Thương Hải

Chương 46-1: Bát đồ hợp nhất (1)



Sáng sớm hôm sau, ba người lên đường. Ôn Đại thấy mắt Diêu Tình đỏ quạch,tựa như đã khóc suốt đêm qua, bà động lòng, khẽ khàng bảo cô: "Tình Nhi, con đừng sợ, chỉ cần con đừng làm bậy nưã, đừng cãi bướng nữa, ta không bắt tội con, bắt chịu đau khổ nưã đâu!"

Diêu Tình mang trong lòng nỗi khắc khoải riêng tư, khi nghe bà nói thế, cô cũng thấy cảm động đôi chút, nhưng cô vẫn lặng im, chỉ đưa tay vén mớ tóc mai ra sau, chân cứ bước, mắt nhìn đăm đăm xuống mặt đất phía dưới, sắc mặt rầu rầu. Ôn Đại thấy hơi kỳ kỳ, bà bèn lảng xa khỏi Diêu Tình, nhỏ giọng hỏi: "Thái Nô, ông hãy dùng phép 'Thái Hư Nhãn' soi xem xem con bé này đang mang tâm sự gì vậy?" Tiên Thái Nô cười, đáp: "Bà làm sư phụ nó, coi bộ không đáng giữ cái chức đó chút nào! Sư phụ gì mà không hiểu tâm tư đệ tử, phải đi nhờ sư công của nó soi hộ cho!"

Ôn Đại dòm lại thần sắc cô, chợt hiểu: "Hoá ra... Hoá ra nó đang đau lòng tưởng nhớ người yêu?".Tiên Thái Nô nhè nhẹ gật đầu, Ôn Đại vừa mừng, vừa ngài ngại. Bà chăm chú quan sát, thấy cô mày ngài rủ xuống, mắt đượm nét u uẩn. Bà bất giác cười thầm trong bụng: "Cái con nha đầu này điêu ngoa làm vậy, cuối cùng cũng khốn đốn vì tình! Nó cực kỳ kiêu ngạo, chẳng hiểu ở đâu mọc ra một tên hậu sinh anh tuấn, tài ba đến mức có thể làm cho nó rầu rầu, rĩ rĩ như thế? Hay có khi là công tử con Trầm Chu Hư không chừng?"

Hai thầy trò mỗi người một tâm sự, chẳng mấy chốc đã đên trước "Đắc Nhất sơnn trang". Mạc Ất, Tiết Nhĩ đang thống lĩnh đệ tử Thiên Bộ canh gác bên ngoài trang, khi nhìn thấy đoàn ba người, họ sững sờ một hút, rồi nhanh chóng rảo bước đến chắp tay thi lễ, thưa: "Tiểu nô xin kính chào Địa Mẫu nương nương." Ôn Đại cười lớn: "Hay lắm! Đã nhiều năm không gặp. bọn ngươi đều khoẻ cả chứ?" Tiên Thái Nô cũng cười cười, hỏi: "Hai anh bạn nhỏ này, sao chỉ chào hỏi bà Địa Chủ, mà không nhớ gì đến ta?"

Mạc Ất và Tiết Nhĩ đồng loạt quỳ xuống ngay tại chỗ, nói: "Lão tiên sinh lâu nay được mạnh giỏi?" Tiên Thái Nô đưa tay nâng họ dậy, bảo: "Miễn lễ, miễn lễ. Chủ nhân mất đi, người chủ mới đối xử các ngươi có tử tế không?" Tiết Nhĩ hé miệng cười nụ, đáp: "Chủ nhân mới của chúng nô là người tốt số một dưới gầm trời này, đối xử rất tử tế"

Tiên Thái Nô lấy làm lạ: "Trầm Chu Hư rất nghiệt ngã với người ngoài, chẳng dè con trai ông không giống ông điểm đó!". Tiết Nhĩ vội nói: "Người con trai sau này không giống đứa trước, người sau này không phải là đứa con trai xưa nay, đứa con trai cũ là một tên vô lại, người con trai hiện thời là một người cực tốt!"

Hắn nói lung tung, không rõ ràng gì cả, hai phu phụ nhìn nhau, thật bỡ ngỡ. Ôn Đại hỏi: "Cái gì mà xưa với nay, bộ Trầm sư đệ có tới hai đứa con trai à?" Tiết Nhĩ khoa tay lia lịa, nói: "Không phải thế! Chuyện dài dòng như thế này....". Y đưa tay gãi tai, không biết phải bắt đầu câu chuyện từ đâu! Mạc Ất mỉm cười, nói: "Để cho gã giải thích, mười bữa, nửa tháng nữa cũng chưa rõ đầu đuôi! Địa Mẫu nương nương, Thái Nô tiên sinh, kính thỉnh hai vị vào trong trò chuyện"

Tiên Thái Nô liếc y một cái, vui vẻ hỏi: "Ta nhớ ngươi ngày xưa bí xí bị xị, đâu có dám nói lớn giọng, giờ ta thấy ngươi thay đổi dữ a!". Mạc Ất đáp: "Tân chủ giao cho tiểu nô việc quản gia, nếu tiểu nô không thay đổi, chỉ sợ phụ lòng chủ nhân tin cậy!". Tiên Thái Nô thấy rõ, hai gã Mạc, Tiết đều lộ vẻ mến mộ khi nói đến người chủ mới này, ông chợt hiếu kỳ,chỉ mong sớm được gặp người đó, bèn tươi cười, dấn bước đi vào trong trang. Diêu Tình cũng nối gót theo sau, bị Tiết Nhĩ hằn học lườm cô, nói: "Con giặc cái kia, ngươi còn lần mò đến đây làm gì vậy?"

"Thằng giặc tai to", Diêu Tình nổi đoá, đưa một tay ra nắm tai Tiết Nhĩ, xách hắn lên, hầm hừ: "Ngươi mắng ta thế nào?". Tiết Nhĩ gần đứt lỗ tai, quờ quạng chân đạp tứ tung, luôn miệng rên la. Ôn Đại rất không bằng lòng, bảo cô: "Tình Nhi, sao con lại đi ăn hiếp người ta vậy?" Diêu Tình hằn học trả lời: "Sư phụ, người không nghe nó thoá mạ con à?" Rồi cô quay sang chất vấn Tiết Nhĩ: "Mi có thoá mạ người ta, đúng không?" Tiết Nhĩ cãi: "Ta không có thoá mạ người, ta chỉ chửi giặc cái thôi!". Mặt Diêu Tình đanh lại, sát cơ hiện rõ trong mắt! Ôn Đại cảm thấy kỳ lạ, bà không hiểu tại sao hai người lại sinh thù hận, mắt thấy Diêu Tình sắp hạ sát thủ, bà vội vươn tay ra, phất nhẹ vào cổ tay Diêu Tình, lập tức cánh tay cô bị tê liệt, không chạm vào người Tiết Nhĩ được! Cô bực tức, la lớn: "Sao sư phụ lại đi bênh người ngoài vậy?"

