Đang ăn cơm trưa, Hồ Luân nhịn không được trộm nhìn Lâm Quả, bị cậu ta trừng một phát liền cụp mắt xuống, cái gì cũng không dám nói. Tới lúc ăn cơm chiều, Hồ Luân lại nhịn không được trộm nhìn Lâm Quả, lần này Lâm Quả không có trừng lại, cho nên cậu đánh bạo hỏi: “Buổi sáng đi học, sao mày lại đứng lên vậy? Tao rất là tò mò! ”
“Tò mò cái đầu mày!” Lâm Quả tung một quả đấm, ngay giữa đỉnh đầu của Hồ Luân: “Tao dám cam đoan, nếu mày dám hỏi lại vấn đề này, tao nhất định sẽ đánh cho mày cả đời không thể nuốt cơm nổi.”
“Tao biết rồi. Chỉ là tò mò thôi!” Hồ Luân xoa đầu, gương mặt nhăn nhó: “Mày bạo lực như vậy, hèn chi hồi sáng Phương học trưởng bị mày chọc tức phải rời đi. Mày mà cứ như vậy, coi chừng sau này anh ấy không để ý tới mày......”
“Mày còn dám nói! Mày nói nhiều quá làm gì?” Lâm Quả cúi đầu ăn một muỗng cơm bự, vừa nhai vừa mắng: “Cái tai hoạ kia không để ý tới tao là tốt nhất, tao ước còn không được mà! Anh ta chỉ muốn chơi đùa với tao thôi, nếu tao tin anh ta thì đúng là đồ ngốc.”
“Vậy cuối cùng là mày ngại anh ta phiền, hay là mày ghét anh ta chỉ chơi đùa với mày, sao không nói thẳng?” Hồ Luân vuốt đầu, đột nhiên hỏi ra một câu chọc thẳng vào vấn đề.
“Đương...... Đương nhiên là ngại anh ta phiền rồi! Mày hỏi nhiều quá, câm miệng lại đi!” Lâm Quả tiếp tục cuối đầu ăn cơm, không để ý đến Hồ Luân nữa.
“Tin nóng hổi, tin nóng hổi! Tin mới ra lò đây!”
Cửa phòng ngủ bị một người đá một phát mở tung ra, Bao Đại Đồng phóng như bay vào, bắt lấy cánh tay Lâm Quả, kích động hét lớn: “Mày xong rồi, mày xong rồi! Mày thật sự xong rồi!”
“Xong cái đầu mày!” Lâm Quả không chút do dự giơ nắm đấm hung hăng cho Bao Đại Đồng một cái cốc: “Lần nào mày tới cũng toàn chuyện tào lao!”
“Mày nghĩ tao rảnh rỗi lắm chắc?” Bao Đại Đồng ôm đầu, vẻ mặt nhăn nhó: “Tao cực khổ lắm mới nhờ được đám bạn dò hỏi tin tức tin tức cho mày. Mày còn đánh tao? Mày đừng có chủ quan, chờ tao nói tin này xong, mày muốn cười cũng không được đâu.”
“Có chuyệnthì nói! Ấp a ấp úng,hay mày muốn bị đánh tiếp…” Lâm Quả nheo mắt, cực kì hung ác.
“Nói thì nói, vợ yêu của mày sắp đi ngoại tình rồi.” Bao Đại Đồng nói xong tin tức, quan sát phản ứng của Lâm Quả, sợ cậu ta giận quá hoá điên, đánh người lung tung.
“Ai là vợ của tao? Mày thiếu đòn lắmphải không?” Lâm Quả đứng lên: “Hổ không phát uy, mày nghĩ tao là mèo bệnh hả?”
“Quả Tử, mày đừng có nóng giận, Phương học trưởng ở bên kia mở hội chơi mạt trượt thoát y đó, mày mà còn không mau qua kia ngăn lại, thì hối hận không kịp đâu? Mày cứ ở nơi này hung dữ với tao? Có ích lợi gì?” Bao Đại Đồng một bên chạy trốn cú đấm của Lâm Quả một bên lải nhải không ngừng.
