Thương Hải

Chương 51-2: Trùng phùng (2)



Ngải Y Ti liếc mắt nhìn qua, nhoẻn miệng cười, bất chợt ả đưa tay, mò tìm trong đầu tóc của gã một lúc, moi ra một mẩu dây kim loại màu vàng, hì hì bảo:

- Ngươi vẫn cứ hay giấu mẩu dây này trong tóc, bây giờ không có nó nữa, ngươi muốn mở khoá, chắc khó lắm đây!

Cốc Chẩn không khỏi cười nhăn nhó, gã theo học đạo cùng một cửa với Ngải Y Ti, hai người rành biết nhau quá rồi, ả đang lúc tay trên, sẽ chẳng để cho đối phương bất cứ cơ hội nhỏ nhặt nào.

Ngải Y Ti cho đem Cốc Chẩn về hạm thuyền, ả vào ngồi xuống giữa phòng, cười hỏi Cốc Chẩn:

- Cốc tiểu cẩu, giờ lại trở về chốn cũ, cảm tưởng ngươi ra sao?

Cốc Chẩn đáp:

- Đúng là ổ vàng, ổ bạc, xem ra chẳng bằng được cái ổ chó của bọn ngươi!

Ngải Y Ti thoáng sa sầm nét mặt, nạt:

- Chết đến nơi rồi mà còn khua môi múa mép! Bay đâu, vả vào miệng nó năm mươi cái cho ta!

Một tên tráng hán ứng tiếng nhân lệnh, vung tay lên, sắp vả vào gã.

Ngải Y Ti vụt quát to:

- Gượm đã!

Ả đưa mắt nhìn chằm chặp vào Cốc Chẩn một hồi, thấy gã vẫn cười cười, không chút sợ sệt, ả cũng không khỏi không nể phục cái gan góc đó của gã, bèn bảo:

- Cốc tiểu cẩu, mấy bữa rồi, ta lạc vào tay ngươi, chẳng hề bị ngươi ngược đãi, bây giờ, nếu ta sai người vả ngươi, chẳng hoá ra ta là tuồng kém độ lượng hay sao!

Cốc Chẩn cười, đáp:

- Câu đó nghe được!

Ngải Y Ti cười nhẹ:

- Thôi được, tiện thể, hai ta đánh cuộc chơi một trận, ngươi nghĩ sao?

Cốc Chẩn hỏi:

- Đánh cuộc như thế nào?

Ngải Y Ti đáp:

- Cách thức sẽ do ta quyết định, tạm thời khoan nói đến. Nếu ngươi thắng, ta sẽ lập tức thả ngươi và Diệu Diệu cô nương. Nhược bằng ta thắng, hừm... từ giờ trở đi, ngươi phải nhất nhất tuân theo lệnh ta. Cốc Chẩn, ngươi có dám đánh cuộc không?

Cốc Chẩn vui vẻ bảo:

- Quả nhiên là có độ lượng tốt! Được, ta đồng ý đánh cuộc.

Ngải Y Ti hừ lạnh một tiếng, ra lệnh:

- Đem hắn ra đàng sau, chờ ta thu xếp!

Ban lệnh xong, ả và một vài Hồ nữ khác đã thướt tha đi ra ngoài, một lúc sau, một Hồ nữ trở lại trước cửa phòng, rỉ tai đôi câu với một tên tráng hán. Lũ tráng hán đưa Cốc Chẩn ra đàng sau, ở đấy cũng có một gian phòng giống mấy gian phòng kia, trang hoàng xa hoa tráng lệ, giữa phòng kê một cái giường lớn, chăn nệm tinh tươm, màu như màu mây lúc ráng chiều. bốn cây cọc giường đen thui, chắc đúc bằng sắt. Bốn gã Hồ nhân đặt Cốc Chẩn lên giường, khoá dính tay chân vào bốn cọc giường. Cốc Chẩn hiếu kì, hỏi:

- Làm gì thế này?

Mấy tráng hán không trả lời, cúi đầu, rút lui khỏi phòng. Rồi nghe có tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến đến. Trông ra, thấy Ngải Y Ti dẫn hai ả Tố Quyên, sắc mặt hững hờ, mái tóc ba cô bồng bềnh như mây, buông xõa ngang vai, trên người khoác lụa mỏng, lồ lộ da thịt mềm mại trắng ngần như sữa, đường nét thân hình ẩn ẩn hiện hiện, không khỏi làm người ta cực kỳ động tâm.

Trên tay Quyên nữ là một cái khay ngọc dương chi, trên có một cái cốc tạc bằng sừng tê giác, Tố nữ đưa tay hạ màn cửa sổ xuống, căn phòng tối mờ mờ hẳn lại, cái cốc sừng tê giác loa loá sáng, lấp lánh một mầu xanh xanh.

Khi cái cốc được đưa đến trước mặt Cốc Chẩn, gã thấy bên trong sắc rượu đỏ như máu, bốc mùi men rượu thoang thoảng. Cốc Chẩn vui vẻ ngâm:

- Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi,

Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi.

Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu,

Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi? (Lương Châu từ - thơ Vương Hàn)

Rượu ngon, cốc đẹp... Ngải Y Ti, ngươi định cùng ta thi uống rượu chăng? Ha ha.... đúng là ngươi tự đi tìm khổ vào thân rồi!

Ngải Y Ti mủm mỉm cười mơn,

- Cốc gia uống ngàn chén chẳng say, ta đây nào dám vuốt râu hùm!

Cốc Chẩn thấy ả thay đổi phong thái, thần ý dịu dàng, giọng nói lả lơi, thật khác xa tính cách thường thấy trước giờ nơi ả, gã chẳng khỏi nảy sinh ngờ vực, "Tiểu nha đầu này bình nhật hung ha hung hăng, sao bây giờ ra vẻ phong tình làm vậy?" Gã nghĩ đến đấy, chẳng ngăn được thắc mắc, vui vẻ hỏi:

- Ngải Y Ti, sao ngươi bỗng dưng từ cọp cái biến thành mèo vậy kià? Tốp tốp lại đi, kẻo gia gia ta nuốt không trôi được đâu á!

Ngải Y Ti cười, hỏi:

- Ngươi nuốt không trôi, vậy có uống rượu hay không?

Cốc Chẩn đáp:

- Tửu là thức dùng của thánh nhân, nhất định là uống rồi.

Ngải Y Ti nâng cốc lên, cười cười, bảo:

- Vậy ngươi uống cạn cốc rượu bồ đào (bồ đào: nho. Bồ đào tửu: rượu vang) này đi, rồi mình sẽ tiếp tục bàn chuyện đánh cuộc!