Ôn Đại bảo: "Hắn thoá mạ người khác là sai, con nắm kéo lỗ tai hắn cũng không phải phép." Tiết Nhĩ nói: "Đúng thế! 'tiểu nhân động thủ, quân tử động khẩu', thoá mạ người khác là chuyện của quân tử làm, động tay động chân đúng là trò tiểu nhân". Y còn chưa dứt lời, đã thấy nhoáng một cái trước mặt, lãnh trọn một bạt tai của Diêu Tình, mắt nổ đom đóm thấy ba mươi sáu ông sao! Diêu Tình gằn giọng: "Ừa, quân tử huynh, tiểu nhân vừa mới tặng quân tử huynh một bạt tai đích đáng!", câu nói vừa dứt, bạt tai đã đánh xong. Ôn Đại khóc cũng dở, mà cười cũng dở, chỉ biết nắm tay, kéo cô đi theo bà vào bên trong. Tiết Nhĩ mặt mày ủ rũ, y không ngớt khạc nhổ vào phía sau lưng Diêu Tình.

Vào đến linh đường, Thương Thanh Ảnh đang ngồi trực cạnh đấy, Mạc Ất bèn đứng ra giới thiệu hai bên. Thương Thanh Ảnh nghe đại danh Địa Mẫu đã lâu, Ôn Đại cũng đã từng có biết qua thân thế Thương Thanh Ảnh, giờ được gặp gỡ, cả hai đều cảm giác đối phương dễ thân cận, cùng đem lòng kính nể nhau. Hai phu phụ Ôn Đại tế điệu linh vị Trầm Chu Hư xong, trao đổi hàn huyên đôi ba câu, rồi Ôn Đại hỏi: "Trầm phu nhân, sao không thấy lịnh lang trực tại linh đường vậy?"

Thương Thanh Ảnh đáp: "Hai hôm rồi, nó khó ở, hiện đang nghỉ tại phòng trong". Bà nói xong, chiếu ánh mắt sang Diêu Tình. Diêu Tình chợt bối rối, cô bỗng dưng thấy tim đập loạn xạ, bèn quay đầu, tránh cái nhìn đó.

Ôn Đại hỏi: "Lịnh lang bị bệnh sao vậy? Ôn Đại tôi cũng có biết chút đỉnh y đạo, để tôi vào xem bệnh thử xem sao?". Thương Thanh Ảnh vẻ mặt khó xử, đang định nói gì đấy rồi bà lại thôi, cuối cùng bà thở ra, đưa ba người vào hậu viện. Ôn Đại đưa mắt nhìn, thấy hai bên lối đi các cây hoè cây quế cổ thụ mọc đầy, tán lá rợp bóng, lược bóng xanh mướt lên thân người đi bên dưới. Trong sân sau, có hai nam tử đang đổ xí ngầu chơi trò song lục, người bên trái phong tư tuấn dật, khí độ hơn hẳn bậc vương tôn, người kia mình vận áo vải, cục mịch giống một gã thôn phu, dòm không thấy bắt mắt.

Ánh mắt Ôn Đại tập trung lên gã nam tử tuấn tú, trong đầu bà gật gù: "Quả nhiên là một tên đẹp trai. Chỉ có cái thứ nam tử như vầy mới có thể khiến cho Tình Nhi điêu đứng đến rơi lệ!" Ôn Đại vốn có tư dung mỹ lệ, bà thường xem mặt bắt hình dung, bà ưa chuộng dáng vẻ phong lưu tuấn nhã, nên hiện thời bà rất có cảm tình cùng gã nam tử ngồi mé trái.

Khi cả đoàn vào đến trước sân, hai nam tử thấy có khách, cùng song song bước ra nghênh tiếp. Thương Thanh Ảnh chưa kịp lên tiếng giới thiệu, Ôn Đại đã nở một nụ cười tươi tắn, hỏi:" Đây có phải là lịnh lang không ạ?", ánh mắt bà không rời khỏi thân mình nam tử tuấn nhã. Chẳng dè, gã ta chắp tay, thưa: "Vãn bối Cốc Chẩn, kính chào ra mắt Địa Mẫu nương nương". Ôn Đại ngạc nhiên: "Cậu không phải mang họ Trầm ư? Ồ... sao cậu nhận ra được ta?"

Cốc Chẩn cười, đáp: "Vãn bối không phải họ Trầm, và chưa hề gặp tiền bối, chẳng qua, thật hiếm người có mái tóc hoàng kim, Hơn nữa, có thể buộc Diêu đại tỷ đây co cổ rụt đầu, hiện trên đời này, ngoài Địa Mẫu, còn ai khác làm nổi?"

Diêu Tình nổi sùng, nạt: "Xú hồ li, ngươi ngậm cái miệng đó lại giùm đi, kẻo chết uổng mạng!". Ôn Đại thấy đôi bên dấm dẳn, rõ ra kiểu một đôi tình lữ hục hặc nhau, trong lòng bà chợt thấy vui hẳn lên, hốt nhiên nghe nam tử vẻ người chất phác tiến ra, thưa: "Vãn bối Lục Tiệm, xin kính ra mắt Địa Mẫu tiền bối". Mắt bà Ôn Đại chỉ nhìn thấy có Cốc Chẩn, bà nghe lời chào, cũng miễn cưỡng đáp lễ. Chẳng dè, lúc Tiên Thái Nô vừa nhìn thấy Lục Tiệm, song nhãn ông phình to lên, một tia sáng kỳ dị phóng ra từ đấy. Lục Tiệm có cảm giác tia mắt đó đập mạnh như một quả đại truỳ, uy hiếp thẳng vào tim gã, gã không tự chủ được, lập tức ngưng tụ tinh thần, lắc mình một cái, xuất ra một biến tướng "Cửu Uyên Cửu Thẩm".

Tia mắt hai người giao tranh, thần sắc cả hai đều biến động mạnh, mọi người còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, đã thấy Tiên, Lục hai người chuyển bước, tung ra hai cỗ kình khí xoáy mạnh như con trốt, kình khí ngưng tụ lại như có thể chất, hai con lốc càng xoay càng nhanh, gió thổi tung bay tà áo, đầu tóc mọi người đương trường, gây nên cảm giác lạnh lẽo. Ôn Đại không dè Lục Tiệm dung mạo tầm thường, lại có bản lĩnh kinh người, thần thông cao cường đến mức đó, bà thoáng biến sắc, đưa tay bắt ấn, chuẩn bị khởi động các biến "Hoá Sinh".

Không ai tiên liệu trước được, tia sáng từ mắt Tiên Thái Nô chợt mờ dần đi, rồi biến mất. Ánh mắt đó giảm tới đâu, khí thế trên mình Lục Tiệm giảm theo đến đấy, đến khi tia sáng từ mắt Tiên Thái Nô tắt hẳn, Lục Tiệm cũng đã phục hồi lại cái thần khí chất phác thường ngày.

Ôn Đại giật mình kinh hãi: "'Gặp địch cương mãnh, mình cũng cương mãnh theo', cái đó đã là cảnh giới cao thủ ở cấp quá cao rồi, vậy mà thiếu niên này 'Địch yếu thì mình cũng yếu theo', xem ra chính là lẽ 'bất dịch'! Nhìn y còn ít tuổi, mà đã làm được 'bất câu thắng phụ' (Không màng hơn thua), đích thực đã tìm về được chỗ 'phản phác quy chân' (về tận nguồn của đơn sơ, giản dị). Bà còn đang suy tư, đã nghe Tiên Thái Nô chậm rãi bảo: "Bổ Thiên kiếp thủ, Kim Cương truyền nhân, thiệt chẳng sai, cái gã thiếu niên mà hai vị Sơn Trạch nhị chủ nói đến, chính là y, không nhầm vào đâu được!"

