"Thiên Vũ, tinh thần của Vũ Yến có chút vấn đề, ông sợ con bé sẽ thô lỗ, cọc cằn, vì vậy ý của ông chỉ mong nó được đi đây đó cho khuây khỏa thôi, chứ không phải như cháu nghĩ vậy đâu, ông sẽ tạm thời rời xa con bé, cảm ơn cháu đã vì con bé rất nhiều! " Cuối cùng Dạ lão thái gia đã tìm thấy một cái cớ hợp lý.
"Đều là người một nhà cả, ông không cần phải khách khí như vậy đâu ạ."
Thiên Vũ im lặng liếc nhìn Dạ Diễm, anh cau mày lại, sắc mặt không được tốt lắm, có lẽ anh ta đang khó chịu vì những lời Dạ lão thái gia nói vừa rồi về Vũ Yến.
"Chà, đêm đã khuya lắm rồi, tất cả mọi người ắt đều đã đói hết cả rồi, mọi người cũng đã mệt lắm rồi, hãy nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi." Lão thái gia ân cần khuyên, "Thiên Vũ, đêm nay Dạ Diễm đã cư xử không được tốt, ông đã dạy bảo thằng bé rồi đấy. Đừng nghe theo lời mách bảo của trái tim. Nếu sau này, nó có làm điều gì sai trái với cháu, cháu cứ nói với ta, ta sẽ kỷ luật nó. "
"Còn không mau đưa Thẩm phu nhân cùng Thiên Vũ trở về đi." Lão thái gia trừng mắt nhìn Dạ Diễm.
"Vâng." Mặc dù Dạ Diễm đi về phía Thiên Vũ nhưng ánh mắt lại hướng về Vũ Yến.
"Anh ở lại với Biểu tiểu thư đi. Tôi tựu về được rồi." Thiên Vũ không cần sự quan tâm giả tạo của anh.
Dạ Diễm không những không biết ơn mà còn trừng mắt nhìn cô.
"Vũ Yến sẽ theo ông quay về căn hộ ở quận phía Nam, các cháu ở cùng nhau mà." Lão thái gia nói,
"Hãy trở về nhà ngay đi, đừng nữa trì hoãn nữa." "Dạ Diễm, cháu nhớ nói với Hàn Thanh hãy chăm sóc thật tốt cho Thiên Vũ, chuyển con bế đến bệnh viện tư của Dạ thị và hãy điều trị tốt nhất có thể cho nó. "
"Cháu biết rồi, ông ơi." Dạ Diễm đáp lại.
"Ông ơi..."
"Em mệt rồi, để anh ôm em." Dạ Diễm không để cho Lam Thiên Vũ có cơ hội nói chuyện, lập tức ôm lấy cô đi nhanh ra ngoài, đi đến phòng khám, anh trầm giọng cảnh cáo: "Ông nội không có thời gian quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt đó đâu, đêm nay cô phối hợp rất khá ăn ý với tôi đấy. Hiện tại cô đang bị thương, cô nên ở yên trong bệnh viện tĩnh dưỡng, chờ ngày chúng ta chính thức kết hôn,tôi sẽ để mọi người đón cô trở về."
Thiên Vũ chỉ lườm anh ta một cái mà không nói một lời.
"Cô không cần phải nhìn tôi như thế đâu!" Dạ Diễm mỉm cười lạnh lùng. "Cô đã chọn nắm tay tôi.
Đó chính là định mệnh rồi. Cô không thể trốn thoát trước khi tôi buông tay ra đâu."
**
Vừa về đến nhà, Donna lập tức bưng ra cao lương mỹ vị để phục vụ cho bữa tối, Lam Thiên Vũ tuy đã đói lắm rồi nhưng không có cảm giác thèm ăn. Donna đã thuyết phục cô hết sức nhưng cô vẫn không muốn ăn.
Dạ Diễm cũng chẳng cần dỗ dành cô, anh vừa tháo cà vạt vừa đi vào phòng tắm, anh ra lệnh:
"Donna, nếu tôi bước ra mà cô ta chưa ăn thì bà cũng sẽ không được ăn trong ba ngày liền."
"Đồ khốn!!!" Thiên Vũ đập cái gối xuống giường.
Donna run rẩy khóc lóc và buồn bã khuyên: "Thiếu phu nhân hãy thương cho thân già này với. Nếu cô không ăn, tôi cũng sẽ đói. Tôi già rồi, tôi không chịu nổi cơn đói đâu..."
"Được rồi, tôi sẽ ăn." Thiên Vũ quyết tâm ăn thứ gì đó, nhưng hầu như thứ gì cô cũng không ăn được.
Donna bất lực thở dài: "Thiếu phu nhân, nếu cô ăn không được thì tốt nên đừng nên ăn. Lỡ may cô bị đau bụng, thiếu gia cũng sẽ trừng phạt tôi, bắt tôi nhịn đói trong ba ngày, dù sao, tôi cũng sẽ đói mà."
Lam Thiên Vũ nghe bà nói như vậy, cô càng thương hơn, vì vậy cô vẫn quyết tâm ăn cho bằng được.
"Đừng tự làm khó mình như vậy." Dạ Diễm bước ra từ phòng tắm, người anh được che bởi một chiếc khăn tắm, anh lấy chiếc thìa bạc trên tay cô ấy. "Phần còn lại tôi sẽ giúp cô!"