Trư Yêu bị giết thì lại có một cỗ xe cũi khác được đưa đến, bên trong là một con Lang Yêu còn to lớn hơn. Lang Yêu co người, đầu chạm đỉnh xe cũi, hai móng chân bám chặt song sắt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đám Nhân tộc ở bên ngoài.
“Rầm.” Nam tử cụt tay mở xe cũi, bình tĩnh nói với Lang Yêu: “Quy củ lúc trước ta đã nói, thắng liên tiếp ba trận thì ngươi có thể được sống sót trở về, còn được hưởng thụ mỹ thực rượu ngon. Nhưng nếu làm trái quy củ, thì sẽ bị phanh thây xé xác!”
“Ta đã rõ.”
Lang Yêu gầm lên một tiếng khàn khàn. Vừa bước lên lôi đài nó đã thấy một cái xác đầy máu me mang theo yêu khí nồng đậm.
Đó chính là con heo ngốc kia.
Tuy nói ở tầng dưới chót của Yêu tộc cũng thường chém giết lẫn nhau, nhưng lúc này nó lại có cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Bởi vì rất có thể nó cũng sẽ chết trên lôi đài này.
Nhưng mà sự thật thì… con Lang Yêu này lại thắng liên tiếp ba trận, chẳng những đã đánh trọng thương một thiếu niên Nhân tộc, thậm chí còn xé nát cánh tay của một thiếu niên Nhân tộc khác. Cánh tay một khi đã bị xé nát thì muốn điều trị cũng là điều không thể.
Lang Yêu được lui ra, nhường chỗ cho một con yêu quái khác lên đài.
Từng tràng chém giết lần lượt diễn ra.
Thiếu niên nhân tộc và yêu quái đều muốn giết chết đối phương.
Đệ tử bát đại đạo viện vô cùng trịnh trọng, thậm chí có mấy người còn rất khẩn trương, bởi vì mỗi người họ đều phải lên sàn. Đây cũng không phải là tràng luận bàn với đồng môn, mà là chiến đấu sinh tử thật sự, yêu quái sẽ không lưu thủ chút nào.
Liễu Thất Nguyệt cũng ra sân, nàng bắn chết một con Miêu Yêu, nhưng khi đối mặt với Báo Yêu hung tàn thì nàng bị ép phải nhảy xuống lôi đài.
*****************
“Đã có hai mươi ba đệ tử lên đài chém giết.” Tộc trưởng Mạnh Viêm Bình nói nhỏ: “Đại Giang, đến phiên Mạnh Xuyên rồi.”
“Ừ!” Mạnh Đại Giang cũng nhìn về Mạnh Xuyên ở phía xa trong trận doanh đạo viện Kính Hồ.
Đúng vậy, bây giờ đã đến lượt Mạnh Xuyên.
Với tư cách là đệ tử duy nhất trong hàng ngũ đệ tử Tẩy Tủy Cảnh ngộ ra bí kỹ ở bát đại đạo viện thì hắn bị xếp ra sân cuối cùng cũng là chuyện đương nhiên.
“Mạnh sư huynh, ngươi phải cẩn thận!”
Vạn Mãng mang trên mình đầy những vết băng bó thẫm máu nói: “Đám yêu quái đều rất giảo hoạt.”
“Ta biết!” Mạnh Xuyên gật đầu.
Lúc trước có hai mươi ba vị đệ tử đạo viện ra trận, tất cả đều rất cẩn thận. Chính thức bị thương có sáu vị, đều có thể điều trị tốt, chỉ duy có một vị bị con Lang Yêu kia xé nát cánh tay. Vị đệ tử đạo viện này tên là Bạch Phượng Kỳ, là đệ tử Bạch gia – một trong ngũ đại gia tộc Thần Ma. Lúc hắn nhảy xuống đài thậm chí vẫn còn khóc lóc, tổ phụ của hắn hôm nay cũng ở đây quan khán, thấy vậy thì giận dữ mắng: “Khóc cái gì mà khóc, biết rõ con Lang Yêu kia lợi hại sao còn lỗ mãng, ngươi còn có thể trách ai? Chém giết một đối một, yêu quái còn có xiềng xích trên thân mà ngươi còn mất một tay, nếu là trên chiến trường thì ngươi đã bị mất mạng lâu rồi. Trở về tập luyện chăm chỉ cho ta, trong gia tộc không thiếu kiếm thuật một tay.”
Mặc dù mắng mỏ giận dữ, nhưng ánh mắt của vị tổ phụ này cũng hơi phiếm hồng, dù sao đây cũng là cháu của hắn, là niềm kiêu ngạo của hắn từ trước tới giờ.
Đám đệ tử đạo viện có chút cảm thông cho Bạch Phượng Kỳ, mới mười sau tuổi đã bị cụt tay. Nhưng đám viện trưởng, quan chức triều đình, cao tầng các gia tộc thì đều tỏ ra bình thản, những gì bọn hắn trải qua còn thảm khốc gấp trăm lần thế này.
