Dịch giả: Nam_Ca_Đại_Đế, Lãnh Minh Hà, Bạch Y, Tà Si Vô Diện. Biên: Khang_a_ca
Triệu Thanh Sư đương nhiên sẽ không để ý.
Trong mắt hắn, cho dù vừa rồi Khương Dịch Niên đánh ngang tay với Triệu Uy, Lương Khôn, cũng không tính là gì. Bởi vì dùng ánh mắt của hắn, tự nhiên có thể nhìn ra lúc đó Khương Dịch Niên dùng mưu mới có thể đánh hòa. Nếu không dựa vào lực lượng, tuyệt đối Khương Dịch Niên không phải đối thủ của Triệu Uy cùng Lương Khôn.
Thế nhưng, thực lực của tên thiếu niên tuấn mỹ trước mắt này thâm bất khả trắc, căn bản Triệu Thanh Sư cũng nhìn không thấu thực lực chân chính của hắn.
Một cái hạt có thể làm vỡ hai thanh linh kiếm, cho dù là Triệu Thanh Sư cũng không làm được.
Nhưng mà, để Triệu Thanh Sư hắn nhận thua Khương Dịch Niên cùng Lạc Trần, chỉ sợ công sức lôi kéo người để thành lập Thanh Sư đội không được mấy ngày sẽ sụp đổ.
Giờ khắc này, hắn nhất định phải ra tay, dù không thể đánh bại Lạc Trần, cũng không thể nhận thua. Khi Triệu Thanh Sư chuẩn bị ra tay, thì 90một bên khác Triệu Uy cùng Lương Khôn cũng sớm không kiềm chế nổi, hai người liên thủ mà không làm gì được một tên Linh Luân cảnh trung kỳ, làm sao bọn hắn có thể chịu được.
Hai người nhìn nhau không nói gì, nhưng có thể thấy được sát ý trong mắt đối phương.
Mũi chân Triệu Uy bắn ra, chiến đao trong tay hóa thành một mảnh bóng mờ, chém về phía Khương Dịch Niên.
Mà Lương Khôn cũng không ra tay ngay, hắn đứng tại chỗ, chờ Triệu Uy ra tay. Lúc này trong tay hắn bỗng nhiên nhiều hơn mười mấy đoản thương, hắn đem linh lực rót vào trong đó, lập tức đoản thương mang theo một đạo quang mang, bắn về phía Khương Dịch Niên.
Hai người một gần một xa, phối hợp với nhau rất ăn ý.
Bọn hắn tin tưởng, mặc kệ Khương Dịch Niên có bao nhiêu tiềm lực cùng thiên phú, nhưng vẫn tồn tại chênh lệch về cảnh giới. Chỉ cần hai người toàn lực phối hợp, không lộ sơ hở, khẳng định có khả năng đánh giết Khương Dịch Niên.
Khương Dịch Niên sớm dự liệu hai người này sẽ không dừng tay tại đây. Bỗng nhiên hai mắt hắn nhắm lại, rồi đem Cửu Uyên giản đổi sang tay trái, lập tức đánh ra một mảnh giản ảnh.
"Đương! Đương! Đương!"
Một loạt tiếng vang truyền đến, Cửu Uyên giản chặn lại mấy đạo thương ảnh, Khương Dịch Niên lập tức thấy được chiến đao màu bạc đang phá không đến.
Thấy thế trên mặt Khương Dịch Niên không có nửa điểm e ngại, khóe miệng nở nụ cười trào phúng, sau đó nói:
- Nếu như thế, vậy ta sẽ không khách khí.
Trong tích tắc, đôi mắt của hắn hiện lên tia máu, trái tay nắm lấy Cửu Uyên giản tựa hồ đạt được lực lượng nào đó gia trì, bỗng nhiên sát ý dâng trào, giống như thủy triều khuếch tán ra.
Cửu Uyên giản là xương sống lưng của Cửu Uyên Long biến thành, trong đó vốn ẩn chứa lực lượng cường đại, bình thường Khương Dịch Niên không cách nào thôi động nó.
Thế nhưng, giờ phút này con mắt tím đen trong lòng bàn tay hắn đã hơi mở ra, như có một bóng mờ tím đen lóe lên, một cỗ lực lượng thần bí rót vào bên trong Cửu Uyên giản.
Lúc này, Cửu Uyên giản nhô ra rất nhiều gai xương, trông kinh khủng hơn nhiều. Trên không, lúc này chiến đao màu bạc nhìn như một tấm lụa đang bay, lại trông giống như ánh sao, đang chém thẳng tới Khương Dịch Niên. Cửu Uyên giản hung hăng vung ra, nặng nề rơi vào phía trên chiến đao màu bạc.
