Thượng Ngươn Kiếm Pháp

Chương 14: Thượng Ngươn kiếm pháp



Lưu lại bên dòng suối trong rừng tùng, vừa luyện kiếm vừa có chủ đích chờ Xảo Nhi, nhưng khi bắt đầu luyện kiếm thì bị kiếm trong kiếm phổ lôi cuốn, quên bẵng đi thời gian, thậm chí cả cái ăn cũng không màng đến, chỉ khi nào quá đói mới dụng luôn kiếm pháp để bắt cá lăng trong suối nướng ăn. Ngày theo ngày cứ trôi qua, thế mà đã hết một tuần trăng.

Thiên Hải gần như thuộc lòng tâm pháp của quyển kiếm phổ Thượng Ngươn mà Diệp Cát Quần trao lại cho mình. Sau khi luyện thành thục chiêu thức sau cùng, Thiên Hải quyết định thi triển lại một lần cuối, rồi mới rời dòng suối đi lên đường đến Thiếu Lâm.

Dụng cành cây khô làm kiếm, chàng bắt kiếm quyết, nhìn lên vầng nguyệt đêm tròn như chiếc đĩa soi xuống dòng suối trong vắt, rồi thét lên một tiếng.

Mặc dù trong tay Thiên Hải chỉ là một cành cây khô, nhưng khi chàng di chuyển kiếm pháp Thượng Ngươn thì lại tạo ra những âm thanh vi vu như tiếng kiếm khi xé toát không gian giá lạnh. Ngay cả màn hơi nước từ dưới con suối bốc lên cũng bị màn kiếm khí dày đặc xua tan. Cả một phạm vi non mười trượng dày đặc những bóng mộc kiếm, ngay cả lũ cá lăng nhút nhát, ẩn mình trong các khe đá dưới đáy suối vẫn bị kiếm khí tạo áp lực, buộc chúng hốt hoảng bơi tán loạn, thậm chí còn có con phóng vụt lên khỏi mặt nước, liền bị kiếm đánh cho văng lên ghềnh đá. Hết chiêu kiếm này lại đến chiêu kiếm khác không ngừng phát ra cứ như sóng triều liên tục vỗ vào bờ mà Thiên Hải không thể nào cưỡng lại được. Chàng ngỡ như mình chẳng còn làm chủ được kiếm mà kiếm làm chủ mình.

Thiên Hải muốn dừng kiếm, thì kiếm lại kéo chàng phải phát tác nó đến chiêu cuối cùng. Trong lúc thi triển Thượng Ngươn kiếm pháp, Thiên Hải cảm nhận thần thất mình mụ mẫm, trong đầu trống rỗng, chẳng còn nghĩ tới điều gì ngoài những chiêu kiếm Thượng Ngươn đã nằm lòng. Cùng với sự trống rỗng của thần thức là sự nôn nao, nóng nảy cứ như trong đan điền có sự bực bội, cùng với cảm giác bừng bừng muốn phát tác những uất khí ra ngoài. Sự bừng bừng đó càng lúc càng lên đến cao trảo, để chàng phải dồn vào những chiêu kiếm khốc liệt, mà bản thân không sao tự chủ được.

Ðến chiêu cuối cùng, bất giác Thiên Hải hú lên một tiếng vang động cả không gian tĩnh lặng. Tiếng hú của chàng khiến cho lũ cá lăng đã hốt hoảng càng hốt hoảng hơn.

Cùng với tiếng hú đó, Thiên Hải chuyển cành cây khô đâm vào ghềnh đá.

âm...

Cành cây gãy ngang, nhưng ghềnh đá lại xuất hiện những rạn nứt. Thiên Hải lảo đảo, té sấp xuống dòng suối, mãi một lúc sau mới gượng đứng lên được.

- Ta... ta sao thế này?

Thấy ống tay áo đỏ thắm, Thiên Hải không biết chuyện gì đã xảy ra với mình. Chàng còn chưa biết điều gì thì trong đan điền lại quặn đau. Một cái đau khủng khϊế͙p͙ khiến cho đầu óc vang lên những tiếng ù ù và mắt hoa, tứ chi bủn rủn, không thể đứng nổi.

Thiên Hải quy xuống, mãi một lúc thật lâu, khoảng tàn một tuần trà thì mới trở lại bình thường. Thở hắt ra một tiếng nhẹ nhõm, Thiên Hải nghĩ thầm:

"Chết rồi! Hẳn mình đã bị trúng phong hàn rồi. Phải đi tìm đại phu chữa trị sớm thôi." Nghĩ như vậy, nhưng giờ thì cảm thấy trong nội thể chẳng có gì thay đổi. Thiên Hải lắc đầu, buột miệng nói:

- Lạ thật!

Quay trở lại ghềnh đá, Thiên Hải ngồi xuống đếm lũ cá lăng bị kiếm khí đánh văng lên bờ đang nằm phơi mình dưới ánh trăng mà nghĩ thầm:

"Phải chi Xảo Nhi có Ở đây, ta sẽ khoản đãi nàng một bữa cá lăng thỏa thuê." Ý nghĩ đó khiến hai cánh môi Thiên Hải nhếch một nụ cười mỉm. Nụ cười kia vừa chớm nở rồi vụt tắt, bởi cảm nhận trong nội phủ có như có hỏa khí bừng bừng trỗi dậy.

