Thượng Hạ Kỳ Duyên

Chương 14: Chương 14




Trước mặt Tiêu Tuyết bây giờ là một trồng sách.

Tiêu Tuyết không hiểu chuyện gì cô đưa mắt nhìn.

Hàm Quang vẻ mặt rất đắc ý ngồi trước mặt cô khoanh tay lại nói."Tiêu Tuyết, từ bây giờ tôi sẽ là thầy giáo của cô""Thầy giáo gì chứ?" Tiêu Tuyết vội hỏi.Hàm Quang đặt cuốn sách xuống trước mặt cô, ánh mắt vô cùng thoả mãn, anh dõng dạc nói nói."Thầy giáo dạy ngoại ngữ"- Cái gì?!! Tiêu Tuyết cau mày.

Người như Hàm Quang sẽ dạy ngoại ngữ cho cô, anh ta suốt ngày chỉ bày trò là giỏi chứ.

Chắc lại có âm mưu không tốt lành gì.

Mạc Lăng thật sự bắt cô học ngoại ngữ sao.

Tiêu Tuyết đưa ánh mắt cầu xin nhìn Mạc Lăng đang ngồi tận hưởng tách trà."Học đi tôi tin tưởng cô" Mạc Lăng lạnh lùng nói."..." Tiêu Tuyết chán nản cô ủ rũ."Tôi sẽ kiểm tra đấy" Mạc Lăng nói sau đó vỗ vai cô.Việc giỏi ngoại ngữ mà anh ta nói cứ như chuyện đùa, ở đây có bao nhiêu sách, tiếng Nhật, tiếng Hàn, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Pháp, tiếng Đức,tiếng Thái...!tiếng Ai Cập?!!Mạc Lăng anh bị điên rồi.

Cô đưa ánh mắt đấy hỗn tạp nhìn Mạc Lăng."Anh đang đùa đó ư?"Mạc Lăng vẫn lờ đi câu hỏi của cô, thản nhiên đứng dậy sau đó nhìn Hàm Quang nói."Tôi đi cùng Đặng Anh là được rồi, cậu cứ lo việc của mình đi"Hàm Quang không hề phản đối, anh vui vẻ gật đầu ngay.Không ai chú ý tới dáng vẻ bất động của cô...!Tiêu Tuyết cầm cuốn sách lên mà cơ thể trống rỗng cảm giác hồn vía bay hết đi rồi.Ngồi học suốt hai tiếng, đầu óc cô bắt đầu quay cuồng.Trọc ghẹo cô lại vui như vậy, Hàm Quang cười thầm sau đó đưa tách trà lên miệng uống.Tiêu Tuyết vẫn chép không ngừng nghỉ.

Mình không thể để cho họ cười nhạo được.

Chỉ là mấy ngôn ngữ vớ vẩn thôi mà có gì khó chứ, một khi Tiêu Tuyết này quyết tâm đến núi cũng phải nở.

Cô hít một hơi dài sau đó cố nhớ hết các mặt chữ."Được rồi, nghỉ giải lao đi" Hàm Quang nhìn đồng hồ sau đó nói.Tiêu Tuyết nhắm mắt lại sau đó lẩm nhẩm vài cô rồi nói."Được, tôi muốn đi dạo phố" (nói tiếng Nhật)"Được thôi, tôi dẫn cô đi" ( đáp lại bằng tiếng Nhật)Hàm Quang cảm thấy rất thoả mãn.

Cô gái này cũng không ngốc lắm.Tiêu Tuyết cảm thấy đắc ý thay, cũng không khó khăn lắm.


Chỉ cần quyết tâm nhất định sẽ thành công.

Tiêu Tuyết đứng dậy cô vui vẻ bước theo sau Hàm Quang, ánh mắt đầy tự tin.Đến xe,Hàm Quang mở cửa cho cô, Tiêu Tuyết bước vào.

Hàm Quang gạt số sau đó nói."Cô muốn đi đâu nào""Tới trung tâm mua sắm được không? Tôi muốn mua mấy đồ vẽ" Tiêu Tuyết lướt điện thoại xem danh sách đồ cần mua rồi nói.Hàm Quang gật đầu sau đó chuyển tay lái.Đây đâu phải là trung tâm mua sắm.

Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn toà nhà cao lớn trước mắt.

Cô đưa mắt nhìn lên trên...!Toà nhà được thiết kế vô cùng đặc biệt và hào nhoáng.

E.K? Đây là tập đoàn của Mạc Lăng.

Tiêu Tuyết cau mày nhìn Hàm Quang.Hàm Quang lờ đi ánh mắt dữ tợn của cô đi tới đẩy cô vào trong."Cô muốn tới trung tâm mua sắm mà, Mạc cũng muốn đi đó"- Cái tên này...Tiêu Tuyết bước vào trong.

Cô không nhìn nhầm đấy chứ ? Bên trong mà cũng đẹp như vậy ư.

