Thương Khung Bảng: Thánh Linh Kỷ

Chương 11: Lên đường tới Linh Lộ



Dịch giả: Bạch Y
Biên: khang_a_ca

Không biết có bao nhiêu thiếu niên từ nhỏ đã say mê sự tích này mà coi Mục Trần là thần tượng.

Mà khi còn trẻ Mục Trần đã từng đến Linh Lộ rèn luyện, thậm chí thuở đó, hắn còn làm nên danh tiếng lẫy lừng.

Noi theo gương của thần tượng, những năm gần đây, vô số thiếu niên nhao nhao lấy việc được vào Linh Lộ làm vẻ vang.

Họ muốn giống như Mục Trần vượt qua Linh Lộ, để tương lai mình cũng có thể trở thành cường giả cái thế, được người người kính ngưỡng tại Đại Thiên thế giới.

Sau một hồi để đám người Khương Dịch Niên sốt ruột chờ đợi, rốt cuộc Triệu Thanh Dương cũng từ trong phòng bước ra.

Hắn nhìn những khuôn mặt tràn đầy vẻ khẩn trương trong đình viện, không khỏi khẽ mỉm cười.

-Triệu sư!

Khương Dịch Niên và Thẩm Hạo Nhiên cùng các thiếu niên khác khi thấy Triệu Thanh Dương đi ra thì cung kính gọi.

Triệu Thanh Dương nở ra nụ cười ấm áp, tuyên bố:

- Nếu tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, vậy thì chúng ta liền bắt đầu lên đường thôi.

Thẩm Hạo Nhiên vẻ mặt đau khổ hỏi:

-Triệu sư, chẳng lẽ chúng ta lại phải đi bộ hay sao?

Vừa nói, hắn vừa đắc ý vỗ lồng ngực một cái, khoe khoang:

-Nếu không thì để ta trở về tìm cha ta, xin hắn phái một con Viêm Tước Điểu đến chở chúng ta đi.

Những thiếu niên khác vừa nghe vậy thì đều nhao nhao hâm mộ không ngừng.

Phải biết, Viêm Tước Điểu chính là linh thú trung cấp, tương đương với Linh Luân cảnh cường giả, hơn nữa nó còn là phi điểu, giá trị lại càng cao hơn, thế lực bình thường đúng là không nỡ lòng lấy ra.

Vậy mà Thẩm gia lại có thể dễ dàng xuất ra một con Viêm Tước Điểu, rõ ràng là thực lắm tiền nhiều của.

Khương Dịch Niên liếc nhìn vẻ mặt dương dương đắc ý của Thẩm Hạo Nhiên. Trong đầu nghĩ, tên mập này thật sự là không lúc nào không khoe nhà hắn giàu.

Viêm Tước Điểu thì tính là cái khỉ gì, Trì Giáo bọn họ trước kia còn có Cửu Uyên Long kìa, đó chính là thần thú đấy.

Triệu Thanh Dương nghe được những lời mà Trầm Hạo Nhiên vừa nói thì không nói gì, hắn chẳng qua cũng chỉ cười một tiếng:

- Cái này thì không cần, chấp sự của Thương Khung cung chúng ta đều được ban cho tọa kỵ.

Vừa nói, hắn vừa vung ống tay áo lên, tức khắc, từ trong tay áo của hắn như có âm thanh của sáo trúc du dương truyền ra.

Không lâu sau khi âm thanh sáo trúc truyền ra, trên bầu trời bỗng nhiên vang lên tiếng chim hót thanh thúy.

Khương Dịch Niên vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy một con hạc khổng lồ, toàn thân có màu xanh nhạt từ trên trời hạ xuống, ưu nhã đáp vào trong đình viện.

Khắp người nó giống như lượn lờ thanh phong, mà mỗi lần nó vỗ cánh thì đều sẽ có một cỗ linh lực cường đại cuồn cuộn tràn ra.

-Đây là Phong Linh Hạc?

Đám người Khương Dịch Niên vừa nhìn thấy con hạc khổng lồ màu xanh nhạt thì con ngươi cũng lập tức mở lớn, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Phong Linh Hạc chính là linh thú cao cấp, thực lực có thể sánh với Thần Phách cảnh cường giả, so với Viêm Tước Điểu thì quý hiếm hơn không biết bao nhiêu lần a!

-Chúng ta sẽ ngồi hạc này đi đến Linh Lộ, dựa vào tốc độ của nó, trong vòng mười ngày là có thể đến nơi.

Triệu Thanh Dương cười nói.

Mắt của cả đám thiếu niên đều sáng lên, sau đó xán lại, tò mò vuốt ve thân thể to lớn của Phong Linh Hạc.

Mà dáng vẻ của Thẩm Hạo Nhiên lại có chút hậm hực, chẳng qua là hắn rất nhanh cũng không nhịn được xán lại gần.

