“Ta sẽ không chết để đổi lấy hắn sống. Nếu không cứu sống được hắn, ta sẽ chết theo hắn, nếu cứu sống được hắn, ta đương nhiên sẽ sống cùng hắn.”
—–
Hiu hiu gió tây, hừng đông ló dạng.
Mục Cưu Bình sau bảy lần kiểng chân trông ngóng cuối cùng cũng thấy được thân ảnh của Tức Hồng Lệ và Lôi Quyển.
“Đại đương gia đâu?” Mục Cưu Bình từ xa xa hỏi.
“Thiếu Thương… còn sống, Cố Tích Triều, đã chết.” Tức Hồng Lệ nói. Nàng không biết phải giải thích thế nào với Mục Cưu Bình, bởi vì ngay cả nàng cũng không rõ trạng thái hiện giờ của Thích Thiếu Thương. Cái chết của Cố Tích Triều gây một cú sốc quá lớn cho hắn, Tức Hồng Lệ không biết liệu hắn còn có thể chân chính sống lại.
Mục Cưu Bình bản tính hời hợt, nghe đến Thích Thiếu Thương còn sống liền thở phào, giơ mũi đao chỉ Địch Phi Kinh đang bị điểm huyệt, hỏi Lôi Quyển: “Cái gã này xử sao đây?”
Huyệt đạo bị phong, bạch y nhuốm máu, dù ở thế khó, Địch Phi Kinh vẫn không hề tỏ vẻ chật vật. Hắn cúi đầu chắp tay, bình tĩnh ung dung như thường.
“Kẻ này, chỉ có thể giết, không thể lưu.” Hách Liên Xuân Thủy đứng một bên phán quyết.
Lôi Quyển lắc đầu: “Giữ lại hắn không chừng còn hữu dụng.”
“Hữu dụng cái gì?”
“Giải hắn về kinh sư, thu phục Lục Phân Bán Đường, biết đâu có thể uy hiếp Lôi Thuần rút khỏi âm mưu phản loạn này.”
Tức Hồng Lệ cũng gật đầu tán thành: “Địch Phi Kinh là trụ cột của Lục Phân Bán Đường, là trợ thủ đắc lực của Lôi Thuần, có hắn trong tay nhất định áp chế được nàng ta.”
“Nếu giữa đường hắn trốn thoát thì sao?” Mục Cưu Bình nhất châm kiến huyết, “Theo ta thấy, chi bằng phế võ công của hắn trước!” Đề nghị này được Hách Liên Xuân Thủy và Tức Hồng Lệ đồng tình, Lôi Quyển còn đang trầm ngâm, lại nghe Hạn Thiên Lôi trên tường của Lôi gia trang vang lên. Đó là chuông cảnh báo, cảnh báo mọi người trong trang, cách đó không xa có ngoại địch xâm nhập.
Đúng là sóng trước chưa lặng, sóng sau đã xô tới, trang chúng đều hoang mang. Sau một trận ác chiến kịch liệt, Lôi gia trang nguyên khí đại thương, lúc này kẻ thù đột kích không cần nghi ngờ chính là họa vô đơn chí.
Hách Liên Xuân Thủy huơ thương kề cổ Địch Phi Kinh, quát hỏi: “Là viện binh của ngươi?”
Địch Phi Kinh lắc đầu: “E rằng không phải.”
Lôi Quyển nghiêng tai nghe một hồi, nói: “Địch đã cách không xa. Lôi Hành, Lôi Động, hai người mau mặc giáp mang khiên lên tường trang bố trận, Lôi Tân chỉ huy những người bị thương nhẹ bảo vệ quả phụ lão ấu trong trang, còn lại theo ta ra ngoài nghênh địch.” Lời hắn nói chính là mệnh lệnh, mọi người đều tức khắc hành động. Tức Hồng Lệ cùng Hách Liên Xuân Thủy phi thân lên ngựa suất lĩnh Phi Vân thiết kỵ dẫn đầu lao ra, thủ tại cổng trang.
Dõi mắt nhìn về nơi xa, chỉ thấy phía đông nam cát bụi mịt mù, một toán nhân mã đang phô trương kéo đến.
“Ước tính khoảng trăm người.” Tức Hồng Lệ nói.
“Có thấy cờ hiệu của triều đình không?” Lôi Quyển hỏi.