Cốc Chẩn đoan chắc trong rượu ắt có điều cổ quái, hiện tình như vầy, gã còn có cách nào khác! Gã cười cười, đón cái cốc, uống cạn.

Ngải Y Ti vui vẻ hỏi:

- Ngươi uống coi ngon lành dữ, bộ không sợ sao?

Cốc Chẩn đáp:

- Sợ nỗi gì? Chẳng lẽ trong rượu có bỏ chất độc làm thủng ruột gan sao?

Ngải Y Ti cùng hai ả Quyên, Tố đưa mắt nhìn nhau, rồi tủm tỉm cười:

- Trong rượu đó, chẳng có độc làm thủng ruột gan đâu, chỉ có pha "Xuân dược Tiêu hồn" thôi!

Câu nói đó như đất bằng nổi sấm động, khiến Cốc Chẩn ánh mắt sững sờ, rồi sau đó, lập tức thấy từ bụng dưới xông lên một luồng nhiệt khí, khắp cả mình mẩy phát nóng bừng bừng.

- Cái tư vị đó thế nào? - Ngải Y Ti hì hì, hỏi - Xuân dược đó có tên "Ái Thần chi lệ" (Châu lệ của thần Ái tình), cực kỳ bá đạo, nếu không có nữ tử nào chịu hỉến dâng, sẽ không sao chịu nổi đâu, chết có khi sướng hơn!

Ả nói xong, cúi mặt xuống, chót mũi ả gần chạm vào mũi Cốc Chẩn, hai bên ngửi hơi thở của nhau, nghe rõ nhịp tim đập cuả đối phương.

Cốc Chẩn thân mình mỗi lúc một nóng lên, thấy ngứa ngáy từ trong xương ngứa ra, cảm giác đó truyền đi toàn thân, làm gã muốn phát cuồng.

Bên tai nghe tiếng Ngải Y Ti như xa như gần, đầy dụ hoặc mê ly, cảm giác tựa như giấc xuân buổi trưa,

- Ngươi hết lòng yêu thương Diệu Diệu cô nương, chẳng thèm để con gái khắp thiên hạ vào trong mắt, phải không? Hay lắm a! Vậy cuộc đánh cá bữa nay là như vầy: 'Lấy ước hẹn là ba thời thần, nếu ngươi chống cự được cái "Ái Thần chi lệ" đó, không làm chuyện bậy bạ, ta sẽ thả cả hai người nhà ngươi ra, nếu không, ngươi là thuộc về ta!'

Nói xong, ả đưa ngón tay ngọc ngà vuốt qua nơi vùng ngực, bụng của Cốc Chẩn, như ngón tay người ta gảy đàn cầm đàn sắt, nhè nhẹ, nhột nhột. Dục hoả trong Cốc Chẩn tăng lên mạnh mẽ, dường như muốn thiêu cháy cả thịt da, muốn bùng nổ ra ngoài, cổ họng nóng khô nóng khốc, ngứa ngáy hết chịu nổi, khắp mình mẩy trải qua một biến chuyển cực lớn.

Cốc Chẩn vừa giận dữ, vừa hoảng hốt, gã thét to, vùng mạnh cái đầu nhắm đập vào mặt Ngải Y Ti. Ngải Y Ti sẽ né tránh, cười khúc khích:

- Cốc Chẩn, ngươi đừng có làm loạn vậy. Cái món đó, ngay cả ngựa cũng không chịu nổi! Nhìn đây này, bên cạnh giường có một cái vòng ngọc, khi nao ngươi không chịu đựng nổi được nữa, hãy nắm lấy nó, giật mạnh một cái, là sẽ giải thoát được bao khổ ải, lại còn được sướng lên cao chín tầng mây, hưởng thụ trọn xuân sắc nhân gian, làm một nam tử thống khoái nhất mực.

Cốc Chẩn thét lên giận dữ:

- Ngươi... ngươi cút đi!

Ngải Y Ti hì hì:

- Giờ ngươi hận ta, nhưng sau đó lại sẽ nhớ đến ta suốt đời không thôi!

Rồi cất tiếng cười rộn rã, ả dẫn hai nàng Tố, Quyên thướt tha, nhẹ bước rời phòng. Nhìn bóng dáng yểu điệu đàng sau ba nàng, bất chợt bao nhiêu giận dữ tan biến sạch, gã nổi lòng hươu dạ vượn, dâm niệm cứ dâng lên. Cốc Chẩn hết chịu nổi, gã không khỏi cất tiếng la thật lớn, khi lọt vào tai, hốt nhiên nghe ra hai tiếng "Diệu Diệu".

Cốc Chẩn nghe thấy, lập tức tỉnh lại, gã cố gắng đè nén dục niệm, ngưng thần chống lại dục hỏa, đâu dè dược lực cực kỳ bá đạo, phút chốc, lửa lòng lại cuồn cuộn trào lên. Gã quay đầu nhìn, bên cạnh giường thấy một cái vòng ngọc dương chi ngay tầm tay, xa hơn một chút là một cái chuông bạc nhỏ. Chỉ cần ngón tay Cốc Chẩn kéo nhẹ vào cái vòng ngọc, chuông bạc sẽ ngân lên thành tiếng, thể nào Ngải Y Ti cũng sẽ lập tức nghe. Những hấp dẫn đó, có nam tử nào trên đời này chống cự lại được, huống hồ Cốc Chẩn đang bị dục hỏa thiêu đốt cơ thể, thần trí gã mê loạn, gã bất tri bất giác đưa tay nắm lấy cái vòng ngọc.

Ngọc hoàn vừa chạm tay, chất ngọc lành lạnh, một sợi tơ mỏng mảnh man mát xuyên vào da lòng bàn tay. Thần trí Cốc Chẩn vụt sáng suốt, một chuyện quá khứ chợt hiện nhanh như chớp lên trong đầu. Tiết đông chí năm đó, trời rét, nước buốt, cây cối tiêu sơ, gã đã cùng Thi Diệu Diệu đi dọc bờ biển ngắm cảnh, biển xanh như gấm, từng đám mây mang hình ngư, long bềnh bồng trên cao, bọt sóng biển hiện màu ngũ sắc trong nắng, bầu trời mênh mông cao vút, thoáng một cánh chim hồng trên cao lồng lộng nhìn xuống, vạn vật thế gian như những hạt cát. Một đôi nam nữ trong khoảng trời biển bao la đó, thấy nhỏ bé biết bao. Thi Diệu Diệu vừa trải qua một cơn bệnh phong hàn khá dài, cơn bệnh lâu ngày vừa dứt, nàng choàng một áo lông bạch điêu, đầu đội một mũ lông ngân hồ, gò má trắng nhạt, toàn thân trùm áo ngân điêu, chỉ thấy mi, tròng mắt đen lay láy, long lanh, hữu thần.