Ruột gan Ôn Đại chùng xuống, bà biết môn "Thái Hư nhãn" của ông chồng có thể soi thấu tiêm tế, nhận định rất rõ người khác, lời ông vừa nói đó, ắt chẳng sai. Bà lập tức trố mắt quan sát Lục Tiệm, thấy gã thần thái an nhiên, bà bất giác buột miệng hỏi: "Gần đây, túc hạ chắc đã có gặp ba người. Một người cao lớn hùng vĩ, một người già nua gầy còm, lại có một người cao cao gầy gầy, bên trên hàng lông mày phía trái có một nốt ruồi son?"

Lục Tiệm khoé miệng hơi nhăn nhúm, gật đầu: "Tôi đã gặp đủ cả ba". Vẻ mặt Ôn Đại vụt hoảng hốt, bà thất thanh kêu lên: "Nói vậy thì, lời hai vị Sơn Trạch nhị chủ kể lại là chính xác, Thì ra ngươi đã không chết, Vạn Quy Tàng dĩ nhiên cũng vẫn còn sống". Lục Tiệm mặt mày ửng đỏ đến tận mang tai, lên tiếng nhận lỗi: "Hắn... hắn chẳng những đã không chết, mà tôi lại còn đem cái đầu óc ngu xuẩn đi giúp cho hắn thoát khỏi Thiên kiếp!"

Ôn Đại sắc mặt trắng bệch, ngó Tiên Thái Nô, đôi mắt kinh hoàng. Tiên Thái Nô chau mày, nhăn mặt, lắc đầu bảo: "Hồi Thôi Nhạc và Sa Thiên Hà khoe khoang tự tay chúng giết chết Vạn Quy Tàng, ta đã không tin rồi. Sự tình như vầy, đại thể xem chừng đã..."

Trong lòng Lục Tiệm hối hận, gã chẳng tự chủ được, cất tiếng la lớn: "Xin hai vị cứ yên tâm, tại tôi thả hắn ra, tôi sẽ không tụ thủ bàng quan được!". Tiên Thái Nô chăm chú nhìn gã một lúc, rồi lắc đầu, nói: "Xin lỗi, ta đây lắm lời, võ công các hạ dẫu cao cường, so với tên ác ma đó, xem chừng còn chưa bằng được hắn!". Lục Tiệm chưa kịp đáp, chợt nghe Cốc Chẩn cười cười, nói: "Thiệt kì quái, các vị là người Tây Thành, cớ sao ai cũng sợ Vạn Quy Tàng hết trơn vậy?". Ôn Đại liếc y một cái, trong lòng bà chợt rúng động, bèn hỏi: "Cậu họ Cốc tên Chẩn, vậy chắc cậu là...?". Nói ngang đấy, bà dừng lại, ngập ngừng. Cốc Chẩn hiểu bà nghĩ gì, bèn mỉm cười, tiếp lời: "Địa Mẫu nương nương nói không sai, tiên phụ chính là Cốc Thần Thông."

"Tiên phụ!". Sắc mặt Ôn Đại vụt tái hẳn đi, "Cốc Đảo vương chết rồi à?"

Cốc Chẩn thu nụ cười lại, rầu rĩ, se sẽ nói: "Gia phụ cùng Trầm Chu Hư đồng quy vu tận, tôi đã hoả táng thi hài, cốt hôi hiện còn đang để tại thành Nam Kinh.". Hai vợ chồng Ôn Đại đưa mắt nhìn nhau, trầm lặng. Sau một lúc lâu, Tiên Thái Nô lắc đầu bảo: "Họa vô đơn chí, ta cứ nghĩ Cốc Thần Thông tại thế, hợp cùng truyền nhân của Kim Cương môn, may ra có thể chế ngự được ác ma đó, bây giờ thì... Ôi (ho sù sụ)...". Cốc Chẩn hỏi: "Hai vị đều uý kị Vạn Quy Tàng, chắc đã có thù oán gì với hắn?"

Ôn Đại thở dài, nói: "Mời mọi người kiếm chỗ ngồi, rồi tiền nhân hậu quả, để hai vợ chồng ta kể rõ cho nghe"

Tất cả vào sảnh đường chia nhau ngôi thứ, ngồi xuống. Diêu Tình đứng sau lưng Ôn Đại, thấy Lục Tiệm đang nhìn mình, cô bất giác mắng thầm trong lòng: "Cái đồ ba lòng bốn dạ xú tặc nhà ngươi, nếu không có sư phụ ta ở đây, để coi bổn cô nương có giần xác ngươi ra không cho biết!". Vừa mắng thầm, đầu quyền vừa nắm chặt lại, cô làm vẻ mặt lạnh lùng, mắt không thèm ngó tới y. Lục Tiệm thấy cô vẻ mặt lạnh lùng, trong tâm gã chợt thấy cực kỳ đau đớn, "Cô đối xử với mình sao lạnh hơn băng giá!"

Ôn Đại trầm ngâm một lúc lâu, trấn tĩnh tâm thần, rồi kể: "Trước khi Tư Cầm tổ sư tọa hóa, đã buộc cả tám bộ lập lời thề: 'Chủ nhân Tây Thành phải do đệ tử cả tám bộ bầu lên, nhiệm kỳ mười năm, ai dám sai lời, cả tám bộ phải hợp nhau lại triệt hạ đi' Nên biết rằng, truyền qua các đời khác nhau, các vị chủ Tây Thành đều phẩm hạnh cao khiết, rất được lòng người, chí công vô tư, mặt võ công chưa hẳn giỏi vào hàng số một ở Tây Thành. Đến đời Vạn Quy Tàng, đột nhiên xảy ra một biến cố, hắn cậy võ công cao cường, phản lại huấn thị của tổ sư, giết chết người chủ Tây Thành đã do tám bộ đề cử, dùng bạo lực khuất phục cả tám bộ. Trong tám bộ, chỉ trừ Thiên Bộ, bảy bộ kia ngoài mặt giả vờ thần phục y, nhưng trong lòng phẫn hận, do không chống nổi thần thông cao siêu của y, đành nuốt hận cúi đầu. Vì đây là lần đầu xảy ra chuyện dùng võ lực cướp quyền, bọn đệ tử gian tà trong các bộ lợi dụng cơ hội, hùa nhau làm chuyện thương thiên bại lý, rủ nhau tập luyện các pháp môn tà đạo cấm kỵ. Nhất là vài đứa của Thuỷ Bộ, bất chấp lẽ trời, cùng nhau lén lút diễn tập trận Thuỷ Hồn dùng toàn các thần thông hiểm độc, rồi chuyện đó bị người phát giác, đem tố cáo cho Vạn Quy Tàng hay,"

