Cùng ngày, Lục Kiều Vi và Văn Cẩn Ngôn đã ấn định Cố Tinh Thần làm thiết kế sư, hai người cũng thử vài bộ váy cưới để quyết định phong cách cho Cố Tinh Thần.
Văn Cẩn Ngôn đứng ở phía sau Lục Kiều Vi, buộc dây lưng cho nàng, ngón tay phất qua tấm lưng trần của nàng, mang theo nhiệt độ nóng rực.
“Đừng nhìn trộm.” Văn Cẩn Ngôn nói.
Lục Kiều Vi nhắm chặt mắt lại, rất ngoan ngoãn, đợi cô thắt nơ sau lưng, chỉ cảm thấy sau lưng bị hôn một cái, là một nụ hôn ôn nhu triền miên, giống như hóa thành một con bướm nhẹ nhàng dang rộng đôi cánh.
"Xong rồi."
Lục Kiều Vi mở mắt ra, nhìn thấy người trong gương mặc váy cưới trắng tinh, hai má ửng hồng thẹn thùng, dáng người lay động, xinh đẹp đến mức gần như không nhận ra người này là mình.
Ai nha, đẹp quá, nàng đều hận không thể hôn chính mình một cái!
Sau đó có người tới đỡ nàng, Văn Cẩn Ngôn cúi xuống hôn lên môi nàng: "Oa, thật xinh đẹp, em quá xinh đẹp."
Lục Kiều Vi gật đầu, nói trắng ra như vậy, xấu hổ muốn chết.
Hóa ra một cô gái khi mặc váy cưới sẽ trông như thế này, thật xấu hổ, muốn cười nhưng lại phải khắc chế biểu cảm vì sợ vô tình phá hỏng cảnh đẹp này, nàng hạnh phúc muốn ngất đi rồi.
Nhịn không được ngốc ngốc mà nghĩ: “Nếu là ở hiện trường hôn lễ, em có ngất xỉu hay không đây?”
Khó trách người ta nói người đang yêu đều có chỉ số IQ âm, Lục Kiều Vi cảm thấy hiện tại mình như không có IQ, nàng nhìn Văn Cẩn Ngôn rồi giục: “Chị cũng thay đi, em còn chờ xem chị mặc váy cưới.”
"Chị..." Văn Cẩn Ngôn nhéo ngón tay, đứng ở bên cạnh nàng, trong gương phản chiếu sườn mặt của cô, Cố Tinh Thần chọn một bộ váy cưới đẩy qua nói: "Đây là Văn tổng thẹn thùng."
"Thẹn thùng?" Lục Kiều Vi vô cùng kinh ngạc, bạn gái của nàng, vợ tương lai của nàng, từ trước đến nay đều là phóng đãng táo bạo, đây là lần đầu tiên đỏ mặt như vậy.
Nàng ôm mặt Văn Cẩn Ngôn không ngừng nhìn, cười nói: “Bộ dáng lúc thẹn thùng của chị thật đẹp mắt, em chưa thấy bao giờ.”
Văn Cẩn Ngôn nói: “Lần đầu tiên kết hôn, cũng là chuyện bình thường.”
"Ha ha, em cũng không có thẹn thùng." Lục Kiều Vi véo váy nàng, muốn xoay một vòng, lại phát hiện váy cưới quá nặng, chỉ có thể bước hai bước nói: "Không sao đâu, dù sao chị cũng phải mặc cho em xem, em chờ chị."
“……ừm, được.”
Văn Cẩn Ngôn gật đầu: “Vậy chờ chị.”
Vừa nói, vừa chọc vào khuôn mặt đỏ nóng bừng của mình.
Cố Tinh Thần đưa ghế cho Lục Kiều Vi, trong lúc chờ đợi, Lục Kiều Vi nói: "Tôi còn tưởng cô đã ký hợp đồng với Giang Quân Nam, là thiết kế sư độc quyền của cô ấy."
