Hạ Hàm tựa cả người vào vách tường ngoài lớp, giống như không có chỗ cho hắn dựa hắn sẽ rất khó chịu. Hắn nhún vai, một bộ lười biếng, “Cậu học ở đây cũng đâu phải chuyện gì bí ẩn, huống hồ cậu còn học ở một ngôi trường nổi danh như vậy, tôi tùy ý hỏi cũng biết được cậu ở lớp nào.”
Quân Khải cười cười, đi tới cạnh hắn rồi ngừng lại, “Rồi đến tìm tôi làm gì ?”
“Tôi sắp về Mĩ, sáng mai lên máy bay, cho nên muốn nói lời từ biệt với cậu.” Ngữ khí của Hạ Hàm rất ung dung.
Quân Khải hơi sửng sốt, tâm tình đột nhiên hơi nặng nề, “Đi sớm vậy sao ?”
Hạ Hàm bỗng bật cười, hắn nghiêng người, vừa định chụp bả vai Quân Khải thì bất chợt thấy đằng trước có một thân ảnh vừa xa lạ cũng vừa quen thuộc, hắn kinh ngạc, cánh tay dừng giữa không trung mấy giây, nhưng cuối cùng vẫn đặt xuống vai Quân Khải.
“Thế nào, luyến tiếc tôi à ?” Hạ Hàm cười đến thật rạng rỡ, dáng vẻ sáng láng rạng ngời.
Quân Khải cười gật đầu, “Cũng có một chút tí ti đi ! Quay về Mĩ rồi nhớ gọi điện cho tôi !”
“Cần gì thế, tụi mình có thể lên mạng nói chuyện mà, dạo này không phải ngày nào cũng tán gẫu sao ?”
“Tán gẫu trên mạng không thuận tiện lắm ! Sao hử, tiếc tiền điện thoại ?” Quân Khải nhướn mày, trêu chọc nói.
“Ha ha, có mới lạ ấy ! Vậy đi, tôi sẽ lưu số điện thoại của cậu.” Dừng một chút, sau đó hắn đè thấp thanh âm, “Mỗi người ra vốn một nửa, thấy sao ?”
“Cậu cũng nghĩ vậy hả ?” Quân Khải cũng đè thấp thanh âm theo.
Hạ Hàm hồ nghi nhìn anh một cái, “Tôi chỉ có một thắc mắc, là một học sinh trung học làm gì có nhiều tiền như thế ?”
Quân Khải dửng dưng cười, “Chính cậu chẳng phải cũng đang là học sinh trung học đấy thôi ?”
“Cái này không giống nhau !”
“Có gì mà không giống.”
“Rồi, rồi, tôi không nói với cậu nữa, tóm lại cứ vậy đi. Phỏng chừng cậu cũng không có thì giờ ăn một bữa cơm với tôi đâu ha.” Nói xong hắn ai oán thở dài một hơi, “Tôi đi đây, chúng ta liên lạc sau.”
Hắn vô cùng tự nhiên ôm Quân Khải một chút, sau đó vẫy vẫy tay với anh, “Tạm biệt.”
Quân Khải cười nói, “Tạm biệt.”
Hạ Hàm xoay người rất chi là tiêu sái rời đi, có điều chỉ nhìn bóng dáng chắc chắn sẽ không tưởng tượng ra khuôn mặt nhăn nhó thành một cục của hắn. Hắn cắn cắn môi dưới, “Mợ nó, cái loại cảm giác tội lỗi này là gì đây.”
Hắn suốt một đường luôn không ngừng lẩm bẩm tự nhủ, “Không phải lỗi của tôi không phải lỗi của tôi vừa rồi những chuyện nói muốn làm đều là dùng thân phận bạn bè đúng chính là dùng thân phận bạn bè.”
“Khốn kiếp.” Hắn đá mạnh cục đá trên mặt đất, nhìn nó văng đi thật xa, vẻ mặt phức tạp lạ kì.
