“Anh đúng là đồ yêu tinh!” Lâm Quả thở dài, cúi đầu hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn khiến người ta ngứa ngáy kia của Phương Trăn.
Từ môi đến lưỡi, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, không chừa lại một nơi nào, cuối cùng là dừng ở trên đôi môi đỏ mọng của Phương Trăn dây dưa với cái lưỡi mềm mại ấy thật lâu, thật lâu thật lâu...... Cho đến khi cả hai không thể hô hấp được nữa, Lâm Quả mới buông ra, để cho Phương Trăn đang đỏ bừng mặt tựa vào trên vai của mình nghỉ ngơi.
Phương Trăn nhẹ nhàng sờ sờ lên môi của mình, nơi đó vừa mới bị hôn nên hơi hơi có chút nóng lên, sau đó “Ha ha” cười khẽ.
“Cười cái gì mà cười?” Lâm Quả cúi đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Phương Trăn: “Anh lại có ý nghĩ bậy bạ gì đó?”
“Nào có?” Phương Trăn ngẩng đầu, đôi môi vừa mới được hôn qua đã trở nên đỏ hồng, lại có chút ướt át, lúc này đang làm nũng mà chu lên: “Tôi chỉ đang nghĩ tới Quả Quả vậy mà hôn tôi, tôi thật sự rất vui!”
“Đúng rồi, đúng rồi! Rất vui vẻ.” Lâm Quả trừng mắt, vẻ mặt chán ghét: “Có phải kế tiếp sẽ mọc ra một đám người cầm pháo bông, cầm camera, hoặc là cầm cái gì khác hò hét chúc mừng anh chiến thắng, Lâm Quả ngu ngốc cuối cùng cũng bị anh thu phục?”
“Quả Quả, em lại nghĩ oan cho anh.” Phương Trăn cúi đầu, vẻ mặt cực kì nghiêm túc: “Anh đã nói rất nhiều lần rồi, anh thật sự rất thích em, rất yêu em. Anh có thể thề với trời đất, anh đối với em là thật tâm, từ nhỏ đến lớn, em là người đầu tiên anh yêu, rốt cuộc phải nói bao nhiêu lần em mới tin là anh nói thật đây?”
“Làm gì có một đám người cầm camera nhảy ra chứ? Em không tin thì có thể kiểm tra!” Phương Trăn đứng thẳng lên, cắn cắn môi dưới, nở một nụ cười mê hoặc khiến cho người ta tim đập chân run, nhẹ nhàng cởi nút áo: “Bắt đầu kiểm tra từ chỗ này đi......”
Lâm Quả gắt gao trừng mắt nhìn Phương Trăn, nhìn thấy anh ấy cởi nút áo, nhìn thấy anh ấy xoay người đẩy mình ngồi xuống ghế, nhìn thấy anh ấy khóa ngồi ở trên đùi mình, nhìn thấy anh ấy vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm láp trên môi mình.
“Anh đúng là yêu tinh mang tai hoạ tới mà......”
Lại một lần nữa Lâm Quả hung hăng mà hôn lên cái miệng nhỏ nhắn quyến rũ kia, đem toàn bộ ngọt ngào trong miệng người kia nuốt xuống, cuối cùng oán giận mà cắn lên môi người kia một cái thật mạnh, lúc này mới buông ra.
“Anh định quấn lấy tôi bao lâu mới cam tâm?”
“Cả đời.” Phương Trăn cười lên giống như hồ ly.
“Mặc kệ anh!” Lâm Quả khó khăn lắm mới có một lần không mắng thô tục, đẩy cái người đang ngồi ở trên đùi mình ra, xoay người lấy cái cái chăn quấn lên người Phương Trăn.
“Em làm gì?” Phương Trăn cắn ngón tay nhìn Lâm Quả, có chút khó hiểu, bản thân còn tưởng rằng Lâm Quả kế tiếp sẽ kích động trực tiếp đẩy ngã mình, kết quả cậu ấy chỉ đi tìm cái chăn quấn lên người mình. Thế này là thế nào?
“Anh nhìn cái gì?” Lâm Quả tức giận trừng mắt nhìn Phuong Trăn một cái: “Hôm nay anh bị doạ sợ không phải sao? Còn không đi ngủ sớm một chút?”
“Sợ á? A...... Đúng đúng......” Phương Trăn lúc này mới nhớ tới chính mình đang đóng vai thiếu nam yếu đuối vừa mới bị ba con yêu tinh râu xanh doạ sợ, thiếu chút nữa bị người ta làm nhục, nhưng may mắn được người trong lòng cứu vớt.
