Hắn vừa đi ra đã thấy cây xen đen bóng loáng không dừng ở chỗ đậu xe màdừng ở giữa đường cái chiếm hai phần ba làn đường, khiến cho người đi đường đều phải hết sức cẩn thận né tránh.
Tô Trường Phong đi một vòng quanh chiếc Mercedes, nhìn thấy vết trầy nhỏ ở thanh chắn bảo hiểm phía trước.
Rất rõ ràng, vết trầy nhỏ này là do đụng vào Tưởng Lệ tạo thành.
“Này, anh lén lút làm gì đấy? Ai bảo anh đi vòng quanh xe tôi?”
"Đụng trầy xe tôi, anh đền nổi không?"
Lúc này, Kim Bằng Phi và Trương Tứ Hoa từ trong viện đi ra.
Nhìn thấy Tô Trường Phong đi quanh cạnh xe hắn, Kim Bằng Phi vô cùng không vui.
Trương Tứ Hoa nhìn thấy Tô Trường Phong, lạnh giọng châm chọc nói: "Ơ, đây không phải là Tô Trường Phong sao. Sao nào mẹ vợ cậu không lừa được tiền nên phái cậu tới?"
Tô Trường Phong không để ý tới Trương Tứ Hoa, nhìn về phía Kim Bằng Phi: "Là anh đụng vào mẹ vợ tôi sao?”
Kim Bằng Phi lườm hắn một cái: "Con mắt nào của anh thấy tôi đụng bà ấy? Rõ ràng là bà ấy đụng tôi.
Tô Trường Phong vỗ vỗ đầu xe hắn: "Xe không tệ.”
Kim Bằng Phi kiêu ngạo nói: "Nói nhảm, xe này hơn năm mươi vạn là loại phế vật như anh có thể mua nổi sao?”
Trương Tứ Hoa cũng phụ họa theo: "Tô Trường Phong, tiền lương cả nhà các cậu cộng lại, mười năm cũng chưa chắc mua nổi.”
Kim Bằng Phi ngạo nghễ nói: "Bỏ tay bẩn của anh ra, đụng hỏng anh bồi thường nổi không.
Tô Trường Phong nghiền ngẫm cười cười, bỗng nhiên cúi người xuống.
“Hắn muốn làm gì a?" Kim Bằng Phi nghi hoặc nói.
Vừa dứt lời, liền thấy trong tay Tô Trường Phong có thêm một viên gạch đỏ.
“Anh...... anh muốn làm gì!" Kim Bằng Phi luống cuống.
Tô Trường Phong khóe miệng giương lên: "Anh đã không chịu bồi thường, còn nói xấu người tốt, tôi đây dạy cho anh một bài học.”
Hắn cầm lấy gạch, đập mạnh xuống chiếc Mercedes!
Bang bang bang!
Bang bang bang!
Răng rắc!
Cốc cốc cốc!
Một trận thanh âm rầm rầm vang lên.
Âm thanh này cũng khiến hàng xóm xung quanh chú ý, bao gồm Tống Thanh Ca, Tống Thế Minh và Tưởng Lệ.
Khi bọn họ nhìn thấy Tô Trường Phong cầm gạch đập nát Mercedes đều kinh ngạc há to miệng.