“Cái gì thoát y mạt trượt?” Hồ Luân giữ chặt Bao Đại Đồng, vẻ mặt đích kích động: “Cái gì thoát y mạt trượt, Bao Bao mày nói rõ một chút coi!”
Vừa đứng lại, lập tức bị Lâm Quả tóm lấy, vóc dáng Lâm Quả cao hơn Bao Đại Đồng khá nhiều, sức lực cũng lớn hơn rất nhiều, vừa rồi bởi vì không gian phòng ngủ quá nhỏ, nhất thời không thể bắt được Bao Đại Đồng, bây giờ Bao Đại Đồng đã bị bắt, xem cậu ta còn dám trốn hướng nào?
“Mày nói rõ ràng coi? Đây là cái tin tức chó má gì? ”
“Mày biết tao là mật thám mà, làm sao thu được tin tức, mày đừng có hỏi, tao sẽ không bán đứng đồng bọn! Tóm lại, tin tức này là thật 100%, 1000%, vô cùng chính xác.” Bao Đại Đồng thừa dịp Lâm Quả sững sờ, nhẹ nhàng thoát khỏi vòng vây: “Tao nói mày nè, mày với Phương học trưởng rốt cục nói cái gì? Anh ta hiện tại khắp nơi tìm người chơi trò mạt trượt ai thua cởi đồ, bây giờ đã có một đám người ghi danh, chờ chọn ra ba người giỏi nhất, chuẩn bị ngày mai đến phòng của Phương học trưởng cùng chơi mạt trượt, mày cũng biết mà, vợ của mày......” Thấy ánh mắt hung tợn của Lâm Quả, Bao Đại Đồng nuốt nước miếng, vội vàng sửa miệng: “Tao là nói Phương học trưởng, người để ý tới anh ấy không phải rất nhiều sao? Một đám người ở trong phòng chơi trò thoát y, không có chuyện mới là lạ. Kì này mày bị cắm sừng là chuyện có thể xác định được. Cho dù không có chuyện gì? Nhưng anh ấy bị người khác thấy hết toàn thân, chẳng lẽ mày không đau lòng, không ghen sao? Vợ mày...... Không, ý tao là Phương học trưởng, ngày thường không bao giờ sử dụng nhà tắm công cộng! Biết bao nhiêu người muốn nhìn anh ấy khoả thân chứ? Chẳng lẽ mày không sợ anh ấy bị hại sao?”
“Anh......Anh ta có thể bị gì?” Lâm Quả quay đầu, có chút không xác định nói: “Anh......Anh ta là ai chứ? Chính anh ta muốn chơi trò nguy hiểm này, đâu có liên quan gì tới tao? Anh ta muốn vào hang cọp, tao cũng không thể quản.”
“Thật?” Bao Đại Đồng ngẩng đầu, muốn từ trên mặt Lâm Quả tìm ra một ít manh mối: “Loại chuyện này không thể hối hận được nha? Đã quyết định rồi, sau này muốn hối hận cũng không kịp!”
“Sao mày phiền quá vậy?” Lâm Quả nắm chặt nắm tay, hùng hổ nói: “Nam tử hán đại trượng phu, nói không hối hận sẽ không hối hận. Cái tên tai hoạ kia chỉ muốn đùa giỡn cới tao thôi, tao mặc kệ anh ta.”
Bao Đại Đồng lắc lắc đầu, thở dài một hơi, quay đầu nhìn Hồ Luân đan ngơ ngác vẫy vẫy tay: “Nghĩ cái gì thế? ”
Hồ Luân ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập mê hoặc, “Tao suy nghĩ, làm sao có thể báo danh vào chơi mạt trượt?”
“Mày chán sống rồi hả?”
