Thương Hành Thiên Hạ

Chương 96



Buổi tối trở về, vốn trải qua cả một ngày bận bịu nhưng ai cũng hưng phấn cực kỳ, lúc trở về còn không cảm thấy mệt, mọi người đều tụ tập tại phòng bếp bày ra một bàn đồ ăn lớn gọi là chúc mừng, kiên quyết lôi Tần Đồng đang ở lỳ trong phòng đi ra, ồn ào cười nói hôm nay không say không về.

Tần Đồng cười khổ, nghe đến chuyện không say không về càng thêm khổ sở, hắn lúc uống rượu toàn gặp chuyện không hay ho, tại sao ai cũng muốn ép hắn uống rượu. Hôm nay gặp Hà Vấn Kinh, hắn cũng đã phải uống không ít, nếu còn uống thêm mấy chén nữa, chắc chắn sẽ lại gặp phải chuyện gì đó không hay ho.

Cố tình chạy lại chạy không thoát, nhìn thấy Chu tẩu tiểu đào cùng Lục Gia Diễm đều có mặt, khiến cho hắn ngay cả đầu cũng không dám nâng lên, hắn cảm thấy được ánh sáng phát ra từ sáu con mắt kia toàn bộ đều đóng đinh lên người hắn, khiến cho hắn cảm thấy toàn thân như bị kim châm, không thể ngồi yên ổn được.

Tần Đồng nhìn hết trái phải, sau đó chọn một nơi cách xa bọn họ nhất mà ngồi xuống, rồi bắt đầu ứng phó tiếp rượu. Bởi vì tất cả lực chú ý đều đặt lên ba người kia, rượu được đưa lên đã quên mất uống không còn một chút gì, liên tiếp mấy chén đều là đổ thẳng vào, trước mắt đã bắt đầu lờ mờ, lúc này mới giật mình thấy không tốt.

Hắn một phen nhảy dựng đang muốn phá vòng vây của đám oanh oanh yến yến kia, đột nhiên một cánh tay vươn ra ngăn cản rượu được mời tới: “Hắn uống nữa sẽ chịu không nổi.” Tiếp theo đó bên hông bị nắm chặt, cả người tựa hồ bị nhấc lên nhẹ nhàng, chờ đến khi hắn phản ứng được thì đã bị Lục Gia Diễm công khai ôm trở về phòng.

Cái này khiến hắn kinh hách không nhẹ, cảm giác say nhất thời cũng biến thành mồ hôi lạnh, giãy dụa muốn thoát ra khỏi ***g ngực hắn, nói cũng không thành câu: “Ngươi, ngươi, ngươi cư nhiên…” Cư nhiên làm trò trước mặt nhiều người như vậy mà ôm hắn về, thượng đế a, hiện tại nên giúp hắn chết đi. Không, tốt nhất là bảo thiên lôi đem cái tên hỗn đản trước mắt cấp cho vài nhát là tốt nhất!

Lục Gia Diễm thuận thế đỡ hắn đứng trên mặt đất vững vàng: “Ta cái gì? Sớm nói không thể uống nhiều như vậy thì đừng có uống, giờ thì ngay cả đứng cũng đứng không vững.”

Tần Đồng trên mặt đỏ bừng, cũng không biết là bị cồn ảnh hưởng hay là giận quá mà nghẹn, đầu lưỡi cũng bị thắt lại: “Lão tử cao hứng, ngươi có… ý kiến gì… A! Ngươi làm cái gì?!” Câu nói cuối cùng mang theo ngữ khí kinh hoàng, nói vô cùng lưu loát, hiển nhiên là đã bị kinh hách quá độ.

“Làm gì? Đương nhiên là tắm rửa, một thân toàn mùi rượu ngươi muốn bị say cho chết hay sao.”