Thiên Hải ôm đan điền nghĩ:

"Mình hẳn là đã bị trúng phong hàn." Không chần chừ, Thiên Hải vội vã thu xếp mọi thứ cho vào túi vải, khoác lên vai, quay ngay lại trấn HỒ Nam. Khi chàng vào được trấn HỒ Nam, cũng là lúc mọi người đang vội vã đóng cửa lại. Tiếng mõ phu vang lên lanh lảnh:

- Ðêm khuya thanh vắng nhớ tắt đèn, coi chừng lửa bén dễ cháy nhà.

Gã mõ phu đi ngang qua mặt Thiên Hải, chàng liền gọi lại:

- Ðại ca!

Gã mõ phu dừng bước. Thiên Hải ôm quyền xá rồi nói:

- Tiểu đệ mạn phép hỏi đại ca, nhà đại phu Ở đâu?

- Ngay Ở phía trước. Công tử cứ đếm đúng hai mươi căn nhà nữa thì tới. Không biết giờ này lão đại phu Liễu Nghị có chịu chữa cho công tử hay không.

Thiên Hải mỉm cười nói:

- Tiểu đệ đây có ngân lượng, hẳn là lão Liễu phải chữa trị thôi.

- Nếu lão có chữa thì cũng lấy kim lượng rất cao.

- Không có chi, tại hạ thừa kim lượng.

Thiên Hải vừa nói, vừa lấy một nén bạc nhét vào tay gã mõ phu.

- Ða tạ đại ca đã chỉ giáo.

Nhận nén bạc, gã mõ bỗng chốc vồ vập hẳn lên.

- Thiếu gia có cần tôi dẫn đường không?

- thế thì tốt quá.

Gã mõ phu nhanh chân dẫn Thiên Hải đến nhà lão đại phu Liễu Nghị. Y còn sốt sắng gõ cửa hộ cho Thiên Hải. Gã vừa gõ cửa vừa nói:

- Hưởng Vực đây... Lão Liễu mở đi. CÓ khách đến tìm lão đây nè.

Mặc dù gã mõ phu Hưởng Vực vừa gõ vừa réo, nhưng phải đến nửa canh giờ, cánh cửa mới chịu dịch mở. Không phải lão Liễu ra tiếp, mà là một tên tiểu đồng xuất hiện.

Tên tiểu đồng chỉ nhú mặt ra cửa đã cộc cằn quát:

- Hưởng Vực! Huynh biết tính khí của chủ nhân tôi rồi chứ. Giờ này mà huynh đến gõ cửa, la lối om sòm, không sợ chủ nhân tôi quở mắng ư?

- Hây! Ðã là đại phu mát tay thì thấy bệnh cũng như thấy hỏa, có gì mà chú em cộc cằn vậy?

Gã tiểu đồng "hừ" nhạt:

- Ðại phu nào thì như vậy, nhưng Liễu chủ nhân thì khác. BỘ Hưởng huynh không biết chủ nhân tôi có đến ba bà vợ ư? Chính vì thế mà chủ nhân không muốn ai quấy rầy khi đêm xuống đâu. Cho dù con bệnh có gần chết đi nữa thì cũng phải chờ đến khi Liễu đại phu rảnh rỗi mới được.

Gã tiểu đồng nhìn qua Thiên Hải:

- Liễu chủ nhân không bố thí cho ai đâu. Hưởng huynh đây biết, người còn phải lo cho ba bà ái thϊế͙p͙ đó.

Thiên Hải mỉm cười gật đầu:

- Tại hạ chỉ muốn Liễu đại phu bắt mạch khám qua thôi. Với lại, tại hạ có ngân phiếu đủ để cho Lão đại phu chu toàn cho ba bà ái thϊế͙p͙.

Thiên Hải vừa nói, vừa lấy ra tấm ngân phiếu năm mươi lạng. Chàng chìa đến trước:

- Tấm ngân phiếu này có giá năm mươi lạng. Liễu đại phu không thể làm ngơ được.

Gã tiểu đồng rọi đèn nhìn qua tấm ngân phiếu rồi nói:

- Chờ Ở đây, để tiểu đồng vào báo với Liễu đại phu Thiên Hải gật đầu.

Gã tiểu đồng quay vào, Hưởng Vực mới nhìn lại Thiên Hải, nói:

- Lão đại phu Liễu Nghị là một thần y Ở trấn HỒ Nam này đó. Ở đây, ai có bịnh tình gì thì cứ đến lão. Lão rất là mát tay, chữa cho ai cũng hết, chỉ những người bệnh quá nặng thì thôi, nhưng lão lại lấy ngân lượng quá cao.

- Ở trấn HỒ Nam chẳng còn đại phu nào ư?

Hưởng Vực nhún vai:

- Không còn ai cả, ngoài mỗi mình lão Liễu. Trước đây ba năm, cũng có một lão đại phu họ Dương tên Yên Thượng đến đây mở tiệm bắt mạch bốc thuốc, nhưng chỉ mở được CỎ mỗi con trăng thì phải dẹp dọn đi nơi khác.

Thiên Hải nhíu mày:

- Cư dân Ở trấn HỒ Nam chỉ có mỗi một lão Liễu, không làm sao đủ thời gian trị bệnh cho bá tánh, mà lão đại phu Dương Yên Thượng vừa mở tiệm hốt thuốc, sao lại bỏ đi?

