"Đây là thứ gì? Ta chỉ biết dưới rốn ba tấc là đan điền, không gian đan điền có thể thai nghén ra chân khí. Nhưng sao trong mi tâm cũng có một không gian hư vô? Mà tiểu nhân trong này lại giống ta y hệt?" Mạnh Xuyên hoang mang, nhưng cũng có suy đoán, "Nếu tiểu nhân này có tướng mạo giống hệt ta thì chẳng lẽ nó là hồn phách trong truyền thuyết? Nó là do ý chí của ta tạo thành hay là do một thứ gì đó không biết tạo nên?"
"Điển tịch trong đạo viện Kính Hồ là do Nguyên Sơ Sơn truyền xuống. Điển tịch của Mạnh gia ta cũng được tích lũy hơn ngàn năm. Có thể nói là ghi chép rất đầy đủ về mọi tri thức bình thường trong việc tu hành.
"Nhưng những tri thức đó ta đều đã đọc qua, có điều chưa từng thấy qua ghi chép về không gian ở mi tâm." Mạnh Xuyên nghi hoặc, hắn rất thích đọc sách. Có thể nói công tử gia tộc Thần Ma như hắn có kiến thức rất rộng rãi, nhưng lại chưa từng nghe qua việc mi tâm có không gian, thậm chí trong đó còn có một tiểu nhân.
Mặc dù nghi hoặc, nhưng Mạnh Xuyên lại cảm thấy đây là chuyện tốt.
Bởi vì, hắn đã cảm giác được bản thân tựa hồ đang thoát thai hoán cốt.
"Loại cảm giác này thật kỳ diệu." Mạnh Xuyên nhắm mắt lại, nhưng vẫn có thể nhẹ nhàng tránh khỏi mọi chướng ngại vật trong thư phòng, rồi nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài một cách rất tự nhiên.
Hắn nhắm mắt lại rồi bước tới bên cạnh một cái bàn đá, sau đó ngồi xuống ghế đá.
"Dù ta nhắm mắt lại, nhưng mười trường xung quanh ta đều được cảm giác rất rõ ràng." Mạnh Xuyên mở mắt ra, lúc này là trời đã tối, mắt thường nhìn màn đêm đều rất mơ hồ. Nhưng trong cảm ứng của hắn thì mười trượng xung quanh đều rất rõ ràng, đến một cái lông gai nhỏ trên sáu cái chân của con kiến hắn cũng "nhìn" thấy được.
Xung quanh, phía trên, dưới mặt đất, đều rõ ràng. Có điều, dưới mặt đất ba thước thì hắn còn có thể cảm nhận rõ ràng, càng xuống sâu nữa thì càng mơ hồ.
Mắt thường thì chỉ có thể nhìn ở phía trước, không nhìn thấy phía sau đầu. Nếu là đen kịt không ánh sáng thì chẳng nhìn thấy được thứ gì.
"Ta có thể thấy rõ mười trượng xung quanh."
"Hơn nữa, còn có thể cảm ứng được cả phạm vi một dặm."
Mạnh Xuyên ngồi trong tiểu viện, hắn có thể cảm ứng được tất cả các khí tức trong khoảng một dặm quanh bản thân. Khí tức nhân loại, khí tức động vật, bất kỳ vật sống nào hắn cũng đều có thể cảm ứng.
Ví dụ như khí tức của phụ thân và Liễu thúc, là hai khí tức mạnh mẽ nhất Kính Hồ Mạnh phủ.
Còn yếu hơn chút là một số khí tức Thoát Thai cảnh. Trong đó, thuần túy nhất chính là Thất Nguyệt muội muội.
Toàn bộ Kính Hồ Mạnh phủ, thậm chí còn có cả khu vực bên ngoài Mạnh phủ...
Khoảng cách càng xa, cảm ứng càng mơ hồ.
Tựa như ban ngày, khi không có gì ngăn trở thì mắt thường cũng có thể nhìn về phía xa. Nhưng khoảng cách quá xa thì chỉ nhìn thấy bóng người mơ hồ, con chó mơ hồ.