"Không phải, mà là thiết kế sư tận tâm, cũng không đúng, nói thế nào nhỉ, chỉ cần cô ấy cần thiết kế, tôi đều sẽ hỗ trợ." Cố Tinh Thần nói.
Lục Kiều Vi kinh ngạc nhìn nàng: "Cô... có chút sủng cô ấy."
“Không phải vấn đề sủng hay không mà là cảm ơn cô ấy. Không phải tôi nói được trường đại học tài trợ sao? Lúc đó tôi còn đang rối rắm có nên ra nước ngoài hay không, bởi vì gia đình tôi vẫn còn nợ nần. Trong hoàn cảnh đó tôi rất khó ra nước ngoài, có quá nhiều hạn chế, sau đó chính Giang Quân Nam đã bảo lãnh cho tôi ra nước ngoài." Cố Tinh Thần cười nói: "Mặc dù thế giới bên ngoài cho rằng cô ấy điêu ngoa tùy hứng, thực ra cô ấy rất mềm yếu.”
Danh tiếng của Giang Quân Nam ở trên mạng không tốt, cơ bản là chỉ trích từ giới truyền thông và các nghệ sĩ khác cùng đoàn, cũng không có lịch sử đen nào khác.
“Vậy à... vậy hai trước đã quen biết trước rồi sao?”
Lục Kiều Vi nghĩ đó có thể là yêu thầm, dù sao Văn Cẩn Ngôn chính là yêu thầm nàng, sau đó hai người đến với nhau, yêu thầm rất vất vả, chỉ có thể im lặng đối xử tốt với đối phương. Thật vất vả nói một lời chào hỏi, ngày hôm sau lại trở thành người xa lạ.
Cố Tinh Thần lắc đầu: "Không quên biết, sao tôi có thể quen biết Giang Quân Nam? Lúc đó bọn họ làm từ thiện, tôi đã viết thư cho họ để xin cơ hội. Hahaha, nói đến cũng khá cảm khái, tôi còn lừa cô ấy, nói rằng tôi là fan của cô ấy, lúc đó cô ấy nhờ tôi nói về bộ phim của cô ấy, may là tôi đã xem qua trước, nếu không đã không thể xin được. Lúc đó bộ phim của cô ấy thực sự rất cay mắt, tôi đã sắp xếp rất nhiều ngôn ngữ mới nghẹn ra mấy câu khen cô ấy."
Câu chuyện khá thú vị, Lục Kiều Vi không nhịn được hỏi lại: "Cô ấy không tức giận sao? Tôi nghĩ lúc đó cô ấy khá nóng tính."
Giang Quân Nam nổi tiếng có tính tình nóng nảy, ăn nói cũng không khôn khéo, truyền thông thường xuyên đưa tin cô ấy đã đánh nhau với ai đó.
Cố Tinh Thần bênh vực người của mình, nói: “Cô ấy chỉ là nhìn có tính cách không tốt mà thôi, nhưng truyền thông đó đều là không rõ đầu đuôi, cô ấy đánh nhau vì đối phương đọc sai lời thoại, cố ý diễn NG, làm cô ấy diễn trong mưa một ngày, lúc này mới động thủ."
"Đúng là nên đánh." Lục Kiều Vi yên tâm, may mắn Giang Quân Nam là đánh minh tinh, nếu không, nàng sẽ nghĩ ngày hôm đó mình đã nói sai, đưa ra tín hiệu sai, dẫn đến việc Giang Quân Nam đi đánh nhau với Túc Vĩnh Ỷ.
Lục Kiều Vi hỏi: “Vậy cô đối với cô ấy…”
"Nói thế nào nhỉ? Cô ấy là ân nhân của tôi, là tiểu muội muội của tôi, tôi phải bao dung cô ấy, may cho cô ấy những trang phục đẹp nhất trên đời."
Cố Tinh Thần nhẹ giọng nói, cười vui vẻ hơn nhiều so với khi nhắc đến Túc Vĩnh Ỷ, mặc dù trong đó không có chút cảm tình đặc biệt nào.
