tội! Không tin em cứ hỏi họ đi.”

“Chủ mưu? Tòng phạm? Hiến kế?” Phương Trăn gật gật đầu, quay đầu nhìn Phương Thiên cùng Phương Địa, nụ cười càng thêm sáng lạn, thanh âm càng dịu dàng: “Anh hai, anh ba, nghe chị năm nói, hai người đến đây có chuyện muốn làm? Đúng hay không? Em biết anh hai, anh ba cũng hiểu rõ em, nhất định sẽ nói cho em biết có phải hay không? Tại sao mọi người muốn tìm Quả Quả? Nói cho em biết đi?”

“Nói cái gì mà nói?” Phương Thiên sắp tức chết rồi, vừa rồi bị Lâm Quả mắng chửi một trận, từ lúc chào đời tới nay còn chưa có ai dám mắng anh như vậy, quả thực là sự sỉ nhục, muốn anh tường thuật lại chuyện vừa rồi cho Phương Trăn nghe, đánh chết anh cũng không làm, vì thế anh cắn răng, quyết tâm nói: “Anh hai cái gì cũng sẽ không nói cho mày, mấy tấm ảnh chụp mày lúc ở trần anh còn giữ nè, mày nghĩ là dùng hình chụp có thể uy hiếp được anh mày sao? Anh mày không giống hai chị của mày hèn nhát như vậy!”

“À ra vậy! Anh hai thật đúng là nam tử hán.” Phương Trăn gật gật đầu, dùng vẻ mặt ô cùng sùng bái nói: ” Từ nhỏ anh hai đã là thần tượng trong lòng em, em nào dám uy hiếp anh hai? Chỉ là, trong một lần em ở nhà tổng vệ sinh, ở trong thùng rác nhặt được một bức thư tình rất là sến súa, nhất thời tò mò, em liền giữ lại, em còn nhớ rõ trong đó có một câu viết như vầy: ‘Tôi không sợ một mai trên bầu trời không còn mặt trời, tôi chỉ sợ không có cậu ở bên tôi, tôi cũng không sợ một mai ánh trăng không còn trên mặt biển, tôi chỉ sợ cậu không còn ở bên tôi, cậu là mặt trời trong lòng tôi, là ánh trăng trong cuộc đời tôi...... ’  mặt sau còn có cái gì nhỉ? Hình như còn dữ dội hơn nữa,sao em lại không nhớ ta? Đừng lo, để em trở về đem lá thư này ra đọc từng chữ cho anh hai nghe nha?”

Phương Trăn nói một hơi thật dài, càng nói gương mặt Phương Thiên càng khó coi, khóc cũng không phải cười cũng không được tức giận cũng không thể đỏ mặt cũng không xong, anh vươn ngón tay run rung chỉ vào Phương Trăn một câu cũng nói không được: “Mày...... Mày......”

“Anh hai, anh bất mãn với em?Tại sao em thấy ánh mắt anh nhìn em hung ác như vậy nhỉ? ” Phương Trăn vẻ mặt vô tội: “Anh như vậy làm em sợ, em đột nhiên nhớ nội dung mặt sau bức thư là gì rồi, để em đọc cho anh nghe nha?”

“Không, không cần.” Phương Thiên nghiến răng nghiến lợi thả tay xuống, vẻ mặt cương cứng, móc trong túi ra tờ chi phiếu: “Anh hai… anh hai thấy lúc này em không có nhiều tiền tiêu vặt. Ở đây có tờ chi phiếu trống, em cầm lấy, muốn ghi bao nhiêu tiền cũng được, được không?”

“Cám ơn anh hai.” Phương Trăn không chút do dự tiếp nhận chi phiếu: “Nhưng mà, anh vẫn không muốn nói cho em biết anh tìm Quả Quả có chuyện gì sao?”

“Mày đi hỏi A Địa đi!” Phương Thiên oán hận trừng mắt nhìn Phương Địa, đều là do nó mưu ma chước quỷ, nói cái gì chỉ cần lặng lẽ tiến hành,nhẹ nhàng đàm phán! Nhất định sẽ không kinh động Phương Trăn, sau đó xuất ra thủ đoạn độc nhất của Phương gia, là có thể giải quyết êm đẹp Lâm Quả. Sự thật thì sao, toàn là nói hưu nói vượn. Không những không trộm được gà mà còn mất thêm nắm thóc, bị Lâm Quả mắng chửi một trận không tính, còn bị Phương Trăn xử đẹp.

“Tiểu Trăn, cái kia......” Tuy rằng bình thường Phương Địa cũng là một người mồm miệng khéo léo, nhưng lần này thật không thể nói câu nào: “Tụi anh tìm Lâm Quả...... Là cái kia...... à.....”

