Thương Khung Bảng: Thánh Linh Kỷ

Chương 8: Cửu Uyên Giản



Dịch giả: Bạch Y
Biên: khang_a_ca

Mưa to không ngừng mà trút nghiêng xuống. Khương Dịch Niên gắt gao ôm chặt lấy thi thể của sư phụ, trong lòng hắn nỗi thống khổ không ngừng tích tụ, khiến cho đôi mắt cũng dần dần trở nên đỏ bừng.

-A..Aaaa!

Hắn ngửa mặt lên trời gầm thét. Âm thanh thê lương, không thể nào dùng lời nói mà diễn tả hết được, nỗi đau buồn gần như khiến hắn mất đi lý trí.

Khương Dịch Niên cũng không hề phát hiện. Ngay vào thời khắc hắn đau buồn tới cực điểm, thì dải băng vải vốn quấn quanh trên tay trái của hắn, đang từng chút từng chút rơi xuống lả tả..

Sau khi băng vải rơi hết, lộ ra một phần da tay bởi vì thường xuyên không thấy ánh mặt trời mà có vẻ hơi tái nhợt.

Trong lòng bàn tay, lại có một đường thụ văn nhàn nhạt. Mà lúc này đường thụ văn chạy dọc đó lại đang hơi ngọ nguậy.

Trong nháy mắt tiếp theo, thụ văn đột nhiên lan rộng ra, một con mắt tím đen liền xuất hiện ở trong lòng bàn tay Khương Dịch Niên.

-Vù vù.

Đột nhiên con mắt ấy mở ra, một cột ánh sáng to lớn màu tím đen từ trong đó bạo liệt bắn mạnh ra ngoài.

Cột sáng xông thẳng lên trời. Cỗ sức mạnh này cực kỳ to lớn, dường như có thể tàn phá trời đất.

Lúc này màn mưa đang bao phủ đất trời kia cũng bị cỗ sức mạnh này cường ngạnh cản lại. Chỉ có điều cột sáng màu tím đen này, đến rất đột ngột mà biến mất cũng cực kỳ nhanh chóng.

Sau mười mấy hơi thở ngắn ngủi, nó liền chui vào con mắt màu tím đen trong lòng bàn tay của Khương Dịch Niên.

Một màn vừa rồi cũng khiến cho Khương Dịch Niên trong lòng đang tràn ngập nỗi đau buồn vô tận, chợt hơi thanh tỉnh một chút.

Hắn cực kì kinh ngạc mà nhìn chằm chằm vào con mắt màu tím đen xuất hiện ở trong tay mình.

Rõ ràng là hắn không ngờ tới dải băng vải quấn rất nhiều năm trong tay, thế mà lại ẩn dấu dị vật kỳ quái đến vậy.

Song giữa nỗi đau buồn cùng mù mịt Khương Dịch Niên vẫn có thể nhận ra. Bên trong con mắt màu tím đen này, dường như ẩn chứa sức mạnh vô cùng khủng bố.

Khương Dịch Niên hơi do dự một chút. Sau đó đột nhiên nắm chặt tay lại, hung hãn đánh một quyền xuống mặt đất.

"Đùng!"

Toàn bộ mặt đất vào lúc này giống như bị chấn động vậy.

Sau đó, Khương Dịch Niên khiếp sợ trông thấy, khi nắm đấm của hắn hạ xuống, mặt đất xung quanh trong vòng trăm thước lấy một loại tốc độ mà mắt thường cũng có thể dễ dàng thấy, đang dần biến thành màu đen.

Thậm chí ngay cả cây cối ở vùng phụ cận cũng đều bắt đầu biến thành màu đen rồi.

Khu vực này giống như bị một loại kịch độc lây nhiễm vậy, nơi nó đi qua tất cả sức sống đều bị ăn mòn.

Chỉ có điều, Khương Dịch Niên vẫn rất rõ ràng, cho dù vậy thì hắn vẫn như cũ không phải là đối thủ của kẻ mặc áo đen kia.

Nhưng hắn mơ hồ cảm thấy. Nếu một ngày nào đó hắn có thể hoàn toàn phát huy ra hết lực lượng của con mắt màu đen trong tay này.

Nói không chừng liền có thể vượt qua người mặc áo đen kia, báo mối thù diệt môn.