Lục Gia Diễm vừa nói vừa động thủ thoát quần áo mặc trên người Tần Đồng, chính là hắn vừa mới thoát được một kiện Tần Đồng đã ba chân bốn cẳng mặc trở lại, cứ như vậy một thoát một mặc hết nửa ngày ngoại trừ quần áo thêm hỗn độn ra thì cũng chẳng ít đi được bao nhiêu món, cuối cùng Lục Gia Diễm bắt đầu không kiên nhẫn, đơn giản dụng lực “xuy xuy” vài tiếng toàn bộ quần áo đều bị xé nát, lạnh giọng cảnh cáo một câu “câm miệng” liền đem Tần Đồng ôm lấy ném vào dục dũng.

Nước ấm nháy mắt bao phủ miệng mũi, Tần Đồng không phòng bị liền bị sặc sụa, thật vất vả mới giãy dụa ra khỏi và lau bọt nước chuẩn bị tìm người tính sổ, nào biết vừa mới mở mắt ra liền thấy bộ mặt phóng đại của Lục Gia Diễm khiến cho hắn càng thêm hoảng sợ, những câu mắng chửi người đang chuẩn bị phun ra toàn bộ đều bị nghẹn trong cổ họng không cách nào phát ra được, đừng nói là nói chuyện, ngay cả hô hấp cũng gần như không hoạt động được.

Lục Gia Diễm ghé vào thành dục dũng, híp con ngươi lại nhìn thẳng vào Tần Đồng không chớp mắt lấy một cái, nhìn đến mức khiến hắn cả người tóc gáy dựng đứng, rõ ràng đang ngâm mình trong dục dũng ấm áp lại có cảm giác như đang ngồi trên tảng đá, cẩn thận lùi ra phía sau đến khi chạm vào thành dục dũng mới nói: “Mắt ngươi bộ có vấn đề a.”

Ánh mắt Lục Gia Diễm lại nheo lại, Tần Đồng ngay cả tóc cũng dựng thẳng đứng lên, nhìn người kia choàng qua thân mình, sau đó khom người, một vài sợi tóc rủ xuống phía trước, chậm rãi mở miệng: “Ngươi dù gì cũng là một nam nhân, mỗi ngày đều giận dỗi không thấy mệt sao?”

Tần Đồng lại bị ứ nghẹn, sau đó lửa giận ngập trời, con mẹ nó, làm như hắn nguyện ý lắm hay sao? Việc này liên quan gì đến nam nhân hay nữ nhân, là ai thì cũng chịu không nổi, lúc này liền từ trong nước nhảy ra chỉ vào mũi Lục Gia Diễm: “Ta không được tự nhiên? Đầu sỏ gây ra là ai chẳng lẽ ngươi không tự mình hiểu được.”

Lục Gia Diễm hai tay chống cằm, biểu tình trên mặt rất là vui thích, đối với lửa giận của Tần Đồng một chút cũng không để vào trong mắt: “Ý ngươi nói là ta.” Không phải câu hỏi vô dụng, mà chính xác là câu khẳng định.

Lửa giận thiêu rụi, lý trí của Tần Đồng hoàn toàn bị đốt sạch, nghe được câu này rõ ràng, lập tức trả lời: “Đương nhiên là ngươi!” Chỉ tiếc là chút lý trí còn lại toàn bộ đều dùng để xả giận, hoàn toàn xem nhẹ một nơi.

Ánh mắt Lục Gia Diễm chính là đang thong thả lượn quanh không một chút dấu vết, cảnh đẹp trước mắt hoàn toàn không tồi, bộ phận trọng điểm ngay tại mặt nước như ẩn như hiện khiến cho tâm trí hắn phi thường tốt, miệng lại thở dài nói: “Ta đây ngay từ đầu nếu nói ra, ngươi cam đoan ngươi sẽ không chạy trốn ngay cả một cái bóng cũng không chừa lại?”

