Thương Định Đầu Tiên: Khuất Phục Chồng Ác Ma

Chương 267: Sinh nhật vui vẻ 2



Editor: Waveliterature Vietnam

"Em nói gì cơ?" Tiêu Hàn nhíu mày: "Thẩm Hân xúi giục em phải không?"

"Không phải..." Lam Thiên Vũ lập tức giải thích: "Anh đừng suy nghĩ linh tinh, Thẩm Hân không phải loại người như thế đâu, là em muốn đến sống cùng cô ấy. Em vốn dĩ ở bên cạnh anh là vì muốn thuận tiện chăm sóc cho anh thôi, anh đã không sao nữa rồi, vậy em cũng..."

"Nên em muốn rời xa anh?" Tiêu Hàn thê lương nhìn cô: "Lam Thiên Vũ, tại sao em lại đối xử với anh như vậy? Yêu em như vậy, vì em trả giá nhiều như vậy, bây giờ anh cũng không cần em báo đáp cho anh thứ gì hết, anh chỉ muốn mỗi ngày được nhìn thấy em, cũng chỉ đứng từ xa mà nhìn, mỗi lúc trời tối ăn tối với em, đối với anh như vậy đã là đủ rồi, vì sao

Ngay cả chút ảo tưởng nhỏ nhoi như vậy em cũng không chịu cho anh? Nhất định phải đối xử tàn nhẫn với anh như vậy sao?"

"Tiêu Hàn, anh đừng nói như vậy, em chỉ là..."

"Anh biết, em yêu Dạ Diễm rồi." Tiêu Hàn nở nụ cười thê lương: "Bởi vì trong lòng em chỉ có Dạ Diễm, cho nên em không muốn có bất kỳ mối quan hệ gì với những người đàn ông khác, cho dù

Chẳng chỉ là một chỗ dựa tinh thần như thế này cũng không bằng lòng."

Lam Thiên Vũ nhíu mày không nói gì, tuy cô chẳng muốn thừa nhận chút nào cả, nhưng cô cũng không thể không thừa nhận, tất cả những gì Tiêu Hàn nói đều là sự thật...

"Tình yêu chính là thứ khó tin như vậy sao." Tiêu Hàn nhếch miệng lên thành một đường cong trào phúng: "Cho dù anh có đối xử với em tốt hơn nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì, em không yêu anh chính là không yêu anh,

Ngược lại, Dạ Diễm cưỡng bức em, tổn thương bạn bè em, hại chết con của em, nhưng trong lòng em lại vẫn yêu anh ta..."

"Đủ rồi, đừng nói nữa." Lam Thiên Vũ kích động cắt ngang lời anh ta: "Tiêu Hàn, em cầu xin anh đừng có lần nào cũng lôi những chuyện này ra nói nữa đi, anh biết rõ những chuyện này

Đều là những vết sẹo tàn nhẫn của em, nhưng mà lần nào anh cũng tàn nhẫn vạch trần nó ra, anh có biết khi em nghe thấy những chuyện này, trong lòng em đau đớn biết nhường nào không? Nếu như anh

Thật sự lo lắng cho em, sẽ không đối xử với em như thế..."

"Thật xin lỗi, anh, nhất thời cảm xúc suy sụp cho nên mới nói sai thôi." Tiêu Hàn lập tức xin lỗi: "Thiên Vũ, em đừng giận anh nữa, sau này anh sẽ không nhắc đến những chuyện này nữa có được không?"

"Dừng xe, em muốn yên tĩnh một mình."

Lam Thiên Vũ quay mặt sang bên cạnh không muốn nhìn thấy anh ta nữa, trong khoảng thời gian này cô rất đau khổ rất tuyệt vọng, cảm xúc suy sụp, cho nên có một số việc không muốn để ý đến nữa, nhưng cũng không có nghĩa là cô chẳng biết gì cả...

Trước đây khi ở trong quán rượu Hoàng Tử, ông cụ Dạ bảo cô lựa chọn có muốn tiếp tục ở bên cạnh Dạ Diễm hay không, Tiêu Hàn cũng lấy chuyện của đứa trẻ và Kiều Tinh ra kích thích cô, để cho cô vốn dĩ

Vẫn còn do dự chưa quyết định hoàn toàn dứt khoát, sau đó đến lượt Lãnh Nhược Băng bảo cô lựa chọn xem nên ở đâu, Tiêu Hàn lại nhắc lại chuyện của Thẩm Ngưng Nhược, cũng khiến Lam Thiên Vũ nghiêng về phía anh ta...

Thật ra tất cả những chuyện này, trong lòng Lam Thiên Vũ đều hiểu rõ, cô hiểu rõ ý đồ của Tiêu Hàn, vì Tiêu Hàn hiểu rõ cô, biết cô coi trọng nhất chính là tình thân và bạn bè, cho nên mới nắm được

Nhược điểm của cô.

Cô cũng không phải kẻ mặc cho người khác định đoạt, càng không phải kẻ dễ dàng dao động, chẳng qua cô không muốn tiếp tục trải qua cuộc sống nước sôi lửa bỏng này, không muốn tiếp tục làm tổn thương những người bên cạnh, để

Anh ta cho rằng cô thật sự muốn chạy trốn, thoát khỏi Dạ Diễm, thoát khỏi Lãnh Nhược Băng...

Trong kinh doanh anh lừa tôi tôi gạt anh, chẳng ai có suy nghĩ đơn giản cả, Lãnh Nhược Băng như vậy, Dạ Diễm như vậy, Tiêu Hàn cũng như vậy.

Cho nên anh ta có chút ý đồ chút mánh khóe, chỉ cần không tổn thương đến ai, Lam Thiên Vũ cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Hơn nữa, Lam Thiên Vũ biết rõ Tiêu Hàn sẽ không tổn thương đến mình, dù sao trước đây bọn họ đã từng yêu nhau, cô hiểu anh ta rất rõ, cho dù anh ta có tổn thương người của khắp thế giới này, cũng sẽ không

Khiến cô tổn thương.

Bọn họ có rất nhiều điểm chung, cùng chung chí hướng, khi cùng bị tổn thương thì an ủi lẫn nhau.

Cho nên, Lam Thiên Vũ chưa từng vạch trần Tiêu Hàn, chưa từng oán giận anh ta, chẳng qua bây giờ, cô thật sự có chút không nhịn được nữa rồi, cô muốn rời đi, khẩn cấp muốn rời đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.