“Nếu anh hai cứ do dự như vậy.” Phương Trăn vỗ vỗ bờ vai của Phương Địa, vẻ mặt huynh đệ tình thâm:  “Vẫn là trong lần tổng vệ sinh lần đó, em còn tìm thấy trong thùng rác một vật gì đó, hình như là bản kiểm điểm của học sinh tiểu học, nội dung là gì nhỉ? Ừm......” Phương Trăn nghiêng đầu, vẻ mặt hoang mang: “Sao mà trí nhớ của em càng ngày càng kém vậy nhỉ?Anh ba nhớ giúp em đi?”

“Tiểu Trăn, bọn anh tới là vì muốn bức Lâm Quả chia tay với em!” Tình thế cấp bách, Phương Địa không còn lựa chọn nào ngoài việc nói sự thật: “Chỉ là, chưa kịp làm gì đã bị Lâm Quả của em mắng cho một trận rồi cậu ta xách cặp đi học rồi.”

“Mọi người ức hiếp Quả Quả?” Phương Trăn nhướng mi, bộ mặt hoà nhã lúc nãy mất sạch, trên người toát ra luồng khí âm u: “Mọi người dám ăn hiếp Qủa Quả của em, mọi người thật to gan!”

“Ai ăn hiếp cậu ta?” Không thể nhịn được nữa Phương Vi mặt đỏ lên: “Lâm Quả của em căn bản là một con rồng phun lửa, nó dám mắng chị với chị tư là ‘ mụ la sát ’!Chị lớn tới chừng này, lần đầu có người dám mắng chị như vậy! Còn dám mắng là ‘ mụ la sát ’! Còn nguyền rủa tụi chị là ‘ế suốt đời’ nữa! Tiểu Trăn, em là em của chị, sao có thể để cho người khác mắng chị mình như thế chứ? Huống chi,tụi chị cũng vì muốn tốt cho em thôi mà!”

“Em mặc kệ” Phương Trăn liếc Phương Vi một cái, “Ai cho mọi người tới tìm cậu ấy, em nhớ đã nói rõ với mọi người rồi, tính cách Quả Quả bộc trực, mọi người kho không tìm cậu ấy gây phiền phức, bị mắng cũng đáng đời!”

“Cậu ta còn dám mắng anh hai là đầu óc như heo IQ bằng 0!” Phương Lăng chỉ chỉ Phương Thiên, “Anh hai từ nhỏ tới lớn có ai dám nói anh ấy như thế? Cái con rồng phun lửa kia quả thật không dễ chọc, em muốn tìm người chơi cũng nên tìm ai đó tính tình tốt một chút! Tại sao cứ phải là cậu ta? Tính cách tệ hại, không thể nào ưa nổi. Em muốn chơi trò tình yêu đồng tính, chị tư không cấm em, nhưng cũng phải biết chọn người, Lâm Quả không phải đối tượng em nên dây dưa, cậu ta là con ngựa hoang, em cứ cố chấp sẽ có ngày em bị thương!”

“Chơi cái gì mà chơi?” Phương Trăn tức giận quay đầu: “Em đối với Quả Quả là thật lòng! Mọi người nghe không hiểu sao? Em không hề đùa giỡn với cậu ấy, mọi người đừng làm phiền em! Em nói cho mọi người biết, đời này em nhất định chỉ yêu Quả Quả, nếu lần sau mọi người còn dám đến gây chuyện với Quả Quả, em nhất định sẽ xử đẹp từng người! Thư tình, giấy kiểm điểm, còn có ảnh chụp, em nhất định sẽ phát tán ra hết, không tin cứ chờ coi.”

Nói xong Phương Trăn hướng phía phòng học của Lâm Quả chạy đi: “Quả Quả, em cần phải kiên định nha, không thể bị bọn họ ức hiếp, chúng ta nhất định phải cùng một chỗ,tôi sẽ bảo vệ em.Chúng ta không thể chia tay đâu!”

Lại là một trận gió thổi qua, không khí tiếp tục yên lặng.

“Thật...... Thật......Thật lòng hả?”

“Tiểu Trăn vậy mà nói nó thật lòng thích người ta?”

“Nhưng mà anh ba à, cái bản kiểm điểm của anh trong tay tiểu Trăn rốt cục là có nội dung gì vậy?”

“Đúng rồi, em cũng tò mò lắm, cái bức thư tình sến rện kia của anh hai, rốt cuộc là người ta viết đưa cho anh, hay là anh viết cho người ta vậy?”

“Bộp!”

“Bộp!”

“A ~”

“A ~”

Hai tiếng đánh vang lên, tiếp sau là hai tiếng kêu thảm thiết, vườn trường lại tiếp tục khôi phục dáng vẻ hài hoà trước đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.