Cốc Chẩn tay nắm chặt tay nàng, trong hồi ức, đấy là lần đầu gã cảm giác, có lẽ vì tiết trọng đông, và có lẽ vì nàng vừa khỏi bệnh, bàn tay nữ tử đó sao lành lạnh, man mát, lại mềm mại. Lúc bấy giờ, Cốc Chẩn miệng mồm cười giỡn, bảo nắm vào nó, sao thấy giống như nắm vào thân hình cuả một con rắn. Thi Diệu Diệu vung tay đánh gã, gã bèn chữa lại, bảo nó giống một con bạch xà, tu luyện đã thành tinh, chỉ chăm chăm đi dụ dỗ ta.

Thi Diệu Diệu phì một bãi nước bọt, bảo, ngươi tưởng nói thế là hay lắm sao? Ai thèm đi dụ dỗ ngươi?

Cốc Chẩn cười hì hì, thôi thì là ta dụ dỗ ngươi cũng được, sau này Pháp Hải hòa thượng đến đây trừ yêu, ta sẽ để cho ông ấy bắt ta, đem chèn ta vào dưới tầng bảo tháp, để cho ngươi khóc hết nước mắt, chết thôi!

Khoé mắt Thi Diệu Diệu hốt nhiên hồng lên, chèn ngươi như vậy hãy còn chưa chết, tốt nhất đem giam xuống dưới mười tám tầng địa ngục, cho ngươi hết đường thoát thân!

Cốc Chẩn nói, mười tám tầng nhiều quá, xử tội vậy, chín tầng là vừa phải!

Thi Diệu Diệu xì:

- Hèn chi ngươi toát xú khí mùi hơi đồng ra đầy mình, chuyện đó mà cũng đem đi mà cả được hay sao? Thôi được rồi, bữa nay ngươi đã chịu khó cùng ta đi tản bộ, từ chín tầng, đem trả giá xuống còn một tầng, cũng không thấy da mặt dầy lắm đâu!

Cốc Chẩn cười ầm, tay nắm chặt vào tay nàng hơn nữa. Sóng vỗ rì rầm, hải âu kêu quàng quạc, gió mùa đông lạnh ngắt thổi vào mấyđám cỏ nghe rì rào, nàng khe khẽ run, dù tay nàng mát lạnh, nhưng Cốc Chẩn có cảm giác kỳ lạ, lòng nàng sao nóng ấm sủi sục.

Khuôn mặt trắng bệch xinh đẹp đó ẩn, hiện trong óc Cốc Chẩn, như đá tảng dựng trong dòng suối trong vắt, làm tươi mát tâm can, như đá băng tinh khiết, giội tắt lửa dục, như một chiếc mảng giữa biển dục mênh mông, gã chỉ cần bám chặt vào nó, sẽ không bị chìm đắm xuống. Gã tận lực tập trung nhớ về thời khắc sống bên cạnh Thi Diệu Diệu ngày đó, mỗi điểm, mỗi sự việc, không bỏ sót chút nào. Cho tới giờ, gã cứ tưởng ái và dục là không phân biệt, đến lúc này, gã mới nhận ra rằng chúng không đồng nhất, dục là sự mong muốn thèm khát của bản thân, ái là cảm giác thuần tuý tự cõi tâm linh, phần trước là dục, làm lắng đọng những cặn bã, phần sau ái, khi cặn bã đã gạn sạch trơn, hệt như đem hâm một hảo tửu, làm nồng ấm lên, làm hương rượu nức lên, sẽ thật khoái khẩu vào một ngày mùa đông u ám.

Ý niệm về tình dục đó dần dần cao lên, như sóng triều, chấn động cả tâm và trí, thịt da Cốc Chẩn biến sang toàn màu hồng, như da thịt trẻ sơ sinh, mồ hôi đổ dầm dề đầy mình, chăn nệm giải giường đã thấm ướt, trũng hẳn xuống. Nhãn thần gã chợt mờ đi, như sương đêm giá lạnh, vụt gặp ánh nắng mai, tan đi một phần, thân hình gã co quắp, chiếc vòng ngọc trong tay từ từ lơi, tuột ra ngoài.

Gã hầu như kiệt sức, lần đầu trong đời, chưa khi nào gã thấy mỏi mệt đến thế, đừng nói giật mạnh chiếc vòng ngọc, đến cựa quậy một ngón tay cũng không thể! Độc chất trong người vẫn hoành hành mãnh liệt như cũ, đến mức như không những thiêu đốt gã, mà còn muốn cơ thể gã tiêu tán thành tro than. Rồi đột ngột, đầu óc gã mê man, tim đập loạn xạ, gã ngất xỉu đi.

Trong hôn mê, cái thân ảnh trắng bệch đó cứ như ẩn như hiện, hình ảnh xinh đẹp đó cứ vây quanh, có ánh sáng ngũ sắc chập chờn bao bọc, cứ trùm lấp lên nhau, linh động, như mầm non mọc ra trên cây, nở hàm tiếu ra hoa, áng nắng ban mai còn chưa chiếu rọi, đã lộ diện cảm giác như trẻ sơ sinh mới chào đời, cảm giác cực kỳ huyền diệu. Luồng ánh sáng ngũ sắc đó xoay một vòng, nhiệt trong người giảm đi một ít, kèm theo một tia cảm giác giải thoát dễ chịu, dần dần, nhiệt hoả trong tâm tiêu tán, cơ thể nguội dần, đầu ốc bình lặng, tỉ như hồ sâu thẳm nước, những gợn sóng bên trên dần dần thôi khuấy động. Đúng vào lúc đó, gã chợt nghe tiếng chuông reo vang, Cốc Chẩn chợt kinh hãi, gã đang từ trạng thái hôn mê, vụt tỉnh táo hẳn trở lại.