Tần Đồng há mồm, phát hiện lời này khiến hắn không có cách nào phản bác, càng thêm ấm ức. Một bàn tay chống cằm của Lục Gia Diễm đưa xuống khuấy đảo dòng nước ấm, ánh mắt vẫn dõi theo hắn: “Đều cùng nhau sinh sống hơn một năm, ngay cả nương cùng muội của ta cũng chưa cảm thấy gì, ngươi chẳng lẽ ngay cả so với hai nữ nhân cũng không bằng?”

Tần Đồng kêu to: “Không phải vấn đề này!”

“Vậy là vấn đề gì?”

“Là… Là… Là ngươi tại sao lại không nói trước cho ta biết?!”

Lục Gia Diễm nghiêng đầu tựa vào cánh tay, khóe mắt hướng về phía trước xem xét hắn: “Ta nghĩ nữ nhân xem ra dễ ứng phó hơn.”

Tần Đồng cảm thấy choáng váng đầu, sung huyết não, nói đi nói lại, tên vương bát đản này chính là khinh bỉ hắn so với nữ nhân tâm còn không bằng, cảm thấy máu toàn thân như đang hướng thẳng lên đầu, đột nhiên cảm thấy trên người chợt lạnh, cúi đầu vừa thấy nhất thời ngơ ngác đứng như pho tượng.

Tối hôm đó, một tiếng hét thảm xóa tan màn đêm yên tĩnh tại Tần phủ khiến mọi người cả kinh nhảy dựng, bất quá cũng chẳng có ai phản ứng gì, sau khi bừng tỉnh liền tiếp tục chìm vào giấc ngủ, chẳng qua Chu tẩu có chút đăm chiêu nói với tiểu đào còn đang mông lung buồn ngủ: “Nha đầu a, nếu quá hai năm còn không chịu rõ ràng ta cho ngươi đi tìm con rể được không?” Sợ đến mức tiểu đào trong nháy mắt thanh tỉnh lăn xuống dưới giường.

Buổi sáng với tiếng chim hót thanh thúy, thời tiết mát mẻ phong khinh vân đạm khiến người ta thật vui vẻ thoải mái, toàn bộ Tần phủ trên dưới ai cũng vui vẻ thoải mái, duy nhất một người cảm thấy như đang bị mây đen mù sương bao phủ, giống như trời đã sụp xuống vậy.

Lục Gia Diễm nằm nghiêng ở trên giường với ánh mắt khép hờ: “Trời đã sáng rồi.”

Tần Đồng dùng sức chui đầu vào dưới gối, thanh âm bị nghẹn ở bên trong thiếu chút nữa là không phát ra được: “Biết biết biết, ngươi dong dài như vậy để làm cái gì, lão tử cũng sẽ không chạy.”

Lục Gia Diễm đoạt lấy gối đầu trong tay Tần Đồng ném tới đầu giường: “Ngươi đêm qua không phải nói thật khí khái, không phải chỉ là gặp hai nàng thôi sao, hiện tại lại tính toán trốn?”

Không nhắc tới thì tốt rồi, nhắc đến quả thực hối hận đến chết, toàn thân cao thấp trong ngoài không chỗ nào là không biến đen, hắn thật sự là con heo, xứng đáng đâm đầu một phát chết đi cho rồi, cho đến giờ toàn chỉ biết đem mình đi bán mà thôi.

Cái thanh âm mà hắn hận không thể một phát bắn cho tan xác kia lại vang lên: “Lúc này chắc mọi người chuẩn bị ăn sáng đi.” Tần Đồng cũng là nghĩ vậy, thình lình giật mình hung hăng hất một cái tay ra: “Lấy móng vuốt của ngươi ra cho ta.”

Lục Gia Diễm bình thản thu hồi tay: “Ta nghĩ ngươi không thể xuống giường được.”

