Bạch Lộ thừa biết rằng tính khí của Tiêu Kỳ bướng bỉnh. Nếu cô rơi vào bế tắc, cô sẽ chỉ chia tay. Cô ấy phải nói trước với anh những giải pháp...
"Đêm trước khi trận đấu súng nổ ra, Lam Thiên Vũ đã cản một phát súng thay cho Dạ Diễm, dù là cố ý hay vô tình thì cô ta vẫn cứu mạng anh ta rồi. Vị hôn thê của anh đã bị bắn vì cứu mạng cho người đàn ông khác, và giờ đang nằm trong bệnh viện, cuộc hôn nhân của anh thì đã bị trì hoãn. Đây quả thực là một người đàn ông vĩ đại. Dạ Diễm là một thương gia có tiếng trong trung tâm mua sắm.
Liệu Thiên Vũ vẫn giữ nguyên vẹn tình cảm với anh chứ?"
Khi Tiêu Kỳ nghe Bạch Lộ nói như vậy, mắt anh lập tức sáng lên. Thực ra thì trước đây anh đã biết Dạ Diễm rồi. Để làm vừa lòng Dạ Diễm, Tiêu Kỳ còn chủ động tặng phòng VIP của mình cho anh ta, nhưng Dạ Diễm vẫn luôn kiêu ngạo. Thật không dễ để tiếp cận anh ta. Tiêu Kỳ cũng biết giới hạn của mình nằm ở đâu. Thiên Lăng là một công ty lớn nổi tiếng quốc tế. Làm thế nào họ có thể để ý đến Tiêu Kỳ cơ chứ?
Nhưng bây giờ theo lời của Bạch Lộ, cô nói rằng cô đã lập sẵn một kế hoạch cho anh rồi.
...
Tiêu Kỳ ngay lập tức gọi điện thoại anh đã sắp xếp một cuộc hẹn với thư ký của Dạ Diễm, thư ký yêu cầu anh để lại tên và số điện thoại để trả lời anh sau. Không ngờ chỉ sau năm phút thư kí đã gọi lại cho anh và hẹn gặp vào buổi trưa hôm nay tại Caprice.
Nhận được tin đó, Tiêu Kỳ vui mừng khôn xiết. Lúc này là 9 giờ sáng mà thư kí hẹn gặp anh vào buổi trưa, xem ra Dạ Diễm vẫn còn nể mặt Tiêu Kỳ.
"Thế nào? Kế hoạch này ổn chứ?" Bạch Lộ nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo của Tiêu Kỳ và từ từ đưa anh sát lại gần. "Hãy tin em đi, miễn là trưa nay anh ứng xử thật tốt vào, Dạ Diễm chắc chắn sẽ bơm tiền cho anh mà thôi..."
"Tôi cũng hy vọng như thế." Lúc này, tâm trạng của Tiêu Kỳ đang tốt nên anh cũng không từ chối lời đề nghị của Bạch Lộ, đáp lại phản ứng của anh, cô trao đến anh một nụ hôn nóng bỏng, nồng nhiệt...
**
Dạ Diễm không thèm tìm hiểu về thông tin của Tiêu Kỳ. Chỉ khi Triệu Quân- thư ký của anh thông báo về cuộc hẹn và cô đã ghi chú anh chính là vị hôn phu của Lam Thiên Vũ, Dạ Diễm mới chấp nhận cuộc hẹn này. Anh ta sẽ không bao giờ để mắt đến một người thấp cổ bé họng như Tiêu Kỳ đâu.
Triệu Quân hỏi: "Tiêu Kỳ sẽ đến gặp anh ngay bây giờ. Có lẽ nào Tiêu Kỳ muốn lợi dụng việc vị hôn thê của anh ta đã đỡ đạn cho anh để thương lượng với anh không? "
"Đó là điều đương nhiên!" Dạ Diễm nở một nụ cười nhạo báng. "Anh ta thật không đáng mặt một người đàn ông."
Điện thoại của Dạ Diễm bỗng reo lên, điều đầu tiên anh nghe được là tiếng hét của người phụ nữ, với một tiếng thở dốc nặng nề, một giọng nói trầm thấp vang lên, "Cái gì?"
"Nếu anh không bám đuôi phụ nữ thì anh sẽ tiêu đời, đúng chứ? Dạ Diễm nói với giọng đầy ghê tởm, như thể anh ta trông thấy thứ gì đó bẩn thỉu lắm.
"Tôi không giống anh... vi có tình ý mà phải chờ đợi một người phụ nữ..." Người đàn ông nói trong khi anh ta đang thở dốc, và giọng nói đặc biệt bối rối.
"Thật kinh tởm." Dạ Diễm cau mày. "Khi anh kết thúc, hãy gọi lại cho tôi."
"Nếu anh có điều gì muốn nói, hãy nói ngay luôn đi." Bỗng có một giọng nói lạ cắt lời.
"Người anh em cùng cha khác mẹ của cậu đã đến gặp tôi. Anh ấy thực sự rất tệ. Anh ấy thậm chí còn lấy vị hôn thê của mình ra làm con chip cho mình. Loại cặn bã này thật không đáng là anh em với cậu."
"Đương nhiên rồi, cái thứ Tiêu tam sinh hoang dã làm sao có thể so sánh với tôi được chứ?" Giọng nói của người này vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo tỏ thái độ ghê tởm. "Hãy nhớ những gì anh đã hứa với tôi, bất kể người nào của doanh nghiệp Tiêu hỏi anh điều gì đừng đầu tư vốn cho anh ta. Nếu không tôi sẽ từ bỏ."
"Làm thế nào tôi có thể thực hiện một đợt bơm vốn cho loại công ty tệ hại đó chứ? Tiêu gia rồi sẽ phá sản thôi. Anh có ý gì khi tranh giành như vậy?"