Mấy thứ để đây có phải hào nhoáng quá rồi không...!Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn xung quanh.Mấy người nhân viên đều nhìn cô.

Họ đang nghĩ gì thế? Mọi ánh mắt khiến cô lúng túng.

Cô cúi xuống đất sau đó nắm hai tay."Cô đang đợi tôi à?"Giọng nói vô cùng quen thuộc.

Tiêu Tuyết thở dài sau đó đưa mắt lên nhìn."Mạc tổng tôi chỉ muốn đi mua chút đồ"Mạc Lăng mỉm cười đưa bàn tay ra định xoa đầu cô thì mọi ánh mắt đều nhìn cô chằm chằm.

Tiêu Tuyết theo phản xạ vội lùi ra sau.


Gương mặt cô đỏ bừng lên vì ngại.

Cô siết chặt tay rồi nói :"Mạc tổng, đây là chỗ đông người đó""Đây là công ty của tôi, tôi muốn làm gì cũng được"Mạc Lăng như lờ đi tất cả những gì cô nói, anh đi tới sau đó thản nhiên kéo tay cô ra ngoài trước hàng trăm con mắt."Cô ta là ai vậy?""...""Mạc tổng, tôi chắc chắn bị anh hại chết" Tiêu Tuyết lẩm bẩm."Đúng vậy mạng của cô cũng là của tôi.

Cô chết hay sống dựa vào tôi"Mạc Lăng kéo tay cô vào xe rồi nói.!!!- Aiđã reo lên đầu anh ta những suy nghĩ quái gở này vậy.

Tiêu Tuyết ngồi xuống sau đó không nói gì chỉ quay mặt nhìn ra ngoài.Cuối cùng cô cũng tới được trung tâm mua sắm như mong muốn.

Tiêu Tuyết mở cửa ra.Cô đưa mắt nhìn xung quanh.

Sau đó rút điện thoại ra để xem lại danh sách đồ cần mua.Mạc Lăng cũng bước tới cạnh cô, anh ngó xuống xem.

Tiêu Tuyết lùi ra..."Cô đang làm gì vậy?"Cô bỏ điện thoại vào trong túi không cho anh xem.- "Mạc tổng, tôi đi mua đồ đây" vừa nói xong cô liền nhanh chóng bỏ chạy.Cô gái này bị sao vậy? Cả Hàm Quang và Mạc Lăng đều đưa mắt nhìn nhau.Tiêu đi lên tầng ba khu gian hàng đồ mỹ thuật.

Người phụ nữ ngoại quốc bèn đi tới hỏi cô."Xin lỗi tôi có thể giúp gì cho cô""Tôi muốn tìm mua màu vẽ" Tiêu Tuyết lẩm nhẩm mấy câu tiếng Anh rồi đáp lại người phụ nữ ấy.Người đó gật đầu sau đó dẫn cô tới gian màu vẽ.

Ở đây có biết bao nhiêu loại màu.

Mọi thứ khiến cô bị cuốn vào.Từ nhỏ cô đã thích vẽ tranh và có niềm đam mê với nghệ thuật.

Cô đưa tay lấy những loại màu để xem.Mải xem nên cô không để ý, không may khuých vào một người khác."Tôi thành thật xin lỗi" Tiêu Tuyết cúi xuống nhặt màu sau đó nói."Không sao đâu cùng quê cả mà" cô gái với giọng nói trong trẻo và nhẹ nhàng cũng ngồi xuống nhặt cùng Tiêu Tuyết.Mái tóc vàng làn da trắng.

Tiêu Tuyết vui vẻ mỉm cười sau nhìn lên cô gái kia.Ánh mắt này...Cô gái này là..."..." Tiêu Tuyết bất động không nói lên lời.


Cô hoàn toàn trống rỗng khi thấy người con gái trước mặt mình.Hàn Diệu Nhi?Diệu Nhi nhìn Tiêu Tuyết chằm chằm.

Sau đó vội đứng dậy."Trái đất này thật là tròn.

Người tưởng không bao giờ có thể gặp lại gặp"- "Cô...!biết tôi sao..." Tiêu Tuyết nói sau đó đứng dậy.

Cô coi như chưa từng thấy bức ảnh về Diệu Nhi và sau đó cất khay màu lên."Mẹ mặt dày mà con cũng mặt dày quá nhỉ?"Diệu Nhi vừa nói vừa khoanh tay lại.Ý cô ta là gì? Tiêu Tuyết vội để mấy hộp màu vào rỏ sau đó mỉm cười."Chắc cô nhầm tôi với ai rồi, tạm biệt"Tiêu Tuyết thản nhiên bước qua người cô ta."Hàn Tiêu Tuyết"Ba từ này xuyên thẳng vào đầu cô khiến toàn thân Tiêu Tuyết như bất động.

Cô đứng lặng người.