Lúc trước, khi đối mặt với người áo đen, hắn thật sự giống như một con kiến hôi vậy, một khắc này là lần đầu tiên hắn có khát vọng muốn trở nên mạnh hơn mãnh liệt đến thế.

"Không cần biết ngươi là ai, ta cũng nhất định phải giết ngươi. Báo huyết cừu diệt môn này!"

Đôi mắt Khương Dịch Niên đỏ bừng, âm thầm thề ở trong lòng. Mặc kệ người áo đen kia là ai, Khương Dịch Niên cũng sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho hắn ta.

Ngay khi sát ý trong lòng Khương Dịch Niên dâng lên cuồn cuộn ngút trời, thì cánh tay của Thông Huyền đạo nhân đang nằm trong lồng ngực hắn cũng rủ xuống. Vừa vặn lộ ra lòng bàn tay. Ánh mắt Khương Dịch Niên khẽ liếc qua, sau đó liền cả kinh.

Bởi vì hắn thấy, trong lòng bàn tay của sư phụ cũng đồng dạng có một con mắt.

Chỉ là lòng bàn tay hắn có con mắt màu tím đen, còn của sư phụ hắn thì lại chỉ có một màu đen đơn thuần.

Nhưng lúc này, con mắt trong lòng bàn tay sư phụ đã bị phủ kín một lớp bụi màu trắng, mất đi tất cả linh động và sức sống.

Khương Dịch Niên nâng bàn tay của Thông Huyền đạo nhân lên, ngơ ngác nhìn con mắt màu đen kia.

Hắn không nghĩ tới, sư phụ lại giống như hắn, lòng bàn tay cũng có con mắt tà dị này.

"Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?"

Vô số nghi ngờ bất chợt nảy sinh trong lòng Khương Dịch Niên:

_Vì sao lòng bàn tay của hắn và sư phụ đều có con mắt tà dị như vậy?

_Vì sao hắn lại chưa bao giờ thấy sư phụ sử dụng nó?

_Vì sao sư phụ muốn phong ấn con mắt trong lòng bàn tay của hắn?

_Người áo đen kia đến tột cùng là ai, tại sao lại muốn diệt Trì Giáo bọn họ?

Quá nhiều nghi vấn mà không có lời giải đáp, khiến đầu của Khương Dịch Niên cảm thấy từng trận đau nhói.

Rất nhanh, hắn chợt ngưng lại nhìn chằm chằm vào con mắt màu đen trong lòng bàn tay sư phụ. Trong đầu đột nhiên lóe lên, lúc trước hắn ở trong phòng tu luyện, đã trông thấy cánh cửa bí mật bị phong ấn.

Đường vân trên cánh cửa ấy, chẳng phải là con mắt màu đen kỳ quái này sao?

Tức khắc, trong đầu hắn hiện ra rất nhiều ý nghĩ, nhưng cuối cùng tất cả vẫn bị hắn ép xuống.

Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi buông thi thể của sư phụ xuống, thấp giọng nói:

-Sư phụ, người yên tâm đi, thù diệt môn này, ta Khương Dịch Niên nếu không báo, liền bị trời tru đất diệt.

Nói xong lời cuối cùng, hai mắt của hắn đã đỏ như máu, giống như một loài dã thú, sát ý gần như muốn hóa thành thực thể mà chui ra từ trong mắt.

Hồi lâu sau, Khương Dịch Niên cố nén đau buồn, giúp Thông Huyền đạo nhân sửa sang lại trang phục cho chỉnh tề. Sau đó hắn quay đầu, lúc này mới nhìn thấy bộ thi thể to lớn của Cửu Uyên Long cách đó không xa.

-Ngay cả Cửu Uyên tiền bối cũng chết rồi.

Khương Dịch Niên cắn chặt hàm răng, hơi lảo đảo mà đứng dậy, đi tới bên cạnh thi thể của Cửu Uyên Long, đưa tay ra.

Chỉ có điều, ngay khi tay hắn vừa mới chạm vào thi thể của Cửu Uyên Long, thì bỗng nhiên thi thể đó lại sụp xuống với tốc độ kinh người, giống như tất cả máu thịt vào lúc này đều biến thành tro bụi vậy.

Tình cảnh đó làm cho Khương Dịch Niên sửng sốt một chút. Đây là nhục thân, thần phách tất cả đều đã tan biến. Xem ra Cửu Uyên Long cũng đã hoàn toàn chết rồi.