Đập vào mắt là một bàn tay thanh thoát, đang nắm chặt chiếc vòng ngọc, chiếc vòng lẫn vào màu da bàn tay, không phân được đâu là vòng, đâu là tay. Thân mình Cốc Chẩn èo uột, nhưng gã dần dần lấy lại cảm giác, dần dà hiểu rõ ra, mắt nhìn kỹ lại, thấy chủ nhân bàn tay đó đích thực Ngải Y Ti. Thần tình nàng cực kỳ quái lạ, đang cười cười, nhưng lại là một nụ cười sầu khổ. Cốc Chẩn bất giác thở ra một hơi dài, kẻ kéo khua động cái chuông bạc, chẳng phải gã. Ngải Y Ti nhìn chằm chằm vào mặt gã, im lặng thật lâu, mi mày thể hiện nét bi thảm.

Cả hai lặng lẽ nhìn nhau thật lâu, ánh mắt Ngải Y Ti khẽ loé sáng, cho thấy một sự chẳng cam tâm, một lúc thật lâu sau, ả mới hỏi gã:

- Ta thật muốn biết, ngươi nhờ đâu mà có thể kháng cự "Ái Thần chi lệ"? Rõ ràng có đôi lúc ngươi gần như ngã quỵ, nhờ đâu... nhờ đâu, ngươi lại đã có thể chịu đựng được?

Cốc Chẩn mang nét cười cười:

Ngươi sẽ chẳng bao giờ hiểu được đâu, Tình yêu là cho nhau. Ngươi suốt đời chỉ suy tính, tìm cách chiếm đoạt! Chiếm đoạt rất dễ, nhưng yêu người và được người yêu thì khó vô cùng. Một khi yêu rồi, trên đời này không có gì thắng được nó, xá gì cái xuân dược khơi khơi này!

Ngải Y Ti hỏi:

- Nói như vậy, ngươi đã có thể chịu đựng được, toàn là trông vào chỗ trong tim ngươi có nàng?

Cốc Chẩn đáp:

- Đúng vậy, ta nguyện làm tất cả vì nàng, ta là không thèm động đến một ngón tay làm giúp ngươi một chút cỏn con nào!.

Ngải Y Ti mặt lộ nét giận dữ, nhưng rất nhanh, nó biến đi, ánh mắt tràn đầy sự bất lực, ả trầm ngâm một lúc lâu, rồi khẽ vỗ tay, hai nàng Quyên, Tố bước đến trước một cái tủ bằng gỗ đàn dựng đối diện cái giường, mở cửa tủ ra, bên trong có một nữ tử, áo ngân sam che mặt, miệng bị giẻ bịt chặt, nhưng đôi mắt có ẩn hiện giọt lệ, khuôn mặt thanh tú rân rấn nước mắt.

- Diệu Diệu

Cốc Chẩn thất kinh la lớn, khi nhìn kỹ lại, gã thấy trên cánh cửa có trổ hai lỗ hổng, từ bên trong tủ nhìn qua, có thể quan sát tất cả những gì xảy ra trên giường. Cốc Chẩn cảm giác mồ hôi lạnh đổ ròng ròng toàn thân, thầm chửi mắng Ngải Y Ti ác độc, nghĩ đến vừa rồi, nếu ý chí hèn kém, không chịu đựng nổi, mà đưa tay khuấy động cái chuông, chuyện gì xảy ra sau đó thực khó kham được! Càng nghĩ, Cốc Chẩn càng run sợ, đến độ toàn thân phát rét, đổ mồ hôi lạnh ngắt!

- Cốc Chẩn, ngươi đã thắng!

Ngải Y Ti thở ra một hơi dài, nét mặt thê thảm, ả vỗ nhẹ tay một cái, hai gã tráng hán tiến đến, mở trói cho Cốc Chẩn khỏi các cọc giường, đưa hắn đứng xuống đất. rồi tháo hết khoá trên dây xích sắt ra cho gã.

Cốc Chẩn bực tức:

- Ngải Y Ti, ngươi lại tính bỏ chạy, trốn nợ nữa sao?

Ngải Y Ti không trả lời, từ từ đi ra khỏi phòng. Cốc Chẩn và Thi Diệu Diệu bị áp giải đưa đi sau. Tàu đã ra đến ngoài khơi từ lâu, bốn phía biển cả mênh mông xanh biếc, khói sóng miên man. Ngải Y Ti gót sen nhẹ nhàng, đến đứng trên boong, đón làn gió biển, làn tóc hoàng kim tung bay dật dờ, loáng loáng sáng dưới nắng. Lúc này, thật chẳng ai hiểu được tâm tư ả đang nghĩ gì. Cốc Chẩn cũng chẳng khác mấy, trong đầu gã bất giác rộ nỗi lo ngại, nhưng gã chẳng dám cựa quậy, ánh mắt xoay chuyển, rồi nhìn về Thi Diệu Diệu. Cùng lúc, Thi Diệu Diệu quay đầu nhìn gã, miệng cô tuy không nói, nét mừng vui nở rộ nơi cuối mắt.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, không nói một câu, nhưng dường như họ đã trao đổi với nhau thiên ngôn vạn ngữ, ở cách nhau vài trượng, đôi con tim dường như gắn bó vào chung một chỗ. Cốc Chẩn vui sướng quá đỗi, gã gần như muốn nổ tung!

Đất trời nối vào nhau, hoàng hôn dần xuống, ráng chiều nhiều màu tím, đỏ, vàng... lộng lẫy dị thường.

Ngải Y Ti khẽ thở ra, nhỏ giọng hỏi:

- Tiểu thuyền đã chuẩn bị xong chưa?

Một gã tráng hán cất tiếng thưa:

- Dạ xong rồi!

Ngải Y Ti ngoảnh nhìn Cốc Chẩn, rồi chăm chú nhìn Thi Diệu Diệu một hồi, nói:

- Ta đã hứa lời, và bây giờ ta giữ lời. Cốc Chẩn ngươi đã qua được cửa ải "Ái Thần chi lệ", vậy ta sẽ thả hai người. Nhưng thả người cũng có nhiều phương thức, ngươi và ta là thù địch, không phải bằng hữu, có thả ngươi, cũng chẳng thể quá dễ dàng. Nếu không, rủi mai mốt sư phụ hay được, sẽ trách phạt ta.

Nói xong, ả đi đến be tầu, chỉ vào một chiếc tiểu đĩnh dùng cấp cứu, nói:

- Trên thuyền này, có thức ăn và nước uống đủ cho hai ngày. Sau hai ngày đó, hai người sống hay chết, còn phải trông vào ý trời!