"Oanh!"
Khương Dịch Niên chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cuồng bạo cuốn tới, hắn đột nhiên rút lui, rơi ở bên ngoài mấy trượng. Ngay khi hắn rơi xuống đất, hai cây đoản thương gần như đồng thời đến, bắn về phía đầu gối của hắn.
Lương Khôn sớm đã sớm chờ khắc này, hắn đã dự liệu được không dễ dàng đánh giết Khương Dịch Niên, bởi vậy khi hắn thấy Khương Dịch Niên rơi xuống đất, lập tức hắn đem linh lực rót vào bên trong đoản thương, hung hăng ném về phía Khương Dịch Niên.
Khương Dịch Niên đã sớm nghĩ tới, nên đã đem Cửu Uyên giản nằm ngang ở chỗ đầu gối, vừa vặn chặn hai cây đoản thương công kích, sau đó lui về sau nửa bước, triệt tiêu cỗ lực lượng này.
Mà ở một bên khác Triệu Uy lùi lại phía sau mấy bước, vẻ mặt trắng bệch, chiến đao trong tay xuất hiện xuất hiện mấy vết rách, sau đó vết rách khuếch tán ra, nhìn trông giống như mạng nhện che kín thân đao.
"Ba!"
Một tiếng vang giòn truyền đến, chiến đao màu bạc triệt để vỡ vụn ra, hóa thành vô số mảnh vỡ rơi xuống mặt đất. Ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống, phát ra ánh bạc lóng lánh.
- Làm sao có thể?
Triệu Uy cúi đầu nhìn mảnh vỡ chiến đao trên mặt đất, lập tức sắc mặt trở nên trắng bệch. Hắn không tin Khương Dịch Niên có thể dùng một chiêu đem chiến đao của hắn đánh vỡ, cái đó phải cần bao nhiêu lực lượng?
Vẻ mặt Triệu Uy vô cùng nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt rơi vào trên mặt Khương Dịch Niên.
"Phốc"
Lập tức, hắn phun ra một ngụm máu tươi. Lực lượng cuồng bạo bên trong Cửu Uyên giản đã truyền vào trong cơ thể của hắn. Nếu không có hộ thể linh lực, chỉ sợ hắn đã bị đánh thành trọng thương.
- Quá mạnh!
- Tiểu tử Linh Luân cảnh trung kỳ này, vì sao lại có lực lượng mạnh như thế?
Triệu Thanh Sư nhìn một màn trước mắt này, đã có chút phán đoán về thực lực của Khương Dịch Niên. Thực lực chân chính của tiểu tử này đã vượt xa khỏi Linh Luân cảnh.
Càng làm cho hắn cảm thấy khó xử chính là Lạc Trần, lực lượng trên cái hạt đã mạnh hơn lực lượng cực hạn của hắn. Hắn không nghĩ tới thực lực của hai người này vậy mà cường hãn đến tình trạng này.
- Làm sao bây giờ? Đánh, không nhất định có thể thắng. Lui, tuyệt đối không được.
Ngay thời điểm Triệu Thanh Sư đang cảm thấy khó xử, một mảnh náo động từ bên ngoài Táng Linh cốc truyền đến.
- Là Đỗ Đao cùng Tô Phong Hồng, bọn hắn tới!
Phía trước xôn xao, lập tức mọi người xung quanh cùng nhìn lại. Ở bên ngoài Táng Linh cốc có mấy người đang chậm rãi đi tới.
Những thiếu niên đang ở lối vào Táng Linh cốc dồn dập nép vào tạo ra một con đường, ánh mắt tràn đầy vẻ kính sợ.
Có ba tên thiếu niên sánh vai nhau mà đi, bộ dáng trạc mười sáu mười bảy tuổi. Một người trong đó mặc trường bào màu trắng, tay cầm cây quạt xếp phe phẩy, mơ hồ có phong thái xuất trần thoát tục.
Một tên thiếu niên bên cạnh hắn thì có gương mặt đầy những đường nét cứng rắn, người mặc trường sam màu đen, toàn thân tản mát ra một hơi thở âm lãnh.
Một tên thiếu niên khác có dáng người khôi ngô ở trần, lộ ra phần cơ thể có chứa lực lượng cuồng bạo, trên vai khiêng cây côn làm bằng thép ròng. Chỉ thấy hắn cắm cây côn xuống mặt đất, đất đá vỡ nát, mặt đất khẽ rung động.
