Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 46



Đọc thư tình thật sự làm người mặt đỏ tim đập.

Mặt sau của tấm thiệp có dòng chữ: [Càng ngày tôi càng thích em]

Lục Kiều Vi hít sâu một hơi, mặt nóng bừng, khói bốc lên, nàng đi rót cốc nước lạnh uống, lạnh đến hàm răng thiếu chút nữa rụng hết.

Vốn định lặng lẽ đặt trở lại, chỉ nhét dưới gối, Văn Cẩn Ngôn đột nhiên đi tới hỏi: “Em đang xem gì vậy?”

Lục Kiều Vi chột dạ, ngồi xuống mép giường, ấp úng nói: “Không xem gì cả, chỉ sửa sang ga trải giường chút thôi.”

“Thật sao?” Văn Cẩn Ngôn nheo mắt nhìn xuống, vừa lúc rơi vào tay nàng, Lục Kiều Vi cũng không giấu tấm thiệp đi.

"Sao em lại như vậy a?" Cô có chút oán giận nhìn Lục Kiều Vi, Lục Kiều Vi cũng cảm thấy nhìn trộm cái này không tốt chút nào, liền mạnh miệng biện hộ: "Không phải cô đưa cho tôi sao? Tôi chỉ là tình cờ nhìn thấy mà thôi, không có xem trộm.”

Quá xấu hổ, nàng cố ý cao giọng nói: "Dù sao cũng phải đọc, đến lúc cũng sẽ đọc, cô viết rồi còn ngượng ngùng cái gì?"

“Tôi vốn định lén đưa cho em.” Văn Cẩn Ngôn thở dài, cầm lấy tấm thiệp trong tay nàng, nói: “Hơn nữa, tôi còn chưa viết xong.”

Lục Kiều Vi ò một tiếng, ngón tay nóng bừng, lại chờ mong xem cô sẽ viết gì tiếp theo. Nhìn thấy bộ dáng ảo não của Văn Cẩn Ngôn, nàng không nhịn được hỏi: “Vậy cô có viết tiếp không?”

Văn Cẩn Ngôn lắc đầu nói: “Viết tiếp có ý nghĩa nữa sao?”

"Có! Sao lại không có? Tôi chỉ nhìn lướt qua, hơn nữa cô chỉ mới viết một câu, tôi có thể giả vờ như không biết." Lục Kiều Vi nghiêm túc nói: "Cô viết tiếp đi, làm việc thì không thể bỏ dở giữa chừng."

Ánh mắt Văn Cẩn Ngôn liếc qua liếc lại trên người nàng, sau đó cúi người hỏi: "Em thật sự muốn đọc sao? Em muốn đọc thì tôi viết tiếp."

Lục Kiều Vi nói: "Này không phải là sợ cô thương tâm sao? Nếu cô viết, tôi sẽ nhận."

Văn Cẩn Ngôn suy nghĩ một chút, nói: “Cũng đúng.” Cô lại đặt tấm thiệp xuống dưới gối, nói: “Viết cái này quá xấu hổ, em không thể nhìn trộm trước được.”

Vẻ mặt cô đơn thuần như một đứa trẻ, Lục Kiều Vi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, vỗ nhẹ vào gối cô nói: “Tôi cái gì cũng không biết.”

Sau đó, nàng giả vờ như chưa từng đến đây, mở cửa đi ra ngoài, đón gió lạnh bên ngoài.

Sao Văn Cẩn Ngôn có thể thuần khiết đến mức độ này, thế mà viết thư tình cho nàng, tuy chỉ viết một câu nhưng vẫn khiến người ta không thể khống chế.

Đúng là không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, cũng không thể đo lường được, Lục Kiều Vi xấu hổ ở bên ngoài hồi lâu, dựa vào lan can nghe opera phía dưới, một thư sinh hát cho tiểu cô nương quan gia nghe đến mặt đỏ tai hồng, tiểu cô nương ngượng ngùng che mặt trở về khuê phòng.

Nàng cảm thấy Văn Cẩn Ngôn chính là tiểu cô nương như vậy.

Khi ngủ, Lục Kiều Vi và Văn Cẩn Ngôn đều không giở trò gì, thứ nhất là rất xấu hổ, thứ hai là chơi một ngày đã rất mệt, vừa dính đầu xuống gối liền nhắm mắt ngủ, khi tỉnh dậy, liền phải chuẩn bị trở về.