"Nếu chiếu theo quy củ lâu đời, chỉ cần trừng phạt số đệ tử Thuỷ Bộ đó, cảnh cáo làm gương cho chúng đệ tử là đủ, nhưng đâu ngờ Vạn Quy Tàng mượn cớ ra oai, bất chấp phải trái, trắng đen, đã đem tàn sát hầu hết các môn đồ của Thuỷ Bộ. Trước tình cảnh đó, sáu bộ kia đều cảm thấy nguy cơ, chỉ vì còn uý kỵ 'Chu Lưu Lục Hư công', còn ngầm sợ hãi y trong lòng, không ai dám có phản ứng. Dù mọi người không nói ra miệng, ai nấy đều hiểu rõ, 'Chu Lưu Lục Hư công' lợi hại như vậy, chỉ trừ trường hợp tóí cần thiết cho an nguy Tây Thành, tuyệt không thể đem ra sử dụng bừa bãi. Đó là lý do tại sao năm xưa, Tư Cầm tổ sư đã chia pháp đó ra làm tám phần, không truyền thụ toàn bộ cho bất kỳ đệ tử nào. Tổ sư không muốn đệ tử đời sau có cơ hội gồm thâu, tu luyện được toàn bộ pháp đó. Vì võ công đó thập phần quái dị, tám luồng kình khí Chu Lưu, dù bản chất tương sinh, nhưng có lúc lại tương khắc, sử dụng đúng cách, tám luồng hoà hợp với nhau, không gì chống lại được, nếu phạm sơ suất trong lúc sử dụng, tám luồng đó sẽ đối chọi nhau, người sử dụng tự rước hoạ vào thân, lập tức chết không có đất chôn. Hai trăm năm qua, phần lớn các đệ tử tu tập pháp môn đó, khi luyện đến chỗ nội kình phân thành hai chủng loại khác nhau, thể nào cũng bị hai luồng đó xung kích lẫn nhau, khi thì Thuỷ Hoả giao tranh, khi thì Phong Lôi đối chọi, có khi lại là Thiên Địa đảo nghịch, rốt cục đều bị chết thê thảm. Trước Vạn Quy Tàng, chỉ có một vị luyện được bốn luồng kình khí Sơn, Trạch, Thủy, Phong, đến khi chuyển qua luyện 'Chu Lưu Điện Kình', y đã vô ý thu hút Sấm Sét nhà trời, bị thiên lôi đả đến cháy tiêu toàn thân thành tro bụi!"

Cốc Chẩn nói: "Chẳng trách Tư Cầm tổ sư đã không truyền lại tâm pháp Bát Kình đó!"

Ôn Đại lưỡng lự một chút, rồi bảo: "Truyền thì có truyền thực đấy!" Cốc Chẩn hỏi: "Nếu có tâm pháp lưu truyền, tại sao không một ai luyện thành công vậy?". Ôn Đại rầu rĩ đáp: "Cái tâm pháp tuy được lưu truyền lại thật, nhưng có cũng như không, tại vì cả tâm pháp chỉ gói trọn trong một chữ độc nhất!" Cốc Chẩn lấy làm lạ, hỏi: "Chỉ có một chữ thôi à? Chữ gì vậy?". Ôn Đại trả lời: "Một chữ 'HÀI' (như trong HÀI HOÀ)." Cốc Chẩn đôi mày lập tức chau lại, dáng suy tư.

Ôn Đại bảo: "Từ xưa xưa đến giờ, không biết bao nhiêu đời đệ tử Tây Thành đã suy nghĩ đến vỡ đầu nhức óc về cái chữ HÀI đó, tuyệt chẳng kẻ nào khám phá, lĩnh ngộ được cái ẩn ý bên trong. Vậy mà không hiểu Vạn Quy Tàng dùng cách quái quỷ gì, y đã thông hiểu ý nghĩa, y từ đó khám phá các ảo diệu bên trong, luyện thành công trọn bộ cả tám luồng kình khí. Khởi đầu lên làm Thành chủ, tuy thủ đoạn hiểm ác, nhưng thần thái y còn thung dung, chỉ bằng vào khí thế vô địch bức nhân, khiến thuộc hạ tuy thống hận y, nhưng rồi cũng phải đem lòng kính nể. Dần dà, y càng giết người nhiều, tính tình càng trở nên kỳ quái, có khi đang hoà nhã, bất chợt đổi qua tàn bạo bất nhân, hệt như khí trời thay đổi từ tiết xuân ấm áp dễ chịu vụt chuyển qua trời thu ảm đạm lạnh lẽo, y đã biến thành một con người khác hẳn, với cá tính đối nghịch hoàn toàn con người cũ của y. Y bộc lộ một dã tâm cực kỳ kinh khiếp, đã bắt đầu bằng triệu tập đệ tử các bộ, giương cao ngọn cờ 'Đập tan Đông Đảo', đi đông chinh, đánh cho Đông Đảo đại bại. Rồi còn chưa đủ thoả mãn sau chiến thắng đó, y hạ lệnh Hỏa bộ phải cố gắng chế tạo hỏa khí, y thảo binh pháp ước thúc các bộ, với duyên cớ 'Nhà Đại Minh sở dĩ đoạt được thiên hạ toàn do hai bàn tay của Tư Cầm tổ sư dâng lên, theo cái lý 'Thiên Đạo vô thường', họ Chu ngồi ngai vàng đã nhiều năm rồi, đã đến lúc phải nhường ngai vàng đó cho họ khác lên thay thế cho thuận lẽ trời! Y còn bảo:' Đông Đảo là thù nhà, còn oán thù giữa Hồng Vũ Đế và Tư Cầm tổ sư là nợ nước, tổ sư đành ôm hận mà chết, bọn đệ tử đời sau sao có thể dửng dưng thõng tay làm ngơ được!"