Sự thật đã chứng minh, phép khích tướng đối với Tần Đồng vĩnh viễn hữu dụng, Lục Gia Diễm hứng thú nhìn người nọ nhảy dựng lên, lao xuống vội vã mặc quần áo vào, xanh mặt đi đến cửa đánh rầm một cái ra ngoài, sau đó hắn mới ung dung duỗi người rời khỏi giường. Lục Gia Diễm mỉm cười nghĩ, một cuộc sống tốt đẹp như thế này thật dễ dàng khiến cho người ta muốn sa vào, hoàn toàn cam tâm tình nguyện.

Tần Đồng qua loa rửa mặt chải đầu, xong xuôi thì dũng khí sinh ra từ lửa giận cũng đã bị tiêu hao gần hết, nhìn thấy nhà ăn cách xa năm bước chân đã không thể bước thêm bước nào nữa. Kia là nhà ăn mới được đổi lại, trước kia là đại sảnh trong hậu viện, cho dù ngồi hai ba mươi người đi nữa cũng rất là rộng rãi.

Hai bên đường chính là những cây kim ngân dài xanh mượt, lại đang mùa nở hoa, những đóa hoa nở rộ với hai màu vàng bạc nhẹ nhàng, một mùi thơm thản nhiên thơm ngát mà chỉ cần để ý một chút là có thể nghe thấy.

Tần Đồng lại không nghe được, cũng không có tâm tình mà để ý. Bởi vì từ đông viện qua đây không cần đi đường chính, cho nên mọi người ở trong phòng không nhìn thấy hắn, bên trong một đám nữ hài đang tíu ta tíu tít thật sự rất náo nhiệt, Tần Đồng không tự chủ được lau mồ hôi, chỉ một khoảng cách nhỏ nữa thôi nhưng thế nào cũng không động thêm được một bước.

Hắn đang do dự, đột nhiên nghe được âm thanh của tiểu đào từ phía sau truyền đến: “Đại ca, ngươi sao lại đứng đây?”

Bả vai Tần Đồng run lên, tay đang đặt lên các cây kim ngân nắm chặt khiến vài bông hoa bị siết ở trong tay, xoay người đối diện tiểu đào cười một cách cứng ngắc: “Tiểu đào, sớm a.” Trong lòng lại nhịn không được than xui xẻo.

Tiểu đào đang bưng ra một nồi bánh bao, sau lưng còn có hai nữ hài một đang bưng canh một đang bưng bát, nhìn thấy hắn liền nhẹ nhàng cười, tiểu đào nói: “Đại ca sớm, vừa đúng lúc, vừa mới dọn đồ ra, chúng ta vào đi thôi.”

Tần Đồng ngay cả câu từ chối cũng không thể mở miệng, chỉ có thể nghẹn ở cổ mà gật gật đầu, đi theo các nàng vào, trong lòng lại có chút thoải mái, trò chuyện thôi mà, tựa hồ cũng không quá khó khăn.

Đối với tiểu đào không khó, với Chu tẩu thì có thể rất khó khăn, mắt nhìn thấy Chu tẩu đang phân chia chén bát, tóc Tần Đồng gần như muốn dựng ngược cả lên, nhất là liều mạng tự bảo mình phải trấn định, nhưng trong đầu lại tự nhiên nghĩ đến vấn đề gọi là “vai vế xưng hô”, thật sự hận chính mình tại sao không thể trong nháy mắt mất đi trí nhớ, vậy thì cái gì cũng không cần phải lo âu.

Chỉ tiếc là loại kỳ tích này vĩnh viễn cũng không đến thăm hắn, Tần Đồng sau khi cùng Giang Liễu chào hỏi xong không thể không đối mặt với sự thật, nhếch miệng bài trừ ra một nụ cười hoàn toàn không biết có nên gọi là tươi cười hay không: “Chu tẩu, sớm.”

Chu tẩu vừa đặt cái bát cuối cùng xuống, ngẩng đầu đối mặt với hắn, mang theo một chút mỉm cười: “Sớm.” Sắc mặt bình tĩnh ngữ khí ôn hòa, cùng trước kia không có gì bất đồng.