Ăn sáng xong, Lục Kiều Vi xách ba lô chuẩn bị đón xe Khúc Thanh Trúc rời đi, Văn Cẩn Ngôn từ phía sau hỏi: “Đồ đạc của em đều soạn đầy đủ chưa?”

Lục Kiều Vi gật đầu: “Đủ rồi.”

Nàng vừa nói vừa nhìn Văn Cẩn Ngôn.

Văn Cẩn Ngôn nhìn nàng với ánh mắt không tha.

"Tôi đi đây, cô chú ý an toàn." Nàng ngồi trong xe vẫy tay với Văn Cẩn Ngôn qua cửa sổ xe, Văn Cẩn Ngôn cũng vẫy tay với nàng.

Thích Nhất Hoan nhìn thấy bĩu môi nói: "Không phải chứ, cậu làm ra vẻ ngây thơ như vậy, người không biết đều cho rằng cậu nhu nhược."

Văn Cẩn Ngôn phớt lờ nàng, tiếp tục nhìn Lục Kiều Vi qua cửa sổ.

Bên kia, Khúc Thanh Trúc và Thích Nhất Hoan cũng có vẻ mặt giống nhau.

Lục Kiều Vi ngồi ở ghế phụ, không ngừng trộm cười, thỉnh thoảng lại nghiêng thân, không biết đang nhìn cái gì, mặt còn đỏ bừng.

"Cậu đang xem gì thế?"

Lục Kiều Vi đang xem tấm thiệp sáng sớm Văn Cẩn Ngôn đưa cho nàng, nàng vội vàng nhét lại vào túi, ha ha, Văn Cẩn Ngôn xấu hổ, quá buồn nôn.

Nói nàng là ngôi sao trên nhân gian, là người trong lòng cô.

Lục Kiều Vi nhìn lại hai lần rồi hỏi: "Không xem gì cả. Đúng rồi, đưa hóa đơn cho mình, mình kiểm tra giúp cậu."

Cả hai đều không có thói quen áp bức nhân viên, lần này hai người phải tự quản lý số tiền chi cho team building. Mọi người đều có thể chi rất nhiều tiền, ăn nhậu chơi bời, mọi thứ không kém, tính nhỏ lẻ cũng tốn không ít tiền.

Lục Kiều Vi hỏi: “Công ty có thanh toán đầy đủ khoản tiền này không?”

Khúc Thanh Trúc liếc nhìn một cái, hào phóng nói: “Không đủ thì mình sẽ bù nốt phần còn lại, thành tích của mình năm nay không tệ, hơn nữa mình còn nhận được rất nhiều tiền thưởng.”

"Không phải vậy." Lục Kiều Vi nói: "Nếu như cậu không nói được thì mình sẽ đi nói giúp cậu, cậu không dễ dàng trả nợ, chuyện này mình có kỷ xảo, mình có tài ăn nói nên cậu cứ yên tâm."

Khúc Thanh Trúc cười, "Cậu đừng gây chiến với bọn họ, lần trước dùng ghế đánh người, cấp trên nghe tin đều sợ hãi."

Cô liếc nhìn thì phát hiện Lục Kiều Vi lại lấy tấm thiệp ra, hình như trên đó có viết mấy câu như "Rất thích em", "Em là ngôi sao trên bầu trời" hay gì đó tương tự.

Mặc dù buồn nôn nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ.

Thứ Hai đi làm, Lục Kiều Vi mang hóa đơn đến phòng tài chính, tuy tiền hơi cao nhưng công ty đã rất hào phóng mà hoàn trả cho bọn họ.

Nàng vừa ký vừa hỏi: "Sao không thấy Đinh Duyệt Nghiên? Không phải đã điều chức rồi sao?"

“Cô ấy thấy không khỏe, đã nghỉ mấy ngày rồi.” Vu Thụy Viêm hỏi: “Cô muốn tìm cô ấy hỗ trợ sao?”

“Không có, tôi chỉ quan tâm đến cô ấy thôi.”

Lục Kiều Vi đưa đơn đã ký cho Khúc Thanh Trúc, Khúc Thanh Trúc ứng trước tiền, khi đến thời điểm công ty sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cô.

Mấy ngày sau Lục Kiều Vi rất bận rộn, nàng phải gửi đơn hàng theo yêu cầu, chuẩn bị một món đặc biệt cho Giáng sinh, vừa mới hít một hơi, sợi dây lại thắt chặt quanh cổ, khiến nàng không có cơ hội nghỉ ngơi.