Rồi đưa tay ra hiệu, bảo nô tì đặt Cốc, Thi hai người vào chiếc tiểu đĩnh, rồi cho hạ thuỷ tiểu đĩnh, cắt đứt dây thừng buộc nó vào tầu, trên sóng nước lăn tăn, chiếc thuyền nhỏ dần trôi ra xa.

Ngải Y Ti mắt dõi trông hai người, miệng thoáng một nụ cười buồn, trầm trầm nói:

- Còn mong có ngày gặp lại!

Thanh âm thật nhỏ, ngoài ả ra, hầu như không ai khác nghe được. Ả thong thả phất nhẹ tay áo, hàng trăm mái dầm của Ma Long hạm đồng loạt khởi động, khuấy vào mặt biển, tiến nhanh về phương trời xa thẳm.

Tay chân Cốc Chẩn dù bị xich sắt trói buộc, nhưng gã vất vả một lúc, ghé sát vào thân mình mềm mại của Thi Diệu Diệu, cũng đã cởi được dây trói đôi tay của nàng.

Thi Diệu Diệu vừa được tự do, nàng đưa tay gỡ bỏ khăn bịt miệng, kêu lên:

- Cốc Chẩn...

Vừa kêu thất thanh xong được hai chữ đó, nước mắt nàng đã đổ xuống ròng ròng.

Cốc Chẩn cười hì hì, dỗ:

- Xoạ Ngư nhi, sao lại khóc? Hai ta trải bao hiểm nguy, giờ được trùng phùng, lẽ ra phải ăn mừng thật to mới phải chứ?

Thi Diệu Diệu nghe khuyên, bao nhiêu buồn phiền tan biến, nàng cười rộ lên, nói:

- Đúng thế! Ăn mừng to là đúng quá rồi!

Nàng nói xong, chăm chú nhìn Cốc Chẩn một lúc lâu, chợt đưa hai tay lên ôm mặt, khóc òa. Cốc Chẩn bất giác có phần hoảng hốt, vội hỏi:

- Xoạ Ngư nhi, Diệu Diệu cưng, sao khóc dữ vậy, có phải đã bị mụ bà nương ngoại tộc đó ức hiếp không?

Thi Diệu Diệu vò tay áo lên lau nước mắt, khẽ lắc đầu:

- Ả chỉ trói muội thôi, không có hạ độc thủ, muội... muội không còn mặt mũi nào thấy lại huynh nữa, muội hận muội dữ lắm, hận đến muốn chết đi cho rồi!

Cốc Chẩn khổ sở dỗ:

- Xoạ Ngư nhi, muội chết đi rồi, ta làm sao sống cho được?

Thi Diệu Diệu ngẩn ngẩn ngơ ngơ, lệ nóng lại trào ra đầy khoé mắt, nàng bất chợt ôm chầm vào Cốc Chẩn, khóc hu hu:

- Cốc Chẩn, huynh, huynh bây giờ càng tốt với muội, càng khiến cho muội thấy áy náy thêm. Muội nghi oan cho huynh, muội đã đánh huynh, mắng chửi huynh, có lúc còn muốn giết chết huynh, muội không hiểu tại sao muội lại hồ đồ đến thế! Mọi người đều có thể nghi ngờ huynh, nhưng vì sao muội lại cũng không chịu tin lời huynh? Huynh bị giam thiệt lâu dưới đáy cái địa lao ma quỷ đó, đã chịu không biết bao nhiêu đau khổ, khó khăn hết sức mới vượt ngục được, huynh đang tìm cách rửa oan khuất, là cái lúc khốn nạn khó khăn nhất, vậy mà muội đã chẳng giúp huynh thì chớ, lại còn luôn tìm cách chống đối huynh tại bất cứ nơi đâu! Sao muội lại có thể ngu đần dến thế, muội thiệt chỉ muốn chết đi cho rồi!

Cốc Chẩn lặng yên nghe nàng than khóc, để nàng sụt sùi một lúc, rồi cười cười, nói:

- Nếu muội không đần, sao đã có cái tên gọi là Xoạ Ngư nhi? Nếu muội chẳng làm cái đần như vậy, sao huynh yêu quý muội thế này được?

Thi Diệu Diệu thấy gã giở giọng đùa cợt, nàng nổi đóa, dẩu môi, ngoác miệng bảo:

- Cốc Chẩn, huynh muốn đánh, muốn mắng... sao cũng được, nhưng huynh đừng có mà chọc ghẹo muội!

Cốc Chẩn tủm tỉm:

- Diệu Diệu, những cái ta vừa nói đều là sự thực cả... Vào lúc đó, ta không có lấy một chút xíu bằng chứng, cớ sao, đối với ta, một kẻ trăm phần trăm xấu xa, lòng muội vẫn thương, vẫn ái ngại cho ta, vậy mà không ra tay bao che cho ta! Chẳng phải muội bị cực kỳ đau đớn trong lòng, có khi đau không kém ta bao nhiêu! Nếu không phải vậy, làm sao ta không nhìn ra một xoạ ngư nhân chính trực không tư túi của ta! Huống chi, nếu muội không có hình ảnh ta trong tim, muội tất đã chẳng giận dữ! Dưới trời này, có nữ nhân nào không muốn người trong mộng của mình là người trong sạch, là người đàng hoàng? Có nữ nhân nào muốn người trong mộng của mình là kẻ thái thậm tồi tệ?

Thi Diệu Diệu hai mắt dán vào gã, nàng tuy chẳng nói năng, nước mắt vẫn không ngừng ứa ra. Một lúc khá lâu, sau khi đã ổn định tâm thần, nàng hừ nhẹ một tiếng, hỏi:

- Ai là người trong mộng của ta?

Cốc Chẩn liền tiếp theo lời:

- Ta biết, gã đó họ Cốc, tên Chẩn, đại hiệu Tiếu Nhân.

Thi Diệu Diệu đỏ bừng đôi má, xì một tiếng:

- Còn có tên tục là "Gã mặt dầy", biệt hiệu "Đồ xấu xa gì đâu"!

Cốc Chẩn vẫn cứ hì hì, liếc nhìn Thi Diệu Diệu, định xán lại gần, nhưng đã bị nàng đẩy ra tức thì.

Thi Diệu Diệu nhìn ráng chiều đỏ thẫm, ngẩn ngơ một hồi, thật lâu sau mới than van:

- Cốc Chẩn, huynh càng tốt với muội, càng làm lòng muội áy náy... đến mắc nợ huynh suốt đời này thôi!

Cốc Chẩn cười đáp:

- Càng hay, chỉ cần đem cuộc đời đó gán nợ cho ta là xong!

