Thương Hành Thiên Hạ

Chương 47: Quan vu nhất cá ý ngoại (hạ)



Lục Gia Diễm tuy rằng tùy cơ ứng biến, nhưng gặp loại sự tình này không tránh khỏi có chút ngẩn ngơ, mà thời gian giật mình ngắn ngủi này lại cho người kia càng nhiều thời gian hành động. Khớp hàm bị khai mở, đầu lưỡi bị hút lên quấn lấy, đôi tay không hiền lành kia cũng không nhàn rỗi, chỉ một chút công phu đã đem quần áo bên ngoài giải khai một nửa.

Không thể không nói kỹ thuật hôn môi của Tần Đồng cùng nữ nhân rất tốt, cách thức hôn sâu thuần khiết vừa nhiệt vừa lạt, Lục Gia Diễm bị hôn thậm chí còn thật hưởng thụ, có chút luyến tiếc mà đẩy ra. Nhưng chỉ là có chút mà thôi, khi mà móng vuốt sói bắt đầu động tới dây lưng mình thì nhịn không được nữa đem Tần Đồng đẩy ra, này con ma men còn thêm sắc quỷ!

Tần Đồng lại bám thật chắc vào người hắn, Lục Gia Diễm cư nhiên đẩy không ra. Tần Đồng lại vì động tác của hắn mà bám càng chặt, nằm trên người hắn mà ghé vào tai hắn hỏi: “Baby what’s wrong?”

Hơ! Say thành như vậy còn có thể nói chuyện, nhưng cái chết tiệt kia là nói cái gì. Lục Gia Diễm cầm lấy cánh tay phải đang lộn xộn ở bên hông mình, còn phải thật cẩn thận không khéo lại trật khớp, khẩu khí cực kỳ tồi tệ quát khẽ: “Cút xuống cho ta!”

Tần Đồng gần như say đến mất đi khả năng nhận thức, không cảm nhận được giọng nói trầm thấp có chút dọa người của Lục Gia Diễm, ngược lại rất phối hợp đem tiếng Anh đổi thành quốc ngữ, nói mà có chút mơ hồ không rõ ràng: “Bảo bối, ngươi đẩy ta làm gì?” Kỳ quái, mỹ nữ nước ngoài khi nào biết nói tiếng Trung.

Bảo bối?! Lục Gia Diễm thiếu chút nữa cắn phải lưỡi, từ nhỏ đến lớn chưa có ai kêu hắn như thế. Cha mẹ trước đây cũng chưa bao giờ gọi hắn như thế, sau này thành sát thủ lưu lạc bên ngoài đương nhiên chẳng kẻ nào dám kêu, hiện tại cái tên đang bám ở trên người mình kia không những kêu, mà cái tay trái kia rốt cuộc đang làm cái gì?

Tay trái Tần Đồng đang chui vào trong quần áo hắn sờ soạng, đại não hiện đang mơ hồ chỉ duy nhất có một cảm tưởng: xúc cảm thật tốt, co giãn hoàn hảo, đáng tiếc là có chút rắn chắc, là do trước kia tập thể hình sao?

Lục Gia Diễm đưa tay kéo hắn ra khi tay trái hắn đang muốn tiếp tục làm càng, Tần Đồng giãy cũng giãy không ra, nghiêng đầu hỏi: “Bảo bối, như thế nào giữ lấy ta, chẳng lẽ ngươi không muốn?” Nói xong thực hợp với tình hình mà cọ cọ, tỏ vẻ ra hắn cỡ nào là “muốn”.

Hành động của Tần Đồng làm cho Lục Gia Diễm nghẹn đến mức muốn tắc thở, mặc dù là buổi tối nhưng hắn không cần nhìn gương cũng biết được gương mặt đang chuyển màu xanh đen của mình lúc này. Nhất là bây giờ, hạ phúc của mình dưới hành động kia đang bắt đầu nóng dần lên khiến cho hắn phi thường muốn chém đứt cái tên trước mặt này.

Cố gắng hít thở thật sâu, Lục Gia Diễm bắt lấy hai cánh tay Tần Đồng, bắt đầu tụ lực xuất chưởng hướng đến cái cần cổ Tần Đồng, nhưng nửa đường lại chuyển hướng để trước ngực hắn, hắn không nắm chắc có thể hay không đem cần cổ của tên kia bẻ gãy, chỉ có thể đẩy hắn ra, lại do dự khi để trước ngực hắn, này một chưởng không nguy hiểm đến tính mạng nhưng mà có khiến tên kia hộc máu hay không hắn không dám chắc, lúc đó nên xử lý thế nào một đống phiền toái phát sinh sau này?

