Dạ Diễm đá vào cánh cửa, rồi thô lỗ buông mạnh Thiên Vũ xuống trên chiếc giường lớn sang trọng.
Tay Thiên Vũ đau đến run lên, nhưng cô không có thời gian để băn khoăn đến điều đó. Cô chỉ muốn đứng lên và trốn thoát, nhưng lúc này Dạ Diễm lồng lên như một con thú, và cô bị ép chặt dưới cơ thể anh.
"Cô hét lên đi, hét to hơn nữa đi cho chồng sắp cưới của cô nghe thấy." Dạ Diễm mỉm cười lạnh lùng và kiêu ngạo, rồi anh ta cắn nhẹ tai cô, thì thầm: "Dù sao, anh ta cũng đứng bên ngoài mà, chỉ qua một cánh cửa thôi, anh ấy chắc chắn sẽ nghe rất rõ đấy... "
Dạ Diễm vừa nói, một tay vừa nắm chặt hai cổ tay cô và tay kia duỗi thẳng cơ thể cô..
"Anh đang làm gì vậy? Anh dám động vào người tôi sao tôi sẽ giết anh--" Lam Thiên Vũ hét lên điên loạn, thân hình nhỏ nhắn của cô cố vùng vẫy như cá gặp nước, nhưng vẫn không thoát khỏi Dạ Diễm.
Dạ Diễm buộc phải cởi quần jean của mình...
"Đừng--" Lam Thiên Vũ hoảng loạn hét lên.
**
Lúc này Tiêu Kỳ nghe thấy những tiếng động này cũng sợ hãi không kém phần Thiên Vũ, anh vội vàng tiến đến và gõ cửa: "Dạ Tổng, anh đang làm gì vậy? Anh đừng có mà lộn xộn, tôi báo cảnh sát bây giờ!"
"Báo cảnh sát ư?" Dạ Diễm cười khẩy. Nói rồi anh kéo sát mặt cô lại và nói nhỏ: "Chúng ta nên đặt cược thế nào nhỉ? Nếu bây giờ Tiêu Kỳ đột nhập vào căn phòng này để cứu cô, tôi sẽ không chỉ buông tha cho cô mà tôi còn bơm tiền vào công ty anh ta nữa nếu... "
Thiên Vũ hận anh ta thấu xương, cô trừng mắt nhìn và đợi anh nói xong câu.
Nụ cười trên môi Dạ Diễm còn man rợ hơn: "Nếu anh ấy không đột nhập, cô sẽ là người phụ nữ của tôi suốt đời!"
"Anh ấy chắc chắn sẽ đến và cứu tôi." Thiên Vũ khẳng định chắc chắn, cô tin rằng Tiêu Kỳ sẽ không bao giờ bỏ rơi cô.
"Này!" Dạ Diễm bĩu môi. "Tôi ước cô có thể thắng, nhưng thật không may... cô đã thua rồi!"
Vừa nói xong câu, anh vỗ mạnh vào đùi cô...
"Ah!!!" Thiên Vũ gào lên đau đớn.
**
Bên ngoài, Tiêu Kỳ bị sốc cực độ và kích động đập cửa căn phòng: "Dạ Diễm, tôi muốn anh đầu tư vốn cho tôi, anh hãy buông cô ấy ra, buông cô ấy ra ngay..."
Tiêu Kỳ đang vô thức cố gắng cứu lấy Thiên Vũ. Nói cho cùng lại, sau tất cả cô mới là người phụ nữ yêu quý nhất của anh, là người vợ sắp cưới của anh. Anh không thể nhìn cô bị những người đàn ông khác bắt nạt được.
Tiêu gõ cửa vài lần, nhưng anh thấy bên trong không có động tĩnh gì, anh sốt sắng đứng ngồi không yên, anh lùi lại hai bước rồi lấy đà đạp mạnh vào cửa.
"Tiêu Tổng." Triệu Quân đột nhiên từ đâu đến ngăn anh lại, thẳng thắn nói với anh: "Anh phải biết rõ điều này, Dạ Tổng đã nói rằng, nếu đêm nay anh ấy có thể qua đêm cùng với Lam tiểu thư thì anh ấy sẽ bơm vốn cho công ty của anh, còn nếu anh đột nhập bây giờ, anh sẽ không có gì cả... "
"Tôi..." Lúc này Tiêu Kỳ đang đấu tranh tư tưởng, miệng thì muốn nói là không cho phép Dạ Diễm ngủ với vợ sắp cưới của mình, nhưng cứ sắp sửa nói thì anh lại không nói được, Tiêu Kỳ cứ tưởng tượng rằng sau khi anh bị đánh bại, Tiêu Hàn sẽ dẫm lên anh. Do dự một lúc, anh dần buông lỏng nắm cửa ra và cuối cùng thả hẳn, vật lộn qua lại giữa tay cầm giống như có hai thế lực liên tục thúc giục anh...
Anh không đủ can đảm để đột nhập, anh cũng không thể rời đi.
Anh không muốn thấy người phụ nữ yêu dấu của mình bị tổn thương bởi những người đàn ông khác, nhưng anh cũng không muốn bị đánh bại..
Hai suy nghĩ phức tạp này cứ luẩn quẩn trong đầu anh. Anh không biết lựa chọn thế nào trái tim anh vô cùng hỗn loạn....