Thi Diệu Diệu sựng sờ, lườm liếc Cốc Chẩn, thấy thần tình trên mặt gã, nàng chợt hiểu ra, đôi má ửng hồng, phun phì phì:

- Ngươi nói xàm gì vậy? Ở đâu... ở đâu, chỗ nào nóì ngươi là chủ nợ của ta?

Cốc Chẩn nói:

- Ta là dân buôn bán, cho vay kiếm lời, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa! Thôi được, hãy tạm trả đỡ cho chủ nợ chút đỉnh tiền lãi đã!

Nói xong, gã thò cổ ra, xuất kỳ bất ý, chu mồm đặt vào gò má trắng mịn của Thi Diệu Diệu một cái hôn, rồi định tiếp tục làm tới nữa.

Thi Diệu Diệu hốt hoảng, đưa tay ẩy gã một cái thật mạnh. Tay chân Cốc Chẩn đang bị trói dây xích sắt, suýt nữa gã té nhào xuống biển. Thi Diệu Diệu giật mình, kịp thời đưa tay chụp, kéo gã trở lại. Mặt nàng đỏ bừng, gắt lớn:

- Ê... ngươi mà còn làm loạn nữa, xem xem ta có khách khí với ngươi không?

Cốc Chẩn cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng, chỉ 'hừ' nhẹ một tiếng.

Thấy thần sắc gã, Thi Diệu Diệu nghĩ đến gã vì mình đã gánh chịu biết bao khổ sở, nàng mủi lòng, bền đổi hướng câu chuyện:

- Ngươi... ngươi đúng là đồ con khỉ, tay chân bị trói hết rồi mà còn cứ muốn trèo lên tuột xuống hoài!

Nói xong, nàng cầm vào dây xích, xoắn xoắn giật giật vài cái, rồi bất lực, chẳng làm gì được, nàng rầu rĩ, nói:

- Muội bị người ta phong tỏa nội lực, chẳng giúp gì được huynh hết!

Cốc Chẩn lấy làm lạ, hỏi:

- Ai đã phong tỏa nội lực của muội?

Thi Diệu Diệu ngẩn ngơ, ánh mắt thoáng nét sợ sệt, đáp:

- Chuyện đó dài lắm! Nhưng trước hết phải tìm cách mở khóa xíềng xích đã, rồi nói chuyện sau!

Cốc Chẩn bảo:

- Tiếc là mẩu dây kim ti đã bị mụ bà nương đó lấy mất!

Gã nhìn quanh, để ý đến cây ngân thoa cài trên mái tóc Thi Diệu Diệu, cười, nói:

- Diệu Diệu, muội cho ta mượn cây trâm của muội một lúc đi!

Thi Diệu Diệu gỡ trâm xuống, Cốc Chẩn đón lấy, nắm trong lòng bàn tay, vận sức bóp một cái, cây trâm đó đã biến dạng mảnh, dẹt đi.

Cốc Chẩn nắm nơi hai đầu trâm, kéo một cái, cây ngân trâm dài ra, thon nhỏ. Thi Diệu Diệu nhìn thấy, hết sức ngạc nhiên, nàng không biết Cốc Chẩn đã luyện được nội lực cao cường như vậy từ hồi nào! Rồi nàng thấy gã cầm cây ngân trâm giờ đã biến thành một mẩu dây kim loại, xoay tay ngoáy vào bên trong lỗ khóa, loay hoay một lúc, đã mở bung được ổ khóa.

Hai tay Cốc Chẩn rảnh rang, gã tiếp tục mở khóa nơi chân xong. cười cười, nói:

- Dựa vào mấy cái thứ đồ đồng nát này mà đòi giam hãm gia gia, cái ả phiên bà tử đó thiệt khi người quá đáng a!

Thi Diệu Diệu mừng rỡ, nhưng nàng dẩu môi, bảo:

- Làm gì mà khoái chí dữ vậy? Thắng mà không kiêu, đó mới là quân tử.

Cốc Chẩn cười, đáp:

- Hai chữ quân tử, năm năm qua ta không dám sờ vào, ta chỉ là một tên sắc quỷ thôi.

Nói xong, gã choàng tay qua ôm. Thi Diệu Diệu né sáng một bên, cười:

- Nếu ngươi là sắc quỷ, vừa rồi, cơ hội tốt hiếm có, sao đang không để vuột qua mất đi?

Cốc Chẩn đáp:

- Đúng thế thật, cơ hội quá sức tốt, giờ ta cũng thấy tiêng tiếc!

Thi Diệu Diệu trong lòng vụt nổi cơn ghen, hứ lạnh:

- Giờ thấy tiếc hả? Chiếc tàu lớn đó còn đi chưa xa, ngươi muốn đuổi theo vẫn còn kịp!

Cốc Chẩn hì hì, ôm nàng vào lòng, đưa tay vuốt mái tóc mượt mà, nhè nhẹ thở ra, nói:

- Diệu Diệu, muội còn chưa hiểu rõ lòng ta sao? Không ai thay thế được muội trong tim ta hết!

Quả tim Thi Diệu Diệu đập mạnh lên, nàng run rẩy từng chập, cảm thấycơ thể Cốc Chẩn hết sức ôn nhu, gây rung động đến từng sớ thịt trong người nàng, cho đến khi mỗi chân lông, sợi tóc đều như muốn tan chảy đi, nàng cảm giác được thương yêu, được tình lang như vậy để trao thân gởi phận, nàng còn mong muốn gì hơn nữa? Nàng bất giác nhắm nghiền đôi mắt, suối lệ tuôn trào đến đẫm ướt y phục.

Trên con thuyền, hai người say men tình yêu, cảm giác kiếp sống đầy đủ, họ có phải chết ngay lúc này, cũng không còn gì để tiếc nuối. Một quãng thời gian dài trôi qua, dần dần, tỉnh khỏi giấc mộng êm đềm đó, Thi Diệu Diệu ngước mắt nhìn. Cốc Chẩn đang lúc ngắm nàng, ánh mắt gã rộn rã niềm vui. Thi Diệu Diệu bất giác hai má ửng hồng, nàng đứng lên, ngẩn ngơ nhìn vầng trăng sáng, nói:

- Cốc Chẩn, huynh biết không, Doanh gia gia đã chết rồi!

- Doanh Vạn Thành?, - đôi mày Cốc Chẩn khẽ trợn lên, - làm sao mà chết?

