"Không thành vấn đề, vết thương của lâu rồi, sẽ nhanh lành thôi." Dạ Diễm buông khăn, kéo chăn lên người cho Lam Thiên Vũ:
"Ngủ đi."
Lam Thiên Vụ nhẹ nhàng nói: "Cám ơn."
"Không cần khách sáo, tôi không phải vì cô, mà vì đứa bé." Dạ Diễm nằm xuống bên cạnh cô.
Lam Thiên Vũ không nói gì, nhắm mắt lại, xoay người sang một bên quay lưng về phía anh, rồi bắt đầu ngủ.
Dạ Diễm vươn cánh tay qua cổ cô, nhẹ nhàng ôm sát lòng ngực. Lam Thiên Vũ muốn đẩy anh ra, anh nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai: "Như vậy sẽ giúp cô ngủ ngon hơn, yên tâm tôi sẽ không làm gì cô."
Lam Thiên Vũ không nhúc nhích, yên lặng chui vào lồng ngực anh, nhưng vẫn nghi ngờ, có chút đề phòng.
Dạ Diễm để cô trong vòng tay anh, vỗ nhẹ vào lưng cô như một đứa trẻ, nhỏ nhẹ nói: "Mẹ tôi sinh tôi rất khó khăn, chảy máu rất nhiều. Mẹ tôi mắc nhiều bệnh, cơ thể rất yếu. Trong trí nhớ của tôi, mẹ không chịu uống thuốc. Trong nhà chúng tôi lúc nào cũng có một phòng y tế với rất nhiều bác sĩ, chăm sóc cho bà trong một thời gian dài. Tôi thương bà ấy rất nhiều, bà rất tốt với tôi. Nhưng khi tôi mới bảy tuổi thì mẹ tôi đã qua đời..."
"Hồng nhan bạc phận." Lam Thiên Vũ nặng nề thở dài. "Mẹ anh tuy rằng vì bệnh tật mà mất sớm, nhưng bà lại rất hạnh phúc, có được sự yêu thương của cha anh, lại còn có anh."
"Bà không phải vì mắc bệnh mà chết." Giọng nói của Dạ Diễm run rẩy: "Bà qua đời là vì cố gắng cứu tôi khỏi một tai nạn xe hơi."
Lam Thiên Vũ bị sốc, mở to mắt bất an nhìn anh, chuyện này khiến cô hơi hoang mang.
" Khi đó tôi rất hận bản thân mình, tại sao tôi lại đến thế gian này? Tôi vừa sinh ra đã mang đến nhiều đau thương cho bà ấy, sức khỏe bà vừa mới tốt lên thì lại vì cứu tôi mà ra đi..." Tâm trạng Dạ Diễm hơi kích động, ôm chặt cơ thể Lam Thiên Vũ, cô hơi khó thở nhưng không dám đẩy anh ra.
"Nhưng ông nội tôi và cha tôi chưa bao giờ đổ lỗi cho tôi, bọn họ còn mời bác sĩ tâm lý chữa trị cho tôi, cho tôi tất cả sự bao dung..."
Dạ Diễm thở phào nhẹ nhõm, liền nói sang chuyện khác "Bởi vì có một người mẹ vĩ đại như vậy, nên tôi sớm hiểu trách nhiệm mình phải gánh vác, tôi có thể trên thương trường không từ thủ đoạn, nhưng đối với đứa bé, tôi sẽ yêu thương như mẹ tôi đã từng yêu thương tôi, tuyệt đối không để cho ai đụng vào nó. Bây giờ cô đã hiểu vì sao đứa bé quan trọng với tôi như vậy?"
Lam Thiên Vũ không nói gì, nhẹ nhàng gật đầu. Đúng vậy, cho dù Dạ Diễm có vạn lần không tốt, nhưng vì đứa trẻ này, anh đã hai lần cứu cô không màng đến tính mạng bản thân, không phải người đàn ông nào cũng có ý thức trách nhiệm như thế, vậy nên cô mới quyết định lựa chọn anh.
"Lam Thiên Vũ!" Dạ Diễm bỗng nhiên nhìn thẳng vào mặt Lam Thiên Vũ, nghiêm túc nói: "Sau này tôi không cam đoan là có đối xử tốt với cô, nhưng với con chúng ta nhất định sẽ đảm bảo đầy đủ mọi thứ, mà cô cũng là mẹ của con ta, cho nên người cứ yên tâm ở đây, sẽ không phải chịu uất ức, cho dù không có tình cảm ngọt ngào, nhưng ít nhất đó là thực tế!"
Nghe những lời này, Lam Thiên Vũ tâm trí rối bời, phức tạp. Cô may mắn gặp được một người đàn ông có trách nhiệm, nhưng đồng thời lại thương xót cho bản thân mình, không có được tình yêu đích thực trong đời...
"Được rồi, ngủ đi." Dạ Diễm kéo Lam Thiên Vũ vào sát trong lồng ngực, tắt đèn đi ngủ.
Lam Thiên Vũ ngoan ngoãn giống như một chú mèo con, thinh lặng rúc vào lồng ngực cường tráng của anh tạo cho cô cảm giác an toàn. Nhịp tim của anh đập mạnh khiến cô cảm thấy bối rối, nhưng rốt cuộc trong lòng cô vẫn cảm thấy trống rỗng, giống như đang thiếu cái gì đó...