- Ðiều gì thì chẳng ai biết. Nhưng lão Liễu hùng hồn nói, một khi có lão Ở đây, thị trấn HỒ Nam không một tên thầy lang nào được bén mảng đến.

Mặt Thiên Hải đanh lại khi nghe gã mã phu nói. Chàng từ tốn hỏi gã:

- Thế huynh biết Dương đại phu giờ Ở đâu không?

Gã mõ nhún vai:

- Ta có biết cũng không dám chỉ.

Y ôm quyền xá:

- Công tử chờ Liễu đại phu nhé, tại hạ xin cáo từ.

Gã mõ phu nói dứt lời, quay lưng bỏ đi một nước. Gã vừa đi vừa rống cổ nói:

- Ðêm khuya thanh vắng, cẩn thận với bếp lửa để đề phòng lửa cháy.

Thiên Hải nghe gã rao mà khẽ lắc đầu.

Gã tiểu đồng quay trở lại, nhú mặt ra cửa:

- Liễu lão gia mời thiếu gia vào trong.

- Ða tạ.

Thiên Hải bước vào trong gian chính sảnh. Gã tiểu đồng dẫn chàng đến ghế ngồi.

- Thiếu gia chờ lão nhân gia một chút... người sẽ ra ngay.

- Tại hạ chờ.

Gã tiểu đồng bước đến quầy pha trà. Từ phía tấm rèm, một lão trượng, tuổi đã ngoài ngũ tuần bước ra. Lão vừa bước ra đã đưa tay lên miệng ngáp một cái rõ dài, rồi mới vươn vai, bước vội đến Thiên Hải.

Lão nhìn Thiên Hải chằm chằm, phán luôn một câu:

- Thiếu gia đây hẳn là bị trúng phong hàn rồi.

Lão ngồi xuống ghế, vuốt chòm râu lơ thơ có mấy cọng. BỘ mặt gà mái của Liễu đại phu khiến Thiên Hải bực bội. Sự bực bội đó khiến đan điền xuất hiện cảm giác nao nao kỳ lạ, thôi thúc chàng cứ phải thi triển kiếm pháp Thượng Ngươn. Thiên Hải lắc đầu xua đi ý nghĩ đó.

Lão Liễu nhướn mày hỏi:

- Thiếu gia có bao nhiêu kim lượng?

Câu hỏi này của lão Liễu càng khiến cho sự bực bội của chàng dâng tràn. Thiên Hải nghĩ thầm:

"Gã háo kim ngân thế này thì sao có thể là một danh y?" Buông một tiếng thở dài, Thiên Hải buột miệng hỏi lão Liễu:

- Liễu đại phu chưa bắt mạch hốt thuốc cho tại hạ, sao đã hỏi đến kim ngân?

- Lão Ở đây có cái lệ...

Thiên Hải cướp lời lão:

- Phải có kim ngân thì lão mới trị bệnh phải không?

Nhưng tưởng đâu Liễu đại phu sẽ phản bác lại lời của Thiên Hải, nhưng thật bất ngờ, lão thản nhiên khẳng định điều đó.

- Ðúng. Liễu lão gia là một danh y Ở trấn HỒ Nam, nên cái gì cần đến lão cũng phải trả bằng kim lượng. Bọn dân đen Ở đây, người thì đông, nhưng chẳng mấy ai có đặng kim lượng đúng với ý củ a lão phu.

- Thế ư! Nhưng nếu lão đại phu đây không chữa lành bệnh thì sao?

Liễu Nghị vuốt râu, bật cười ha hả. Lão vừa cười vừa nhịp tay xuống bàn.

- Công tử tin đi. Liễu lão phu hành nghề trước khi công tử có mặt trêи đời này. CÓ thể nói Liễu lão phu là Hoa Ðà, Biển Thước tái sinh, nên chẳng có thứ bệnh gì mà không chữa được.

- Nếu đúng như lão đại phu nói, thì tài nghệ của lão hẳn đã vang danh khắp chốn thiên hạ.

- Không dám, không dám. Nhưng lão Liễu có thể nói, HỒ Nam chỉ có một danh y duy nhất, chính là lão Liễu.

- Tại hạ cũng tin như vậy.

Thiên Hải đặt túi vải lên bàn rồi nói tiếp:

- Trong túi vải này có số ngân phiếu trêи ngàn lạng, nếu lão đại phu trị hết bệnh cho tại hạ, thì tại hạ mạn phép xin được trả cho lão số ngân lượng bằng một trăm lạng, bằng như ngược lại, một nén bạc vụn cũng không có. Lão đại phu đồng ý chứ?

- ô! Tất nhiên là phải đồng ý rồi.

- Tốt lắm.

Thiên Hải thốt dứt câu chìa cánh tay phải đến trước.

- Mời lão đại phu Liễu Nghị nhìn chàng, mỉm cười rồi chậm rãi đặt ba ngón tay lên mạch môn. Lão quay mặt chỗ khác, hướng về phía tên tiểu đồng, lỗ tai không ngừng giần giật, cứ như nghe rõ từng nhịp đập của kinh mạch trong nội thể Thiên Hải.

Lão bỏ tay xuống khỏi mạch môn của Thiên Hải, vuốt râu, buông một tiếng thở dài.

Nhìn chàng, khẽ lắc đầu nói:

- Công tử đã bị trúng phong hàn, bệnh tình rất nặng.