Do dự trong nháy mắt đó đã khiến Lục Gia Diễm phi thường hối hận, Tần Đồng thoát khỏi trói buộc ôm lấy thắt lưng hắn càng chặt, cả người cơ hồ là dính sát vào hắn, còn không quên vừa cọ xát vừa nói: “Bảo bối…”

Này cọ tới cọ lui một hồi bộ vị trọng điểm, sắc mặt Lục Gia Diễm càng trở nên đen thui, nháy mắt hô hấp trở nên căng thẳng cùng hạ phúc, chết tiệt, khi nãy đáng lý nên cho hắn một chưởng ngay cổ!

Hắn tuy rằng tính cách lạnh lùng nhưng không có nghĩa là hắn lãnh cảm, phản ứng sinh lý bình thường của nam nhân hắn tất nhiên có, chẳng qua lúc trước vì sinh tồn mà bỏ qua, chuyện sảng khoái như thế này cơ hồ tốn rất nhiều tinh lực, đối với phương diện này hắn tự nhiên phải giảm nhu cầu đến mức thấp nhất. Tuổi trẻ khỏe mạnh nhiều năm cấm dục cơ hồ chưa từng… trải qua những kích thích như thế này.

Rượu khi nãy tựa hồ cũng đã trở thành chất xúc tác, hương rượu tràn ngập hô hấp của Tần Đồng cũng làm cho chất cồn trong cơ thể hắn nóng lên, thân thể dần dần cảm thấy khô nóng, làm cho hắn nhịn không được trầm giọng một tiếng. Loại tình huống này, hắn có nên mang theo cái tên tóc rối bời kia ra ngoài hứng gió hay không?

Hôm nay động tác Tần Đồng tựa hồ luôn nhanh hơn so với tốc độ quyết định của hắn, khi hắn vừa mới xuất hiện ý tưởng này, Tần Đồng cũng đã giống như bạch tuộc với tám vòi xúc tu ôm hắn thật chặt chẽ, Lục Gia Diễm lúc này mới phát hiện trung y của mình đã muốn bị giải khai hoàn toàn, Tần Đồng chính là đang ghé vào ***g ngực quang lỏa của hắn.

Tên hỗn đản này, trước kia khẳng định thoát không ít quần áo của nữ nhân đi, bằng không sao có thể luyện ra được tốc độ nhanh như vậy! Thậm chí đã muốn cố gắng giải khai cả cái quần của hắn.

Hô hấp nóng rực phun lên da thịt quang lỏa đã mang lại hiệu quả khơi màu thành công khiến cho Lục Gia Diễm kinh ngạc, hắn lần đầu tiên bị người ta khiêu khích mà phát sinh phản ứng sinh lý, nhưng mà vì cái gì làm cho hắn xúc động lại là một nam nhân?!

Mắt thấy Tần Đồng sẽ thành công cởi bỏ dây lưng, Lục Gia Diễm nhanh tay đưa hai tay hắn giữ thật chặt, tiếp theo thẳng lưng xoay người ngăn chặn hắn, gầm nhẹ: “Ngươi yên tĩnh một chút cho ta!” Cho dù hắn hiện tại có cảm giác, cũng không có nghĩa là hắn nguyện ý cho một nam nhân thượng.

Tần Đồng mơ mơ hồ hồ trợn mắt, cố gắng nửa ngày cũng không thấy được rõ ràng bộ dáng cái người đang đè trên người mình, tuy rằng thanh âm nghe có chút quen tai, nhưng mà não bộ của hắn sớm đã tập thành thói quen loại bỏ những thứ khó hiểu, nên chỉ đối với Lục Gia Diễm cười si ngốc nói: “Thân ái, nguyên lai ngươi thích như vậy.” Ân, này thật là một cái kinh hỉ lớn. Thuận tiện điều chỉnh lại tư thế của chính mình, nữ nhân này quả thực không nhẹ, nhưng ai bảo nàng là vận động viên làm gì.

Thân ái? Kêu bảo bối còn chưa đủ, ngay cả cái này hiện tại cũng dám kêu! Lục Gia Diễm còn chưa kịp phẫn nộ, động tác kế tiếp của Tần Đồng đã làm cho hô hấp của hắn đột nhiên bị kiềm hãm.

Động tác Tần Đồng kỳ thật rất nhẹ, nhưng mà cái động đó lại chết tiệt “vừa đúng”, dục vọng yếu ớt và mẫn cảm bị đánh thức, cố gắng áp chế nhưng lại bị khiêu khích đúng thời điểm, thân thể tuổi trẻ có chút ức chế không được đã sinh ra phản ứng kịch liệt.

Cảm giác được người phía trên càng thêm dính chặt vào người mình, Tần Đồng cố gắng mở ra con ngươi đã bị phủ đầy sương mù: “Bảo bối, ngươi đang khẩn trương cái gì?” Hai tay giãy ra khẽ vuốt trên lưng áo co dãn đàn hồi tuyệt hảo.

Lục Gia Diễm đối với phản ứng của thân thể đã có chút giật mình mà dừng lại, lại cảm giác được hai tay Tần Đồng đang ở trên thắt lưng mình mà làm càn, khi cúi đầu nghĩ muốn giải khai liền đụng ngay phải hai mắt Tần Đồng.