"Nghe y đưa ý kiến đó, mọi người không ai không thấy hãi hùng! Nhưng trước cái gương Thuỷ Bộ, ai cũng sợ, lên tiếng phản đối y, là cầm chắc lãnh cái hoạ diệt vong! Trong lúc mọi người vô kế khả thi, hốt nhiên đã xảy đến một cơ hội. Vào năm ấy, Vạn Quy Tàng đánh bại hoà thượng xong, lúc trở về núi, hậu quả cuả trận giao tranh đó là y bị Thiên Kiếp phát tác. Vào giưã một buổi họp, y chợt hiện thần sắc thống khổ kịch liệt, trừ Trầm Chu Hư của Thiên Bộ và Thuỷ Bộ, các Bộ chủ của sáu bộ kia đều nhìn thấy rõ ràng, cùng lặng yên ngó nhau, ta vốn thẳng tính, bèn lên tiếng hỏi duyên cớ, chẳng dè y nổi cơn thịnh nộ, ném cái gối vào người ta, đuổi ta ra ngoài! Tất cả các bộ chủ không ai hiểu ý tứ ra sao! Qua hôm sau, y triệu tập cuộc họp bàn về chuyến Đông Chinh sắp tới nhằm thanh toán dư đảng Đông Đảo, đang nửa chừng câu nói, y gục rũ người xuống, hai tay ôm vào đầu, toàn thân mình run cầm cập. Cao thủ sáu bộ thấy thế, chẳng hẹn, đồng loạt xuất tuyệt chiêu, Vạn Quy Tàng không kịp thì giờ chống đỡ, bị trúng đòn hội đồng, thịt nát xương tan. Lục Tiệm giật mình, hỏi: "Nếu xảy ra như vậy, làm sao hắn sống lại được?". "Bây giờ nghĩ lại, thấy từ đầu đến cuối, rặt là một âm mưu đã có tính toán sắp đặt trước.", Ôn Đại rầu rĩ nói," nếu ta đoán không lầm, Vạn Quy Tàng đã sớm tiên đoán vụ Thiên Kiếp, và y cũng biết các Bộ chủ Tây Thành chỉ giả vờ thần phục ngoài mặt, trong lòng đều rất đỗi thù hận y, vào cái ngày y bị Thiên Kiếp thực thụ phát tác, y có thăng thiên độn thổ cũng đừng hòng chạy đâu cho thoát. Y suy nghĩ thật lâu, đã tìm ra một kế sách cực hiểm. Trước cái ngày y dự đoán Thiên kiếp bộc phát, y đã cho tạo sẵn một thân xác giả giống y như hệt, cho mặc y phục, hoá trang đầu cổ tóc tai như thật, giấu nó bên dưới bàn, rồi giữa cuộc họp, y giả vờ lên cơn, dẫn dụ cho các cao thủ vây công, lúc đó y chưa mất thần thông, bao nhiêu phi sa tẩu thạch, các đòn tấn công, y đều trổ thần thông đưa lên cái xác giả, rồi trong cơn hỗn loạn, y dùng thuật độn thổ, trốn đi ẩn náu ở một nơi thâm sơn cùng cốc từ bấy đến giờ, yên lòng đối phó, chịu đựng nạn Thiên Kiếp. Các bộ khi tra xét thấy cái xác thịt nát xương tan, áo quần tơi tả, đều vui mừng rằng đã trừ được kẻ thù chung, đâu có ngờ đến cái huyền cơ bên trong! Và trước buổi họp đó, mượn cớ khu trừ dư đảng Đông Đảo, Vạn Quy Tàng đã không cho Trầm Chu Hư tham gia cuộc họp. Trầm sư đệ vốn trung thành tuyệt đối cùng y, lại là người cực kỳ thông minh, ngộ nhỡ để họ Trầm phát giác các trẫm triệu Thiên Kiếp, nhất định sẽ tìm cách đề phòng sáu bộ kia hợp công, sẽ làm hỏng đi kế hoạch trá tử của họ Vạn. Cũng vì cái ngõ ngách đó, đưa đến chỗ hai vị chủ bộ Sơn Trạch đâm sinh nghi, Thôi Sa hai người đều cực kỳ căm hận Vạn Quy Tàng phản bội quy củ công tuyển của tổ sư truyền lại. Hai người một khi đã nghi ngờ, bèn lục tung thiên hạ, truy tầm họ Vạn....". Bà nói đến đấy, nhất thời nghĩ đến công trình cuả cả hai đã bị tiêu tan vào cái lúc tưởng chừng sắp thành công đến nơi... bất giác bà ngưng nói, thở dài sườn sượt!

Lục Tiệm ngượng ngập nói: "Chỉ tại tôi vô ý, đã gây ra đại hoạ!". Ôn Đại lắc đầu, bảo: "Cái đó cũng không hoàn toàn trách cứ cậu được! Vạn Quy Tàng cư xử rất khéo, hắn không từ bỏ bất cứ thủ đoạn nào, có thể cực kỳ nham hiểm, thiên hạ khó có ai bằng! Cậu đã chỉ nhìn thấy cái dáng vẻ ôn hoà của hắn, tất nhiên nghĩ hắn là người tốt, hành vi đàng hoàng đứng đắn!"

"Sư phụ.", Diêu Tình hỏi, "Trầm Chu Hư nếu đúng là tâm phúc của Vạn Quy Tàng, sao ông ta lại đã không phát hiện ra âm mưu trá tử của Vạn Quy Tàng?"

Ôn Đại chưa kịp đáp, Cốc Chẩn đã cười cười, nói: "Muốn kiềm chế người ta, đừng cho người ta nắm được thóp của mình! Vạn Quy Tàng biết sắp tới ngày Thiên Kiếp rồi, mạng sống khó giữ, y đâu có khờ khạo đem cái mạng nhỏ của mình đưa vào tay người khác lo liệu giùm!". Ôn Đại gật đầu, khen: "Nói rất chí lý!". Diêu Tình đỏ mặt, giấm giẳn gã: "Thông minh gì ngươi, đồ mèo mù đi lụm chuột toi!". Ôn Đại nghĩ đến bao nhiêu khó khăn trước mắt, tiền đồ vô định, lộ thần sắc ảm đạm. Tiên Thái Nô choàng tay sang vai bà, nhăn nhó bảo: "Đại nương, đừng buồn nữa! Tìm cách tránh hoạ đó, ta cũng có phần lo lắng vậy. Mình sống đến từng này tuổi rồi, coi như cũng tạm đủ. Nếu Vạn Quy Tàng tìm đến tính sổ, bọn mình xả thân bồi tiếp là cùng!"

Câu nói đầy khí thế hào hùng, Diêu Tình nghe qua, chợt rầu rĩ! Cô ra sức thu thập tám bức hoạ tượng, dự định luyện thành công thần thông, rồi trước uy chấn Tây Thành, sau tính chuyện báo cừu tuyết hận, bây giờ nhìn diễn biến tình hình, nhìn mối huyết hải thâm cừu giữa Vạn Quy Tàng với quần hùng bẩy bộ Tây Thành, khi y ra tay phục hận, sẽ lại tóm thâu về trong tay cái oai phong ngày xưa của y. Chưa kể khi y tái xuất, cái hy vọng gồm thâu đủ tám bức hoạ tượng để "Bát đồ hợp nhất" sẽ bế tắc, trở thành tuyệt vọng, chuyện "Thiên hạ vô địch", rõ ràng sẽ là cả một dấu hỏi to tướng!

Càng nghĩ, cô càng thấy giận Lục Tiệm, thầm oán: "Sao y lại hồ đồ đến vậy, chẳng biết ất giáp gì, đi giải thoát con quái vật đó ra khỏi cấm chế Thiên Kiếp, cho hắn tái xuất giang hồ! Ôi... số kiếp mình đến khổ, sao cuộc đời lại đưa đẩy mình đụng vào quái vật đó! Cái thằng xú tử ngu ngốc đần độn này, đúng là ngôi sao quả tạ đen đủi bám theo ám ảnh đời mình!"

Lục Tiệm lỡ tay giải thoát cấm chế cho Vạn Quy Tàng, đã mang biết bao phiền muộn trong lòng, giờ lại mục kích Diêu Tình bĩu môi nhăn nhó mặt mày với gã, ánh mắt lạnh lùng băng giá trộn lẫn một thoáng khinh miệt chĩa vào gã, trong lòng Lục Tiệm đau xót như có cương châm đâm vào, ruột gan gã tan nát tơi bời!

Đúng lúc đó, chợt nghe tiếng cười của Cốc Chẩn, rồi y nói: "Mọi người khoan hãy phiền muộn đã, dẫu Vạn Quy Tàng lợi hại, nhưng không phải không có đối sách chống lại hắn!". Mọi người nghe thế, đêu đồng loạt mừng rỡ, cùng cất tiếng hỏi: "Đối sách ra sao?"

Cốc Chẩn tiếp tục cười, giải thích: "Có phải Vạn Quy Tàng đúng là thiên hạ vô địch không?" Ôn Đại đáp: "Còn phải hỏi!". Cốc Chẩn bảo: "Vạn Quy Tàng dĩ nhiên là thiên hạ vô địch, nhưng còn có một thứ này nữa, cũng là 'Thiên hạ vô địch'."