“Không thấy. Nhưng có một lá cờ rất kỳ quái… Trên cờ hình như thêu… năm ngọn lửa!” Sắc mặt nàng trở nên ngưng trọng, Lôi Quyển cũng biến sắc. Mọi người ở đây, ngoại trừ Mục Cưu Bình, đều biết năm ngọn lửa đó biểu tượng cho cái gì. Địch Phi Kinh bị Hách Liên Xuân Thủy áp giải trước ngựa cũng nhíu mày.
Ngựa phi như bay, thoáng chốc đã đến giới hạn binh gia Lôi Trì. Đoàn ngựa nhất tề dừng lại, một con tuấn mã trắng thuần trên lưng là một bạch y công tử từ trong đám người kia đi ra.
Đó là một thiếu niên tuấn mỹ đến khiến người phải đố kỵ, trong tuấn mỹ mang theo thanh lệ, toàn thân phục sức càng hiển lộ thân phận tôn quý của hắn. Thế nhưng, một người tôn quý, ưu nhã, tuấn mỹ như vậy, hiện tại nét mặt lại tràn ngập ủ dột cùng lo âu. Ghìm cương ngóng nhìn, khi hắn thấy được Địch Phi Kinh liền thất thanh kêu lên: “Địch đại ca!” Hắn vừa mở miệng, đám người Tức Hồng Lệ mới phát hiện vị công tử này cư nhiên là một nữ tử.
“Địch đại ca…” Vừa thấy Địch Phi Kinh, nữ tử kia liền quên hết mọi thứ khác, giục ngựa tiến lên.
Tức Hồng Lệ đuôi mày khẽ nhướn, cổ tay xoay một vòng, một đạo hàn quang lập tức bắn ra. Bạch y nữ tử phản ứng cũng không chậm, tay lần bên hông, chỉ thấy bảy sắc cầu vồng, một vật rời tay bay tới. Hai vật giữa không trung va chạm nhau, phát sinh một tiếng giòn tan liền song song rơi xuống.
Đó là hai mũi tên tinh xảo.
Bạch y nữ tử nhăn hàng mày ngài: “Thương tâm tiểu tiễn? Cô là Tức đại nương của Toái Vân uyên, Hủy Nặc thành?”
Tức Hồng Lệ cười nói: “Ta là Tức Hồng Lệ. ‘Nhất hoa tứ diệp, tam tâm nhị ý tiễn’, cô nương là ‘Bán bích giang san’ Long gia…”
“Long Tập Phong, ‘bạch y vì người’ Long Tập Phong.” Long Tập Phong giành nói trước. Khi nàng nói câu này, ánh mắt vẫn một mực dán lấy Địch Phi Kinh, sâu đến khắc cốt ghi tâm.
Địch Phi Kinh thở dài một tiếng.
“Long cô nương lần này mang theo ‘Ngũ sí quân diễm’ của Long gia đến là nhằm mục đích gì? Chẳng lẽ Long gia ‘bán bích giang sơn’ cũng cam nguyện làm tay sai cho Thái Kinh, muốn khởi binh tạo phản?” Lôi Quyển bỗng nhiên cao giọng nói.
“Ta chưa bao giờ có ý định tạo phản. Ta thống lĩnh Ngũ sí quân diễm tới đây, chỉ vì muốn cứu Địch đại ca về. Chỉ cần các ngươi thả Địch đại ca, ta sẽ lập tức rút quân, nhưng nếu các ngươi không chịu, vậy thì, tứ quân còn lại của Ngũ sí quân diễm sẽ tiếp ứng trong nửa canh giờ nữa, đến chừng đó Lôi gia trang ắt thành bình địa.”
Long Tập Phong nói rất chậm, nàng muốn mỗi một chữ đều được tinh tường rót vào tai đám người Lôi Quyển.
Đây là lời uy hiếp trắng trợn, nhưng Lôi Quyển biết Long gia đích xác có thực lực này. Ngũ sí quân diễm không phải quân đoàn hộ vệ chỉ có ngàn người, không ai biết nhân số chính xác là bao nhiêu, chỉ biết lá cờ năm ngọn lửa kia trải rộng khắp thiên hạ.
“Tuyệt đối không thể. Ta sẽ không thả hắn trở lại tập hợp phản binh, cùng Thái Kinh hủy hoại giang sơn Đại Tống!” Lôi Quyển cũng nhấn mạnh từng chữ.
Bầu không khí chớp mắt ngưng trệ, song phương giương cung bạt kiếm.
Long Tập Phong mục quanh lạnh đi, bắt đầu rút tên.
“Tập Phong, lui ra…” Địch Phi Kinh đột nhiên lên tiếng, nhưng một giọng nói khác mới xuất hiện đã át đi thanh âm hắn: “Thả Địch Phi Kinh.”
