Xuân đi thu tới, lá cây xanh rồi lại vàng, đơm hoa kết trái, trong vô thức, hai người đã trải qua kì thi đại học, trúng tuyển vào cùng một trường đại học và học khác chuyên ngành.
Cả hai chuyển ra khỏi kí túc xá vào học kì hai năm nhất, thuê một căn nhà gần trường để sống cùng nhau.
Đến năm thứ hai, Lục Thiệu come out với gia đình, sau một thời gian sóng gió, cuối cùng mẹ của Lục Thiệu cũng đồng ý cho hai người ở bên nhau.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Từ Khanh trở thành một luật sư, hàng ngày chạy tới chạy lui với biết bao vụ án khác nhau, dù mệt mỏi nhưng hoàn thành xuất sắc.
Còn Lục Thiệu thì gia nhập vào ngành tài chính, dựa vào phán đoán chuẩn xác và sự quyết đoán nhanh nhẹn, dần dần trở thành một trong số ít những người ưu tú nhất trong ngành tài chính.
Lục Thiệu khá tự do về thời gian trong công việc, đau lòng vì Từ Khanh làm việc mệt nhọc.
Ngày thường, Lục Thiệu chăm lo mọi phương diện trong sinh hoạt của hai người.
Từ Khanh cũng được Lục Thiệu bao bọc, ngoài miệng nói không sao, nhưng Lục Thiệu phải chịu đựng chuyện đó rất nhiều, và rồi những điều mà Từ Khanh xấu hổ đã từng đồng ý khi còn là thiếu niên, dần dần cũng cho phép Lục Thiệu làm bất cứ việc gì mà hắn muốn.
"A...!ưm...!a...!anh đừng thúc vào nữa...!hưm...!sướng...!sướng quá..." côn th*t liên tục đẩy trứng rung vào sâu bên trong, Từ Khanh sướng đến mức toàn thân run lên bần bật, cứ run rẩy nằm quỳ trên giường.
Lục Thiệu giữ eo Từ Khanh, ngừng lại quan sát Từ Khanh đã thích ứng được rồi mới tiếp tục thúc hông, tiếng "bành bạch" vang lên khi da thịt va chạm vào nhau, Từ Khanh không nhịn được mà rên rỉ, càng làm cho Lục Thiệu chịch mạnh hơn.
Trong lúc đang mây mưa kịch liệt thì đột nhiên Lục Thiệu dừng lại, Từ Khanh bất mãn lắc lắc mông, thấy không được đáp lại, cũng không đợi Lục Thiệu tiếp tục chơi mình, tự nhấp mông lên xuống mút côn th*t của hắn.
"Bép" một tiếng, một cái tát vào mông, sau đó cánh mông căng tròn bị người nọ nhào bóp thô bạo, hằn lại mấy vết đỏ, Từ Khanh thấy Lục Thiệu chỉ lo nghịch mông mình, nũng nịu thúc giục: "Đừng...!đừng nghịch nữa...!mau chịch em đi...!chịch em đi mà..."
Lục Thiệu nghe vậy vẫn không có hành động gì, đầu ngón tay hờ hững lướt trên sống lưng Từ Khanh, "Cưng biết anh thích nghe em nói gì mà, em nói đi, Khanh Khanh ngoan."
Người này thật sự...!quá xấu xa - Từ Khanh âm thầm càu nhàu trong lòng.
Nhưng vẫn nghe lời, nũng nịu nói: "Muốn...!muốn ông xã chịch Khanh Khanh...!Khanh Khanh là bé đĩ của ông xã."
Vừa dứt lời, Lục Thiệu liền điên cuồng thúc hông, Từ Khanh không ngừng bị đẩy về phía trước, lại bị người nọ kéo về, trứng rung sâu bên trong lỗ nhỏ vẫn cứ rung lên thật mạnh, điểm mẫn cảm lại bị côn th*t chèn vào hết lần này đến lần khác.
Từ Khanh rên rỉ không ngớt miệng, dương v*t giữa hai chân rỉ đầy dịch nhờn, cọ vào ga giường theo từng nhịp đong đưa của cơ thể.
Sau vài tiếng rên rỉ ngân dài, Từ Khanh bắn ra, quỳ gối trên giường thở hổn hển, Lục Thiệu ở phía sau rút dương v*t ra, lấy cả trứng rung ra ngoài.
Miệng lỗ bị chơi liên tục vẫn chưa thể khép lại được, Lục Thiệu cười cười đưa tay mơn trớn, "Sao Khanh Khanh bị chịch nhiều lần như thế mà cái lỗ này vẫn không bị chơi nát, hửm?"
Từ Khanh xoay đầu nhìn Lục Thiệu, lười biếng cười nói: "Vậy thì anh chơi nát nó đi, được không?" Nụ cười của Từ Khanh như yêu tinh đang quyến rũ người khác.
Tim Lục Thiệu hẫng một nhịp, sau khi lấy lại tinh thần, lật người cậu lại, trước ánh mắt tươi cười của Từ Khanh, lại đút vào.
Tiếng nước vang vọng trong căn phòng đến tận khuya mới dừng lại.
Từ Khanh hơi nheo mắt nhìn chằm chằm Lục Thiệu, mềm như bông tựa lưng vào bồn tắm, ngoan ngoãn để Lục Thiệu tắm rửa cho mình.
Dưới ánh đèn vàng dịu, khuôn mặt Lục Thiệu vẫn đẹp trai như thời thiếu niên, sự ngây ngô của thiếu niên và liều lĩnh khi mới trưởng thành đã phai nhạt, Lục Thiệu của hiện tại, giống như bình rượu ngâm lâu năm, làm người ta càng uống càng say.
"Em yêu anh." Từ Khanh đột nhiên nói.
Lục Thiệu nghe vậy thì cười tít mắt, "Anh cũng yêu em." Vừa nói vừa cúi người hôn Từ Khanh.
Ngày qua ngày, cả hai đều đã trở thành người thành công trong sự nghiệp của bản thân, dường như cuộc sống cứ trôi chảy như vậy, Từ Khanh cảm thấy cứ như hiện tại đã quá hạnh phúc, cậu không muốn đòi hỏi thêm nữa.
Một buổi sáng nọ, Từ Khanh duỗi người thức dậy, thì đã thấy Lục Thiệu ăn mặc chỉn chu nghiêm túc đứng trước giường, "Sao vậy anh?"
Lục Thiệu mỉm cười nhìn Từ Khanh, từ từ quỳ một chân xuống sàn.
"Khanh Khanh, em có bằng lòng kết hôn với anh không? Tất cả những gì anh có, bao gồm cả anh đều thuộc về em."
Hốc mắt dần ươn ướt, Từ Khanh mỉm cười, trả lời một cách rất chắc chắn: "Em đồng ý."
Thuở niên thiếu anh đã từng rất nổi bật, tình cờ em được đến bên anh, em yêu anh thật cẩn thận, sợ bị anh bỏ rơi, cảm ơn anh đã từng bước dắt ra em khỏi bóng tối mặc cảm.
Nói với em rằng em đáng được yêu, nói với em luôn có người ở bên cạnh mình và nói "anh là của em".
Cảm ơn anh đã cho em biết tình yêu là gì.
Quãng đời còn lại, chúng ta sẽ sánh bước bên nhau.
HOÀN..