Dù ở bên ai thì vui vẻ vẫn là điều quan trọng nhất.
Trong khi hai người đang trò chuyện, cánh cửa phòng thử đồ chuyển động.
Lục Kiều Vi lập tức ngồi thẳng dậy, Văn Cẩn Ngôn bước ra ngoài, cô mặc một chiếc váy cưới lưng trần, chữ V khoét sâu, đuôi cá, khoe dáng, phần eo thêu hoa hải đường, uốn lượn trước ngực, màu da thịt ẩn hiện vô cùng gợi cảm.
Đây là vẻ đẹp của cô.
Quá đẹp, muốn hôn cô.
Lục Kiều Vi vén làn váy của mình, đi đến bên cạnh cô, cùng cô đứng trước gương, "Chị thật xinh đẹp, sao chị lại xinh đẹp như vậy?"
“Bởi vì, chúng ta sắp kết hôn.”
Giống như hôm nay hai người sẽ kết hôn, hai người đứng trước gương nhìn nhau một lúc, tuy không làm tóc hay trang điểm nhưng cũng rất đẹp.
Cố Tinh Thần chụp ảnh cho hai người, đều là những tấm ảnh chụp nhanh với kỹ thuật tốt, có tấm là Lục Kiều Vi ngẩng đầu làm nũng với Văn Cẩn Ngôn, có tấm là cảnh hai người nắm tay nhau thì thầm thân mật.
Văn Cẩn Ngôn đều mua cả hai bộ váy cưới, nói là giữ lại để chụp ảnh cưới.
Bọn họ đã thuê đội ngũ chụp ảnh cưới chuyên nghiệp, tháng sau sẽ quyết định địa điểm, vừa đi du lịch vừa chụp ảnh. Buổi tối về nhà, bọn họ tổ chức lễ tình nhân, trên bàn có hoa hồng và rượu vang đỏ Lafite mà Thích Nhất Hoan mang đến.
Ly nhẹ nhàng chạm vào, Văn Cẩn Ngôn nói: “Vào lúc này năm sau chị sẽ gọi em là vợ.”
"Em đây sẽ gọi chị là... nương tử." Lục Kiều Vi rất thích danh xưng này, vừa có tục khí sinh hoạt, vừa có lãng mạn lâu dài, vừa nghe liền thấy sẽ vĩnh viễn tồn tại.
Nếu đây là tình yêu, hy vọng nó sẽ vĩnh viễn tồn tại.
Đêm đến, hai người nhiệt tình ôm nhau, từ bàn ăn đến phòng tắm, từ phòng tắm đến trên giường, trên kính đều để lại dấu vết hoan ái.
Lục Kiều Vi nằm trên giường thở hổn hển, phóng đãng kêu bậy: "Thoải mái quá, chờ một chút... em hơi mệt, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi."
Văn Cẩn Ngôn ngoài miệng nói được, thực tế còn hôn đầu gối nàng, uống rượu vang đỏ trước đó chảy xuống...
Rạng sáng mới kết thúc, hai người ôm nhau, cơ thể nhớp nháp, thậm chí còn chưa kịp tắm rửa, ngày hôm sau cả hai cùng vào phòng tắm, ánh mắt vừa đối diện, Lục Kiều Vi liền cất bước muốn chạy, bị Văn Cẩn Ngôn câu eo kéo lại, Văn Cẩn Ngôn cười ha ha mấy tiếng nói: “Chị bắt được em rồi.”
"Không được, ha ha ha, Văn Cẩn Ngôn, chị đừng chọc ngứa em."
Một lúc sau, tiếng nước hôn môn lại vang lên.
Hai người náo loạn một ngày, thận của Lục Kiều Vi bắt đầu đau, nàng xoa đi xoa lại, oán giận nói: “Chị cũng không biết tiết chế, em sắp hỏng rồi.”
