Thường Nga

Chương 6



6. Vụng trộm

Tống Nhị xuống ruộng bắt được hai con dế mèn đực, xin mẹ nó một chiếc lọ gốm để đựng dế rồi bừng bừng hứng khởi kéo Tạ Bất Hối đi chơi chọi dế.

Hai đứa ngồi xổm dưới cây long não già cao ngất ngưởng, vây quanh lọ gốm to cỡ bàn tay, bóng cây um tùm chẳng ngăn được hơi nóng cuồn cuộn, mồ hôi lăn từng hạt xuống mặt, tí tách gõ lên mặt đất, thấm ướt đất bùn nóng bỏng, nhanh chóng bạc màu.

Hai con dế đực một to một bé, con trước to gần gấp đôi con sau, cặp đùi cường tráng căng mẩy, Tống Nhị nói chắc như đinh đóng cột: “Con này thắng chắc.”

Lại hỏi Tạ Bất Hối: “Mày chọn con nào?”

Tạ Bất Hối hơi mất tập trung, hờ hững đáp: “Tao chọn con còn lại là được.”

Chạm trán ngõ hẹp kẻ dũng thắng, con dế to mạnh mẽ vỗ cánh gào rít, phát ra tiếng “Chít chít” vang vọng, như muốn diệt uy phong của đối thủ, ngay sau đó nhe răng nhào tới. Con dế nhỏ cũng chẳng lùi bước mà cuộn cọng râu mảnh dài, không ngừng xoay tròn, tìm cơ hội đánh giết.

Húc đầu, đá chân, y hệt hai hiệp khách khua đại đao giao chiến.

Tạ Bất Hối xem một hồi dần nảy hứng thú, không khỏi hiếu kì: “Cùng là dế mà sao phải đánh giết nhau?”

“Bảo vệ lãnh địa,” Tống Nhị nhìn chằm chằm cuộc chọi dế không chớp mắt, “Hoặc là tranh giành phối ngẫu. Như hai con này ấy, lúc tao bắt, bên cạnh chúng nó có một con dế cái.”

Sau mấy hiệp, con dế nhỏ rũ đầu ỉu xìu, thua trận, con to đắc ý kiêu hãnh, ngửa đầu ưỡng ngực.

Tống Nhị tỏ vẻ mặt đúng như dự đoán, đang định cất tiếng thì bỗng, con dế nhỏ thừa dịp đối thủ dương dương tự đắc, bổ nhào tới cắn chân và đầu nó. Chỉ trong chớp mắt, hai chân sau của con to đã bị xé đứt, ngã vật trong lọ gốm kêu la.

Côn trùng ác chiến, phe chiến bại hoặc bỏ chạy hoặc rời khỏi cuộc đấu, hiếm khi tử trận sa trường. Con bé chẳng thừa thắng truy kích, chỉ đập cánh, phát ra tiếng kêu to đầu tiên từ khi khai chiến tới nay.

Tống Nhị há hốc, cúi đầu hồi lâu, tiu nghỉu bê lọ gốm lên, thả lại hai con dế xuống ruộng rồi ủ ê quay trở lại với Tạ Bất Hối: “Tao thua rồi, mày muốn cái gì?”

Tạ Bất Hối vốn chẳng mấy hứng thú, đang định từ chối thì chợt nhớ ra một chuyện, thoáng do dự nhưng cuối cùng vẫn hỏi: “Mẹ tao… Người khác nói gì mẹ tao?”

Hai cậu bé đồng thời im bặt.

Sau bữa cố nhân ghé thăm, cha mẹ cãi vã một trận to, nảy sinh mâu thuẫn một tháng trước, mẹ đã chẳng buồn để đèn để bữa tối cho cha nữa, ban ngày cũng ít thấy bóng dáng, quá nửa thời gian là tới quán trà nghe Trần Phượng Sinh thuyết thư, đây là hoạt động mẹ thích nhất gần đây. Dần dà khó tránh có kẻ lắm lời đặt điều thêu dệt về mối quan hệ giữa mẹ và Trần Phượng Sinh, chuyện tốt không ra cửa, tiếng dữ lan ngàn dặm, trấn Bạch Thủy rất nhỏ, lời ong tiếng ve truyền đi rất nhanh. Hiện giờ, việc này đã thành đề tài trà dư tửu hậu của người toàn trấn, đến tiêu sư của tiêu cục Tứ Hải cũng nghe được, ánh mắt nhìn cha đều có phần khác thường.

Tống Nhị há miệng, tựa hồ nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

Tạ Bất Hối bỗng thấy hối hận khi hỏi câu hỏi này, thực chất trong lòng nó biết rõ người khác đang bàn tán ra sao về mẹ mình, không ngoài mấy chữ lẳng lơ lăng loàn, không biết liêm sỉ, chính tai nó cũng từng nghe mấy lần. Sự xuất hiện như thiên tiên giáng trần của mẹ hồi mới đến từng gây chấn động bao nhiêu trong quá khứ thì hiện giờ, lời lẽ chung quanh người nghiệt ngã bấy nhiêu.

Mãi sau Tống Nhị mới phun được một câu: “Người ta đặt điều nói mò thôi, mày đừng để bụng.”

Có thật chỉ là đặt điều thôi không?

Tạ Bất Hối không kìm lòng không đặng, nghĩ.

Càng ngày về càng muộn, nếu cha ở nhà thì đến cửa mẹ cũng chẳng muốn vào, cùng với lúm đồng tiền duyên dáng đó giờ chưa từng hé lộ nay lại thốt nhiên nở rộ lúc tán gẫu với Trần Phượng Sinh, dạo gần đây, những điều này bám riết trong trí óc nó không sao xua đi được, thậm chí, mỗi lúc một dai dẳng.

Cho đến khi bước tới trước cửa nhà, Tạ Bất Hối nghe thấy tiếng cười đùa nam nữ vọng từ trong nhà vọng ra, cẩn thận mở cửa, xuyên qua khe cửa, nó nhìn thấy người mẹ xa cách lạnh nhạt của mình đang để mặc Trần Phượng Sinh áp sát đến cơ hồ dán lấy mặt người, nói nói cười cười. Ánh mắt mẹ không còn phiêu diêu như gió thổi nữa, thay vào đó rực rỡ xán lạn.

Sự thật mà trong lòng thấu tỏ, song lại không dám thừa nhận rốt cuộc cũng hiện rõ mồn một, Tạ Bất Hối không còn cái cớ nào để thuyết phục mình nữa, cõi lòng chấp chới rơi mạnh xuống đất theo chân tướng, cùng với đó là cảm giác khủng hoảng khó thốt thành lời, như muốn bóp nghẹt nó.

Sau lưng bỗng vang lên tiếng thở trầm nặng.

Tạ Bất Hối hốt hoảng quay đầu, trông thấy cha chẳng biết đã về từ lúc nào, đang im lặng nhìn cảnh xuân trong nhà. Nó như nhìn thấy đôi mắt đen đặc của cha nổi hình nổi khối, trong con ngươi vằn vện tia máu thời khắc này đang tụ tập gió lốc gào rít cuồng loạn.

Nó tưởng rằng cha sẽ xông tới cắn xé đối thủ, vung đao khua khoắng như dế đực tranh giành phối ngẫu…

Nhưng không.

Cha chỉ nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa, xoay người bỏ đi không nói một lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.