Cảm ứng của Mạnh Xuyên cũng như vậy. Ở cự ly gần thì hắn cảm ứng rất rõ ràng, khoảng cách xa hơn thì hắn chỉ có thể biết được có bao nhiêu người, bao nhiêu động vật, người nào mạnh mẽ, người nào yếu, chỉ có vậy thôi.
Còn nếu xa hơn một dặm thì thứ hắn thấy chỉ là một vùng tăm tối, không cách nào cảm ứng được.
"Bây giờ quan sát vạn vật thế gian cũng không giống trước." Mạnh Xuyên mở mắt ra, nhìn đám cây cối trong tiểu viện. Mọi thứ trong mười trước hiện lên rõ rệt một cách vô cùng mỹ diệu, khác với trước đây khi nhìn chúng đều như dò hoa trong sương mù, mơ mơ hồ hồ. Còn lúc này thì rõ ràng gấp trăm lần, mọi thứ đều tươi sống hơn hẳn, ngay cả cái bàn đá nhìn qua tưởng như bằng phẳng, nhưng hắn lại có thể thấy được vô số lỗ nhỏ hiện ra sau bao ngày phơi nắng phơi gió.
Một sợi tóc rơi xuống, nếu nhìn bằng mắt thì chỉ có thể thấy cọng tóc rất mảnh và bóng loáng. Còn trong cảm ứng bây giờ, thì lại thấy cọng tóc có rất nhiều chi tiết nhỏ, không khác gì một cái nhánh cây, trên thân có một vài vết xước.
Hết thảy đều cực kỳ chân thực.
"Hưu."
Mạnh Xuyên đột nhiên rút đao, một đao xẹt qua trời cao.
Mạnh Xuyên thấy một đao này của mình thì có chút kích động.
"Lúc trước ta thấy một đao này hoàn mỹ không chút sơ hở, nhưng giờ lại thấy nó có nhiều khiếm khuyết đến vậy!" Mạnh Xuyên thầm nói. Dùng mắt thường để nhìn chỉ thấy ánh đao quang xẹt qua quá nhanh, hắn lợi hại hơn nữa cũng chỉ thấy mơ hồ, nghĩ ràng đao này đã rất tốt! Nhưng trong cảm ứng lúc này thì lại thấy rõ ánh đao ngưng thực, quỹ tích rõ ràng gấp trăm lần.
Mỗi một điểm không cân đối của đao pháp đều hiện rõ, giúp Mạnh Xuyên thấy được đao pháp còn nhiều chỗ thiếu sót.
Hắn là một người si mê vẽ tranh, truy cầu hoàn mỹ đã thành bản năng.
Sự không hoàn mỹ và thiếu cân đối này khiến hắn không kìm lòng được.
"Luyện Bạt Đao Thức." Mạnh Xuyên bắt đầu luyện Bạt Đao Thức ngay trong đêm.
Thân thể hóa thành một vệt sáng, bổ một đao ra.
Phát hiện ra khiếm khuyết, mới có thể biết cần phải sửa chỗ nào.
Một đao lại một đao.
Cố gắng đao sau tốt hơn đao trước.
Một canh giờ, hai canh giờ...
Mạnh Xuyên không hề cảm thấy mệt mỏi, mà ngược lại rất hưng phấn. Hắn cảm thấy khiếm khuyết trong đao pháp của mình đang từ từ biết mất, ngay cả trong "cảm ứng" của mình cũng đã thấy đao pháp đang dần trở nên hoàn mỹ.
"Hưu."
Lại một chiêu "Bạt Đao Thức."
Đao quang như loan nguyệt, thậm chí tựa hồ như đang dẫn dắt lực lượng thiên địa, khiến cho đao quang như mộng như ảo, thoắt ẩn thoắt hiện.
Mạnh Xuyên thi triển thân pháp còn nhanh hơn năm thành so với bình thường. Hắn có cảm giác bản thân như đang đạp gió mà đi, lóe cái đã lao ra ba trượng, hắn lập tức dừng lại, nhưng trong lòng lại rất hưng phấn: "Ta cả thấy "Thế" tồn tại, chỉ thiếu một chút, một chút nữa thôi."