Ôn Đại thoạt ngạc nhiên, rồi ý niệm xoay chuyển, bà cau mày hỏi: "Cậu muốn nói... 'Bát Đồ hợp nhất'?". Cốc Chẩn vẫn cười, đáp: "Đúng thế!". Gã chuyển ánh mắt sang chăm chú nhìn Diêu Tình! Diêu Tình chợt thấy bực mình, cô cau có: "Xú hồ li, sao mi nhìn ta chằm chằm như vậy?". Cốc Chẩn đứng lên, chắp tay: "Chúc mừng đại mỹ nhân, hoan hỉ mừng đại mỹ nhân."

Nếu nghe kiểu cách ăn nói châm chọc chất chưởng thường ngày của gã, Diêu Tình lại thấy yên tâm hơn! Hiện thời, trước vẻ cung cung kính kính của gã, trong lòng Diêu Tình phát hoảng, nghĩ bụng gã này 'tiếu lý tàng đao', nhất định chẳng có ý đồ gì tốt với mình, cô bất giác lui lại một chút, tròng mắt xoay chuyển, gắt: "Ta có chuyện vui gì để ngươi chúc mừng vậy? Xú hồ li, ngươi có rắm cần phóng ra, thì phóng mau đi! Cái điệu bộ giả nhân giả nghĩa đó, thiệt làm người ta thấy chán ngắt!"

Cốc Chẩn mắt nhìn chòng chọc vào cô, miệng cười giả lả, nói: "Có đúng thế không, 'Bát đồ hợp nhất, thiên hạ vô địch'? Chúc mừng đại mỹ nhân đã thu tóm được cả tám bức hoạ đồ, tương lai không xa, sẽ là 'thiên hạ vô địch' thôi!"

Diêu Tình giật bắn người, hét lớn: "Ngươi đừng có nói xàm nè! Ta đâu đã có đủ tám bức họa đồ đâu!"

"Còn không chịu thừa nhận há?", Cốc Chẩn đáp, " Để ta kể ra, nếu chỗ nào ta nói sai, cô cứ lắc đầu, chỗ nào ta nói đúng, cô gật đầu nhen". Diêu Tình hừ lạnh một tiếng, đáp: "Được rồi, cứ thế mà làm!". Cốc Chẩn nhoẻn miệng cười, nói: "Cô trốn khỏi Tây Thành, đã trộm theo hoạ tượng của Địa Bộ, đúng hay sai?" Diêu Tình gật đầu vài cái, Cốc Chẩn lại tiếp: "Ở Thúy Vân cổ tự, cô được Tiên Bích giúp sức, đã bức bách lấy được hai hoạ tượng của Phong, Lôi nhị chủ, đúng hay sai?" Ôn Đại nghe được, trừng mắt nhìn Diêu Tình. Diêu Tình cảm thấy mặt mày nóng hừng hực, nhưng vì đó là sự thật, cô đành phải tiếp tục gật đầu.

Cốc Chẩn vẫn cười, tiếp: "Thủy, Hỏa, Sơn, Trạch tứ bộ, các họa tượng lọt vào tay Ninh Bất Không, lão này đem đọc bí ngữ trên đó cho Lục Tiệm nghe. Rồi Lục Tiệm đã học lại tất cả cho cô, đúng hay không đúng? " Diêu Tình lại lạnh lùng hứ một tiếng nữa, đáp: "Như vậy, tính tới tính lui, mới chỉ có bẩy thôi hà!"

"Đừng vội!", Cốc Chẩn khoát tay, nói, "Trầm Chu Hư đã đem hoạ tượng của Thiên Bộ truyền lại cho Lục Tiệm, hoạ tượng của Thiên Bộ truyền từ đời nọ sang đời kia, tối hôm qua, cô đến kiếm Lục Tiệm làm gì vậy?". Diêu Tình lại giật mình lần nữa, cô thầm oán Lục Tiệm sao đem chuyện đó tiết lộ ra ngoài, bèn giận dữ lườm y, bặm môi bặm miệng, nhưng không nói tiếng nào! Cốc Chẩn cười ruồi, hỏi: "Đại mỹ nhân, sao không thấy nói năng gì hết vậy? Cô kiếm Lục Tiệm, rốt cục để làm gì vậy?"

Diêu Tình đỏ mặt tía tai, thét lên: "Ta đi kiếm nó, việc gì đến ngươi mà ngươi xen vào?". Cốc Chẩn vẫn cứ cười cười, Ôn Đại ánh mắt trở thành nghiêm khắc, hỏi: "Tình nha đầu, rõ ràng ngươi đã nói dối ta! Hoạ tượng của Thiên Bộ, thì ra ngươi đã lấy được từ lâu rồi!"

Diêu Tình vội vàng nói: "Con không có nói dối!". Ôn Đại nổi giận, hứ một tiếng, phất ngọc thủ, Diêu Tình bất ngờ, không đề phòng, đã bị điểm trúng vào chỗ tâm khẩu, ngay huyệt "Đản trung". Ôn Đại mò tay vào trong bọc cô, tìm lục và moi ra cây ngọc trâm, bà sa sầm mặt xuống, hỏi: "Cái này là tín vật của chủ bộ Thiên Bộ, làm sao nó lọt được vào trong tay ngươi?". Diêu Tình mang mặc cảm tội lỗi, cô cúi đầu, lặng thinh.

Ôn Đại hừ nhẹ, đưa mắt quan sát kỹ cây trâm, Tiên Thái Nô chợt kêu lên: "Cây trâm đó rỗng ruột!". Mắt Ôn Đại đanh lại, bà quay sang nhìn Lục Tiệm, hỏi: "Có đúng là Trầm sư huynh đã đem chức Bộ chủ Thiên Bộ truyền lại cho cậu không?" Lục Tiệm rầu rĩ đáp: "Đúng vậy". Ôn Đại hỏi: "Nếu quả thực là thế, đây là tín vật của người Bộ chủ, tại sao cậu lại khinh xuất đem đưa cho người khác?" Lục Tiệm vẻ ngượng ngùng, đỏ mặt lên, lí nhí: "Cái đó... là tôi... tôi... cô ấy... cô ấy...?", rõ ràng giọng điệu của một kẻ đã bị nữ nhân bắt nạt, trước đông đủ mọi người đương trường, làm sao nói ra được!

Ôn Đại quan sát dáng vẻ của gã, đã hiểu phần nào, trong lòng bà chợt thất vọng não nề, "Thì ra đây là bồ bịch của Tình Nhi? Tình Nhi ngon lành, sắc sảo, lẽ ra người yêu phải là một chàng trai tuấn tú lanh lẹn, sao đi vớ nhầm một gã ấm ớ, đần độn! Còn kỳ quặc hơn nữa, Trầm sư đệ thâm mưu viễn lự, sao lúc lâm tử hồ đồ quá, đem cái chức chủ bộ tổ tông lưu truyền giao cho một cái thằng trí lực tầm thường như vậy kia!" Trong lòng bà rối rắm bao nhiêu câu hỏi không có đáp án, bèn đưa vây trâm giao lại Lục Tiệm, bảo: "Cậu nhìn thử xem, cái vật gì ở bên trong đã bị ai lấy đi mất rồi!"

Lục Tiệm định đưa tay nhận cây trâm, mắt nhìn thấy Diêu Tình đang nổi giận, gã bất giác lưỡng lự, bất ngờ Cốc Chẩn đã vươn tay ra chộp lấy cây trâm, mở banh ra, cười hì hì, nói: " Đúng là trống rỗng thật!". Rồi hắn quay một vòng, đưa ra cho mọi người cùng xem.