Bất quá Văn Cẩn Ngôn rất rảnh rỗi, mỗi ngày đều đón nàng tan làm, là một người đơn thuần, mỗi ngày đều đưa nàng về, cũng không nói vào nhà nàng ngồi, chỉ đưa cho nàng một tấm thiệp, lúc đầu nàng nghi ngờ Văn Cẩn Ngôn đang giả vờ đơn thuần, nhưng không ngờ Văn Cẩn Ngôn như vậy suốt một tuần.

Có lần cô đưa cho Lục Kiều Vi, Lục Kiều Vi im lặng hồi lâu, chăm chú nhìn cô, Văn Cẩn Ngôn có chút bối rối, cẩn thận hỏi: “Em không thích sao? Nếu không lần sau tôi đổi phong cách viết cho em nhé?"

Quên đi, không so đo với người có EQ thấp.

Nàng luôn bảo Văn Cẩn Ngôn đừng đưa nữa, nhưng mỗi ngày nàng đều nhìn thấy những tấm thiệp mới trong xe của Văn Cẩn Ngôn, sau đó nàng sẽ nhập từng tấm.



Cứ đơn thuần như vậy cho đến trận mưa tuyết đầu tiên trong năm nay.

Sáng tỉnh dậy, trời vẫn mưa, trước cửa công ty bắt đầu có bông tuyết, mưa và tuyết hòa vào nhau, thời tiết càng ngày càng lạnh. Lục Kiều Vi vốn tưởng rằng thân thể của mình rất tốt, cũng không thèm trở về mặc thêm quần áo, nhưng không ngờ sau đó nàng ăn cái gì cũng không ngon miệng.

Sáng nàng ra ngoài gặp hai đối tác, lúc về thấy người không khỏe, ho liên tục, đến trưa hoa mắt chóng mặt, ho còn sổ mũi, khi kiểm tra nhiệt độ thì phát hiện mình bị sốt, còn tới 39 độ.

"Cậu nhìn cậu kìa, chính mình bị sốt mà còn không biết." sau khi Khúc Thanh Trúc phát hiện ra, liền tức giận đưa nàng đến bệnh viện.

Lục Kiều Vi thở dài: “Mình tưởng là do mình ngủ không đủ giấc, uống chút thuốc ho sẽ ổn thôi.”

Khúc Thanh Trúc không nhịn được lại cằn nhằn: “Tạm thời gác công việc sang một bên đi, vốn dĩ cũng không vội, hai ngày này cậu phải nghỉ ngơi thật tốt đấy.”

"Mình biết rồi."

Đang xếp hàng đăng ký tại bệnh viện, trùng hợp là hai người gặp Thẩm Trác Ngọc trong bệnh viện, tóc của Thẩm Trác Ngọc dài hơn một chút, vừa che khuất cổ, cô ấy đang nói chuyện với một bệnh nhân, người này không ngừng kéo quần áo của cô ấy, vẻ mặt rất kích động.

Một lúc sau, Thẩm Trác Ngọc thuyết phục bệnh nhân quay lại thang máy, cảm nhận được ánh mắt của Lục Kiều Vi, cô quay người nhìn lại, hai người nhìn nhau cười lễ phép, Thẩm Trác Ngọc nhấn nút thang máy, đưa bệnh nhân lên lầu.

Nói đến cũng đã mấy tháng không gặp, không biết chuyện giữa cô ấy và đại tiểu thư có tiến triển gì không.

Khúc Thanh Trúc bận công việc không thể chờ cùng nàng nên hỏi: "Gọi Văn tổng tới ở cùng cậu được không?"

"Mình lại không phải con nít, lớn như vậy còn cần người ở cùng." Lục Kiều Vi vội vàng quay lại, "Đi làm việc của cậu đi, tiêm xong mình sẽ về, giám đốc cậu chạy tới chạy lui với mình cũng không tốt, cậu trở về gửi bản phác thảo đi giúp mình, cái có tên là 'đá mặt trời'."

“Cậu thật là.” Khúc Thanh Trúc không biết nên oán giận với nàng thế nào, chỉ lẩm bẩm “Mình biết rồi.”

Lục Kiều Vi lại cảnh cáo: “Đừng nói với Văn Cẩn Ngôn, giám đốc điều hành như cô ta rất bận, hơn nữa, mình cũng ngượng ngùng để người khác chăm sóc mình, cậu nhớ đó.”

"Không phải cậu lại trốn tránh cô ấy nữa đấy chứ?" Khúc Thanh Trúc quan tâm hỏi.