Có "Thịnh hội trảm yêu" hôm nay cũng chính là do Nguyên Sơ Sơn không muốn đám tinh anh nhân loại vừa ra chiến trường đã bỏ mạng, nên mới tổ chức thịnh hội để đám thiếu niên ăn chút đau khổ, sớm trải nghiệm chút kiến thức. Có thế mới để đám thiếu niên tu luyện ngày càng khắc khổ, khi ra chiến trường cũng cẩn thận hơn.
“Sáu vị Nhân tộc bị trọng thương, một vị tàn tật. Cũng đã có mười hai con yêu quái lên đài rồi, trong đó năm con đã chết!” Mạnh Xuyên rất bình tĩnh, hắn không có chút sợ hãi nào.
Bởi vì năm hắn sáu tuổi, hắn đã thấy qua sự đáng sợ của yêu quái! Lần đó, hơn mười vạn người bị tàn sát. Nếu không phải có Thần Ma chạy tới, thì phạm vi mấy chục dặm xung quanh có lẽ không có mấy người có thể sống sót, số lượng Nhân tộc bị tàn sát phải nhiều gấp đôi. Vị Thần Ma kia dùng sức một người đánh đám yêu quái tan tác, chạy thục mạng, cũng giúp cho đám Nhân tộc chạy tứ tán xung quanh sống sót. Mạnh Xuyên có thể sống sót, ngoại trừ việc có cha mẹ dốc sức liều mạng thì cũng nhờ việc vị Thần Ma kia xuất hiện. Nhờ trải qua những việc đó, nên cuộc chiến một với một trước mắt hắn chẳng là gì. Yêu quái thì bị xiềng xích, hạn chế ở trên lôi đài, còn bản thân chỉ cần nhảy xuống lôi đài là toàn mạng… chiến đấu như vậy thật quá nhẹ nhàng.
“Người kế tiếp, đạo viện Kính Hồ, Mạnh Xuyên.” Giọng của quan viên triều đình cao hơn vài phần.
Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Mạnh Xuyên.
Mấy ngày gần đây, Mạnh Xuyên chính là tiêu điểm đàm luận trong phủ Đông Ninh. Ai cũng biết phủ Đông Ninh lại có một thiên tài, có hy vọng thành Thần Ma.
“Cẩn thận một chút.” Viện trưởng Cát Ngọc nhắc nhở.
“A Xuyên, đến phiên ngươi thể hiện rồi.” Bên trận doanh đạo viện Liệt Dương, Liễu Thất Nguyệt đang nắm chặt nắm tay.
“Ừ, xem ta.” Mạnh Xuyên cười cười.
Ở trong trận doanh Vân gia, Vân Phù Thành vừa nhìn vừa cười nói: “Phù An, Mạnh Xuyên này tâm tính không tệ, chỉ là không có duyên phận cùng Thanh Bình.”
“Đúng là không có duyện phận.” Vân Phù An cũng cười, chỉ là ánh mắt hắn nhìn Mạnh Xuyên có thêm ba phần lạnh lẽo.
Ngược lại, Vân Thanh Bình lúc này đang rất khẩn trương quan sát, những chuyện ngày hôm nay kích thích nàng rất nhiều. Hôm nay là lần đầu tiên nàng được chứng kiến yêu quái trong truyền thuyết, càng thấy rõ yêu quái hung tàn, xấu xí đến bực nào.
Trên ghế chủ vị, Ngọc Dương Cung Chủ ngồi ở đó, ánh mắt cũng nhìn về phía Mạnh Xuyên, rồi cười nói với thiếu niên bên cạnh: “Nguyên Tri, Mạnh Xuyên này cũng ngộ ra bí kỹ năm mười năm tuổi. Có thể nói hiện giờ ngươi là đệ nhất thiên tài trẻ tuổi của phủ Đông Ninh, thì hắn là người đứng thứ hai rồi. Hơn nữa hắn là người Mạnh gia, Mạnh tiên cô sẽ càng dốc sức tài bồi hắn, con đường phát triển của hắn có lẽ còn thuận lợi hơn ngươi đôi chút.”
“Con đường tu hành phần nhiều dựa vào chính mình! Ta sẽ cố gắng trong năm nay tiến nhập Nguyên Sơ Sơn.” Thanh niên gầy yếu Mai Nguyên Tri đáp: “Hơn nữa, mấy ngày qua, cung chủ cũng đã chỉ điểm ta mấy lần.”
“Chỉ là chỉ điểm một ít thôi, cũng không có gì. Ta phải nhắc nhở ngươi, ngươi có thể được xem là đệ nhất thiên tài phủ Đông Ninh, nhưng muốn gia nhập Nguyên Sơ Sơn thì chỉ có hai ba thành hy vọng.” Ngọc Dương Cung Chủ mỉm cười nói: “Nếu năm nay thiên tài đông đảo, thì hy vọng gia nhập Nguyên Sơ Sơn của người còn thấp hơn nữa. Nguyên Tri, ngươi phải tính toán cẩn thận, nếu như thất bại, thì nên làm việc gì?”