Đợi mọi người hiếu kỳ một lúc, Triệu Thanh Dương cũng cười một tiếng, bàn tay vung lên.

Ngay lập tức có một luồng linh lực tuôn ra, đã thấy đám người Thẩm Hạo Nhiên ngồi trên lưng hạc rộng lớn.

Nhưng khi Khương Dịch Niên đến gần Phong Linh Hạc, vốn dĩ con hạc vẫn luôn không có động tĩnh gì bỗng nhiên lại kịch liệt giãy giụa. Trực tiếp hất văng đám người Thẩm Hạo Nhiên từ trên lưng xuống, sau đó nó liền rụt cánh, run lẩy bẩy tại chỗ giống như đang e sợ điều gì.

-Xảy ra chuyện gì vậy?

Đám người Thẩm Hạo Nhiên đầy người bụi đất bò dậy, sau đó tức giận nhìn về phía Khương Dịch Niên, quát hỏi:

-Ngươi cái tên này rốt cuộc đã làm chuyện gì, chọc cho Phong Linh Hạc mất hứng?

Bọn họ đều nhìn thấy, lúc trước, khi Khương Dịch Niên muốn tới gần thì Phong Linh Hạc mới bắt đầu kịch liệt giãy giụa.

Khương Dịch Niên thấy một màn này thì cũng hơi giật mình. Chỉ có điều rất nhanh, hắn liền minh bạch trong lòng. Liếc nhìn về phía Cửu Uyên Giản ở sau lưng một cái.

Vật này là xương sống lưng của Cửu Uyên Long biến thành, dù sao nó cũng là thần thú, khi đối mặt với linh thú cũng sẽ sinh ra áp bách.

Lúc này Phong Linh Hạc sợ hãi như vậy, là bởi vì nó nhạy bén phát giác một tia khí tức của Cửu Uyên Long, cho nên mới bị dọa cho thành bộ dáng này.

Một bên, Triệu Thanh Dương hơi trầm ngâm một chút, hắn cũng nhìn lướt qua Cửu Uyên Giản màu đồng được vải bọc lại ở trên lưng của Khương Dịch Niên, cười nói:

-Ngươi tiểu gia hỏa này, ngược lại là có chút cơ duyên.

Mặc dù hắn không biết Khương Dịch Niên đeo cái gì ở sau lưng. Nhưng sau khi tỉ mỉ cảm ứng, hắn cũng có thể cảm nhận được một tia áp bách yếu ớt, hiển nhiên đây không phải là vật tầm thường.

-Chỉ có điều, ngươi mang dị bảo trên người thì cũng nên cẩn thận một chút. Dù sao thực lực bản thân ngươi còn yếu, nếu không biết ẩn giấu, chắc chắn sẽ là trẻ nhỏ mang tiền đi trên phố xá sầm uất mà rước lấy tai họa.

Triệu Thanh Dương suy nghĩ một chút, đi tới gần. Bàn tay hắn khẽ chạm qua Cửu Uyên Giản sau lưng Khương Dịch Niên, để linh lực tản ra tạo thành một lớp màng mong mỏng. Che đậy lại toàn bộ khí tức của Cửu Uyên màu đồng.

-Đa tạ Triệu sư!

Khương Dịch Niên thấy vậy, trong lòng hơi rung động, sau đó cảm kích đa tạ.

Trước đó hắn ngược lại là không ý thức được, một thiếu niên nho nhỏ như hắn mang theo Cửu Uyên Giản trân quý đến vậy, mà lại không chút nào che giấu là việc làm nguy hiểm biết bao.

Chỉ có điều thực lực hắn yếu như thế, dù cho có biết được điểm này thì cũng không đủ năng lực che giấu khí tức của Cửu Uyên Giản.

Đám người Thẩm Hạo Nhiên ở một bên thì lại trừng lớn con mắt mà nhìn chằm chằm vào Cửu Uyên Giản màu đồng bị vải quấn vòng quanh trên lưng Khương Dịch Niên.

Tất cả bọn họ dù sao cũng đều đến từ danh môn, tự nhiên sẽ có chút nhãn lực.

Ngay cả Triệu sư cũng nói đây là bảo bối, bọn họ hiểu được đồ vật này rốt cuộc có bao nhiêu trân quý.

-Tiểu tử này, lấy đâu ra số chó ngáp phải ruồi như thế?

Thẩm Hạo Nhiên không phục lầm bầm một câu. Khoe khoang tài lực chính là nghề của hắn, là thói quen thường ngày.

Rốt cuộc không nghĩ tới hôm nay lại bị một tên tiểu tử vô danh đến từ Trì Giáo cướp đoạt danh tiếng, thật sự là khó chịu.

Triệu Thanh Dương lại lần nữa đưa đám đông lên lưng hạc. Lần này, Phong Linh Hạc cũng đã khôi phục như bình thường.

-Chuẩn bị lên đường.