"Không có, tại sao mình phải trốn tránh cô ta?" Lục Kiều Vi bị sốt, sắc mặt tái nhợt, thở dài, bộ dáng giống như đang bị bệnh nan y.

Khúc Thanh Trúc có chút hoảng hốt, vội vàng hỏi nàng: "Không phải, rốt cuộc hai người làm sao vậy? Cậu nói xem, đã xảy ra chuyện gì?"

"Cậu xem bây giờ mình trông như thế nào." Lục Kiều Vi dùng tay còn lại chỉ vào mình, "Giống cái gì?"

"Giống như... sắp chết." Khúc Thanh Trúc nói xong, lại lẩm bẩm mấy lần, "Không phải là sốt sao? Còn có thể là gì?"

Lục Kiều Vi nói: “Chúng ta phân tích thật sâu hơn đi, vì sao mình lại bị bệnh?”

"Quá yếu?"

"Yếu cái rắm, mình là bị suy dinh dưỡng!" Lục Kiều Vi chớp mắt khô khốc, "Cậu có nhìn thấy gì trong mắt mình không?"

Khúc Thanh Trúc lắc đầu, bị nàng nói hết câu này đến câu khác làm đầu đau nhức, nói: “Cậu nói thẳng đi!” Cô không hiểu tình yêu nhất, vậy mà còn như vậy với cô! Này không phải là muốn mệnh cô sao?

"Cũng không phải yếu... chỉ có một chút suy nhược."

“Hả?” Khúc Thanh Trúc không hiểu ý của nàng: “Tại sao lại suy nhược?”

"Để mình nói cho cậu nghe chuyện này." Lục Kiều Vi nói: "Hai ngày nay, cô ta không viết thư tình cho mình nữa, cô ta bắt đầu hẹn mình chạy bộ."

Khúc Thanh Trúc gật đầu, cẩn thận lắng nghe.

Sáng dậy không nổi, ban ngày cũng không có thời gian, chỉ có buổi tối có thời gian, vậy chỉ có thể chạy bộ buổi tối, ha ha, chạy ban đêm nghe rất không đứng đắn.

Lục Kiều Vi vốn tưởng rằng Văn Cẩn Ngôn giả vờ đơn thuần lâu như vậy hẳn sẽ bị bại lộ, ngày đó nàng cố ý mặc đồ gợi cảm lắc lư trước mặt Văn Cẩn Ngôn, xem Văn Cẩn Ngôn còn có thể khống chế được hay không, quả nhiên, ánh mắt của Văn Cẩn Ngôn khi nhìn nàng có chút không đúng, hoàn toàn thẳng tắp.

“Cậu đoán xem cô ta nói thế nào?”

"Nói thế nào?" Trên mặt Khúc Thanh Trúc tràn đầy nghi hoặc.

Lục Kiều Vi cười lạnh: “Cô ta nói với mình, con gái ở bên ngoài không an toàn, mặc nhiều một chút.”

Khúc Thanh Trúc nghẹn lời, đây quả thực là Văn Cẩn Ngôn có thể nói ra, cô suy nghĩ một chút, hỏi: "Có phải quá chiếm hữu hay không?"

Lời tiếp theo của Lục Kiều Vi đã hoàn toàn xua tan nghi ngờ của cô, nói: “Haha, vậy tính chiếm hữu của cô ta có chút quá mức rồi. Lúc chạy bộ, cô ta bắt mình mặc một chiếc áo khoác bông lớn chạy theo sau cô ta.”

“Nghe đến đây cậu có cảm thấy cô ta muốn làm mình chạy mệt, sau đó không đi nổi mà qua đêm ở nhà cô ta hay không?” Sau khi Khúc Thanh Trúc gật đầu, Lục Kiều Vi tiếp tục nói: “Nói thật với cậu, mình cũng nghĩ như vậy, lúc đó mình nằm liệt trên sô pha chờ cô ta chủ động, không ngờ cô ta lại quay đầu nói hai câu.”

Lục Kiều Vi nhéo giọng nói: "Vi Vi, em nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa chúng ta sẽ trực tiếp chạy xuống lầu đến nhà em, sẽ không mất nhiều thời gian, lại kiên trì thêm nửa tiếng nữa. Mình sợ đến mức phải bắt một chiếc xe, trực tiếp bỏ chạy."

