Tưởng Nam rất vui mừng: "Đến lúc đó cả nhà chị nhớ sửa soạn một chút, đừng làm cha mẹ mất mặt. Kim Thành sẽ có rất nhiều nhân vật nổi tiếng đến dự hôm đại thọ."
Tưởng Lệ gật gật đầu: "Được, chị biết rồi."
Hai người lại tay cầm tay trò chuyện môt lát, nói chuyện nhà mình.
"Chào dì út, chào cậu." Tống Thanh Ca nghênh đón, chào hỏi bọn họ.
Tô Trường Phong cũng nói theo: " Chào dì út, chào cậu."
Tưởng Nam và Lâm Diệu Tiên nhìn thấy Tống Thanh Ca trổ mã duyên dáng yêu kiều thì hai mắt tỏa sáng. Nhưng khi nhìn Tô Trường Phong thì ánh mắt lại lạnh nhạt rất nhiều. Bọn họ không để ý đến Tô Trường Phong, chỉ gật gật đầu với Tống Thanh Ca.
"Thanh Ca, nghe Mộng Kỳ nói cháu mở công ty?" Tưởng Nam mỉm cười nhìn Tống Thanh Ca.
"Đúng vậy, dì út."
Tưởng Nam gật gật đầu: "Không sai. Kỳ thật lấy năng lực của cháu đã sớm nên đi ra lập nghiệp. Về sau nếu công ty có khó khăn gì có thể nói với dì."
"Cảm ơn dì út."
Tống Thanh Ca thật vui vẻ, nếu như được Tưởng Nam trợ giúp thì thật sự là chuyện tốt đối với công ty Trường Ca.
Mà lúc này, cha của Lâm Mộng Kỳ là Lâm Diệu Tiên bỗng nói: "Thanh Ca, lần này cậu và dì út tới cũng muốn tiện thể giúp cháu giải quyết nhân sinh đại sự."
"... Cậu, cậu nói vậy là có ý gì?" Trong lòng Tống Thanh Ca có một dự cảm không tốt.
Lâm Diệu Tiên ngẩng đầu nói: "Ý cậu là cậu và dì út của cháu muốn giới thiệu một thanh niên tài giỏi cho cháu quen biết. Mặt nào của cậu ta cũng rất ưu tú, cậu và dì út cháu đều cảm thấy nhân tài như vậy mới xứng đáng với cháu."
Lời này vừa nói ra, toàn trường đều an tĩnh.
Tô Trường Phong đang đứng ngay trước mắt bọn họ! Nhưng Lâm Diệu Tiên lại xem hắn như không khí, nói muốn giới thiệu một người ưu tú cho Tống Thanh Ca quen biết...
Bầu không khí trở nên hết sức khó xử.
Tống Thanh Ca vội nói: "Cậu, không cần. Cháu đã sớm kết hôn, tụi cháu sống rất hạnh phúc."
Lâm Diệu Tiên cười lạnh một tiếng."Thanh Ca, cháu đừng lừa mình dối người. Trước khi đến Hàng Thành, cậu và dì út đã điều tra cái tên được gọi là chồng cháu rồi."
"Sáu năm trước, hắn bị Triệu Gia Hàng Thành dọa đến chạy trốn trong đêm, sáu năm sau trở về vẫn không có gì cả. Trừ từng đi lính ở Bắc Cảnh thì không có điểm nào nổi bật. Nói một câu không dễ nghe, người như hắn sau này chỉ có thể sống ở tầng dưới chót nhất xã hội. Cháu và hắn ở bên nhau tiếp không chỉ không giúp được cháu mà còn liên lụy cháu nữa, hiểu chưa?"
Lúc này, Tưởng Nam cũng mở miệng: "Thanh Ca, cậu của cháu nói không sai. Mặc dù lời nói không dễ nghe, nhưng lý lẽ cũng không sai. Sau này Tô Trường Phong sẽ liên lụy cháu, dì út không hi vọng cuộc đời vốn nên huy hoàng của cháu lại trở nên ảm đạm như vậy."
Không đợi người khác nói chuyện, Lâm Mộng Kỳ đã nhìn không được: "Cha mẹ, cha mẹ không thể nói anh rể như vậy. Anh rể không hèn nhát như mọi người nói!"