Trong điện thoại, một cô gái không ngừng mắng Tống Thanh Ca.
Tống Thanh Ca vội vàng nói: "Thật xin lỗi trợ lí Lưu, hôm nay xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, không phải do tôi cố ý.”
"Như vậy, sáng mai tôi sẽ đi tìm Quách tổng, cô giúp tôi hẹn lại với Quách tổng được không?"
Trợ lý Lưu đối diện hừ lạnh một tiếng: "Nực cười! Cô nghĩ cô là ai? Quách tổng cô muốn hẹn là có thể hẹn?”
“Quách tổng rất tức giận, hơn nữa đã thông báo đưa cô vào danh sách đên, tôi điện thoái báo cho cô biết.”
Nói xong, cô ta liền cúp điện thoại.
Tống Thanh Ca cầm điện thoại, tâm tình vô cùng buồn bực.
Thật vất vả mới hẹn được Quách tổng, cứ như vậy mà bỏ lỡ, nhưng cô không phải cố ý...
Hiện tại bị Quách tổng đưa cô vào danh sách đen, có nghĩa là hoàn toàn mất đi cơ hội vào trung tâm quốc tế Thịnh Hải.
Không thể vào trung tâm quốc tế Thịnh Hải, thì có nghĩa là công ty mới mà cô muốn thành lập, mất đi không ít ưu thế.
“Thanh Ca, làm sao vậy?" Tống Thế Minh nhìn về phía Tống Thanh Ca, bỏ một miếng thịt vào trong bát của cô.
Tống Thanh Ca nói: "Không có gì, một ít chuyện công việc thôi.”
Thính lực của Tô Trường Phong vô cùng tốt, cuộc đối thoại vừa rồi hắn đã nghe không sót một chữ.
Thanh Ca, sáng mai, anh đưa em đi thuê văn phòng.
Tống Thanh Ca sửng sốt: "Đi đâu vậy?”
Tô Trường Phong cười cười: "Đến trung tâm quốc tế Thịnh Hải."
Tống Thanh Ca buồn bực nhìn anh: "Không đi, hôm nay em lỡ hẹn, người ta đã cho em vào danh sách đen rồi.”
Tô Trường Phong cười nói: "Không có việc gì, ngày mai anh dẫn em đi, thuận tiện, xử lý chút chuyện khác.”
Ba người Tống gia nhìn Tô Trường Phong, đều giống như đang nhìn một tên bị bệnh thần kinh.
“Tô Trường Phong, cậu lại nổi điên gì thế?" Tưởng Lệ nói.
Tô Tô bĩu môi, tức giận nói: "Bà ngoại, không được nói ba con như vậy. Ba con là đại anh hùng chỉ huy thiên quân vạn mã, không phải người điên.”
Lúc trước, lúc Tô Trường Phong đến cửa sông Thương Giang cứu Tô Tô, Tô Tô tuy rằng không có ở hiện trường, nhưng ở trong xe nhìn qua cửa sổ cũng thấy được cảnh tượng ở bên ngoài.
Cô bé nhỏ, tuy rằng đối với rất nhiều chuyện còn có chút ngây thơ, nhưng trong tiềm thức, đã nhận định ba mình là một đại anh hùng.
Tưởng Lệ không nói gì: "Không phải bà ngoại đả kích ba con, con xem bộ dạng nghèo túng của ba con, chỉ là một quân sĩ xuất ngũ không tìm được việc làm, còn chỉ huy thiên quân vạn mã, kiếp sau đi.”
Tô Tô bĩu môi, hai mắt ươn ướt chuẩn bị khóc toáng lên.
Tống Thế Minh trừng mắt nhìn bà ta một cái: "Ở trước mặt đứa nhỏ không được ăn nói lung tung.”