Tần Đồng đột nhiên cảm thấy được mình trước kia rất là kỳ dị.

Lục Gia Diễm là người cuối cùng tiến vào, nhìn thấy Tần Đồng cùng Chu tẩu và tiểu đào đang vừa ăn vừa nói chuyện, ánh mắt sáng lên liền hướng đến chỗ trống bên cạnh hắn ngồi xuống bắt đầu ăn, bất quá cũng không quên cho tên bên cạnh một cái nhìn kiêu ngạo.

Cơm nước xong, Giang Liễu mang nhóm nữ hài tử đi mở cửa, Tiễn bá cũng đi theo. Chu tẩu cùng tiểu đào thu thập chén bát quay về phòng bếp, để lại Tần Đồng cùng Lục Gia Diễm mắt to trừng mắt nhỏ.

“Kỳ thật cũng không khó ứng phó quá đi?”

Tần Đồng hừ một tiếng, thầm nghĩ có ai còn khó ứng phó hơn ngươi, nhớ tới mình lần nào cũng bị hắn nắm trong tay liền nghẹn đến mức khó chịu, âm thầm dù thế nào cũng phải tìm ra cơ hội mà cân bằng tình thế.

Lục Gia Diễm đặt khuỷu tay trên bàn, cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn những đóa hoa đang khoe nở rực rõ trên cây kim ngân ngoài sân gần như đến mức xuất thần, đến khi cảm giác được có cái gì đang vuốt nhẹ cánh tay của mình mới quay đầu.

Nguyên lai là Tần Đồng, đang duỗi tay kéo xuống ống tay áo như có như không vuốt lấy những vết sẹo nơi đó, cúi đầu hỏi một câu: “Như thế nào lại nhiều thương tích như vậy?”

Sau này bất luận Tần Đồng hồi tưởng như thế nào, cũng không biết khi ấy mình bị trúng loại tà thuật nào, rõ ràng những thứ này trước kia cũng đã xem qua không biết bao nhiêu lần, không biết tại sao buổi sáng hôm đó chính mình lại như bị tước đoạt đi toàn bộ tinh thần. Có lẽ là hôm đó thời tiết rất là tốt, hoặc là hương hoa mê hoặc con người, hoặc cũng có thể là do im lặng, im lặng quá mức khiến hắn muốn tìm cái gì đó để mà làm, mà cũng có thể là do tất cả nguyên nhân trên, cho nên hắn không thể khống chế được mà lại bắt đầu sờ soạng.

Sau đó hắn nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt, lúc trời dần chìm vào bóng tối, Lục Gia Diễm đứng trong góc khuất, quanh thân có một vòng ánh sáng, dung mạo không thể nhìn rõ, chỉ có một thân toàn vết thương hiển hiện trong mắt, khi đó hắn đã nghĩ một người như thế nào lại có thể mang theo nhiều vết thương đến như vậy? Chính là sau đó rất nhanh đã quẳng vấn đề này ra khỏi đầu, mãi cho đến hôm nay mới ý thức được.

Lại thầm nghĩ mình thật sự rất giống như đang làm bộ, mới một hồi giận dỗi nhau như thế mà lại nhanh chóng phục hồi nguyên trạng, mẹ nó, hắn là nam nhân, giả bộ cái rắm gì!

Lục Gia Diễm quay lại nhìn cái tay kia, sau đó xắn tay áo lên, nhìn kỹ những dấu vết rậm rạp tầng tầng lớp lớp, nhíu mày nói: “Đúng thật, như thế nào lại nhiều như vậy? Trước kia không có để ý lắm.” Trước kia là như thế nào mà vượt qua? Hiện tại ngẫm lại không khác gì một câu chuyện xa xôi. Tưởng như hắn vẫn sinh sống tại nơi này, trước giờ không hề có chuyện rời đi, bất quá cũng chỉ mới có một năm mà thôi.