"Từ khi đạt đến Hợp Nhất Cảnh, mỗi ngày ta đều luyện đao 8000 lần chém đứt phi tiễn, khổ tu hơn một năm rưỡi, đến tận hôm nay mới cảm nhận được "Thế"."
"Trong vài ngày tới, ta nhất định sẽ đột phá." Mạnh Xuyên cảm thấy tối nay thật tuyệt.
Mỗi ngày khổ tu 8000 lần Bạt Đao Thức, khiến cho đao khí lưu lại vết tích trên đại thụ càng ngày càng nhiều.
Có cơ sở tích lũy thâm hậu, lại thêm cảm ngộ của bản thân giúp Mạnh Xuyên định hình được một thức đao pháp thích hợp với bản thân nhất.
Hiệu quả tu luyện của Mạnh Xuyên trong một năm rưỡi này vô cùng tốt, thậm chí so với Thần Ma cổ lão Đặng Phong ở cùng độ tuổi còn tốt hơn.
Trong một năm rưỡi này, khoảng cách của hơn tới "Thế" cũng không còn quá xa, nhưng càng tiếp cận cực hạn thì tiến bộ càng chậm chạp. Nhưng nếu Mạnh Xuyên tiếp tục khổ luyện thêm một năm, thì việc ngộ ra "Thế" cũng chỉ là chuyện nước chảy thành sông.
Có điều, đêm nay lại lột xác, giúp đao pháp của hắn lập tức đụng chạm đến "Thế". Khoảng cách đến thời điểm đột phá vì thế lại càng gần.
...
Giờ Dần năm khắc, trời vẫn tối đen như mực.
Tiếng chuông sớm ở phủ Đông Ninh cũng đã gõ vang, rất đông người làm ăn đang chờ đợi ở ngoài cửa thành.
"Ầm ầm..." Cửa thành phủ Đông Ninh mở ra, đám người bán hàng rong hay lao động chân tay đều lũ lượt vào thành. Lúc này, cũng có hai người lạ mặt bước theo đám đông vào thành.
"Đã nửa năm không vào phủ thành rồi. Nhị ca, lần này vào thành nhất định phải chơi đùa cho đã một phen. Ta trốn trong núi chán đến phát bệnh rồi." Hai người bước vào thành, một người mập mạp đội nón cười hắc hắc nói.
"Được rồi, đi làm chính sự trước, mang những bảo bối kia đổi thành ngân phiếu! Làm xong việc chính thì chúng ta từ từ đùa nghịch, đùa nghịch được mười ngày thì về trại." Tên nam tử râu dài bên cạnh lên tiếng.
Sau một đêm luyện đao pháp thì cuối cùng Mạnh Xuyên cũng dừng tay.
Luyện từ đêm tối cho đến hừng sáng, dù tinh thần không mệt thì thân thể cũng rã rời. Hắn tu luyện đao pháp hơn bốn canh giờ, bụng đã kêu ục ục.
Hắn liền đi đánh răng rửa mặt, sau đó ăn điểm tâm.
"Sột soạt sột soạt." Mạnh Xuyên nâng bát cháo lớn, uống một ngụm lớn sau đó mới cầm bánh mỹ lên gặm.
Khi ăn xong ba cái bánh, phụ thân Mạnh Đại Giang mới bước vào sảnh, cười nói: "Xuyên nhi, hôm nay ăn điểm tâm sớm vậy?"
"Tạm được." Mạnh Xuyên gật đầu hài lòng, "Đúng rồi, cha! Lát nữa con có chuyện nói với cha."
"Lúc ăn cơm không nói, đợt lát nữa mới nói?" Mạnh Đại Giang cười nói, "Thần thần bí bí."
Mạnh Xuyên cười cười, rồi nói với nha hoàn đứng bên: "Mang thêm một bát cháo lớn nữa lên."