Ôn Đại càng lúc càng bực, chằm chằm nhìn Diêu Tình, hỏi: "Trong đó đã chứa cái gì vậy? ". Diêu Tình vừa rối, vừa tức, la lớn: "Quả tình bên trong không có gì hết!". Ôn Đại quắc mắt, hét lên: "Con nha đầu này, vẫn còn muốn trí trá hả? Ngươi mà không nói ra sự thực, chớ trách ta đây...!". Diêu Tình khoé mắt đỏ quạch, cô la lớn: "Sư phụ, nếu lão nhân gia không tin lời con, cứ giết chết con đi!". Ôn Đại giận quá, quát lên:,"Ngươi vẫn còn cãi bướng hử?". Bà cực kỳ giận dữ, bèn vung tay lên, tát cho cô vài cái bạt tai. Diêu Tình ăn đòn, mặt mày tím đỏ, trong lòng cảm thấy bị oan ức, mắt cô đã đổ lệ ròng ròng.

Lục Tiệm nhìn cảnh tượng, kinh hãi, đang định tiến đến, đầu vai gã đã bị Cốc Chẩn giữ chặt, rồi y cười cười, nói: "Cô nương việc gì phải khổ sở làm vậy, là ta chỉ muốn cười đùa cô một chút xíu thôi!". Ôn Đại không hiểu, hỏi lại: "Có gì đáng cười đâu kia chứ!". Cốc Chẩn moi từ trong bọc ra một cuộn giấy dài, hì hì, nói: "Cái món đồ bên trong cây trâm, là cái này đây!". Diêu Tình thoáng nhìn qua, quá sức giận dữ, cô hét lên: "Đồ hồ ly chết giẫm, thì ra ngươi cố tình vu oan cho ta". Ôn Đại cũng thấy bực, bèn hỏi: "Túc hạ thật ra muốn gì?"

Cốc Chẩn đáp: "Tôi chẳng muốn gì hết, chỉ định cho đại mỹ nhân đây bị một trận khổ đau, xem mùi vị đó ra sao! Nói cho cô hay, cô làm khổ người ta nhiều quá rồi, ta phải tìm cách cho cô cũng nếm mùi, cho cô biết!". Diêu Tình nghe y nói thế, cô biết Cốc Chẩn muốn ra tay rửa hận cho Lục Tiệm, cô lập tức nổi đoá, cặp mắt trừng trừng ngó Lục Tiệm, một cái quắc mắt chẳng cho người bị nhìn thấy được yên tâm chút nào! "Cũng còn may hắn chưa đem dâng nó cho cô nương họ Ninh, mình đã nghi oan hắn mất rồi!". Nghĩ như vậy, cô bớt giận dữ, có đôi chút hối hận, nhưng đã chẳng được lâu, cô lại cho là chính Lục Tiệm đã đem vật trong cây trâm đưa cho Cốc Chẩn, lại đùng đùng nổi đoá trở lại!

Cốc Chẩn mở rộng tờ giấy ra, vừa cười vừa nói: "Tổ sư truyền lại tám tấm hoạ đồ, đại mỹ nhân đã ẵm được bẩy bức rồi, trên này là phần bí ngữ của Thiên Bộ, hôm nay, đúng là dịp tám bức hợp nhất.". Hắn ngẩng đầu ngó Ôn Đại, vẫn cười, hỏi: "Địa Mẫu nương nương, bà nghĩ sao?". Ôn Đại khẽ chau mày, đáp: "Có thể là ta sai, nhưng, bát đồ hợp nhất, chưa hẳn đã có chút thần thông gì!". Cốc Chẩn nói: "Khoan nói chuyện có thần thông hay không đã, cứ trông vào hai chữ 'Vô Địch', nhìn cho kỹ lại, chắc cũng có cách đối phó Vạn Quy Tàng!"

Ôn Đại và Tiên Thái Nô bốn mắt nhìn nhau thật lâu, rồi cùng giữ yên lặng. Cốc Chẩn cười cợt: "Diêu đại mỹ nhân, ta đang trông chờ cô kìa!". Diêu Tình hận gã thấu xương, chu chu cái mỏ, thần sắc ra chiều lạnh nhạt. Cốc Chẩn vẫn cười: "Cô hoá ra chẳng muốn thấy bát đồ hợp nhất? Được thôi, vậy để ta huỷ cái tờ giấy này quách đi cho rồi!". Y đưa tay làm điệu bộ xé giấy.

Diêu Tình trải biết bao khó khăn gian khổ mới có được mật ngữ của bảy bức hoạ tượng, chỉ thiếu có mỗi phần bí ngữ của Thiên Bộ! Cô lập tức không kiên trì được nữa, vội vội vàng vàng kêu lên: "Chậm đã". Cốc Chẩn bèn dừng tay lại, hì hì cười, bảo: "Đại mỹ nhân quả nhiên cũng phải nhận thua!"

Lần nào đấu tri cùng gã, Diêu Tình cũng đều bị lạc hạ phong, cô hổn hển, cất giọng lành lạnh hỏi: "Bộ ngươi thật tình muốn ta viết đủ cả bẩy bí ngữ kia lên giấy cho ngươi à?" Cốc Chẩn trả lời: "Đúng thế! Đúng là thế!". Diêu Tình hỏi: "Ngươi muốn mậu dịch, lấy một đổi bẩy, thật bất công quá lắm!". Cốc Chẩn vẫn cười: "Vụ này không tính toán kiểu đó được! Cô chính là đem đổi bẩy lấy tám, lời được một, mà chẳng hề mất vốn!"

Diêu Tình hận y đến toàn thân phát run, thầm nghĩ, bẩy bộ bí ngữ đó, mình đã phải vào sinh ra tử, tốn không biết bao nhiêu tâm cơ, bây giờ đến nước này, lại bị Cốc Chẩn không khó khăn gì mà đọat được, chiếm hết tất cả mọi tiện nghi. Nhưng, bát đồ hợp nhất, thiếu một là không xong! Diêu Tình dẫu hận gã đến đâu đi nữa, cô đang lép vế, chỉ có một đường duy nhất như Cốc Chẩn đã nói, cô đem bẩy đổi lấy tám, đúng là một nước cờ cao!

Suy đi nghĩ lại xong, Diêu Tình bặm môi, giọng quả quyết: "Thôi được, chịu cho xú hồ li nhà ngươi đắc thế phen này." Cô nói dứt lời, ngước mắt nhìn Ôn Đại, chỉ thấy bà sắc mặt thâm trầm, đôi mày thưa thớt màu hoàng kim khẽ nhướng lên, vầng trán bà nhíu lại, hiện ra vài nếp nhăn nho nhỏ, trong lòng Diêu Tình chợt thấy nặng trĩu, hơi thở ách lại, cổ họng cô nghẽn tiếng.