Ánh mắt mơ hồ nửa mở nửa khép, mờ mịt làn hơi nước, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười biếng nhác, không hề nghi ngờ mang đầy vẻ phong tình yêu mị, quần áo hỗn độn theo hô hấp mà phập phồng, những điều này cư nhiên có chút làm cho hắn di không ra khỏi tầm mắt.

Chưa bao giờ lại thống hận thị lực có thể nhìn rõ ràng vào ban đêm của mình như lúc này, ít nhất thì ngay giờ phút này hắn sẽ không cảm thấy được miệng khô lưỡi khô, ngay cả nhịp tim đập cũng không thể khống chế được mà trở nên dồn dập.

Tần Đồng cố tình chờ đợi nửa ngày trời mà người phía trên vẫn không có động tĩnh có chút nhịn không được, lại giật giật thuận tay đem Lục Gia Diễm kéo xuống phía dưới, nghi hoặc nói: “Đáng yêu, ngươi hiện tại còn chờ cái gì?”

Những lời này hoàn toàn làm cho Lục Gia Diễm bùng nổ, bảo bối, thân ái còn chưa tính, cư nhiên còn có đáng yêu, hảo, tốt lắm, phi thường tốt! Lửa giận cùng dục vọng cùng nhau hừng hực thiêu đốt, chỉ trong thoáng chốc đã đem lý trí ngày thường của hắn toàn bộ thiêu trụi, nếu chờ không được thì đừng trách hắn không khách khí.

Cánh tay mạnh mẽ chặn lấy đầu Tần Đồng mà lấp kin miệng hắn, học lại phương thức mà khi nãy hắn hôn mình để thực hiện trở lại, mang theo một chút thô bạo gặm lấy đôi môi cánh hoa cùng đầu lưỡi, càn quét từng tấc từng tấc một.

Hôn môi mang đến kích thích cùng ma sát rất nhỏ giữa hai người đã làm cho lửa giận tiêu tán một chút, cho dù Tần Đồng là một tay già đời đã nếm qua nhiều bụi hoa cũng bị hôn đến mơ hồ, men say càng đậm, hơi thở gấp gáp nửa ngày sau mới nói thêm một câu châm dầu vào lửa: “Bảo bối ngươi giỏi quá!”

Lục Gia Diễm cười lạnh: “Phải không? Đợi lát nữa ngươi sẽ biết ta chân chính giỏi ở chỗ nào?” Tay càng không khách khí, túm lấy quần áo Tần Đồng xả vài cái liền sạch sẽ.

Da thịt thân cận không hề có trở ngại nào kỳ thực là một chuyện thoải mái khiến cho Lục Gia Diễm hừ nhẹ một tiếng, lửa giận lại thối lui nhường cho dục hỏa càng bốc lên mạnh mẽ, cúi đầu trước ***g ngực trơn bóng của Tần Đồng mà lưu lại một dấu răng hoàn chỉnh.

Lục Gia Diễm tại phương diện thực tế không có nhiều kinh nghiệm không có nghĩa là hắn không hiểu sự đời, những đối tượng hắn ám sát có một bộ phận lớn là chết ở trên giường, trong đó cũng có một số ít đặc biệt ưa thích quan hệ, thậm chí đa số thời điểm hắn đều có kiên nhẫn cùng thiện lương đợi mọi sự xong xuôi hết mới lấy đi tánh mạng của họ.

Vừa nhớ lại quá khứ vừa áp dụng trên người Tần Đồng, cứ cho rằng là hắn “lấy kinh nghiệm” trên thực tế từ người chết thì cũng không cảm thấy có gì không được tự nhiên, tương phản, hô hấp Tần Đồng càng thêm trầm trọng cùng những rên rỉ ngẫu nhiên, cảm nhận được dục vọng đang tăng lên nguyên lai là một chuyện vừa đau đớn vừa khoái hoạt.

Tần Đồng thần trí càng thêm mơ hồ, khoái cảm chồng chất cùng khát cầu muốn đạt được khiến cho hắn nóng vội nghĩ muốn xoay người áp trụ người phía trên một lần nữa, nhưng động tác vừa mới thực hiện đã bị chế trụ hai tay cố định trên đỉnh đầu, làm cho hắn bất mãn phát ra thanh âm kháng nghị.

Người phía trên không có để ý đến hắn, tiếp tục thực hiện chuyện của mình, thẳng đến khi ngón tay mang theo nhiệt độ cơ thể tương đối thấp bắt đầu quấy rầy chỗ tư mật chưa bao giờ bị người khác thăm dò cũng như đang mang theo ý đồ mạnh mẽ tiến vào, Tần Đồng mới kéo về được một chút thần trí: “Ngươi đang làm cái gì?”

“Làm gì nữa? Đương nhiên là thượng ngươi.” Lục Gia Diễm giờ phút này biểu tình trong đêm tối lộ ra một tia hung ác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.