Giọng nói này truyền đến từ phía sau phe Lôi Quyển, trầm khàn nhưng khí thế bức người. Đoàn người tách sang hai bên, Thích Thiếu Thương từ trong Lôi gia trang u ám bước ra.
Cự ly chỉ chừng trăm bước ngắn ngủi, Thích Thiếu Thương lại bước đến gian nan. Không phải vì thân thể mệt mỏi, mà vì thê tuyệt tâm như tro tàn. Cố Tích Triều bị hắn dùng ngoại sam buộc chặt trên lưng, cả người đẫm máu, mái tóc tán loạn, y gục đầu trên vai Thích Thiếu Thương, vô thanh vô tức.
“Đại… đương gia?” Mục Cưu Bình thử gọi một tiếng. Thích Thiếu Thương không đáp lại, chỉ đi thẳng tới giữa hai quân.
Long Tập Phong cực kỳ kinh nghi. Nàng hầu như nhìn không ra Thích Thiếu Thương này, nam nhân tiều tụy đau thương đó nào có nửa phần khí phách hiên ngang của anh hùng hiệp sĩ mà nàng từng chứng kiến ở trà liêu trước đây. Dường như chỉ trong một đêm, hắn đã mất hết thần khí, mất cả linh hồn.
“Long cô nương, ta đồng ý thả Địch Phi Kinh, bởi vì ta trọng thái độ làm người của Địch tổng quản, cũng kính hắn là anh hùng. Ta chỉ hy vọng từ nay về sau, các ngươi chịu bỏ tà theo chính, đừng tiếp tục bán mạng vì Thái Kinh. Thích mỗ thực sự không muốn đối địch với các ngươi.”
“Ta đáp ứng ngươi.” Long Tập Phong không giấu được vui mừng.
Lôi Quyển vội xuất ngôn ngăn cản: “Không thể thả hắn, Thiếu Thương, đệ đây là thả hổ về rừng!”
Thích Thiếu Thương bước tới trước mặt Địch Phi Kinh, nói: “Ta nguyện tin tưởng hắn.”
“Nhưng ta lại không định đáp ứng ngươi.” Địch Phi Kinh bỗng dưng ngước mắt, kiên quyết nói.
Thích Thiếu Thương ngẩn ra, ngay cả đám người Lôi Quyển cũng sửng sốt. Rõ ràng đã cho hắn một con đường sống, hắn cư nhiên dứt khoát khước từ, người này rốt cuộc đang nghĩ gì trong đầu?
“Mạng của ta thuộc về Lục Phân Bán Đường. Ngoại trừ nàng, không ai có thể thao túng sinh tử lẫn hướng đi của ta, chính ta cũng không thể. Cho nên, hiện tại ngươi muốn giết cứ giết, ta sẽ không đáp ứng bất cứ chuyện gì của ngươi.” Thanh âm hắn bình tĩnh như ban đầu, chỉ là trong bình tĩnh mang theo quyết liệt không chừa đường lui. Hắn có thể chết, nhưng đến chết cũng sẽ không phản bội Lục Phân Bán Đường, phản bội Lôi Thuần. Đây là lựa chọn của hắn, không hối không tiếc.
Long Tập Phong mâu quang ảm đạm. Theo hiểu biết của nàng về Địch Phi Kinh, câu trả lời này không hề ngoài dự liệu, nhưng vẫn dư sức bóp nát tim nàng.
“Nếu Lục Phân Bán Đường đã bị hủy?” Một lúc lâu, nàng mới lấy lại khí lực để nói.
Địch Phi Kinh rốt cục bại lộ một vẻ mặt khác ngoài bình tĩnh, hắn căng thẳng cau mày.
Long Tập Phong không nói thêm, chỉ từ túi gấm bên hông lấy ra một cuộn giấy, dùng tiểu tiễn bắn về phía Tức Hồng Lệ. Tức Hồng Lệ tiếp nhận mở ra đọc: “Mồng sáu tháng chín giờ Tuất, Phong Vũ Lâu Tôn Lập cùng Hữu Kiều Tập Đoàn Điền Dụ xảy ra xung đột, dẫn tới hai thế lực hỗn chiến. Lục Phân Bán Đường thừa dịp rối loạn đánh vào phố Lam Sam hòng chiếm đóng Phong Vũ Lâu, nhưng vấp phải mai phục của Dương Vô Tà và Mê Thiên Thất Thánh Minh, giờ Tý cùng ngày, Lục Phân Bán Đường đại bại, hai bên tử thương vô số. Cũng trong thời gian đó, kinh sư náo động, Thái Kinh khởi binh bức vua thoái vị, tại Chính Hòa điện giao tranh với tứ đại danh bộ, bại vong, phản quân bị giải tán.”
