Lam Thiên Vũ không chịu cầm máy, lạnh lùng đẩy Dạ Diễm ra, bước nhanh lên lầu. Dạ Diễm cau mày sắp nổi giận, cô đi vào phòng đóng cửa thật mạnh vang lên một tiếng rầm rất to.
"Thái độ gì vậy." Dạ Diễm khó chịu, xem ra mấy ngày này anh đối xử với cô tốt quá, cô ta càng được nước lấn tới, không thèm để ý tới anh.
"Ồ, Thất bại rồi hả?" Tiêu Hàn mỉa mai cười, "Thiên Vũ sẽ không thể thích cậu, cho dù cô ấy có cưới cậu cũng là vì đứa bé, trái lòng cô ấy mãi mãi chỉ có người khác."
"Cậu thật buồn cười." Dạ Diễm lạnh lùng nói, "Nếu cô ấy thật sự yêu cậu, tại sao lại không cưới cậu?
Cậu sẵn sàng chấp nhận những đứa trẻ trong bụng cô ấy, cô ấy không sẵn sàng chọn cậu, điều này chứng tỏ điều gì? Cô ấy không có tình cảm gì với cậu cả. "
"Cậu nói bậy…"
Tiêu Hàn còn muốn nói gì đó nhưng Dạ Diễm đã cúp máy, anh nghĩ rằng không nên phí thời gian với anh ta, dù sao thì bây giờ người thắng cuộc vẫn là anh, anh không cần quan tâm tới kẻ thua cuộc.
Dạ Diễm đến trước cửa phòng, muốn mở cửa ra nhưng đã bị khóa trái, anh cau mày la lên: "Mở cửa ra."
Lam Thiên Vũ không quan tâm đến anh.
"Lam Thiên Vũ, đừng để tôi nói lần thứ hai." Dạ Diễm sắp nổi điện, giọng nói bức xúc, nghĩ đến cảnh nghe thấy Tiêu Hàn là thái độ cô liền thay đổi, anh đang rất tức giận.
Bên trong vẫn không có động tĩnh, Dạ Diễm lùi về sau một bước giơ chân lên đá vào cánh cửa.
"Phang!" một tiếng kêu vang, cả vách tường cũng chấn động, nứt ra thành một khe hở.
Tất cả người giúp việc đều nghe thấy âm thanh này, kể cả những người đang ở bên ngoài cũng nhanh chóng chạy vào, cứ nghĩ có chuyện gì xảy ra.
Kiều Tinh cầm một quả táo cắn dở lao như bay ra khỏi phòng, Dạ Diễm đã chuẩn bị nhấc chân lên đá lần thứ hai…
Lúc này, Lam Thiên Vũ bỗng nhiên mở cửa phòng ra, Dạ Diễm thiếu chút nữa là đá phải bụng cô, may mắn là phản xạ kịp thời, vội vàng rút chân lại. Anh giật mình hoảng hốt toát cả mồ hôi, giận quá hét to: "Cô có bị gì không? Gọi cô mở cửa cô không ra, đến bây giờ mới chịu mở?
Dạ Diễm đùng đùng nổi giận lao vào phòng, ngồi trên ghế sô pha, để cả hai chân lên bàn, la hét dữ dội: "Nghe thấy cái tên Tiêu Hàn thái độ liền thay đổi, nếu cô còn luyến tiếc như vậy, sao không quay về tìm anh ta đi?"
Lam Thiên Vũ ủ rũ liếc mắt nhìn anh một cái, đóng cửa phòng hướng nhà tắm mà đi vào.
"Đứng lại cho tôi!!!" Dạ Diễm tức giận la lên: "Tôi đang nói chuyện với cô, cô lại đi đâu?"
"Anh không biết chính anh là người cố tình gây sự hay sao?" Lam Thiên Vũ quay đầu lại nhìn anh,
"Tôi không muốn làm gì cả, chỉ là tôi không muốn anh với anh ta khích bác nhau thôi, chỉ là do anh tức giận quá đấy thôi??? Người ta không biết lại nghĩ anh ghen tuông này nọ."
"Tôi....." Dạ Diễm bị cô nói cho im lặng không nói được gì, có phải anh đang ghen? Thật sự là đang ghen sao?
Lam Thiên Vũ bình thản nói: "Tôi đã sớm nói cho anh, tôi sẽ không bao giờ vượt quá thân phận của mình, chỉ là đôi khi không kiểm soát được trái tim mình. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, tôi không thể quên những chuyện trước đây. Vì vậy, tôi vẫn là theo dõi anh ta, sẽ có một số biểu hiện ngoài tầm kiểm soát. Tôi nói rằng chuyện này đã xác định từ trước, chỉ có anh không hiểu chuyện, vấn đề là ở chỗ anh."
Dạ Diễm mấp máy môi muốn tranh luận với cô vài câu nhưng lại không biết nói gì, những lời cô nói hợp tình hợp lý, đúng là anh cố tình gây sự…