“Còn không phải em dung túng sao.” Văn Cẩn Ngôn xoa xoa nàng hai cái, bảo quản gia mang thêm dâu tằm và nho tươi về, nói: “Đến bổ thận cho Đại Mãnh của chúng ta.”
Nói ra cái này trước mặt mọi người thật xấu hổ, Lục Kiều Vi muốn bịt miệng cô lại, hai người bắt đầu nháo lên, nháo một lúc mới lên lầu thu xếp phòng trống để dùng làm phòng làm việc cho Cố Tinh Thần chế tác váy cưới.
Cố Tinh Thần dẫn theo đội thiết kế, Văn Cẩn Ngôn tới tổng bộ DMD điều người lại đây, tổng bộ có phòng chuyên về trang phục, cô chuẩn bị làm chiếc váy cưới thủ công tinh xảo nhất.
Tổng bộ cũng rất coi trọng hôn lễ của Văn Cẩn Ngôn, dù sao Văn Cẩn Ngôn cũng là người điều hành chi nhánh, trong thời gian này DMD cũng muốn triệu cô về Pháp.
Lục Kiều Vi tò mò đi theo, nhìn những viên kim cương, chúng đều được đóng gói trong hộp với nhiều màu sắc khác nhau, tất cả đều đặt cùng nhau, không biết còn tưởng đó là đá quý kém chất lượng mua trên Taobao.
Chiếc váy cưới này phải mất ít nhất ba tháng mới làm xong, thợ phải thêu từng mũi, sau đó đính đá lên váy cưới.
Không biết tin tức từ đâu truyền đến, nghe nói Văn Cẩn Ngôn sắp may chiếc váy cưới đắt tiền nhất, giới truyền thông nóng lòng muốn phỏng vấn Văn Cẩn Ngôn và Lục Kiều Vi. Văn Cẩn Ngôn và Lục Kiều Vi rất điệu thấp, muốn lặng lẽ tạo kinh diễm cho mọi người trong ngày hôn lễ, tránh xa giới truyền thông.
Từ khi bắt đầu may váy cưới, trong nhà có rất nhiều người, chủ yếu là Túc Vĩnh Ỷ và Giang Quân Nam tới đây, không biết bọn họ có thương lượng hay không, một người buổi sáng, một người buổi chiều.
Lục Kiều Vi rất muốn nhìn thấy hai người xuất hiện cùng nhau, sau đó thống khoái đánh một trận, nhưng hai người này lại không va chạm, aiz, nàng không thể ở nhà quá lâu vì phải chụp ảnh cưới.
Điểm dừng chân đầu tiên là Vương quốc Lá Phong, dưới tán lá phong, trên thảm cỏ đỏ rực, lá cây tung bay trong gió, Văn Cẩn Ngôn mặc tây trang trắng, một tay đút trong túi, soái soái, nắm váy cưới của Lục Kiều Vi nâng lên.
Trên tay Lục Kiều Vi cầm một bó hoa hồng trắng và vàng, ở giữa có hai đóa hoa hồng kiều diễm, cười đến trương dương nhìn về phía cô.
Trên mặt luôn hồng hào, làm gì cũng vui vẻ, lại rất ngại ngùng, khi không khắc chế được, nàng sẽ lấy hoa che mặt trộm cười, tay còn lại ôm cánh tay của cô đung đưa.
Văn Cẩn Ngôn nghiêng đầu nhìn nữ nhân này, giống như một chiếc lá phong bị trọng lực của trái đất kéo đi, thoát ra khỏi linh hồn, rơi xuống tóc nàng.
Đó là ánh sáng mặt trời lóa mắt, mang lại ảo ảnh thị giác ngắn ngủi.
Giống như lần đầu gặp nhau, như lá ngô đồng nghiền nát, như hai hồ ly tinh cái nắm tay nhau dưới gốc cây phong.
Cô gái kia nói cô rất ôn nhu, vận mệnh của cô liền bắt đầu bị khống chế. Cô cúi người về phía trước, hôn lên nữ nhân sắp trở thành cô dâu của mình.