Thi Diệu Diệu se sẽ thở dài:

- Hồi muội bỏ chạy khỏi Thiên Trụ sơn, trong lòng muội cực kỳ ăn năn, bối rối, muội đi lang thang không định hướng, suốt mấy ngày liền. Bữa đó, muội đến thành Nam Kinh, nghe một tiếng nổ lớn, muội nhận ra võ khí của Hoả bộ, e sợ có chuyện giao tranh Tây Thành Đông Đảo, muội bèn chạy đến, thấy Ninh Bất Không cùng một số đệ tử Hoả bộ đang giao chiến Diêu Tình cô nương. Diêu cô nương thế đơn lực mỏng, có mòi lạc hạ phong. Muội thấy họ khi dễ đàn bà con gái, không nói làm chi, lại còn cậy đông người định thủ thắng, muội tức quá, bèn đến giúp Diêu cô nương.

Cốc Chẩn nói:

- Thì ra Diêu Tình không lừa gạt ta, quả thực cô ấy đã có gặp muội.

Thi Diệu Diệu đáp:

- Đúng thế, muội cùng cô ấy chạy trốn cuộc truy sát của Hỏa bộ, Trạch bộ. Cô ấy hết sức cảm kích, tiện thể báo cho muội hay, huynh không những chưa chết, mà còn loanh quanh gần Nam Kinh. Cô ấy khuyên muội đi tìm gặp huynh, cô bảo miệng lưỡi huynh tuy ba hoa chích choè, nhưng thâý rõ huynh quan tâm đến muội.

Cốc Chẩn bất giác cười, hả miệng rộng đến tận mang tai:

- Cái cô Diêu đại mỹ nhân này, cuối cùng cũng nói một câu nghe được!

Thi Diệu Diệu lườm gã một phát,nói:

- Chính huynh mới vừa nói một câu khó nghe! Diêu cô nương rõ ràng người tốt, chỉ có huynh hay đi phỉ báng thiên hạ!

Cốc Chẩn rụt cổ, cười ha hả,:

- Ờ... Ờ, cô ấy đúng là người tốt, ta là ác nhân, rồi sau đó ra sao, tại sao muội không đến đấy tìm ta?

Thi Diệu Diệu hồng hồng gò má, nhỏ giọng:

- Muội biết huynh đang ở gần đấy, muốn bỏ trốn sợ không đủ thì giờ, ở đó mà đi tìm huynh! Làm muội cấp tốc rời Nam Kinh, còn sợ hành tung bị huynh phát giác, nên muội ngày nghỉ,đêm đi, toàn kiếm mấy lối vắng vẻ mà đi.

Cốc Chẩn nhăn nhó, nói:

- Muội mới thiệt là ác, muội bỏ đi như vậy, muội có biết muội làm huynh đau khổ, nhớ muội quá sức không?

Thi Diệu Diệu cúi đầu lặng thinh, đôi dòng lệ chảy ròng ròng xuống gò má, tong tong nhỏ xuống sàn thuyền.

Cốc Chẩn vội vàng dỗ:

- Diệu Diệu, chuyện đã qua, thôi đừng nhắc lại nữa, chỉ cần muội đừng bỏ huynh, là huynh mừng vui rồi.

Thi Diệu Diệu vụt ngẩng đầu, lườm gã, đôi nhãn châu đen nhánh loé sáng, có phần tức giận, nàng buột miệng nói:

- Ai mà bỏ rơi! Từ giờ, ngay cả huynh có rượt, muội cũng sẽ nhất định không thèm chạy!

Cốc Chẩn nghe nói, mừng quá sức, gã ôm chặt lấy Thi Diệu Diệu, cười khà khà. Thi Diệu Diệu buột miệng thố lộ tâm tình, nàng vừa chợt hiểu ra, mừng, ngượng lẫn lộn, nàng vội rúc đầu vào lòng gã, không dám ngẩng mặt.

Rồi Cốc Chẩn hỏi:

- Sau đó thì sao nữa?

Thi Diệu Diệu đáp:

- Kế đó vài ngày, muội bất ngờ gặp Doanh gia gia, thấy lão mặt mày bơ phờ. Lão báo tin cho muội hay Đảo vương đã qua đời. Nói đến đấy, toàn thân nàng bỗng run rẩy, nàng níu chặt vào tay Cốc Chẩn, hỏi:

- Tin đó xác thực không?

Cốc Chẩn thở dài, buồn bã gật đầu, rồi gã đem chuyện Cốc Thần Thông bị ám toán chết ra sao thuật lại một mạch.

Thi Diệu Diệu âm thầm nghĩ ngợi, nước mắt vừa ngưng chảy được ít lâu lại đã tuôn ra, đến khi Cốc Chẩn thuật xong, nàng nức nở, rền rỉ liền miệng:

- Làm sao đây... Đảo vương chết rồi, bây giờ Đông Đảo làm sao đây?

Cốc Chẩn cố nén đau thương, gã để mặc cho nàng sụt sùi một hồi, rồi gã nhẹ nhàng xoa vai nàng, dỗ dành:

- Đường đời phải đi... thì cứ đi! Muội trước hết nín khóc đã, thể nào mình cũng sẽ tìm được giải pháp!

Thi Diệu Diệu ngẩng lên, nhìn ánh mắt sâu thẳm, kiên định của Cốc Chẩn, nàng bất giác thấy hé chút hy vọng, nhưng niềm tin vào tương lai vừa đến, khi nghĩ tới những tình cảm trìu mến mà Cốc Thần Thông luôn dành cho nàng, nỗi buồn lại nhen nhúm trỗi dậy, nàng khóc không ra tiếng!

Cốc Chẩn ngoài miệng an ủi, trong lòng thầm nghĩ: "Diệu Diệu tuy mang danh ngũ tôn, cốt lõi nàng vẫn chỉ là một nữ tử nhỏ bé. Ôi.... trách nhiệm trọng đại về sự sống còn của Đông Đảo, đem đặt lên trên vai nàng, sao nặng nề quá. Trong lòng thương, xót lẫn lộn, nhìn mặt hoa đẫm lệ, gã chợt cảm giác một luồng nhiệt huyết xông lên từ đáy lòng, "Tất cả mọi trách nhiệm khó khăn, đều sẽ hoàn toàn do mình gánh lấy, là được!"

Gã hỏi:

- Nói cả nửa ngày trời, duyên cớ cái chết của Doanh gia gia cũng còn chưa rõ!