Thiên Hải cau mày, chớp mắt.

- Liễu đại phu! Nặng đến mức độ nào?

- Phong hàn đã thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của công tử. Phong hàn khiến cho âm dương trong nội thể của công tử không được hài hòa. Nếu dương thịnh âm suy thì sẽ bị bốc hỏa mà khô héo để đi đến cái chết. Ngược lại, âm thịnh dương suy thì hàn khí sẽ khiến kinh mạch ngưng trệ, đóng băng cũng đi đến cái chết. Cả hai đều dẫn đến cái chết. Công tử không sợ tốn kim ngân tìm đến lão Liễu là đúng rồi đó.

- Thế dùng cách chi để hòa âm dương trong nội thể củ a Thiên Hải?

Liễu Nghị vuốt râu, nhìn Thiên Hải mỉm cười.

- Lão Liễu là một danh y, nên phải có cách điều hòa âm dương trong kinh mạch của công tử rồi trục phong hàn ra ngoài. Công tử cứ yên tâm, chỉ trong một đêm thôi, lão Liễu sẽ trục phong hàn ra khỏi nội thể của công tử - Liễu đại phu quả là thần y.

- Nếu không phải là thần y, thì lão Liễu hẳn đã dẹp tiệm, giống như gã Dương Yên Thượng lang băm kia rồi.

- Vãn bối rất mong được đại phu giúp đỡ.

Lão Liễu vuốt râu, nhìn Thiên Hải hỏi:

- Công tử hẳn không phải là người địa phương này?

- Vãn bối chỉ là khách lỡ đường không gặp may mà thôi.

Lão Liễu chặc lưỡi nói:

- Lão Liễu đã từng cứu giúp cho biết bao nhiêu người lỡ đường như công tử.

- Thế mới đúng câu: "Lương y như từ mẫu. " - Ðã chọn cho mình nghề y thì y đức phải đặt lên trêи hết.

Liễu Nghị buông một tiếng thở dài, nói tiếp:

- Lão Liễu cố dùng y thuật để cứu nhân độ thế. Nhưng khốn nỗi, vì ông trời tặng cho lão Liễu những ba bà ái thϊế͙p͙, người nào cũng là những trang giai nhân tuyệt sắc và có tật xài ngân lượng khá nặng tay. Chính vì thế lão Liễu mới cần đến ngân lượng. Xét cho cùng, ngân lượng hôm nay không có thì ngày mai có, nhưng tính mạng mà mất thì chẳng thể nào tìm lại được.

- Vãn bối hiểu tình cảnh của Liễu đại phu.

Thiên Hải nói dứt câu, lấy trong túi ra hai tấm ngân phiếu đặt lên bàn.

Liễu Nghị nhìn thấy hai tấm ngân phiếu, lão vuốt râu nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu khoát tay:

- Công tử cứ cất lấy. Khi nào lão Liễu trục phong hàn xong, công tử trở lại bình thường mới dám nhận ngân lượng. CÓ như vậy lão Liễu mới yên tâm.

Thiên Hải lấy hai tấm ngân phiếu cho vào túi:

- Vậy cũng được. Khi nào Liễu đại phu trục phong hàn xong cho vãn bối thì hai tấm ngân phiếu kia sẽ thuộc về Liễu đại phu.

Lão Liễu gật đầu. Lão quay lại nói với tên tiểu đồng:

- Vàng Vàng...

Tên tiểu đồng với cái đầu to, trán vồ, mặt thon hối hả bước lại bên Liễu Nghị.

- Ngươi đưa công tử đến thư phòng nghỉ ngơi, để lão nhân gia tự tay bốc thuốc cất cho công tử uống. Ngươi phải chăm lo chu đáo cho công tử đó.

- Dạ, lão nhân gia yên tâm, Vàng Vàng sẽ chăm sóc cho công tử đây.

Lão nhìn lại Thiên Hải:

- Công tử nghỉ ngơi, để lão Liễu bốc thuốc tự tay cất cho người uống. CÓ như vậy, lão Liễu mới yên tâm.

- Ða tạ lão đại phu đã có thịnh tâm đối với tại hạ.

Lão Liễu khoát tay:

- Không có gì, không có gì.

Vàng Vàng nhìn Thiên Hải:

- Mời công tử theo tiểu nhân.

Tên tiểu đồng Vàng Vàng dẫn Thiên Hải đi ra sau hậu viên. Thiên Hải không ngờ sau tiệm thuốc lại là hoa viên rộng lớn với những tán cây xinh tươi, bóng che mát rượi cả đường đi.

Thiên Hải hỏi gã tiểu đồng tên Vàng Vàng:

- Không ngờ Liễu đại phu lại còn có biệt tài trồng cây kiểng xinh tốt như thế này.

Gã tiểu đồng quay lại, đáp lời chàng:

- Tất cả mọi khóm kiểng trong khu vườn này xinh tươi như thế, vì đã được lão nhân gia bón cho thứ thuốc thần diệu. Cây đang khô hết, chết dần chết mòn cũng hồi sinh.

Gã nói xong, bật cười ra tiếng.

Thiên Hải hỏi:

- ÐÓ là thứ thần dược gì vậy?

- ÐÓ là điều bí mật, lão nhân gia không nói với ai.

- Chẳng lẽ cả tiểu đồng là người thân tín nhất cũng không biết?