Hai người không nói thêm gì nữa, Lục Gia Diễm lần đầu tiên cảm nhận được thời gian qua thật sự rất mơ hồ, giống như rất dài, nhưng khi nghe Tần Đồng nói chuyện trong một khắc kia lại cảm thấy nó thực ngắn, hắn nghe được người nọ nói: “Uy, chờ thêm vài năm nữa, ta tính quay về thôn dưỡng lão, ngươi có đi không?”

“Ngươi chỉ có như vậy? Mỗi ngày đều nghĩ đến chuyện dưỡng lão.” Bất quá nghe tựa hồ cũng không tệ lắm.

“Hỏi lại một lần, ngươi đi hay không.” Mục tiêu lớn nhất của con người tất nhiên là cái này, bằng không kiếm được nhiều tiền có ích lợi gì.

“Hảo.”

Hai năm sau

Tiểu đào hưng phấn mà chạy tới chạy lui, trong tay mang theo hai cái gói lớn: “Đại ca, ca ca, các ngươi chuẩn bị xong chưa? Nhanh lên a!”

Tần Đồng mở đôi mắt mông lung còn có chút buồn ngủ mà liên tục lắc đầu, mang theo vẻ mệt nhọc không có tiêu cực: “Tiểu đào, ngươi năm nay không còn nhỏ, cứ gọi tới gọi lui như vậy nương ngươi mà nhìn thấy sẽ lại cho ngươi một bài đó.”

Tiểu đào phóng lại vài bước: “Chính là đi xa như vậy ta nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ đến, hưng phấn là tất nhiên.”

Giang Liễu cùng Mộ Thu mang theo một đám nữ hài lại đây: “Công tử, mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi, đã mang vào trong xe ngựa, tính khi nào thì đi?”

Những nữ hài tử phía sau nhìn đầy hâm mộ: “Nghe nói là đi thăm các nước lân cận? Có thể ra bên ngoài nhìn xem, nhất định là đi chơi rất vui đi.”

Tần Đồng xụ mặt trang nghiêm: “Đó là đi khảo sát, cũng không phải đi du lịch, sao có thể nói muốn chơi là chơi được?” Nói đến đây cười rộ lên, nhìn Giang Liễu nói: “Các ngươi cố gắng một chút, sau đó bảo lão bản của các ngươi cho các ngươi nghỉ đông, mang theo các ngươi ra ngoài ngoạn một vòng, chi phí được bao hết, thế nào?”

Một trận hoan hô, Giang Liễu chờ mọi người ngừng lại mới nói: “Công tử nói cái gì thì là cái đó, còn nữa, công tử, đừng gọi ta là lão bản, Bách Vị Lâm cùng Chu Nhan Các vĩnh viễn đều là của ngươi.” Mộ Thu thì ở bên cạnh liên tục bảo phải.

Tần Đồng phất tay: “Ai, sao lúc nào lại phải nghiêm túc như vậy chứ. Đúng đúng đúng, ta là lão bản cũng được đi, bất quá lo lắng mọi chuyện đều là các ngươi a, đừng có quá khách khí như vậy.”

Đang nói thì Chu tẩu tiến vào: “Đều đã chuẩn bị xong?” Một tay dắt tiểu đào, tay kia mang theo một cái bọc lớn của Lục Gia Diễm bước qua bọn họ đặt trên xe ngựa.

Giang Liễu cười cười: “Đều đã xong rồi, muốn trò chuyện một chút, lần này đi không biết bao lâu mới có thể gặp lại.”

Chu tẩu ngẩng đầu nhìn sang đình viện: “Cũng đúng a, ở lâu như vậy đi cũng thực là luyến tiếc…”

Mọi người nói chào tạm biết, sau khi xe ngựa ra khỏi Tần phủ, Chu tẩu đột nhiên nói: “Đúng rồi, dù sao cũng còn sớm so với thời gian ước định, trước khi cùng Hà công tử gặp mặt cũng nên đến mộ Tiễn bá thăm một chút, giống như các nàng nói, lần này đi không biết phải bao lâu mới có thể quay lại.”