Khúc Thanh Trúc nghe vậy chỉ tặc lưỡi, chuyện này thật sự là... cô có cảm giác như đang nghe thấy một câu chuyện đùa, cô hỏi: "Đây là kịch bản cuối cùng hay sao? Nếu không thì sẽ không có logic, Văn tổng không giống người có EQ thấp."

“Cô ta còn có kịch bản nào, thèm muốn cơ thể của mình sao? Lại không phải mình không giao hàng đến tận nhà, dù mình cởi quần áo, cô ta vẫn có thể nói trời lạnh, mặc nhiều chút, đừng để bị cảm lạnh." Lục Kiều Vi oán giận: "Bây giờ mình đặc biệt hoài nghi cô ta thực sự là gái thẳng."

Nàng oán giận nói, mặt đỏ bừng vì tức giận.

Khúc Thanh Trúc cũng nghi hoặc nhìn nàng một cái, “Vậy vấn đề là, sao cậu lại bị cảm lạnh?”

Mặt Lục Kiều Vi nhanh chóng đỏ bừng, nàng thẳng thừng phủ nhận: "Sao mình có thể câu dẫn cô ta? Mình là loại người không đứng đắn sao?"

"..."

Vì lý do nào đó, Khúc Thanh Trúc luôn cảm thấy Lục Kiều Vi có chút chột dạ.

Lục Kiều Vi nghiêm túc nói: "Chỉ là thời tiết quá lạnh nên mình mới bị cảm lạnh, còn vì Văn Cẩn Ngôn nữa."

Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng Văn Cẩn Ngôn lại có thể đơn thuần như vậy, làm nàng mỗi ngày đi ngủ luôn dục cầu bất mãn, này làm nàng giống như một kẻ hám sắc vậy, trước đây nàng từng nói đùa Văn Cẩn Ngôn không có năng lực, không nghĩ tới Văn Cẩn Ngôn thật sự không có năng lực!

"Ừm..." Khúc Thanh Trúc gật đầu, "Mình sẽ không nói với cô ấy đâu, yên tâm đi, mình đi đây, có chuyện gì thì cậu cứ gọi cho mình."

"Mình biết rồi, đừng lo cho mình nữa, lo việc của cậu đi."

Lục Kiều Vi bị bệnh nên buồn ngủ, híp mắt dựa vào giường, Khúc Thanh Trúc quay lại xe, lấy một chiếc áo khoác khác tới che chân cho nàng.

"Cảm ơn A Trúc, yêu cậu."

Sau khi Khúc Thanh Trúc rời đi, Lục Kiều Vi nhắm mắt ngủ một lúc, khi Thẩm Trác Ngọc đến tìm nàng, nàng cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn một chút.

Thẩm Trác Ngọc hỏi y tá bên cạnh về tình trạng của nàng, nói: "Cô nên chú ý đến sức khỏe của mình, đừng để bị cảm lạnh nữa, mùa này cảm lạnh rất khó chịu, phải mặc thêm quần áo."

Lục Kiều Vi làm theo lời bác sĩ, hỏi: "Vừa rồi thấy cô đang nói chuyện với bệnh nhân, có chuyện gì sao?"

"Điều kiện trong nhà không tốt, áp lực quá lớn, cô ấy không muốn chữa trị." Thẩm Trác Ngọc nói.

Lục Kiều Vi thở dài: "Vậy làm sao bây giờ?"

Thẩm Trác Ngọc nói: “Có thể chữa khỏi thì nhất định phải chữa khỏi, tôi sẽ giúp cô ấy chi trả tiền thuốc men, chỉ là hoàn cảnh gia đình cô ấy không tốt, trọng nam khinh nữ, người nhà vẫn luôn kêu cô ấy xuất viện đi làm."

Lục Kiều Vi rất tức giận nhưng cũng bất lực nói: “Trong nhà tôi cũng vậy, mẹ tôi sinh ra tôi và em gái tôi, nhưng gia đình luôn bất hạnh, sinh ra em trai tôi.” Nói xong, nàng thở dài, "Đôi khi, vấn đề không phải là áp lực trong nhà mà là việc bắt đầu thay đổi bản thân."

“Trong nhà cô trọng nam khinh nữ sao?” Thẩm Trác Ngọc hỏi.

Lục Kiều Vi ừ một tiếng, “Cũng không thiên vị lắm, chỉ là bọn họ một hai đòi con trai, mẹ tôi là sự kết hợp giữa phong kiến ​​và hiếu thắng, bà ấy nhất quyết muốn sinh con trai. Ba tôi thì tốt hơn, ông ấy mềm yếu, tuy cũng muốn có con trai, nhưng đối xử em gái tốt hơn tôi, chỉ là tôi lớn nhất, cô hiểu mà... Hahahaha.”