-Cửu Uyên tiền bối, ngài yên tâm đi, một ngày nào đó, ta cũng sẽ báo thù cho ngài!

Khương Dịch Niên thấp giọng nói.

Hắn ngồi xổm người xuống, đồng thời cầm lên vài cái vảy rồng. Bỗng nhiên, tay hắn hơi ngưng lại khi chạm đến một vật cứng.

Lúc này hắn có chút kinh ngạc rồi nắm chặt lấy, sau đó đột nhiên kéo mạnh ra.

"Bạch!"

Vảy rồng bay tung tóe, một vật màu đen dài hơn một trượng xuất hiện ở trước mắt Khương Dịch Niên.

Khương Dịch Niên nghi ngờ nhìn, chỉ thấy vật có màu đen này như được làm bằng hàn thiết vạn năm vậy, tản ra cảm giác lạnh như băng nhàn nhạt.

Nó liên tiếp đan xen, cách hai đoạn giáp nhau đều có gai xương lộ ra, tản ra khí thế sắc bén làm cho người ta sợ hãi.

Nhìn qua có điểm giống với chuôi thiết giản màu đen, trên thân giản có đường vân cổ xưa.

Hắn nhẹ nhàng vung giản này một cái, lại nghe thấy tiếng long ngâm trầm thấp truyền ra từ bên trong, khiến lòng người sinh ra cảm giác bị áp bách.

-Đây là... xương sống lưng của Cửu Uyên tiền bối?

Khương Dịch Niên xem xét hồi lâu rốt cuộc mới hiểu rõ được, thứ đồ thông thường nhìn qua như thiết giản này lại là xương sống lưng của Cửu Uyên Long, thảo nào nó lại nặng nề như vậy.

-Đây chính là một thanh thần binh tự nhiên rồi.

Mặc dù lúc này Khương Dịch Niên đang ở trong đau buồn, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà cảm thán một tiếng.

Khương Dịch Niên cầm long cốt trong tay, khua múa một hồi, hắn cảm thụ loại lực lượng cường hãn này, nhẹ giọng nói:

-Ngươi là do Cửu Uyên tiền bối lưu lại, sau này ta liền gọi ngươi là Cửu Uyên Giản nhé. Ngươi hãy theo ta đến nhận kẻ thù.

Khi âm thanh của hắn rơi xuống, Cửu Uyên Giản trong tay hắn hình như có chút chấn động một chút, sau đó nó liền dần dần yên tĩnh trở lại.

Khương Dịch Niên đeo Cửu Uyên Giản ở sau lưng. Sau đó, hắn trầm mặc xoay người lại ôm lấy thi thể lạnh lẽo của sư phụ cùng với long cốt Cửu Uyên Long còn sót lại rồi đi tới phía sau núi.

Hắn dự định an táng cho sư phụ cùng toàn bộ sư huynh sư đệ trước.

Một ngày sau, bên trong một mảnh sơn cốc phía sau núi.

Trong sơn cốc u tĩnh vắng vẻ, giờ đây đã mọc lên một rừng bia mộ. Tiếng gió thổi quanh quẩn trong sơn cốc, giống như tiếng bi thương thật thấp.

Khương Dịch Niên quỳ xuống trước bia mộ của sư phụ, nhìn rất nhiều bia mộ nơi đây, hắn cắn môi một cái, thấp giọng tự nhủ:

-Thi thể của đại sư huynh và nhị sư huynh không có ở đây, không biết bọn họ còn sống hay đã chết.

Chợt, hắn hít sâu một hơi, hướng tới những mộ bia này, nặng nề mà dập đầu ba cái.

-Sư phụ, các vị sư huynh đệ, xin mọi ngươi hãy yên tâm, chờ ta lần nữa trở về, ta nhất định sẽ mang thủ cấp của kẻ thù đến để tế lễ các ngươi.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bia mộ của sư phụ trong chốc lát, sau đó liền thu lại vẻ bi thống trong mắt, rồi hắn đột nhiên đứng dậy, không lưu lại thêm nữa mà hướng phía ngoài cốc đi tới.

Mưa phùn bay nhè nhẹ, thiếu niên mang trên lưng Cửu Uyên Giản dần dần đi xa, thân ảnh gầy gò không còn nhanh nhẹn như trước mà nhiều hơn vẻ nặng nề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.