“Hiện tại không nghĩ tới, chờ thất bại rồi hãy nói.” Mai Nguyên Tri đáp.
Ngọc Dương Cung Chủ không nói nữa, mà tập trung hứng thú lên lôi đài. Hắn nguyện ý chỉ điểm cho Mai Nguyên Tri, là hy vọng Nhân tộc sẽ có thêm một vị Thần Ma. Mà Mạnh Xuyên trong mắt hắn cũng là người có tiềm lực.
Mạnh Xuyên đã bước lên lôi đài.
“Yêu quái.” Mạnh Xuyên nhìn đầu Dê Yêu (Dương Yêu) cao lớn đang đối diện. Con Dê Yêu này rất tráng kiện, cánh tay cơ bắp, đôi sừng dài nhọn hoắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mạnh Xuyên.
“Nhân tộc, nếu ngươi sợ thì có thể nhảy xuống dưới.” Dê Yêu trầm giọng nói: “Lúc trước có hai tên, bao gồm cả một tên Thần Tiễn Thủ bị ta dọa sợ tới mức nhảy xuống lôi đài rồi.”
Trong mười hai yêu quái đã lên đài thì con Dê Yêu này cũng là dạng đứng thứ nhất, thứ nhì.
Nó được Ngọc Dương Cung cố ý an bài ra trận sau cũng là để làm đối thủ cho Mạnh Xuyên.
“Sợ? Chỉ bằng ngươi?” Mạnh Xuyên nhìn nó, ánh mắt lóe lên sát khí đậm đặc.
“Ánh mắt của Xuyên nhi.” Mạnh Đại Giang quan sát từ xa, trong lòng đại chấn. Con trai hắn xưa này là người đầy hòa khí, chưa bao giờ thấy hắn có sát khí nặng như vậy.
“Ha ha ha, không trốn à? Ta thích nhất là tiểu gia hỏa Nhân tộc có đảm lượng.” Dê Yêu nói rồi lập tức vọt tới, tốc độ cực nhanh, thậm chí sinh ra huyễn ảnh.
Mạnh Xuyên chỉ nhìn hắn, tập trung tinh thần tới mức tối đa.
Đối với bọn yêu quái này, nội tâm hắn tràn ngập sát khí vô tận.
“Chết.”
Dê Yêu phóng đến gần, giương cao móng vuốt sắc nhọn, trong lúc nhất thời, một cái bóng móng vuốt xẹt qua trời cao.
“Chính là lúc này.” Nội tâm Mạnh Xuyên khẽ động, trong khoảnh khắc đã đạt đến trạng thái Thân Tâm Kỹ hợp nhất.
Sát ý đậm đặc, bắt nguồn từ hận ý vô tận với đám yêu quái ngay từ khi còn nhỏ khiến lúc này, thể xác và tinh thần của Mạnh Xuyên kết hợp càng hoàn mỹ, lực lượng được điều động mạnh hơn bình thường gấp nhiều lần.
Thần Ma cổ xưa từng nói, tiềm lực của con người vô cùng lớn, thời khắc mấu chốt có thể bộc phát ra lực lượng không tưởng.
Mạnh Xuyên chém giết cùng yêu quái, so với lúc tu luyện bình thường, hay so với lúc tỷ thí ở đạo viện Kính Hồ, đều bộ phát ra lực lượng và tốc độ hơn hắn.
“Phốc.”
Một ánh đao lóe lên vô cùng nhanh.
Một ánh đao lạnh lùng, tràn ngập sát khí.
Dê Yêu trợn tròn hai mắt, nó có thể cảm nhận được tử vong đang cận kề, nó cố gắng dùng hai tay ngăn cản, nhưng không thể chạm đến ánh đao kia. Ánh đao cũng không phải thẳng tắp, mà là một đường cong phiêu hốt, vượt qua đôi tay, lướt qua cổ của nó.
Xoẹt!
Đao của Mạnh Xuyên đã trở lại trong vỏ, dường như chưa từng được rút ra, chỉ là hắn đang đứng cách chỗ cũ năm trượng.
“Ọt ọt…” Dê Yêu bước về phía trước vài bước, rồi ngã rạp xuống đất. Đồng thời cái đầu Dê Yêu cũng phun đầy máu tươi, nhuộm đỏ xung quanh.
Vẻn vẹn một đao, Dê Yêu toi mạng.
Xung quanh vang lên tiếng kinh hô, thực lực Dê Yêu lúc trước đã được kiểm chứng, kỹ nghệ chiến đấu vô cùng thuần thục, ngay cả cường giả Thoát Thai Cảnh cũng chưa chắc đã đánh bại được nó, nên lúc trước nó mới nhẹ nhàng thắng hai trận. Nhưng đứng trước Mạnh Xuyên, nó đã bị giết chỉ sau một đao?
Mạnh Xuyên nhìn thi thể của Dương Yêu, miệng lẩm bẩm: “Ngươi là yêu quái đầu tiên mà ta giết.”