“Lại sao nữa thế ? Cậu mỗi lần tâm trạng không tốt liền đá mấy cục đá vô tội, chẳng phải nói là đến từ biệt Giản Quân Khải sao ?” Hà Minh Vũ phi thường bất đắc dĩ đứng ở trước cửa trường nhìn Hạ Hàm nổi giận đùng đùng đi ra, liếc mắt khinh thường một cái, bộ dáng này, chẳng khác nào một kẻ vừa mới bị người ta chửi.
Hạ Hàm nhìn y một cái, ánh mắt lập tức trở nên vô tội, “Cậu nhất định phải nói với tớ ‘Làm tốt lắm’, cậu nói xem tại sao tớ phải xoắn xuýt thế này chứ, tớ cũng chưa làm gì mà ! Tớ còn chưa giở trò hôn cậu ta trước mặt Dư Hạc a !” Hắn mở hai mắt thật to tròn nhìn Minh Vũ, tràn đầy vẻ ‘cầu an ủi’.
Hà Minh Vũ lại vứt một ánh mắt xem thường cho hắn, y cơ bản đã đoán được sự tình bên trong câu nói không đầu không đuôi kia của tên Hạ Hàm. Vì thế y cau mày, buộc lòng nói: “Buông tha cho người ta đi, cậu không có khiếu làm tiểu tam đâu.”
Hà Minh Vũ càng thêm hết cách, y vuốt trán, “Tớ đã nói bao nhiêu lần rồi, chuyện này chẳng liên quan gì đến sức với chả hút cả.”
Huống chi, cậu thật sự cũng không có.
…
Dư Hạc lăng lăng đứng tại chỗ, nhìn thiếu niên rạng rỡ như ánh mặt trời cách đó không xa rời đi, suy nghĩ trong đầu bỗng trở nên rối rắm.
Cậu có thể nghe rõ những lời bọn họ vừa nói, cũng nhìn thấy những động tác hơi bị thân mật của bọn họ trong lúc đó. Cậu cảm thấy bản thân có chút nực cười, rõ ràng chỉ là những động tác bình thường, thế nhưng vì sao lại cảm thấy trong lòng sầu não, thở không ra hơi như vầy.
Cậu đứng im một lát, ổn định tinh thần xong, rốt cuộc mới đi đến, “Quân Khải.”
“Tiểu Hạc ?” Ngữ điệu của Quân Khải mang theo chút bất ngờ, “Anh đang định tìm em đây ! Vừa rồi có một người bạn đến nói chuyện vài câu nên muộn vài phút.”
Nói xong anh cười đến bên cạnh Dư Hạc, xoa xoa tóc cậu. “Chờ sốt ruột chưa ? Chúng ta đi thôi !”
Dư Hạc cắn cắn môi, ngoan ngoãn đi bên người anh.
“Vừa rồi… Vừa rồi người kia, chính là người bạn nghe điện thoại của anh sao ?’
Cậu cảm thấy giọng nói có phần hao hao.
“Phì, em làm gì nhớ rõ giọng nói của một người như vậy.” Quân Khải cười, “Chính là cậu ta.”
“Quan hệ của hai người tốt lắm nhỉ !” Dư Hạc cúi mi, thanh âm rất nhỏ.
Ý cười trên Quân Khải càng sâu, anh kiếm chuyện xoa loạn tóc Dư Hạc, “Lần trước anh đã nói em nhất định là ghen mà, còn không chịu thừa nhận !”
Dư Hạc rầm rì vài tiếng nhưng vẫn không nói được gì để biện giải, rốt cục, Dư Hạc đành chịu thua trừng mắt liếc anh một cái, im lặng.
Giản Quân Khải cười ha ha, thật sự nhịn không được chụt một tiếng lên má cậu.
Toàn thân Dư Hạc căng thẳng run lên, cậu vỗ ngực Quân Khải một cái, “Làm gì vậy, đang trên đường lớn mà !”