Ba tên thiếu niên dừng bước lại, ánh mắt quét qua bốn phía trong ánh mắt của cả ngàn, đột nhiên tiếng hoan hô vang lên như tiếng sấm.
Khương Dịch Niên tò mò nhìn ba người, không biết ba người này đến cùng có chỗ gì hơn người, thế mà dẫn tới cảnh tượng cả ngàn tên thiếu niên reo hò như thế.
- Thấy rõ chưa, mấy vị này mới thật sự là Thần Phách cảnh hậu kỳ, lợi hại hơn không ít khi so với cái gã Triệu Thanh Sư kia
Lạc Trần thì thầm ở bên tai Khương Dịch Niên.
Khương Dịch Niên hơi quay đầu lại, ngửi được một cỗ mùi thơm như có như không, không tự chủ được lỗ mũi giật giật thở gấp.
Bỗng nhiên Lạc Trần như là đã nhận ra cái gì, lùi lại hai bước, hung hăng liếc hắn một cái, trừng mắt nói:
- Ngươi đang làm gì?
Khương Dịch Niên ra vẻ kinh ngạc, lắc lắc đầu, đáp:
- Không làm cái gì cả, đang nghe ngươi nói chuyện thôi.
Lạc Trần nhịn không được hừ một tiếng, nói nhỏ:
- Thực lực mấy tên kia xác thật là rất mạnh, xem ra đám bọn hắn là thế lực mạnh nhất, chỉ sợ bọn họ sẽ tính toán chúng ta.
Khương Dịch Niên nhíu mày, nói khẽ:
- Ngươi có chắc chắn đủ sức đối phó với bọn hắn hay không?
- Vậy mà ngươi đem bọn hắn đánh đồng với ta? Loại người này có thể so với ta sao? một mình ta có thể đánh ngã 100 tên như vậy.
Khương Dịch Niên liếc mắt:
- Ta thừa nhận thực lực ngươi rất mạnh, nhưng mà cũng không nên khoác lác cả ngày.
Lạc Trần bĩu môi nói:
- Ngươi không tin thì thôi.
Khương Dịch Niên cười cười, cũng không thèm để ý, ngẩng đầu nhìn về phía ba tên thiếu niên kia, bên tai truyền đến âm thanh nghị luận ầm ĩ của mấy tên ở gần bên.
- Vị mặc đồ đen kia chính là Đỗ gia Đỗ Đao phải không? Nghe nói hắn đã đến Thần Phách cảnh hậu kỳ, chỉ còn thiếu chút nữa thì có thể đột phá đến Dung Thiên Cảnh của tam thiên chi cảnh.
Đúng vậy đó, ta nghe nói đao pháp của Đỗ Đao xuất thần nhập hóa, hắn là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ tuổi trẻ của Đỗ gia, vô cùng có hi vọng sau này đột phá đến Thông Thiên cảnh.
- Cái người mặc trường bào màu trắng là Tô Phong Hồng mới đúng là lợi hại, nghe nói xưa nay hắn không hề chuyên tâm tu luyện. Rảnh rỗi là viết chữ vẽ tranh, thế nhưng tu vi tiến triển cực nhanh, cũng đã đạt đến đỉnh phong của Thần Phách cảnh.
Lôi Hoành cũng vậy mà, một thân thần lực trời sinh, sức lực cực kì mạnh mẽ, nghe nói ba tuổi liền có thể tay không giết chết hổ báo. Nhìn khắp Táng Linh cốc, nhân vật có thể đánh với hắn một trận có thể đếm được trên đầu ngón tay.
- Tên Triệu Thanh Sư bài danh thứ chín mươi tám trên Linh Lộ bảng, liền tự cho là vô cùng lợi hại, thật ra khi so sánh với ba người này thì kém quá xa. Tuy không làm ra vẻ nhưng Đỗ Đao lại xếp hạng thứ tám mươi bốn, Lôi Hoành bài danh thứ tám mươi ba, Tô Phong Hồng càng là người đứng thứ thứ tám mươi hai, thực lực của mỗi một người đều cao hơn hẳn Triệu Thanh Sư.
Trái lại, kì này chúng ta vụng trộm đi theo, âm thầm ra tay càng tuyệt, bọn hắn ăn thịt chúng ta uống canh.
- Xuỵt, giọng be bé một chút, họa từ miệng mà ra, chớ có dẫn lửa thiêu thân.