Thi Diệu Diệu vừa lau khô nước mắt xong, nàng trả lời:

- Muội nghe lão nói Đảo vương chết, tự nhiên muội không tin, vì Doanh gia gia chẳng hề chính mắt thấy Đảo vương qua đời, lão đã chỉ nghe người ta đồn. Vả lại, song phương ngang tài, phe mình chung lòng, chung sức, Đảo vương thần thông, bản lĩnh tuyệt luân, ai mà giết ông ấy cho nổi! Muội bàn với lão: "Trước cái tin đồn nhảm đó, sao bằng chúng mình trở về Nam Kinh dọ hỏi cho ra nhẽ" Cả hai, muội và lão đi được đến nửa đường, bất chợt lão nói, muội hãy chờ lão, lão có một việc gấp cần đi giải quyết với một người nào đó. Trong đầu muội thấy kỳ lạ, chuyện nào quan trọng hơn chuyện sống chết của Đảo vương? Nhưng lão đã bảo thế, muội không muốn làm lão cụt hứng, muội đành đi theo lão. Đến trước một tửu lâu, muội thấy lão dòm lên lầu, lạnh lùng cất tiếng gọi: "Thằng thỏ đế kia, chuyên môn chạy trốn dài dài, để xem bữa nay ngươi làm ăn ra sao?"

Thi Diệu Diệu tiếp tục:

- Muội nghe ngôn ngữ lão kì quái, bèn hỏi: "Doanh gia gia, thằng thỏ đế là ai vậy, có chuyện gì vậy?" Doanh gia gia biến sắc, nói trớ đi: "Đây là chuyện riêng của gia gia, không ăn nhằm gì tới cháu, từ giờ trở đi, cháu chỉ đứng xem thôi, đừng hỏi han gì nữa nhé, gia gia không tiện giải thích". Muội nghe thế càng thấy thắc mắc hơn, nhưng muội không muốn làm lão phật ý, bèn theo lão đi lên lầu. Lên đến nơi, thấy cái vị Lục công tử ngồi kế song cửa...

Cốc Chẩn nghe nói tới Lục Tiệm, gã không nhịn được, trong lòng dậy sóng, bèn cười, bảo nàng:

- Diệu Diệu, đó là anh cùng mẹ khác cha với ta, muội từ giờ trở đi, hãy gọi là đại ca nhé.

Thi Diệu Diệu vẻ mặt ngạc nhiên, Cốc Chẩn bèn một mạch đem đầu đuôi kể lại cho nàng rõ. Thi Diệu Diệu nghe xong, nàng chắt lưỡi, suýt soa hồi lâu, rồi kể tiếp:

- Lúc đó, muội thấy vị Lục.... Lục đại ca thần sắc sầu khổ, nhấp nha nhấp nhổm, lại có một lão nhân thanh y, chỉ thấy đàng sau lưng, ngồi phía đối diện vói hắn. Muội nghe Doanh gia gia cười ha hả, nói: "Tiểu tử, lần này xem ngươi trốn đi đâu cho biết?" Lục đại ca vừa nghe thế, vẻ mặt hốt hoảng to, mắt dáo dác, không ngừng xoay chuyển, vẻ như muốn bảo bọn muội hãy chạy trốn cho mau! Doanh gia gia thấy vậy, hừ lạnh, nói: "Tên họ Lục kia, mi giả trang gì đó, muốn quịt nợ nữa sao? Đây có chữ ký giấy trắng mực đen đây này!". Nói xong, lão lôi từ tay áo ra một tờ giấy, mở nó ra, vung vẩy, đưa vào mặt Lục đại ca, nói: "Đọc cho kỹ đi! Rõ ràng chữ ký của mi đây. Người đi lại trên giang hồ phải trọng chữ tín, ta giúp mi tẩy oan cho Cốc Chẩn, ngươi hứa sẽ đưa cho ta cái nhẫn đó, Ngươi đừng có chối là ngươi không có nhẫn trong tay, ta có nghe nói, hồi ngươi ở Hoài Dương, đã dùng cái nhẫn đó để giúp cứu chẩn nạn dân. Ngươi đã cứu chẩn được cho dân đói, cũng nên ra tay cứu chẩn cho gia gia ta một phen!"

Cốc Chẩn nghe đến đấy, gã cười nhạt, nghĩ thầm: "Người ta chết vì tham, đúng thế thật!". Rồi lại nghe Thi Diệu Diệu tiếp tục:

- Muội nghe giọng lưỡi Doanh gia gia cực kỳ bực bội, muội nghĩ thầm, Lục đại ca là người rất tốt, võ công cao cường hơn bọn muội nhiều, ăn nói với hắn như vậy xem chừng không phải phép! Muội vừa định lên tiếng khuyên Doanh gia gia, chợt thấy Lục đại ca mắt láo liên, mi mắt chớp chớp vài cái, rồi la lớn: "Đừng lại gần nữa, mau chạy cho nhanh đi!" Doanh gia gia nghe thế, lão giận dữ, nạt: "Tiểu tử, sao ngươi muốn giở trò vô lại? Mau đưa cái nhẫn cho ta, nếu không, Doanh Vạn Thành ta sẽ đi truyền rao khắp mọi nơi là ngươi, truyền nhân của Kim Cương môn, đã nói lời rồi lại không giữ lời, để rồi xem xem, cái vị đại truyền nhân đời thứ bẩy của Kim Cương môn còn mặt mũi nào đi lại giang hồ!" Không ngờ, Doanh gia gia càng phẫn nộ, Lục đại ca càng quýnh quáng hơn, cứ kêu lớn lên: "Chạy mau đi, khéo không kịp đâu!"

Muội và Doanh gia gia thấy bộ dạng hắn như thế, thảy đều thắc mắc, không hiểu gì hết! Doanh gia gia lại nói: "Tiểu tử, ngươi ăn nói lung tung, bộ ngươi đã uống say lắm rồi sao? Cái điệu bội đó cứ làm như là...". Lão chưa dứt lời, chợt nghe thanh y nhân cười ha hả, chậm rãi đứng lên, xoay mình lại. Doanh gia gia vừa nhìn thấy, lão khựng lại tức thì, mặt mày tái mét, lui nhanh hai bước, miệng la lớn: "Hoạt kiến quỷ, Hoạt kiến quỷ (thành ngữ, có nghĩa: Vô lý! Cực kỳ vô lý)". Thanh y nhân dòm lão, cười cười, bảo: "Còn sống nhăn nhăn đây, sao lại bảo là kiến quỷ (thấy quỷ)? Doanh huynh mà muốn thấy quỷ, ta tiễn huynh đi xem một bận nhé, được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.