“Tiểu Hạc, anh đã nói với em, động tác biểu tình với ngữ khí nói chuyện vừa nãy có thể hiện rõ là hờn dỗi đó, thật sự !” Anh nghiêm túc chân thành nói.
Dư Hạc cũng chỉ biết yên lặng nhìn anh, sau đó tăng nhanh tốc độ đi về trước.
“Ai, chờ anh chút đã !” Quân Khải cười đuổi theo.
Thế nhưng bọn họ đã không nhìn thấy, ngay phía sau cách đó không xa, Lý Y Hiểu từ một nhà ăn bên đường bước ra, ánh mắt nàng hơi ngây ra nhìn thân ảnh vô cùng hai hòa của Giản Quân Khải cùng Dư Hạc đi bên nhau, trợn mắt nhìn chăm chăm.
Nửa phút sau, nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, “Tôi đã nói mà ! Dư Hạc như thế nào đột nhiên thay đổi lớn như vậy, còn dám nói hai người không có gì, dám nói không bị đại gia bao dưỡng, nói tôi sỉ nhục ? Nói phải tố cáo tôi ? Ha ha ha.”
Nàng có chút càn rỡ cười ra tiếng, hung tợn nhìn đăm đăm hai thân ảnh đã sắp đi khuất, hừ khẽ một tiếng.
Buổi tối, Giản Quân Khải đang ngồi trên bàn học làm bài tập, nói thật là đống bài tập này đối với anh rất nhàm chán, nhưng vẫn đành nhẫn nại làm dần dần. Đột nhiên, một đôi tay từ phía sau choàng qua cổ anh, anh đầu tiền là cả kinh, sau đó liền ngửi được một mùi hương quen thuộc.
Cho nên anh kìm không được nở nụ cười, “Tiểu Hạc em làm gì đấy ?”
Cơ thể Dư Hạc hơi cứng lại, rồi buông hai tay đang ôm Giản Quân Khải ra, đứng thẳng người, trầm mặc đến một bên ngồi xuống.
Quân Khải thấy có đôi chút buồn cười, “Em lại làm sao vậy ?”
Dư Hạc yên lặng lắc đầu.
Quân Khải chỉ cảm thấy vờn quanh chóp mũi đều là mùi sữa tắm trên người Dư Hạc, anh khẽ cười, nhăn mày, giọng nói chợt trở nên trầm thấp mà gợi cảm, “Tiểu Hạc vừa nãy là muốn quyến rũ anh à ?”
Ha ? Dư Hạc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, lại chỉ nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười vừa chớp nhoáng tới sát. Nhất thời một mùi hương tương tự cậu đập vào mũi, tiếp đó là làn hô hấp nóng rực phả vào mặt. Dư Hạc không hề động đậy, tùy ý Quân Khải nóng bỏng hôn lên môi mình, sau đó nhắm hai mắt.
Quân Khải dịu dàng cạy mở hàm răng cậu, đầu lưỡi không ngừng chơi trò đuổi bắt với Dư Hạc, không ngừng phát ra tiếng nước ướt át.
Vừa hôn xong, toàn bộ cơ thể Dư Hạc cũng mềm ra ngã xuống ghế dựa, hô hấp vẫn còn dồn dập, sắc mặt đỏ bừng một mảnh. Cũng không biết là vì xấu hổ hay là thiếu ôxi.
“Ha ha.”Quân Khải nở nụ cười, anh đứng thẳng dậy rồi ngồi trở về, lúc này mới đắc ý nhếch mày với Dư Hạc, “Lúc này mới gọi là câu dẫn nè ! Có điều chưa gì hết đã lui ra rồi !”
Mặt Dư Hạc càng đỏ thêm, cậu không phục trừng mắt nhìn Quân Khải, sau đó đứng phắt dậy kê mặt về phía Quân Khải.
Trên mặt Quân Khải bất giác mỉm cười, anh yên lặng ngồi một chỗ, chờ Dư Hạc hôn lên môi mình.