- Nếu Vàng Vàng có biết cũng không nói, vì đó là bí mật của lão nhân gia.

Y nói xong, bỏ đi một mạch, đưa Thiên Hải đến gian thảo xá dựng ngay giữa hoa viên có những tán cây um tùm bao bọc, trông thật âm u.

Gã đẩy cửa thảo xá.

Lũ chuột trong thảo xá nghe tiếng động, kêu chút chít bỏ chạy tán loạn. Nghe chuột kêu, Thiên Hải phải chau mày. Chàng buột miệng hỏi gã tiểu đồng:

- Liễu đại phu trị bệnh trong thảo xá này à?

- ấy! Thảo xá chỉ dành cho những con bệnh ngủ qua đêm thôi.

- Tại sao Liễu đại phu không để con bệnh trêи đại sảnh có hơn không?

- ấy! Ba bà ái thϊế͙p͙ của Liễu đại phu sợ lắm...

Thiên Hải cau mày:

- HỌ sợ gì?

- Thì đàn bà sợ gì, hẳn công tử biết rồi.

- Trêи đại sảnh, tại hạ đâu có thấy con chuột nào?

- HỌ không sợ chuột, mà sợ thứ khác cơ.

- Sợ gì?

- Sợ ma...

Thiên Hải bật cười:

- Tại hạ chưa từng thấy ma bao giờ.

Gã tiểu đồng nhìn Thiên Hải, rồi bước vào thảo xá châm đèn. Bên trong thảo xá, ngoài một chiếc chõng tre tồi tàn và hai chiếc ghế ra chẳng còn vật dụng gì khác.

Thiên Hải đanh mặt nói:

- Tại hạ không quen Ở những nơi như thế này.

Gã tiểu đồng quay mặt lại, thản nhiên đáp lời chàng:

- Thì công tử có Ở đây lâu đâu mà phải tốn nhiều thứ. Công tử chỉ ngủ qua đêm rồi mai đi sớm mà.

- Chỉ sợ Liễu đại phu không trục được phong hàn trong nội thể của Thiên Hải.

- Ðiều đó thì công tử cứ yên tâm. Nhất định Liễu lão gia sẽ trục được phong hàn trong nội thể công tử.

- Vàng Vàng cũng đoán chắc được như vậy ư?

- Tất nhiên biết chắc như vậy rồi. Liễu lão gia là một thần y của trấn HỒ Nam thì có gì mà chẳng làm được?

Gã nhìn Thiên Hải mỉm cười nói:

- Trăm người trúng phong hàn như công tử, Liễu lão gia đều trị hết cả. Ðiều đó thì Vàng Vàng đã từng chứng kiến kỳ tài của Liễu lão gia.

- Tốt lắm. Nếu phong hàn của tại hạ được trục ra ngoài, tại hạ sẽ thưởng cho Vàng Vàng.

- Không cần. Thế nào rồi Vàng Vàng cũng có thưởng mà. Công tử nghỉ ngơi nhé, Vàng Vàng lên phụ giúp với lão nhân gia đây.

Gã tiểu đồng toan quay trở ra thì Thiên Hải gọi giật lại:

- Tiểu đồng!

- Công tử có điều chi chỉ giáo?

- Tại hạ nghe nói trước đây HỒ Nam còn có một vị danh y tên là Dương Yên Thượng.

Vậy chẳng hay, giờ Dương lão đại phu Ở đâu, tiểu đồng có biết không?

- ủa! Công tử cũng biết Dương Yên Thượng lão lang băm đó à?

- Tại hạ chỉ nghe nói mà thôi.

- Nếu công tử muốn biết Dương đại phu Ở đâu, hẳn phải lên Ðoạn Hồn Sơn.

Thiên Hải cau mày:

- Sao phải lên Ðoạn Hồn Sơn? BỘ Dương đại phu ẩn cư trêи Ðoạn Hồn Sơn à?

Tiểu đồng Vàng Vàng lắc đầu:

- Vàng Vàng chỉ nghe đồn đại vậy thôi, chứ không biết Dương đại phu có Ở trêи Ðoạn Hồn Sơn hay không. nhưng từ trước đến nay, chưa có người nào lên Ðoạn Hồn Sơn nếu không có sự cho phép của trại chủ lục lâm Hắc kỳ lâm Lương Thế Lượm.

- Nghĩa là sao?

- Nghĩa là sao ư? Nghĩa là có đi mà chẳng có về.

- Tại hạ hiểu rồi. Nếu không có lệnh của trại chủ lục lâm Lương Thế lượm thì sẽ bị Chết chứ gì.

- Công tử hiểu đúng rồi đó.

- Ða tạ Vàng Vàng đã chỉ giáo.

- Công tử nghỉ ngơi nhé, Vàng Vàng đi đây.

Gã nói xong bước nhanh ra cửa, như sợ có ma đuổi sau lưng mình.

Còn lại một mình, Thiên Hải ngồi trêи chiếc chõng tre suy ngẫm. Chàng ngờ ngợ đằng sau tiệm thuốc của Liễu Nghị là một cái bẫy chết người rình rập khách bộ hành.

