"Lôi Liệt là một người đàn ông tốt bụng, thẳng thắn chính trực. So sánh với Dạ Diễm, Tiêu Hàn có thể làm cho cậu hạnh phúc hơn. Ít nhất là anh ấy tôn trọng cậu, yêu thương cậu, trân trọng, quan tâm đến cậu, tình cảm anh ấy dành cho cậu là chân thành hơn bất kì ai khác….."
Cô cắn môi, bình tĩnh nói, "Cậu có thể suy nghĩ về anh ấy! Cậu không cần phải lo lắng cho tớ, mặc dù tớ cũng thích anh ta, nhưng tớ biết rằng anh ta không thích tớ chút nào. Người mà anh ấy thích là cậu."
"Ngốc à." Lam Thiên Vũ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Kiều Tinh, "Tình yêu là phải theo đuổi mục tiêu của chính mình, cậu chưa thử thì làm sao biết được anh ấy sẽ không thích cậu?"
"Anh ấy chưa bao giờ để ý đến tớ, trong mắt anh ấy chỉ có cậu…." Kiều Tinh thở dài một hơi, "Tớ cũng chỉ có thể đem tình cảm chôn sâu trong lòng, tớ sợ khi nói ra rồi thì đến cả làm bạn bè thôi cũng không được."
"Cậu đừng nghĩ như vậy, thật ra tớ cảm thấy hai người rất hợp nhau." Lam Thiên Vũ cười nói, "Tớ và Lôi Liệt không phải là người từng yêu nhau, bọn tớ chỉ có thể làm bạn bè."
"Lôi Liệt nếu so sánh với Dạ Diễm và Tiêu Hàn thì tốt hơn nhiều, hai người bọn họ rất cực đoan, đối với phụ nữ còn thiếu coi trọng, không giống như Lôi Liệt…."
"Được rồi, chúng ta không nói về vấn đề này nữa." Lam Thiên Vũ cắt lời cô, " Tớ thật sự không có cảm xúc gì với Lôi Liệt. Huống hồ, nếu thực sự tớ có suy nghĩ về anh ta, cậu sẽ ra sao bây giờ? Cậu sẽ không đau buồn? Tớ không tin điều đó.
Ánh mắt Kiều Tinh hồng hồng sáng lên, tươi cười nói: "Tớ sẽ giống như người thất tình, đau buồn, khổ sở, cảm giác mất mát nhưng đồng thời cũng sẽ thay cậu cảm thấy vui mừng, bởi vì cậu là người bạn tốt nhất của tớ, tớ hy vọng rằng cậu sẽ hạnh phúc!!!"
"Cậu nói vậy làm tớ câu này làm tớ cảm động quá." Lam Thiên Vũ nhẹ nhàng nắm tay Kiều Tinh, nghẹn ngào nói, " Cậu và Lôi Liệt mãi mãi là những người bạn tốt nhất của tớ. Tớ không muốn mất đi hai người bạn quý giá này đâu. Bởi vậy nên tôi không thể ở bên anh ta được."
"Nhưng mà…."
"Đừng nhưng mà. Tớ đã lựa chọn Dạ Diễm rồi sẽ không thay đổi, cho dù về sau có không hạnh phúc thì cũng chính mình lựa, vậy nên cậu không cần phải lo lắng cho tớ."
"Được rồi….." Kiều Tinh vẫn muốn nói gì đó, cừa phòng bỗng nhiên mở ra, Dạ Diễm đã mặc đồ nghiêm chỉnh đứng ở cửa, liếc mắt nhìn Kiều Tinh một cái, tủm tỉm cười nhìn Lam Thiên Vũ nói,
"Không còn sớm nữa, cô còn muốn tôi tắm cho cô sao?"
"Tại sao anh không gõ cửa?" Lam Thiên Vũ bức xúc trừng mắt nhìn anh ta, thật là thô lỗ, Kiều Tinh đang ở trong này, anh ta cũng không biết giữ ý tứ gì cả.
"Đây là nhà của tôi, tôi muốn đi đâu thì đi, tại sao phải gõ cửa cơ chứ?" Dạ Diễm nghiễm nhiên nói, còn liếc mắt nguýt Kiều Tinh một cái như ẩn chứa một hàm ý gì đó.
"Anh…."
"Tôi đi xả nước cho cô." Dạ Diễm lập tức đi vào phòng tắm.
Kiều Tình ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: "Thiên Vũ, tớ đi ra ngoài trước."
"Ừ!" Lam Thiên Vũ tiễn cô ra cửa, khi ra khỏi cửa cô lo lắng nói nhỏ, "Có phải Dạ Diễm nghe thấy được cái gì không? Liệu anh ta có tức giận?"
"Có nghe thấy cũng không thành vấn đề, cậu đừng lo lắng, anh ta không phải là người hay để bụng đâu." Lam Thiên Vũ vỗ vỗ vào vai cô, "Cô đi thay quần áo đi, tí nữa cùng tôi đi ra sân bay."
"Nhưng cũng có Dạ Diễm đi cùng, tôi sợ." Kiều Tinh từ trước đến nay luôn có chút sợ hãi Dạ Diễm, đôi khi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh ta làm cô sợ hãi, mặt liền trắng bệch.