Tức Hồng Lệ thanh âm thấp dần, xung quanh một mảnh yên tĩnh, nửa ngày, mới rầm rộ một tràng hoan hô kinh thiên động địa. Tức Hồng Lệ, Hách Liên Xuân Thủy, Mục Cưu Bình, Phi Vân thiết kỵ, Lôi gia trang chúng thảy đều vui mừng, Lôi Quyển mỉm cười, ngay cả Thích Thiếu Thương trên mặt cũng lộ vẻ hân hoan, trận đại chiến này, cuối cùng cũng có hồi kết.
Thiên địa chung vui, nhưng Địch Phi Kinh càng thêm trầm mặc, hắn cúi đầu như đang ai điếu.
Long Tập Phong nhìn hắn, ánh mắt xót xa: “Tin này vào giờ Thân hôm nay mới truyền tới trấn Bố Y, muội chỉ muốn cứu Địch đại ca, không màng tới những minh tranh ám đấu, nếu không phải tình thế cấp thiết, muội cũng sẽ không nói ra. Hôm nay đại thế đã mất, Lục Phân Bán Đường cũng tiêu vong, Địch đại ca, huynh còn kiên trì vì cái gì nữa?”
“Đường chủ đâu?” Địch Phi Kinh cật lực khống chế thanh âm, nhưng vẫn bị âm cuối tiết lộ nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng.
“Muội không biết.”
“Lục Phân Bán Đường đã mất, ta sống còn nghĩa lý gì?”
“Chí ít Lôi Thuần chưa rõ sống chết. Cho dù chết, ngươi cũng có thể chết bên nàng. Lẽ nào ngươi muốn giống như ta, phải tiếc nuối cả đời sao?” Thích Thiếu Thương thanh âm cũng hạ thật thấp, khi nói, hắn ôn nhu vuốt một lọn tóc quăn của Cố Tích Triều vương trên vai, đợi câu này kết thúc, huyệt đạo của Địch Phi Kinh cũng đã được hắn giải.
“Ngươi thả ta cũng đồng nghĩa một ngày nào đó ta sẽ trở lại hủy Kim Phong Tế Vũ Lâu.”
“Ta biết. Nhưng ta nghĩ ngươi sẽ không làm vậy. Ngươi tâm tồn chính nghĩa, chỉ là bị tình che mắt, nếu ngươi thật sự xuất thủ tàn nhẫn, Lôi gia trang cũng sẽ không có cục diện hôm nay. Cho nên, tại sao ngươi không dùng bản lĩnh của mình trùng chấn đại nghiệp, để Lôi Thuần nhìn nhận một Địch Phi Kinh chân chính?”
Địch Phi Kinh đi đến trước ngựa, bỗng nhiên nói một câu không liên quan: “Cố Tích Triều có lẽ vẫn chưa chết.”
Thích Thiếu Thương toàn thân chấn động, còn tưởng mình nghe lầm, “Ngươi nói sao?”
Địch Phi Kinh nhìn Cố Tích Triều trên lưng Thích Thiếu Thương, nói: “Thân thể đến giờ vẫn chưa cứng, ắt hẳn là do ‘Hậu hội vô kỳ’.”
“Đó là cái gì?”
“Lưỡng tương thất, lưỡng tương vong, nhất sinh nhất diệt, hậu hội vô kỳ. Đó là một loại kịch độc dẫn chế từ Quỷ Bồ Đề. Độc hạ trên hai người, không có thuốc giải, chỉ có lấy một người chết đổi cho người kia sống. Giống như hoa và lá của mạn châu sa hoa, hoa nở không gặp lá, lá sinh không gặp hoa, hoa lá không bao giờ đi đôi, đời đời quyến luyến nhưng kiếp kiếp lỗi hẹn, nên mới gọi là Hậu hội vô kỳ.”
Sấm giữa trời quang. Thích Thiếu Thương bỗng nhiên phát giác trong một đêm đã xảy ra quá nhiều chuyện làm hắn khiếp sợ, hắn không còn biết giờ khắc này tâm trạng mình rốt cuộc ra sao nữa.
