Thương Định Đầu Tiên: Khuất Phục Chồng Ác Ma

Chương 132: Sự dịu dàng chết người 2



Editor: Waveliterature Vietnam

"Tại sao lại không chứ? Cô bây giờ đã là của tôi rồi."

Dạ Diễm ngước lên và nhìn cô trìu mến.

"Đừng, đừng làm chuyện ấy..." Thiên Vũ lo lắng lùi lại...

"Cô làm ơn hãy thoải mái lên đi, ngày mai chúng ta kết hôn rồi, cô sẽ là người phụ nữ của tôi..." Dạ Diễm véo cằm Thiên Vũ và cắn dái tai cô. "Tôi sẽ yêu cô thật nhiều..."

"Không..." Thiên Vũ từ chối lần nữa, nhưng cô nghĩ rằng anh ta không dễ bị thuyết phục như vậy, cô đành phải tìm một cái cớ, bằng ánh mắt đau đớn, cô rên rỉ: "Đừng hiểu lầm, chỉ là tôi đang đau bụng thôi."

"Cô định lừa tôi lần nữa sao?" Dạ Diễm ngước nhìn cô, tại sao cô lại không muốn gần anh chứ?

Người ta nói rằng một người phụ nữ chỉ sẵn sàng gần gũi với người mà cô ấy thích. Liệu cô ấy có ấn tượng tốt với anh không nhỉ?

"Đau quá..." Thiên Vũ cắn môi dưới, yếu ớt đẩy anh ra, yếu đuối và thấp thỏm. "Tối qua tôi không cảm thấy khỏe, giờ anh vẫn làm thế này với tôi sao..."

Dạ Diễm nghĩ chuyện tối hôm qua đã đánh cô, hiện tại sắc mặt cô không tốt lắm, ngộ nhỡ động thai thì thật là phiền phức, nghĩ đến đây, anh lập tức thôi không đụng chạm: "Được rồi, tôi sẽ không lộng hành đâu, cô ổn chứ?"

"Đừng chạm vào tôi." Thiên Vũ đẩy anh ra một cách khó chịu. Cô lo lắng rằng anh sẽ lại gần cô.

"Đừng nóng giận, tôi đã đặt chỗ ở nhà hàng bên bờ biển rồi, trưa nay tôi sẽ đưa cô ra đó ăn." Dạ Diễm kéo cô lại, dịu dàng lên tiếng, "Chúng ta sẽ chụp ảnh cưới ở đó vào buổi chiều."

"Tôi cảm thấy không khỏe, tôi không muốn đi." Thiên Vũ bối rối. Cô không nghĩ là mình lại bị Dạ Diễm mê hoặc làm lung lay tư tưởng. Ngay từ đầu, họ đã phạm sai lầm. Cô không thể thích anh được, cô không thể.

"Ngày mai là ngày cưới rồi mà chúng ta còn chưa chụp ảnh." Dạ Diễm thuyết phục: "Tôi biết là cô không thoải mái, nhưng chúng ta sẽ về nhanh thôi sau khi chụp xong một vài bức ảnh."

Thiên Vũ im lặng, trái tim cô có chút hỗn loạn. Anh hiếm khi kiên nhẫn với cô. Cô không muốn trách anh nữa. Cô đang chuẩn bị đồng ý thì điện thoại của anh đột nhiên reo lên, anh buông tay cô và trả lời điện thoại.

"Chuyện gì vậy?"

"Có chuyện gì nói nhanh đi."

"Cái gì?? Vũ Dao chạy trốn rồi ư? Cô ấy đã đi đâu?"

"Vô dụng thật, có mỗi cô ấy mà giữ không xong. Anh đã cử người đi tìm cô ấy chưa?"

"Tôi sẽ cử người đi tìm cô ấy ngay lập tức, tuyệt đối không được để cho cô ấy xảy ra bất cứ chuyện gì."

Dạ Diễm vừa nói vừa lao ra khỏi phòng như một mũi tên, không kịp đóng cửa lại. Thiên Vũ nhìn theo bóng dáng anh, cô vô cùng chán nản...

Cô cảm thấy bản thân mình thật nực cười, chỉ vì một chút quan tâm của anh mà cô đã đánh mất chính mình, thực ra anh không bao giờ thích cô thật lòng.

Đáng lẽ ra cô nên sáng suốt ngay từ đầu.

Chẳng qua anh lấy cô chỉ để tìm lá chắn cho Cung Vũ Dao, chứ thực ra anh không có tình cảm gì với cô. Anh tặng cho cô phòng nhạc và cây đàn piano này, chỉ để đám cưới diễn ra suôn sẻ mà thôi.

Anh là kiểu người bỏ tiền ra để mua tình cảm chứ thực sự không có tình cảm gì cả.

Thiên Vũ thực sự đã hiểu lầm, cô vẫn nghĩ rằng anh chân thành với cô, điều này càng làm cô đau lòng hơn....

Sau này, cô tự hứa với bản thân không được phạm thêm sai lầm nào giống như thế này nữa, nhất định không thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.