Xem ra lần này không chốn được rồi...!nhưng tại sao lại phải là tình huống như vậy chứ? Sớm muộn gì cũng phải gặp nhưng tại sao lại là bây giờ? Bây giờ là quá sớm để cô có thể đối diện.Diệu Nhi bước tới sau đó đặt tay lên vai của Tiêu Tuyết."Em gái, dù em có ở đâu hay làm gì chị cũng đều biết"Nếu đã biết...!vậy cũng không còn gì để trốn tránh.Tiêu Tuyết thở dài."Tôi có chị gái từ bao giờ mà không biết nhỉ?"Diệu Nhi ghé sát nói :"Giờ em biết rồi đó.

Còn rất nhiều chuyện em không thể biết được đâu""Cô muốn gì?" Tiêu Tuyết siết chặt hai tay."Em gái tội nghiệp em đã sống trong sự dối trá lâu quá rồi nhỉ? Ở đây không tiện nói chuyện hay là tìm chỗ nào nói đi" Diệu Nhi vừa nói vừa thản nhiên đưa mắt nhìn xung quanh....Bây giờ cô và Diệu Nhi đang ngồi trong một quầy cafe.

Tiêu Tuyết đặt tay lên bàn :"Muốn nói gì nói nhanh lên, tôi còn phải đi mua rất nhiều đồ"Diệu Nhi chống tay lên nói:"Không ngờ em theo lời cha qua đây thật.

Thú vị lắm"Lại ý gì đây? Cô ta từ đầu đến cuối đang muốn nói gì.

Tiêu Tuyết nâng cốc capuchino lên uống cho qua.

Vờ như không để ý.Diệu Nhi có vẻ đắc ý, cô ta thở dài sau đó nói tiếp:"Qua làm nhân viên tại xưởng may mà có tiền mua sắm.

Ôi nực cười chết mất.

Vậy mà cha vẫn cứ loay hoay với mấy món nợ tưởng cô con gái mà ông thừa nhận sẽ giúp ông ai ngờ nó kiếm được tiền còn lo cho bản thân.

Từ đầu tới cuối vô cùng sung sướng.


Xén chút còn không nhận ra.

Trong ảnh nhìn em quê mùa lắm đó nha.

Mà giờ nhìn đi toàn đồ thiết kế"Tiêu Tuyết đặt cốc xuống."Nếu chị nói về món nợ của cha, thì tôi có khả năng lo được""Ồ vậy sao? Vậy lí do gì mà cha của em vẫn ở nhà chị thế?""Ý chị là gì?"Tiêu Tuyết cúi xuống nói.Trong đầu cô rất nhiều suy nghĩ."À chắc em không biết nhỉ? Số tiền nợ ấy""...""Mẹ yêu mến của em đã khiến cho cha em phải như vậy đó."Mẹ? Mẹ đã làm gì?Tiêu Tuyết nắm chặt tay, cô nghiến răng."Ý chị là gì? Đừng lòng vòng nữa, nói hết luôn đi"Diệu Nhi vô tay vui vẻ nói."Trời em thật là...!nếu đã vậy thì chị đây cũng sẽ nói thẳng.

Mẹ em đã đi vay nợ cho các dì em làm ăn và bị phá sản.

Ngay cả ngôi nhà đang ở cha cũng đem cầm cho họ vay.

Cả tiền vay hàng xóm nữa số tiền đấy cũng lên tới hai tỷ"Hai tỷ? Nhiều như vậy ư?"Em vẫn không hiểu à? Em phải qua đây tất cả cũng là vì họ thôi.

Cha cũng tới đây để xin anh trai của chị giúp đỡ.

Đáng thương lắm"Những câu nói của Diệu Nhi như những con dao liên tục cứa vào tim cô không rời.Tiêu Tuyết à không được khóc...Thấy cô lặng im không nói gì.

Diệu Nhi bèn nói tiếp."Tại sao nhỉ? Sao cha lại bỏ mẹ con chị theo mẹ con em? Để cho giờ khổ vậy"Đến đây Diệu Nhi lại tiến gần ghé sát tai cô nói nhỏ:"Chị thoả mãn lắm""Tại sao ư? Trên đời này làm gì có thứ gì không có lí do.

Chắc mẹ chị lăng nhăng nên cha mới chọn mẹ con tôi chứ gì nữa"Tiêu Tuyết đứng dậy nói.- Hừ...!Diệu Nhi cũng đứng dậy.

Cô ta đi tới nắm chặt lấy tay Tiêu Tuyết."Mày sẽ không bao giờ giỏi hơn tao.

Vì mày chỉ là một đứa con gái vô dụng"Vô dụng..."Mẹ mày và mày đều vô dụng như nhau.

Chỉ phá hoại thôi.

Học giỏi ư? Cũng đang phải đi xuất khẩu làm thuê ở Anh như một con chó mà thôi"Chát!!!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.