“Độc trong người Thích huynh là ta hạ tại ải Đoạn Phong, còn độc của Cố công tử, nếu ta đoán không sai, có lẽ hắn vừa vào tướng phủ liền bị hạ. Với bản tính của Thái Kinh, hạ loại độc này trên hai người các ngươi, chính là muốn ngươi với Cố công tử đấu đến kẻ sống người chết. Đáng tiếc Cố công tử thông minh cả đời lại rơi vào cái tròng này.” Địch Phi Kinh nói đến đây dừng một lát, bỗng nhiên lắc đầu cười: “Cũng không đúng.”
“Không đúng chỗ nào?” Thích Thiếu Thương nhịn không được hỏi.
“Cố công tử không phải rơi vào tròng, mà là biết rõ núi có hổ vẫn đến hổ sơn. Hắn có lẽ đã quyết ý cầu tử, nên mới phớt lờ chuyện trúng độc, ngay từ đầu hắn đã sắp đặt sẵn kết cục cho mình, chính là chết trong tay ngươi.” Địch Phi Kinh thanh âm dần trầm lắng, bốn bề im lặng, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Thích Thiếu Thương.
Khuôn mặt Cố Tích Triều đang vùi bên cổ hắn, da thịt mềm mại quen thuộc lúc này nhưng lại lạnh băng đến xa lạ, đến Thích Thiếu Thương cũng nhịn không được run lên.
——— Thảo nào lúc y phát bệnh sống chết cũng không chịu cho Dư tiên sinh chẩn trị, thì ra từ lâu y đã biết mình trúng kịch độc không thể giải, y sợ hắn biết rồi sẽ truy tìm căn nguyên phá hỏng đại kế, thà một mình chịu đựng đau đớn bất kham cũng quyết không hé lộ nội tình.
Cố Tích Triều không phải lấy cái chết tìm kiếm giải thoát, mà là lấy cái chết thành tựu đại cục.
Đây mới là hiệp nghĩa chân chính, so với y, Thích Thiếu Thương hắn có là gì?
Sao dần tàn, mây như sóng. Bình minh trên sa mạc mang theo khí thế thiên quân vạn mã chỉ trong chớp mắt đánh tan tàn dư của bóng đêm.
Trầm mặc, thật lâu không ai chịu đột phá bầu không khí thê lương này.
“Độc tuy khó giải, nhưng nếu hai người đều sống, thì sẽ thế nào?” Mỗi chữ mỗi câu từ yết hầu vắt ra, Thích Thiếu Thương cố giữ thanh âm thật lãnh tĩnh.
“Độc xâm tâm mạch, từ từ dày vò người đến chết.” Địch Phi Kinh đáp.
Thích Thiếu Thương gật đầu, không hỏi gì thêm, cõng Cố Tích Triều đi qua trước mặt mọi người, thẳng tiếng phương bắc.
“Ngươi định làm gì?” Địch Phi Kinh cất giọng hỏi.
“Cứu hắn.”
“Ngươi chấp nhận chết để đổi lấy hắn phục sinh?” Địch Phi Kinh truy vấn.
Thích Thiếu Thương dừng bước, cũng không quay lại, chỉ lẳng lặng nói: “Ta sẽ không chết để đổi lấy hắn sống. Nếu không cứu sống được hắn, ta sẽ chết theo hắn, nếu cứu sống được hắn, ta đương nhiên sẽ sống cùng hắn.”
———- Ta không để hắn cô độc sống quãng đời còn lại, dù có ngày độc xâm tâm mạch, ta cũng sẽ ở bên hắn đến hơi thở cuối cùng.
Những lời này tuy Thích Thiếu Thương không nói ra, nhưng mọi người phảng phất đều nghe thấy.
“Vẫn là câu cũ, ta không bao giờ muốn đối địch với ngươi.” Bóng dáng Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều càng đi càng xa, mà thanh âm hắn lại lồng lộng truyền tới tai Địch Phi Kinh.
Mỉm cười, như mặt trời xua đi mây đen, Địch Phi Kinh thấp giọng đáp: “Ta cũng vậy. Nếu có ngày tái ngộ, Phi Kinh mong có thể cùng hai vị đấu kiếm hoan ca, không say không về.”
Lúc này chân trời xa xa như nứt gãy, một vầng mặt trời đỏ lên ngôi, hào quang vạn trượng, như hỏa sơn phun lửa khắp sa mạc, trời sáng hẳn, mồng chín tháng chín bắt đầu.
Ai nói bướm xanh không thể bay qua biển cả? Bên kia bờ là khôn cùng nỗi nhớ, nỗi nhớ hóa cánh mang bướm về.