“Nhưng mà......” Phương Trăn vươn tay từ phía sau ôm lấy Lâm Quả, dùng thanh âm vừa đáng thương vừa quyến rũ nói: “Để anh ngủ một mình ở đây, anh sẽ rất sợ hãi đó, làm sao bây giờ?”
“Bạn cùng phòng của anh khi nào mới về?” Lâm Quả quay đầu hỏi.
“Cậu ta tối nay không về.” Phương Trăn đem đầu dán trên lưng Lâm Quả, buồn rầu nói: “Em nỡ để anh một mình sao?” Trong lòng lại thầm nghĩ: Lý Mặc, nếu tối hôm nay mà mày dám xuất hiện ở trong phòng này tao nhất định sẽ đánh cho mày biến thành đầu heo, cho mày cả đời không dám bước ra đường!
“Anh thật quá phiền phức!” Lâm Quả không kiên nhẫn mà liếc mắt nhìn Phương Trăn một cái, xoay người đi ra khỏi cửa.
“Này, Quả Quả...... Em thật không để ý tới anh nữa hả?” Phương Trăn trong lúc nhất thời cảm thấy rối rắm.
“Câm miệng!” Lâm Quả xoay người bước ra cửa: “Tôi đi múc nước cho anh rửa chân! Đúng là kiếp trước tôi nợ anh.”
“Quả Quả......” Phương Trăn kích động tới mức muốn chảy nước mắt: “Em tốt với anh quá, Quả Quả tốt nhất, Quả Quả vạn tuế......”
“Câm miệng! Không được kêu Quả Quả, tai anh điếc hả?”
Sau đó, tiếng rống của con Sư tử Hà Đông quen thuộc nào đó lại vang lên.
“Biết là sẽ như vậy mà.” Bao Đại Đồng bỏ xuống kính viễn vọng, đắc ý nở nụ cười.
“Bớt bớt đi, mày làm vậy là muốn Phương học trưởng đưa cho mày cuốn 《 Mạt trượt chân kinh 》chứ gì?” Hồ Luân ghen ghét liếc Bao Đại Đồng một cái, nghiến răng thốt ra 3 chữ: “Thứ thực dụng.”
“Chắc mày không có?” Bao Đại Đồng liếc mắt xem thường Hồ Luân: “Chỉ là tại tao được lợi nhiều hơn mày thôi!”
“Cái gì?” Hồ Luân có tật giật mình mà đề cao thanh âm: “Tao...... Tao làm gì?”
Bao Đại Đồng nheo mắt, nhìn chằm chằm cuốn album hình trong tay Hồ Luân: “Nếu thứ bên trong đó mà bị Lâm Quả nhìn thấy, tao dám cá là mày sẽ chết chắc.”
“Cái gì? Đó...... Đó là Phương học trưởng tặng cho tao mà...... Sao...... Làm sao? Ai cần mày lo......” Hồ Luân gắt gao nắm lấy cuốn album hình, bên trong là hình chụp Phương Trăn mặc áo sơmi trắng mỏng manh mỉm cười ngọt ngào.
“Cho nên là......” Bao Đại Đồng rất đắc ý vươn hai tay, “Chúng ta ai cũng được hưởng lợi, cho nên không cần ganh ghét nhau, có phải hay không?”
“Đúng rồi, đúng rồi!” Hồ Luân liên tục gật đầu: “Chúng ta cũng là vì tốt cho Quả Tử thôi!”
“Chúng ta là bạn tốt nhất của nó!”
“Tuy rằng nó luôn ức hiếp tụi mình......”
“Nhưng mà, chúng ta vẫn luôn quan tâm đến hạnh phúc của nó, chúng ta thật sự rất thiện lương!”
“Ai nói không phải chứ!”
Một trận gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, người đang ngủ ở trên giường – Lâm Quả đột nhiên rùng mình một cái, cúi đầu nhìn nhìn người đang dựa vào người mình mà ngủ say -Phương Trăn, người đó khi ngủ lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp như thiên thần.
“Thật là kỳ quái, vừa rồi sao mình lại rùng mình?”
“Quả...... Quả......” Phương Trăn hơi hơi cử động thân thể, miệng lảm nhảm mê sảng, càng chui sâu vào lòng ngực Lâm Quả.
“Ngủ đi! Nằm mơ cũng phải gọi Quả Quả, thật sự là tức chết người mà!” Lâm Quả thấp giọng mắng, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Phương Trăn: “Cái đồ yêu tinh!”