Chính vì ý nghĩ đó, Thiên Hải bất giác liên tưởng đến bộ mặt của Liễu đại phu. BỘ mặt của Liễu đại phu hiện ra trong tâm thức Thiên Hải, cùng lúc đan điền lại có sự bực bội với cảm giác nôn nao khó chịu. Xương sống chàng gai lạnh như thể có muôn vàn con kiến chi chít bò bên trong, cùng lúc thần thức như thể có lửa bỏng nung nấu.

Thiên Hải lắc đầu xua cảm giác đó đi thì ý tưởng phát tác kiếm chiêu Thượng Ngươn lại xuất hiện dồn dập thôi thúc chàng.

Chàng nhẩm nói:

- Ta bị gì thế này?

Thở hắt ra một tiếng, Thiên Hải nằm duỗi dài xuống chõng tre. Chàng cảm thấy tim mình đập mạnh hơn, với nỗi hồi hộp lạ thường.

Thiên Hải chưa nằm được bao lâu thì Liễu Nghị bước vào. Trêи tay lão là chiếc mâm với thố thuốc còn bốc khói nghi ngút. Thiên Hải chói tay đứng lên.

Lão Liễu nhìn Thiên Hải, mỉm cười nói:

- Chỉ có công tử lão Liễu mới tự tay cất thuốc đó. Công tử hẳn đã tạo được nhiều phúc phần mới được một bậc danh y chăm lo.

- Thiên Hải sẽ đáp tạ lại thịnh tình của lão đại phu.

- Lão Liễu chỉ mong công tử sớm bình phục là lão vui vẻ rồi.

Lão bắc ghế đặt chiếc mâm lên trêи rồi nói:

- Công tử mau đến uống thuốc. Uống nóng sẽ tốt hơn. Chén thuốc này gồm có nhân sâm, tuyết liên, đỗ trọng, ngũ gia bì, hà thủ Ô và một số dị chất có một không hai. Sau khi uống chén thuốc này, nhất định công tử sẽ thấy khác thường và chẳng bao lâu phong hàn tự nhiên bị trục ra khỏi nội thể. Sáng mai hoặc cần thì công tử có thể lên đường mà chẳng cần đến lão Liễu.

- Không gặp lão đại phu, chẳng biết bây giờ tại hạ như thế nào?

Thiên Hải cởi túi nải đặt xuống bàn, ngay trước mặt lão Liễu.

Túi vải của Thiên Hải đập ngay vào mắt lão. Ðôi mắt tinh ranh của lão Liễu sáng lên nhìn chiếc túi vải. Thiên Hải liếc trộm lão rồi bưng chén thuốc.

Nhưng chàng không vội uống mà hỏi:

- Tại hạ mạn phép hỏi lão đại phu...

- ô! CÓ điều gì công tử cứ hỏi.

- Lão đại phu hẳn biết trại chủ Hắc Kỳ Lân Lương Thế lượm chứ?

Mặt lão Liễu thoạt nhăn lại rồi nhanh chóng giãn ra trở lại vẻ bình thường. Lão giả lả nói:

- Lão Liễu có nghe nói đến Hắc Kỳ Lân Lương Thế lượm trại chủ lục lâm HỒ Nam.

- Lão đại phu chỉ nghe nói thôi ư?

- Ờ Ờ lão chỉ nghe nói thôi.

Thiên Hải mỉm cười nhìn Liễu Nghị:

- Lão đại phu nghe nói về Hắc Kỳ Lân Lương Thế Lượm như thế nào?

Lão Liễu vuốt râu, ngập ngừng hỏi:

- Sao công tử lại hỏi lão phu về trại chủ Lương Thế Lượm?

- Tại hạ rất muốn biết về trại chủ Lương Thế Lượm đã vang danh bốn cõi. Lương trại chủ đúng là một hảo hán, anh hùng cái thế, đỉnh thiên lập địa.

Thiên Hải khoát tay:

- Nghe lão đại phu nói, tại hạ rất muốn gặp trại chủ lục lâm HỒ Nam.

Liễu Nghị vuốt râu nói:

- Nếu công tử muốn gặp trại chủ Lương Thế Lượm thì sau khi uống thuốc xong lão sẽ dẫn công tử đi.

Thiên Hải gật đầu đưa chén thuốc lên miệng. Thấy chàng kề miệng chén vào môi, lão Liễu không ngừng chớp mắt. Sắc diện của lão thoạt lộ những nét chờ đợi khẩn trương.

Những tưởng đâu Thiên Hải sẽ dốc chén thuốc vào miệng, nhưng bất ngờ chàng lại đặt chén thuốc xuống bàn. Chàng ngẩng lên, nói với lão Liễu:

- Chén thuốc của lão đại phu hẳn phải đắng lắm?

Lão Liễu cười giả lả nói:

- ẩy! Thuốc có đắng mới là thuốc tốt. Chỉ có thuốc của lão phu mới khả dĩ đẩy được phong hàn trong nội thể của công tử ra ngoài.

Thiên Hải lại đưa chén thuốc lên mũi.

Lão Liễu động viên chàng:

- Công tử uống nhanh lên, kẻo thuốc nguội không được tốt.

Thiên Hải nhăn nhó:

- Chén thuốc của lão Liễu quả là khó uống quá.

Thiên Hải vừa nói, vừa đặt chén xuống bàn. Mặt lão Liễu đanh hẳn lại, lão lắc đầu, nói:

- sao công tử cứ bưng lên rồi lại đặt xuống mà không chịu uống?

- Tại hạ cảm thấy khó uống thôi.

