Tiêu Hàn thấy Lãnh Nhược Băng bị lời nói của mình làm ảnh hưởng, tranh thủ thời cơ khuyên nhủ:
"Dì Lãnh, cháu khuyên dì không nên xen vào chuyện của người khác làm gì, dì có biết tình cảm của cháu với Thiên Vũ là chân thành không, cháu sẽ không làm tổn thương cô ấy, cháu làm tất cả đều vì tốt cho cô ấy, điểm xuất phát của chúng ta giống nhau, lẽ ra nên đứng cùng một chiến tuyến mới đúng."
"Xin lỗi, tôi không thể đứng cùng phe với loại người vong ân phụ nghĩa như cậu." Lãnh Nhược Băng lạnh lùng nói, "Mời xuống xe."
"Cháu sẽ xuống xe, nhưng cháu còn một chuyện muốn nhắc dì." Tiêu Hàn cười ảm đạm, tiếp tục nói,
"Lúc trước Dạ Diễm tiếp cận Thẩm Ngưng Nhược, giữ lấy Thiên Vũ cũng đều có mục đích, mà mục đích này chính là trả thù dì. Bởi năm đó dì gián tiếp hại chết bác của anh ta, hại Cung Vũ Dao trở thành người câm điếc, còn mắc chứng tự kỷ, nên Dạ Diễm mới muốn gây thương tổn cho hai cô con gái của dì, anh ta phải trả lại toàn bộ đau khổ Cung Vũ Dao đã nhận cho hai cô con gái của dì, còn muốn hai con gái của dì tự giết lẫn nhau......."
Tiêu Hàn nhấn mạnh, "Hiển nhiên, anh ta đã đạt được mục đích của mình!!!"
Lãnh Nhược Băng thoáng cái rùng mình, nhớ lại đêm trước hôn lễ của Dạ DIễm và Thiên Vũ ở sân bay, Dạ Diễm đúng là đã từng đề cập qua chuyện này......
"Dì Lãnh, dì nghĩ lại đi, cho Thiên Vũ trở lại bên Dạ Diễm sẽ có hậu quả thế nào, trong lòng dì hẳn đã rất rõ ràng."
Tiêu Hàn để lại một câu nói hàm ý sâu xa, mở cửa xe bước ra, lại như nhớ ra điều gì, quay đầu nói với Lãnh Nhược Băng ------
"Đúng rồi, mặt cháu đã tốt lên rất nhiều, tay nghề vị bác sĩ Hàn Quốc kia rất cao, nhưng ông ấy đã sớm ở ẩn, ngoại trừ cháu, không ai có thể mời ông ấy, nếu dì lựa chọn đứng về phe cháu, cháu có thể để vị bác sĩ kia giúp Thẩm Ngưng Nhược chữa trị. Cháu đi trước, chờ tin của dì."
Lãnh Nhược Băng kinh ngạc nhìn bóng dáng Tiêu Hàn, trong đầu có hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ, lớp trẻ bây giờ quả nhiên lợi hại, hai ba câu nói đã bắt được trọng điểm, Tiêu Hàn biết bà quan tâm nhất hai đứa con gái, nên lấy điều này uy hiếp bà.
Đổi góc độ suy nghĩ, đúng là Lãnh Nhược Băng không muốn Lam Thiên Vũ quay về bên Dạ Diễm, ngay từ đầu Dạ Diễm đã có bụng dạ khó lường với con gái bà, nếu không phải vì cậu ta, Thiên Vũ và Ngưng Nhược sẽ không chịu nhiều tổn thương như vậy, sẽ càng không trở thành như bây giờ.......
Thật ra Tiêu Hàn nói cũng đúng, chuyện xảy ra đã thành như vậy, cho Thiên Vũ về tìm Dạ Diễm còn có ý nghĩa gì? Nếu Dạ Diễm chết, Thiên Vũ càng khó vượt qua, nếu không chết, cậu ta sẽ tiếp tục dây dưa với Thiên Vũ......
Lãnh Nhược Băng hao tổn tâm trí đỡ trán, nhắm mắt lại, lòng rối như tơ vò, hiện tại làm gì cũng sai, rốt cuộc bà nên làm thế nào? Làm thế nào bây giờ?
****
Xe cứu thương tới bệnh viện, bác sĩ lập tức kiểm tra cho Thẩm Hân, Lam Thiên Vũ muốn theo vào, bác sĩ lại nói: "Những người khác mời chờ bên ngoài."
Lam Thiên Vũ đành phải đi ra ngoài, lo lắng hỏi: "Không biết Thẩm Hân bị thương có nghiêm trọng không, hi vọng không xảy ra chuyện gì lớn."
"Cô Thẩm không có chuyện gì đâu, cô đừng lo." Ti Tuệ an ủi, lúc này, di động cô ta reo, cô ta đi tới một bên nghe điện thoại ------
"Cô Ti, cô Thẩm chỉ bị thương ngoài da, theo như dặn dò của cô làm quá lên liệu cô Lam có nhìn ra không?"
"Vậy anh cứ nghĩ biện pháp, tóm lại, làm y như tôi nói." Ti Tuệ mạnh mẽ ra lệnh, sau đó cúp điện thoại.