“Hồ Luân mày không giữ mình trong sạch, thật sự làm tao thất vọng vô cùng. Tao thay ba mẹ mày ở phương xa cho mày một quả đấm, dạy dỗ mày!”
“Bốp!”
“A” Tiếng kêu thảm thiết vang lên: “Lâm Quả, mày cố ý!”
Trong phòng nhỏ náo nhiệt vô cùng.
......
Phương Trăn chống cằm ngồi ở bên cửa sổ ngẩn người, gió đêm thổi bay mái tóc mềm mại bay toán loạn.
“Chiêu này của mày cũng quá hiểm rồi!” Lý Mặc khoanh tay, đứng ở cửa lớn: “Sao phải khổ sở mà không từ thủ đoạn như vậy chứ? ”
“Mày quản được tao?” Phương Trăn quay đầu, ánh mắt lạnh lùng.
“Tinh thần sa sút vậy sao?” Lý Mặc kéo ghế ngồi đối diện với Phương Trăn: “Có phải mày sợ người kia không để ý tới mày, đến lúc đó mày không còn lý do tiếp cận người đó nữa, có phải hay không?”
“Phải cái đầu mày!” Phương Trăn đứng lên, cốc đầu Lý Mặc một cái: “Tao sẽ không buông tay Quả Quả ra, cho dù em ấy không đến, tao cũng sẽ không buông tay em ấy. Cùng lắm thì coi như mấy chuyện trước kia tao làm đều là uổng phí, tao sẽ theo đuổi em ấy lại từ đầu, ai cần mày lo?”
Lý Mặc thở dài một hơi: “Mày quá liều lĩnh rồi! Nhưng mà tại sao tao cứ cảm thấy mày không thật lòng với Lâm Quả chứ? Rốt cuộc là vì cái gì?”
Phương Trăn quay đầu, nhìn Lý Mặc mỉm cười, ngoắc ngoắc ngón tay: “Lại đây, tao sẽ nói cho mày nghe.”
“Mày...... Mày...... Mày làm gì?” Lý Mặc đỏ mặt, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.
Hỏi thì hỏi như vậy, nhưng Lý Mặc cũng không thể khống chế, cảm thấy hô hấp bắt đầu dừng lại, nuốt nước miếng.
Phương Trăn lửa cháy đổ thêm dầu nhẹ ngàng thở ra một hơi, ở bên lỗ tai của Lý Mặc thì thầm: “Đó là bởi vì......Tao sẽ không nói cho mày biết, mày đi chết đi!” Lại là một cái cốc đầu thật mạnh, thiếu chút nữa cốc ra một cái lỗ trên đầu Lý Mặc.
“Mày ngày càng bạo lực!” Lý Mặc xoa đầu, lắc đầu.
“Hãy bớt sàm xí đi. ” Phương Trăn trở về ngồi bên cửa sổ, không thương lượng nói: “Buổi tối ngày mai, mày biến chỗ khác ngủ đi.”
“Tao tự biết thân phận mà.” Lý Mặc thở dài, “Cả ngày không ăn gì rồi, muốn ra ngoài ăn gì đó hay không? ”
Phương Trăn gật gật đầu: “Đương nhiên, sức khoẻ là trên hết! Dù sao hôm nay tao cũng đã tiêu hết không ít tiền. Mày đi ăn chung với tao đi?”
“Ừ!” Lý Mặc gật gật đầu: “Tới quán tụi mình thường ăn đi. Mày thích ăn đồ ăn ở đó mà, phải không?”
” Chỗ đó chẳng có gì để ăn, người quen cũng ít, không khí thì yên lặng.” Phương Trăn khoác áo khoác, cảm thán nói: “Nếu đổi lại người đi với tao là Quả Quả, vậy thì quá hoàn hảo rồi.”
“Bớt làm tổn thương tao đi.” Lý Mặc phe phẩy tay, hoàn toàn không có biện pháp đối phó với Phương Trăn.