Lão Liễu buông một tiếng thở dài:

- Công tử có uống thì uống nhanh. Lão Liễu đã mất công chưng cất thuốc hay cho công tử, thế mà người cứ bưng lên lại đặt xuống.

Thiên Hải nhướn mày ngẩng lên:

- Sao lão đại phu gấp gáp quá vậy?

- ấy! Thấy công tử cứ bưng chén lên lại đặt chén xuống, lão phu nóng ruột thôi.

Công tử để chén thuốc nguội, uống sẽ mất công hiệu đó. Bịnh tình của công tử rất nặng, chính vì thế mà lão phu mới tự tay chưng cất thố thuốc này.

- Tại hạ vô cùng cảm kϊƈɦ thịnh tâm của lão đại phu.

Thiên Hải lại bưng chén lên, nhưng lần này chẳng vội vã để lên mũi ngửi, mà cứ chưng chén thuốc ngay trước mặt Liễu Nghị.

Liễu Nghị giục Thiên Hải:

- Công tử uống đi.

Thiên Hải nhìn lão Liễu, từ tốn hỏi:

- Lão đại phu hẳn có quan hệ với Lương trại chủ?

- Lão chỉ nghe tiếng tăm thôi chứ không quen biết gì.

Thiên Hải nhướn mày:

- Tiếc thật! Nếu lão đại phu không biết thì Thiên Hải...

Liễu Nghị cướp lời chàng:

- Công tử có uống thì uống nhanh lên, đừng hỏi lão Liễu quanh co nữa.

Mặt Thiên Hải sa sầm, nhưng miệng lại điểm một nụ cười.

Chàng nói:

- Tại hạ thỉnh lão đại phu uống trước.

Lão Liễu trợn ngược đôi chân mày:

- thế này là thế nào?

- Chẳng có gì lạ cả. Tại hạ vốn rất ngại dùng thuốc, nên muốn lão đại phu dùng trước, để có tinh thần mà uống thôi mà.

Lão Liễu khoát tay, lắc đầu:

- Hê! Lão Liễu đâu có trúng phong hàn như công tử đâu mà phải dùng chén thuốc đó chứ?

- Tại hạ biết Liễu đại phu không trúng phong hàn, nhưng chẳng lẽ uống trước một chút để tạo khí thế cho tại hạ không được sao. Hay trong chén thuốc này có vị thuốc đặc dị dành riêng cho tại hạ?

Lão Liễu nhăn nhó:

- Lão Liễu không có bịnh nên không dùng thuốc mà thôi.

Chân mày của Thiên Hải cau lại:

- Thiên Hải biết Liễu đại phu không có bệnh gì rồi. Nhưng chẳng lẽ uống một chút cũng không được? Hay để tại hạ mớm cho Liễu đại phu nhé?

Thiên Hải vừa thốt dứt câu, lão Liễu hất chiếc bàn đứng chổng lên. VÔ hình chung chiếc bàn làm đổ chén thuốc trêи tay Thiên Hải, nửa chén thuốc rơi xuống sàn bốc lên làn khói xanh có mùi khét lẹt.

Liễu đại phu rít lên:

- Tiểu tử! Thuốc ngươi không uống thì muốn gì Ở lão Liễu này chứ?

Thiên Hải gắt giọng nạt lại:

- Hừ! Thuốc độc thì sao mà uống được. Tại hạ đâu có muốn chết.

Cùng với lời nói đó thì sự bực bội lại xuất hiện trong đan điền chàng, cùng với hỏa khí rần rần lần đến tâm thức với ý muốn phát tác Thượng Ngươn kiếm pháp. Thiên Hải không sao dằn được sự bực bội càng lúc càng cao dần.

Chàng gằn giọng nói:

- Người có dã tâm như lão mà cũng làm đại phu được sao? Hẳn là lão đã từng bón thây người dưới tán những gốc cây đại thọ trong ngự hoa viên.

Lời còn đọng trêи miệng, Thiên Hải hất luôn nửa chén thuốc còn lại vào mặt lão Liễu. Lão Liễu không ngờ Thiên Hải hành động tàn nhẫn như vậy nên không kịp tránh né. Khi thố thuốc vừa tạt vào mặt lão thì khói cùng với mùi thịt cháy khét bốc lên.

Lão Liễu ôm mặt rống lên tru tréo:

- Chết ta rồi! Tiểu tử... Ngươi đáng chết... ngươi đáng chết.

Thiên Hải nghiến răng:

- Lão đáng chết, hay ta đáng chết?

Cùng với lời nói đó, Thiên Hải quơ tay giật luôn cây tre trêи vạt. Ðôi mắt sáng ngời của chàng bất giác tỏa sát khí hừng hực.

Thiên Hải chưa kịp xuất chiêu thì lão Liễu vụt chạy ra ngoài. Lão vừa chạy vừa tru tréo:

- Cứu ta với! Chết ta rồi! Tiểu tử kia hại ta...

Thiên Hải khoác lại túi vải, cầm cây tre bước ra ngoài thảo xá. Chàng dừng bước khi thấy gã tiểu đồng Vàng Vàng đang hối hả xối nước vào mặt lão Liễu. Còn đứng đối mặt với chàng là hai gã lục lâm với binh khí hượm sẵn nơi tay.

Thiên Hải rít giọng đay nghiến nói:

- các ngươi cùng một bè với Liễu đại phu?