Ánh mắt Cốc Chẩn vụt loé sáng, gã cười cười, hỏi: "Địa Mẫu nương nương có điều gì khiến bà lo lắng quá thế? " Ôn Đại nhạt giọng, bảo: "Cậu người Đông Đảo, chúng ta Tây Thành, tám bức hoạ tượng vốn là bí mật trọng đại của Tây Thành, để lọt vào mắt cậu, ta thấy không ổn!". Cốc Chẩn hỏi lại: "Vậy cái lão Vạn Quy Tàng đó, bà rốt cuộc có thấy hắn là kẻ thù của tôi hay không?". Ôn Đại gật đầu, nói: "Ta có thấy vậy". Cốc Chẩn đạo: "Lão ta có mang cừu hận gì với Địa Mẫu nương nương không?". Ôn Đại trầm ngâm, rồi nói: "Bữa đó, ta cũng có góp phần vào cuộc vây công, đúng là có oán cừu!"

"Vậy đúng quá rồi!" Cốc Chẩn nói: "Tất cả chúng ta cùng chung một kẻ thù, lẽ ra phải đồng tâm hiệp lực, sao lại còn đi phân biệt những gì là đông tây, là nam bắc?". Ôn Đại bảo: "Cái lý đó tuy không sai, thế nhưng..", nói đến đấy, trong lòng bà rối loạn, bà bèn đưa mắt nhìn vào Tiên Thái Nô. Ông Tiên Thái Nô hiểu bà nghĩ gì, ngán ngẩm: "Điều vị Cốc thiếu chủ đây nói hoàn toàn có lý, đối đầu cái tình hình phi thường hiện nay, mà cứ đi câu nệ vào điều lệ cũ rích, chính là tự trói tay trói chân chờ chết!"

Ôn Đại thở dài sườn sượt, đưa tay giải khai huyệt đạo cho Diêu Tình. Cốc Chẩn sớm đã dự liệu giấy bút, Diêu Tình tay chân được cử động thoải mái xong, bèn ngồi xuống chép các bí ngữ ra giấy, vừa viết cô vừa nghĩ: "Mình cứ viết chệch đi một vài chữ, xú hồ li có gom được cả tám, cũng không thể giải mã những bí mật trong đó, rồi lúc mình lấy được bí ngữ của Thiên bộ, tương lai...", cô đang nghĩ đến đấy, chợt nghe Cốc Chẩn cười cười, bảo cô: "Đại mỹ nhân, đừng có viết sai đi đấy! Nếu dựa theo những cái cô viết, ta không giải được bí mật cuả cả tám bộ hợp nhất, cô cũng đừng hòng ghé mắt vào phần bí ngữ của Thiên bộ đâu đấy!" Diêu Tình vụt xốn xang trong lòng, cô nổi giận: "Xú hồ li, ngươi tính nuốt lời à?"

Cốc Chẩn đáp: "Cô viết đúng nguyên văn, ta sẽ giữ y lời hứa... Cô mà không thành thực, hà hà..." Diêu Tình hiểu hắn muốn nói gì, trong lòng bất đắc dĩ phải vứt bỏ gian ý vừa rồi, chép ra đích xác toàn bộ các bí ngữ!

Cốc Chẩn đón tờ giấy chép các bí ngữ, bước tránh qua người Diêu Tình, đến một góc sảnh đường, gọi: "Địa Mẫu nương nương, kính thỉnh bà lại đây cùng xem." Ôn Đại không có cách gì khác, phải bước đến xem bí ngữ, chỉ thấy trên tờ giấy mà hai tay Cốc Chẩn đang căng ra, giữa nền giấy vàng, một giòng viết bằng mực: "Hữu bất hài giả ngô kích chi." Bên dưới giòng đó, có một dấu ấn vuông vức khắc hình chữ "HÀI".

Ôn Đại từng trông thấy hoạ tượng của tổ sư, vừa nhìn qua, đã thấy đó là phần giấy bị cắt rời ra khỏi hoạ tượng, bên cạnh giòng chữ, mờ mờ nét chữ nhàn nhạt như vệt nước, đọc từng chữ, ghép lại thành một câu tám chữ: "Tang chi xỉ nan, Thiên táng từ tại". Ôn Đại giật mình, thốt: "Hoá ra người của Thiên Bộ đã sớm phát hiện câu bí ngữ tổ sư ghi vào hoạ tượng, đã cố ý cắt bỏ hai đầu trục quyển, đem giấu mảnh giấy vào bên trong cây trâm cài tóc!"

Nhìn hai người từ xa, Diêu Tình không thấy được giòng chữ trên tờ giấy, nhưng khi nghe câu nói của Ôn Đại, cô chợt hiểu rõ ngọn ngành. "Hèn chi, mình đã thi thố đủ mọi cách, mà vẫn không tìm ra bức hoạ tượng của Thiên Bộ, tại mình cứ đinh ninh rằng nó cũng giống như mấy bức kia, toàn là được cuộn vào giữa hai đầu trục. Đâu có ngờ, Thiên Bộ sớm đã phát hiện cách làm nổi bí ngữ, rồi cắt rời giấy ra khỏi quyển trục, cuộn cho nhỏ lại, đem giấu vào bên trong cây ngọc trâm!"

Cốc Chẩn đọc những bí ngữ Diêu Tình chép trên tờ giấy, nghiên cứu cẩn thận một lúc, rồi hỏi: "Địa Mẫu nương nương, tám câu bí ngữ này, nhất định phải được viết theo một thứ tự nào đó?". Ôn Đại đáp: "Chắc là sắp theo thứ tự của tám bộ Tây Thành". Cốc Chẩn lại hỏi: "Tám bộ Tây Thành, có phải dựa vào Tiên Thiên bát quái?". Ôn Đại gật đầu: "Đúng thế."

Cốc Chẩn lập tức đọc: "Tiên Thiên bát quái, Thiên nhất, Trạch nhị, Hỏa tam, Lôi tứ, Phong ngũ, Thủy lục, Sơn thất, Địa bát."

Cốc Chẩn dựa theo thứ tự Tiên Thiên bát quái, đem các câu bí ngữ vừa được sao chép lên giấy ghép lại, thì được:

"Tang chi xỉ nan, thiên táng từ tại,

Đại hạ bạch nhi, chỉ lịch châu sở,

Chi thượng trường bạc, đông quý ác huyệt,

Hoàn điên hữu phỉ, bính nhật tự chu,

Chu bạch hưởng chất, ngâm tích chi căn,

Noãn hữu như sơn, cách xuân san kỳ,

Dĩ tinh dã tuyết, thụ giai qua ốc,

Trì cộng hòa nhược, ủng hạ vu bạch."

Cốc Chẩn, Ôn Đại đọc đi đọc lại, rồi trầm ngâm thật lâu, vẫn chẳng tìm thấy cái ảo diệu bên trong. Từ xa nhìn lại, bụng Diêu Tình thắc thỏm, cô cố ngỏng cổ cho dài ra, tìm cách xem cho rõ! Chợt thấy Cốc Chẩn ngoảnh lại cười với cô: "Đại mỹ nhân, sao tự dưng lúc này cô có vẻ thật thà, hiền ngoan quá nhỉ? Ta không gọi cô đến đọc, cô cũng thực tình không tìm đủ mọi cách để xem cho bằng được!"

Diêu Tình mừng rỡ, miệng vẫn giấm giẳn: "Đều tại vì có mặt sư phụ ta ở đây, nếu không, ta muốn xem thì cứ xem, chẳng cần ngươi cho phép hay không!". Cô rảo bước đến gần, đọc qua đầu đuôi xong, cô cũng chẳng tìm thấy mấu chốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.