Lục Gia Diễm đang đánh xe, đáp: “Cũng tốt, dù sao cũng đã có ý định này.”

Tần Đồng ngồi bên cạnh, ngủ không đủ giấc khiến hắn có chút mê mang, ánh mắt nhắm lại tính đi đàm đạo cùng Chu công, nghe được đoạn đối thoại cũng thanh tỉnh được hơn phân nửa, cứ muốn nói lại thôi, rốt cuộc cũng nhịn không được, trước khi đến mộ cũng ghé qua hỏi nhỏ: “Uy, Giang Kỳ chắc chắn là không biến mất đi, ngươi làm chi mà không chịu nói hắn đã chạy đi đâu?”

Lục Gia Diễm nhún nhún vai: “Hắn lớn rồi muốn chạy đi đâu ta làm sao quản được, muốn đi đâu thì đi, đừng nói là chạy, chính là có chết cũng không phải là chuyện của ta.” Nói xong ghìm cương ngựa: “Tới rồi.”

Câu tiếp theo Tần Đồng đành phải nghẹn trở về, trước từ trên xe ngựa nhảy xuống,kết quả đứng không vững quơ quơ tay liền được Lục Gia Diễm đỡ lấy: “Coi chừng một chút.”

Tần Đồng hơi biến sắc, sau khi đứng vững vàng liền tự bước lên trước, răng lại cắn đến mức nghe được cả tiếng khách khách.

Tảo mộ xong, liền đi đến nơi khác hội hợp cùng Hà Vấn Kinh, Tần Đồng lại bắt đầu ngủ gà ngủ gật, đến Thập Đình phía ngoài tây thành thì hắn đã muốn ngủ say, bị Lục Gia Diễm lay tỉnh vẫn còn rất mơ hồ.

Hà Vấn Kinh đã đứng nơi đó chờ, nhìn thấy bọn họ tất nhiên bước lại chào hỏi, Tần Đồng đầu óc vẫn đang mê mang chỉ sau vài câu chào hỏi có lệ mới có chút dấu hiệu thanh tỉnh, nhưng khi ánh mắt mông lung buồn ngủ phiêu đến gương mặt của người đang đứng phía sau Hà Vấn Kinh liền giật mình run lên, như bị người ta dùng nước đá dội từ đầu đến chân, ánh mắt trừng lớn.

Người sau lưng Hà Vấn Kinh đứng một cách cà lơ phất phơ, tươi cười càng thêm cà lơ phất phơ, nhìn thấy Tần Đồng thì tiện tay nâng lên huy huy, nhếch miệng nói: “Tần công tử.”

Tần Đồng thiếu chút nữa đứng không vững, Lục Gia Diễm vẫn đứng bên cạnh hắn không chút dấu vết mà đưa tay đỡ lấy thắt lưng hắn, nói nhỏ đầy trêu tức: “Thể lực ngươi không phải là càng ngày càng kém đi?”

Tần Đồng đang như lọt vào trong màn sương mù, nghĩ như thế nào cũng không thông tại sao Giang Kỳ lại chạy đến Hà gia. Bất quá vấn đề này không đợi hắn suy nghĩ lâu lắm liền nhớ đến một chuyện khác, liền đưa tay kéo áo Lục Gia Diễm: “Ngươi vừa mới nói ta cái gì?!”

Ánh mắt Lục Gia Diễm trượt xuống bên hông hắn: “Đó là quan tâm ngươi.”

“Quan tâm làm cái rắm gì, chính ngươi đến thử thì sẽ biết!”

“Thật không? Ta cũng muốn thử, đáng tiếc vĩnh viễn không có cơ hội.”

Con mẹ nó, hỗn đản quả nhiên vĩnh viễn là hỗn đản!

========= Hoàn =========

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.