Gã lục lâm đứng bên phải nói:

- Tiểu tử không chết bởi độc dược của Liễu đại phu thì cũng chết bởi kiếm của ta mà thôi.

Nghe gã nói câu này, sự bực bội lẫn cơn cuồng nộ trong nội thể Thiên Hải bất giác bốc cao ngùn ngụt. Chàng cố làm chủ mình, nhưng rồi chẳng thể nào làm chủ được nữa, thần thức bỗng chốc trở nên trống rỗng, chỉ còn độc mỗi ý niệm phát tác Thượng Ngươi kiếm pháp.

Thiên Hải dụng luôn cây tre làm kiếm, hú lên một tiếng thi triển Thượng Ngươn kiếm pháp nhắm hai gã lục lâm. Kiếm pháp Thượng Ngươn chưa thi triển ra thì Thiên Hải còn khả dĩ kiềm chế mình, nhưng một khi đã phát tác thành kiếm chiêu thì chàng chẳng làm sao tự chủ được nữa. Cả một khoảng không gian trước thảo xá dày đặc kiếm khí do những chiêu kiếm tạo thành, mà kiếm chỉ là một cây tre tầm thường.

Hai gã lục lâm mặc dù cầm binh khí bằng sắt thép, nhưng tuyệt nhiên chẳng thi thố được một chiêu nào để cản phá cây tre trong tay Thiên Hải. Cả hai bị chìm trong vùng kiếm chiêu mất cả bóng lẫn hình.

Khi vùng ảnh biến mất, Thiên Hải chống cây tre thở hào hển. Chàng cảm nhận khí lực của mình cạn kiệt như ngọn đèn dầu sắp tắt, bởi những cơn giông dữ dội. Trong nội thể, kinh mạch nhộn nhào, mắt hoa cả lên, hơi thở đứt đoạn tưởng như muốn đứt bất Cứ lúc nào.

Trong lúc đó hai gã lục lâm thì đã biến thành hai khối thịt bầy nhầy, chẳng còn nhận ra hình với dạng nữa.

Gã tiểu đồng cứ trố mắt ra nhìn Thiên Hải. Y muốn bỏ chạy nhưng hai chân cứ như bị chôn xuống đất chẳng thể nào nhấc lên nổi. Trong khi gã tiểu đồng Vàng Vàng hồn siêu phách lạc biến thành pho tượng thì lão Liễu không ngừng rêи rỉ.

Lão quờ quạng, thổn thức rên:

- Ta chết mất... Mắt của ta đui mất rồi. Ta chết mất. Lão Liễu này chết thì ba bà ái thϊế͙p͙ của lão sẽ tái giá mất, lão Liễu không muốn đâu. Ta chết thì ai chu cấp ngân lượng cho các bà ấy...

Gã tiểu đồng cáu gắt nạt:

- Lão nhân gia... Chết đến nơi rồi mà vẫn còn tơ tưởng đến ba bà tẩu tẩu ăn hại đó.

Gã thốt dứt lời, quay lại nhìn Thiên Hải.

Chạm vào cặp mắt với sát thần đỏ rực đầy hung quang chết chóc của Thiên Hải, gã tiểu đồng càng hồn siêu phách lạc hơn. Y như thể đôi mắt sát thần của Thiên Hải cướp mất thần thức, gã bò đến trước mặt Thiên Hải sụp lạy như tế sao, miệng không ngớt rêи rỉ:

- Thiếu gia tha tội cho tiểu đồng... xin tha tội cho tiểu đồng.

Hai hàm răng Thiên Hải nghiến ken két. Nếu lúc này khí lực của chàng không cạn kiệt, thì có lẽ lại phát tác Thượng Ngươn kiếm pháp lấy mạng gã tiểu đồng.

Thiên Hải thở hắt ra một tiếng.

Tiếng thở hắt ra của chàng càng khiến cho gã tiểu đồng sợ hãi hơn. Y móp lưng vập đầu xuống đất van xin:

- Vàng Vàng biết tội rồi... xin thiếu gia tha mạng... Ðây là những kế sách của Liễu Nghị lão quỷ, chứ không phải của Vàng Vàng.

Thiên Hải gằn giọng, cố gắng lắm mới dằn được sự bực bội xuống:

- Ngươi dẫn ta đến gặp Dương Yên Thượng đại phu.

- Dạ... dạ... Vàng Vàng sẽ dẫn thiếu gia.

- Nếu thiếu gia không gặp Dương Yên Thượng lão đại phu thì ngươi sẽ biến thành những khối thịt như thế kia.

Nghe Thiên Hải nói, gã tiểu đồng rùng mình, nổi đầy gai ốc. Y lại sụp lạy, khẩn thiết nói:

- Vàng Vàng sẽ dẫn thiếu gia lên Ðoạn Hồn Sơn... để gặp Dương Yên Thượng đại phu.

Thiên Hải thở hắt ra một tiếng. Ðến lúc đó sự bực bội mới dịu xuống, thay vào đó là Cảm giác gai lạnh nhói buốt trong cột sống. Thiên Hải phải rống lên một tiếng mới khả dĩ chịu được cực hình này. Tiếng rống của chàng khiến gã tiểu đồng ngã quay ra ngất xỉu, bởi tưởng rằng y sẽ chịu chung số phận giống như hai gã lục lâm kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.