Triệu Thanh Dương thấy vậy, cười nhắc nhở một câu, sau đó âm thanh sáo trúc một lần nữa vang lên.

Phong Linh Hạc ngay lập tức trả lời bằng một tiếng hót thanh thúy. Sau đó đôi cánh khổng lồ của nó rung lên, tức khắc bay lên không trung, cuốn theo thanh phong, hướng ra bên ngoài Huyền Châu thành mà bay đi.

Đám thiếu niên nhìn Huyền Châu thành phía dưới nhanh chóng thu bé lại từ trên lưng hạc thì liền bộc phát ra tiếng reo hò.

Triệu Thanh Dương nghe thấy âm thanh ríu ra ríu rít ở phía sau cũng không nhịn được cười một tiếng. Sau đó, hắn bắt đầu chuyên tâm điều khiển Phong Linh Hạc bay về phía trước.

Bên ngoài Huyền Châu thành, trên một ngọn núi nhỏ.

Một bóng dáng yêu mị xinh đẹp dùng cánh tay chống giữ thân cây, nàng đang ưu nhã ngồi ở trên một cây đại thụ.

Đôi chân thon dài nhẹ nhàng đung đưa. Một hồi lâu sau, nàng bỗng nhiên giơ tay lên, che bớt tia sáng chói mắt, đôi mắt phượng xinh đẹp dường như đang nhìn về phía bầu trời xa xa.

-Người đã tới rồi, chuẩn bị động thủ. Ta sẽ đối phó Triệu Thanh Dương. Còn các ngươi chỉ cần bắt hết những tiểu tử trên Linh Lộ bảng kia, một người cũng không thể bỏ sót.

Làn môi đỏ mọng của nàng hé mở, động tác hết sức ôn nhu nhưng âm thanh truyền ra lại vô cùng lạnh lẽo.

-Vâng!

Ở phía sau, mấy cái bóng đen hơi hơi run lên, cung kính thưa.

Trên bầu trời cao muôn trượng, Phong Linh Hạc vỗ cánh bay lượn, cuồng phong vừa tiến vào trong phạm vi mấy trượng liền sẽ trở nên êm dịu, hóa thành làn gió nhẹ nhẹ phe phẩy lướt qua.

Ngồi ở trên lưng hạc, Khương Dịch Niên và đám người Thẩm Hạo Nhiên đều hết sức hâm mộ.

Quả nhiên là tọa kỵ cực phẩm, nếu như bọn họ cũng có tọa kỵ thế này thì thật sự là quá ngầu nha.

-Khương Dịch Niên, ngươi mau lấy vật kia ra cho chúng ta xem thử chút đi.

Thẩm Hạo Nhiên và một đám thiếu niên nồng nhiệt nhìn Cửu Uyên Giản sau lưng Khương Dịch Niên, lên tiếng dụ dỗ.

Chỉ có điều đối với lời của bọn họ, Khương Dịch Niên chỉ liếc mắt một cái, cũng chẳng thèm để ý tới.

Thấy Khương Dịch Niên cự tuyệt, đám người Thẩm Hạo Nhiên lập tức trở nên bất mãn. Trong lúc nhất thời, trên lưng hạc liền vang lên tiếng cãi nhau ồn ào náo nhiệt.

Triệu Thanh Dương nghe phía sau náo nhiệt như thế thì lại khẽ mỉm cười.

Tuổi trẻ mà, không chịu được cô quạnh là điều rất bình thường, hắn cũng không ngăn cản, chỉ là vỗ nhè nhẹ vào Phong Linh Hạc một cái, để nó phi hành vững vàng hơn một chút.

Triệu Thanh Dương nhìn đằng trước, thầm nghĩ ở trong lòng, hy vọng chuyến đi này thuận lợi.

Thời gian trước, nghe nói dường như có một vài đội ngũ đến Linh Lộ gặp phải tập kích, hiện nay trong cung vẫn còn chưa điều tra ra việc này

Trong lòng của hắn đang xẹt qua những ý nghĩ này, thì bỗng nhiên thần sắc hơi động, cúi đầu nhìn xuống dưới mặt đất. Chỉ thấy nơi đó có một ngọn đồi, loáng thoáng có ánh hào quang lóe lên.

Ánh sáng kia lóe lên một cái rồi biến mất. Có điều chỉ mấy hơi thở sau, một âm thanh xé gió sắc bén đột nhiên vang lên.

Chỉ thấy một cái bóng màu đen đang phóng tới với tốc độ kinh người.

Đồng tử của Triệu Thanh Dương đột nhiên co rụt lại, vẻ mặt tỏ ra kinh hãi, chỉ có điều còn không đợi hắn kịp xuất thủ thì bóng đen kia liền trực tiếp đâm xuyên qua cánh của Phong Linh Hạc.

-Cẩn thận, có người tập kích!

Cùng thời khắc đó, tiếng quát chói tai của Triệu Thanh Dương cũng đột nhiên vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.