Anh nhìn gương mặt Dư Hạc cách mình ngày càng gần, sau đó…
“Ầm !” Dư Hạc chỉ không đứng vững một chút, mà cả cơ thể liền ngã về trước, vì thế nụ hôn vốn nên đặt xuống môi Quân Khải liền “choẹt” một tiếng tặng tiện nghi cho mặt bàn.
Quân Khải nhìn cái ót của Dư Hạc đang ngã nhào trước mặt, sửng sốt mấy giây, rồi sau đó phá lên cười ha ha.
“Ha ha ha ha ha, tiểu Hạc em thật hậu đậu ! Ha ha ha, không được rồi, tức cười chết anh mất.” Quân Khải vỗ bàn cười không ngớt, trong phòng quẩn quanh từng tràng cười tươi.
Dư Hạc giờ khắc này quả thực muốn ụp cái mặt mình xuống mặt bàn luôn vĩnh viễn, cậu vẻ mặt hổ thẹn, cứng ngắc tại chỗ không muốn nghĩ nữa.
“Ha ha ha, nào có ai hôn môi mà cũng đứng không vững, ha ha ha.” Giản Quân Khải giây phút này hoàn toàn vứt bỏ cái gì gọi là phong độ của mình, vẫn không ngừng cười trêu lại còn ghé vào trước mặt Dư Hạc. (đủ rồi cha, chuyện mắc cỡ muốn chết mà còn cười, không lo hỏi thăm mặt người ta nữa, biết đau lắm không, gãy sống mũi giập môi bầm mắt đổ máu trán tùm lum hết -_-)
Dư Hạc rốt cục phắt một tiếng nâng mặt lên, hai tay cậu chống lên bàn, dù thế nào cũng phải đứng thẳng lại. Cậu căm giận liếc mắt Quân Khải một phát, mắt cũng sắp đỏ lên.
“HỪ.” Cậu khẽ hừ một tiếng, xoay người trực tiếp nằm úp xuống giường, vùi cả khuôn mặt vào trong chăn gối, lặng thinh nằm.
“Ha ha ha, tiểu Hạc anh sai rồi.” Quân Khải vô cùng muốn dằn bớt xuống, anh biết lúc này không thể cười nữa, mà phải ôn nhu nói nhỏ nhẹ chậm rãi dỗ cậu mới được, nhưng mà… anh nhịn không được.
“Tiểu Hạc anh thật sự sai rồi.” Quân Khải đến bên giường ngồi xuống, lay lay bả vai Dư Hạc, “Em đừng như vậy, hưm hưm (nén cười), kỳ thật cũng không có gì đâu, chẳng phải chỉ là không đứng vững thôi sao ! Ha ha ha ha.”
Dư Hạc vẫn không cục kịch gì, nằm thẳng đơ nơi đó.
“Ha ha, tiểu Hạc em đừng vậy nữa mà, trùm kín như vậy không tốt cho hô hấp đâu. Tiểu Hạc, tiểu Hạc, tiểu Hạc em có nghe anh nói không ? Được rồi mà, anh sai rồi, anh không nên cười trêu em… Ha ha ha.”
“Anh tránh ra.” Giọng nói hổn hển vì tức giận của Dư Hạc từ trong chăn truyền ra, nhưng cũng có vẻ rầu rĩ.
Quân Khải cảm thấy mình cười đến mức hơi bị đau bụng, anh lại nén không nổi cười thêm vài tiếng, lúc này mới hoàn toàn nhịn được.
“Khụ khụ. Anh thật sự sai rồi, là lỗi của anh. Tiểu Hạc em đừng như thế nữa, đừng để mình buồn đến mọc mốc a !”
Dư Hạc rầm rầm mấy tiếng, tiếp tục nằm như chết.
Mặc kệ mặc kệ, hôm nay mất mặt chết đi được.
Quân Khải có phần buồn cười nhìn vành tai đỏ rực của Dư Hạc, gần như có thể mường tượng ra sắc mặt của cậu giờ phút này, nhất định là chẳng khác gì một quả cà chua chín mọng.