Cung Vũ Dao chạy đến nhào vào lòng ngực Dạ Diễm, thân mật vòng tay ôm eo anh ta, đôi mắt khiêu khích nhìn Lam Thiên Vũ, giống như bảo vệ tài sản của mình không cho người khác cướp mất, lần trước khi gặp ở khách sạn, cô có cảm tình tốt với Lam Thiên Vũ, thậm chí còn giúp đỡ cô ấy, hiện tại khi biết Lam Thiên Vũ là tình địch của mình, thái độ cô liền thay đổi ba trăm sáu mươi độ, không còn cảm tình như trước đây nữa.
Lam Thiên Vũ kinh ngạc nhìn bọn họ, cô có hơi choáng ngợp không biết làm sao, tuy rằng lần đó đã gặp ở khách sạn, nhưng cô không hề biết là Dạ Diễm và Cung Vũ Dao lại tình cảm sâu đậm như vậy, hay đúng hơn mà nói, là cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Đến bây giờ, cô mới cảm thấy mình chính là người thứ ba trong chuyện tình này, hoá ra sự lựa chọn của cô là sai lầm đến nực cười???
"Cậu chủ, lão thái gia đã đến sân bay." Triệu Quân ở bên ngoài chạy vào báo cáo.
Dạ Diễm lạnh lùng nhìn Lam Thiên Vũ, sắc khí cảnh cáo cô: "Tôi không quan tâm cô dùng cách nào, phải thuyết phục ông nội cho Vũ Dao ở lại, nếu không, cô sẽ mãi mãi không nhìn thấy Kiều Tinh nữa."
Không đợi Lam Thiên Vũ phản ứng, anh ta liền quẩy nói với vệ sĩ, "Mau đem cô ta đi."
"Vâng" Người vệ sĩ lại gần rút kim tiên ở mu bàn tay cô, ôm cô ấy rời đi.
"Các người muốn làm gì? Mai thả cô ấy ra." Lam Thiên Vũ muốn ngăn cản nhưng Dạ Diễm đã giữ cô lại, cô lập tức giãy dụa, anh ta đẩy cô sát vào tường, đe dọa cô, "Lam Thiên Vũ, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, mai kia cô vẫn có cơ hội trở thành Dạ phu nhân của ta, bạn của cô sẽ không mất một sợi tóc, nếu cô dám đối đầu với ta, hậu quả, cô gánh vác cũng không nổi đâu!!!"
"Tại vì sao?" Lam Thiên Vũ không thể lý giải nổi liền hỏi, "Vì anh đã có được người phụ nữ mà anh yêu, cớ sao lại liên quan đến tôi? Tại sao chứ? Đừng nói với tôi là vì đứa bé này, với tính cách của người, có thể ép ta sinh đứa bé, sau đó lại cưỡng ép ta phải đầu hàng ngươi, rốt cuộc là vì cái gì, lý do gì làm cho ngươi trở nên như vậy???"
Cung Vũ Dao kéo ống tay áo Dạ Diễm, cô không thích Dạ Diễm thân thiết cùng người đàn bà khác, tuy rằng là đang ức hiếp, nhưng cô cảm thấy đôi mắt của Dạ Diễm có chút khác lạ.
"Đến bây giờ thì tôi không cần giấu diếm gì nữa." Dạ Diễm thả Lam Thiên Vũ ra, thân mật ôm Cung Vũ Dao, "Vũ Dao là em họ của tôi, chúng tôi không thể kết hôn, cũng không thể có con, cho nên…"
Anh mắt lóe lên một lúc, tránh đi cái nhìn sắc khí của Lam Thiên Vũ, "Tôi phải có một người đàn bà trên danh nghĩa vợ chồng! Mà cô vừa đúng lúc bước vào thế giới của tôi, lại đang mang thai đứa con của tôi, cô là sự lựa chọn tốt nhất."
"Ôi!" Lam Thiên Vũ cười một cách lố bịch, cô lạnh lùng cười kiểu bất cần, cô tự nghĩ rằng nên lấy đại cục làm trọng, lý do chính là Dạ Diễm đã gài bẫy cô, và cô cũng ngu ngốc trúng kế anh ta, thực sự là buồn cười, rất buồn cười.
Dạ Diễm nhìn cô trong tình cảnh này, trong lòng cảm thấy không thoải mái, lạnh lùng nói: "Cô không cần tỏ ra như vậy, dù sao cuộc hôn nhân của chúng ta là một giao dịch ngang hàng, chờ cho cô sinh xong, nếu muốn ly hôn, tôi sẽ cho cô toại nguyện. Bây giờ, tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn nghe lời, đừng làm trái ý tôi."
Lam Thiên Vũ cúi đầu, im lặng một lúc lâu, sau đó bình tĩnh nói: "Lần trước anh cứu tôi cũng là giả vờ hả? Vì muốn làm cho tôi cảm động, để cho tôi phải cưới anh, cho nên giả vờ cố gắng quên mình cứu tôi, cũng là kế hoạch do ngươi vạch ra?"
Cung Vũ Dao cảm thấy hơi bị sốc, kích động nhìn Dạ Diễm, hỏi anh bằng ngôn ngữ kí hiệu: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Dạ Diễm cau mày liếc mắt nhìn Lam Thiên Vũ, quay lại nhìn thẳng vào Cung Vũ Dao, nghiêm nghị nói: "Với khả năng của tôi, ngay cả khi tôi có bị thương, cũng thừa sức đánh Tiêu Kỳ, tôi cố tình để cho anh ta đâm bị thương, cô vừa lòng chưa?"
"Thì ra là như vậy…" Lam Thiên Vũ gật đầu cười nhạt, nước mắt rơi xuống, "Cám ơn anh, đã nói cho tôi biết được chân tướng, thật sự cám ơn!!!"