*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Không biết lái xe à?” Tưởng Lệ ngồi dưới đất, tức giận nói.
Cửa xe mở ra, một người đàn mặc âu phục giày da đi ra.
“Tính tình chanh chua gớm, tôi còn chưa hỏi bà đấy. Bà không có mắt à, sao không nhìn đường?”
Tưởng Lệ giận tím mặt: "Tôi đi bình thường, là cậu lái xe mà không nhìn.”
Người đàn ông mặc âu phục ra vẻ cười cợt nói: "Tôi cũng lái xe rất bình thường, là do bà đột nhiên xông ra, trách được ai?"
“Bà già à, tôi cảnh cáo bà, trên xe tôi có gắn camera hành trình.”
Tưởng Lệ bị cậu ta cắn ngược lại, giận run lên.
Tính bà ta vốn chua ngoa, làm sao có thể nhịn được.
Bà ta tóm lấy ống quần của người đàn ông mặc âu phục, bắt đầu khóc lóc: “Ai đụng vào cậu, cậu nói cho rõ ràng, ai đụng...?”
Đúng lúc đó.
Có một thanh âm ở bên cạnh hai người vang lên: "Ơ, đây không phải là mẹ vợ Tô Trường Phong sao? Mới sáng sớm đã sủa điên cuồng ở đây, có thể chú ý chút hình tượng hay không?"
Người đàn ông mặc âu phục nhìn thấy người đi tới, ánh mắt sáng ngời: "Cô lớn tới thật đúng lúc, cháu tới đưa đồ ăn cho cô, lại bị bà già này ăn vạ. Mới sáng sớm thật sự là xui xẻo.”
‘Cô lớn’ mà người đàn ông vừa gọi tên là Trương Tứ Hoa, là hàng xóm sát vách nhà cũ Tô Trường Phong, là một người chanh chua, ái mộ hư vinh.
Trương Tứ Hoa đi tới trước mặt người đàn ông, nhìn hắn mới mua Mercedes Benz xe, chậc chậc cảm thán nói: "Bằng Phi, mới mua xe à?”
Người đàn ông bận âu phục tên là Kim Bằng Phi, là một thành phần tri thức.
Chiếc Mercedes GLC này, là anh ta dùng một năm tiền lương và tiền đi vay để mua.
Kim Bằng Phi trên mặt hiện lên vẻ đắc ý: "Cũng không có bao nhiêu tiền, mới hơn năm mươi vạn. Cô lớn, gần đây cháu thăng chức, được đề bạt lên làm quản lý bộ phận vận hành, lương một năm trăm vạn.”
Kỳ thật anh ta đang nói dối, tiền lương mới hơn năm mươi vạn mà thôi.
Ánh mắt Trương Tứ Hoa càng thêm hâm mộ, "Được được, Bằng Phi nhà ta là người có tiền đồ nhất.”
Nói xong, cô ta nhìn về phía Tưởng Lệ: "Bà già, mau đứng lên, đừng ngồi đây giả chết. Có Trương Tứ Hoa tôi ở đây đừng hòng moi được tiền.”
Tưởng Lệ sắp nổi điên.
Tôi nhắc lại lần nữa, tôi không ăn vạ.
Trương Tứ Hoa cười lạnh hai tiếng: "Còn nói mình không ăn vạ, bà không đi ăn vạ làm sao nuôi sống cả nhà bà?”
"Láng giềng hàng xóm, ai không biết con rể bà ở bên ngoài sáu năm mới về, không có thu nhập, là một tên phế vật ăn bám.”
“Con gái bà cũng không khá hơn bao nhiêu, mở một quán mì nhỏ có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Bà và chồng của bà làm công ở nhà máy, cũng nghèo muốn chết.”
“Cho nên, theo tôi thấy nhà bà chỉ có thể đi ăn vạ người khác mà thôi.”
Nói xong, bà lôi kéo cánh tay Kim Bằng Phi nói: "Bằng Phi, chúng ta không để ý tới bà già này, chúng ta về nhà thôi.”
Nói xong, vẻ mặt Trương Tứ Hoa hưng phấn chui vào trong xe Mercedes.
Kim Bằng Phi quét mắt nhìn Tưởng Lệ, châm chọc cười lạnh hai tiếng, lên xe rời đi.
Sau khi hai người rời đi, Tưởng Lệ cắn răng, đứng lên, kéo chân bị thương, từng bước từng bước trở về nhà.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Tô Trường Phong đang thu dọn sân, thấy Tưởng Lệ bị thương, vội vàng đi tới đỡ.
Tưởng Lệ nghẹn một bụng tức giận, nhìn thấy Tô Trường Phong, liền chửi xối xả lên người hắn.
"Tô Trường Phong, tại sao lúc trước tôi lại hồ đồ như vậy, gả Thanh Ca cho cậu!"
"Mẹ, mới sáng sớm, mẹ làm sao vậy?"
Nghe được thanh âm chửi bới của bà ta, Tống Thanh Ca và Tống Thế Minh cũng đều đi ra.
Đáy mắt Tưởng Lệ đỏ bừng: "Em bị người ta bắt nạt không nói, còn bị người ta mắng.”
“Cuộc sống này phải sống như thế nào đây!”
Sau đó, bà a đem chuyện vừa rồi, nói cho ba người biết.
Nghe xong, Tống Thanh Ca tức giận đến phát run.
Thật quá đáng rồi.
Tống Thế Minh thở dài, "Vậy thì còn cách nào được, ai bảo người nhà chúng ta đều không có tiền, bị người ta khinh thường chứ.”
Tô Trường Phong nói: "Ba, ba bôi thuốc cho mẹ, con đi tìm bọn họ.”
Nói xong, hắn liền sải bước đi ra ngoài.