Thẩm Trác Ngọc gật đầu, “Tôi hiểu được.”

Cho đến sáu giờ, Lục Kiều Vi còn chưa uống nước xong, nàng dùng camera điện thoại soi, sắc mặt vẫn tệ như cũ, liền gửi tin nhắn cho Văn Cẩn Ngôn.

Lục Kiều Vi: [Hôm nay tôi không chạy bộ nên không cần đến đón tôi]

Nàng còn chưa nghĩ ra lý do, nói là ra ngoài ăn cơm, Văn Cẩn Ngôn có chút dính người, nếu đi theo liền không xong; Nói là tăng ca, nếu Văn Cẩn Ngôn đợi nàng tăng ca xong liền tới đón nàng thì sao?

Quả nhiên một lời nói dối thì phải dùng một trăm lời nói dối khác để che đậy, aiz.

Vừa định thu hồi tin nhắn, Văn Cẩn Ngôn liền đáp “Được”, Lục Kiều Vi lại gửi thêm một dấu hỏi thăm dò.

Văn Cẩn Ngôn trả lời: [Vừa lúc hôm nay tôi cũng có việc, lễ Giáng sinh ngày mai tôi đến đón em nhé?]

Lục Kiều Vi trả lời được, nhưng Văn Cẩn Ngôn lại không trả lời nữa, Lục Kiều Vi luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nàng nhìn Thẩm Trác Ngọc bên cạnh hỏi: "Bác sĩ Thẩm, tôi còn có một câu hỏi..."

"Câu hỏi gì?" Thẩm Trác Ngọc hỏi, "Cô hỏi đi."

"Bác sĩ Thẩm, một nữ nhân có chút vấn đề, là vấn đề về phương diện kia..."

Uống nước đến bảy giờ tối, Khúc Thanh Trúc tới đón nàng, mua cháo nóng cho nàng, Lục Kiều Vi đói bụng nhưng trong miệng lại không có mùi vị gì, đành miễn cưỡng ăn một ít.

Ngày hôm sau là lễ Giáng Sinh, tuyết rơi suốt đêm, trắng xóa, rất lạnh, Lục Kiều Vi liên tục hắt hơi mấy cái, sờ trán, vẫn còn hơi sốt, nàng lấy khăn quàng cổ quấn mình kín mít.

Đây là lần đầu tiên nàng đi chơi Giáng sinh với người theo đuổi mình, mặt Lục Kiều Vi hơi đỏ. Trong khoảng thời gian này, mối quan hệ của hai người giống như học sinh cấp 3, có chút ngại ngùng như tuổi mới lớn.

Lục Kiều Vi sửa lại tóc, cầm điện thoại gửi tin nhắn.

Ngón tay của nàng dính nước, phải mất một lúc lâu mới chọc vào được.

Văn Cẩn Ngôn: [Ngày mai tôi không thể ra ngoài]

Lục Kiều Vi sửng sốt, cảm thấy đây không phải phong cách của Văn Cẩn Ngôn, lại sợ Văn Cẩn Ngôn phát hiện mình bị cảm nên vẫn rất muốn ra ngoài.

Nàng gọi điện, Văn Cẩn Ngôn lập tức bắt máy, nàng liền hỏi: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"

Văn Cẩn Ngôn bên kia thở dài, nói: "Cũng không có việc gì, qua hai ngày sẽ ổn thôi."

"A?" Lục Kiều Vi nghe được giọng điệu này, liền cảm thấy không đúng liền hỏi: "Rốt cuộc là làm sao vậy? Để tôi xem có thể giúp cô tìm ra giải pháp hay không."

Văn Cẩn Ngôn giống như rất khó nói.

“Nói đi.” Lục Kiều Vi sốt ruột thúc giục cô.

"Không quan trọng lắm..."

"Vậy tôi cúp máy." Lục Kiều Vi lạnh lùng nói.

“Đừng.” Văn Cẩn Ngôn gọi nàng: “Là như vầy...”

Những lời cuối cùng nói nhỏ đến mức Lục Kiều Vi cố gắng lắm mới nghe được, nàng hét lên: "Cái gì? Giường nhà cô bị sập?"

Văn Cẩn Ngôn ừ một tiếng.

Nghe giọng nói nhỏ nhẹ, có chút đáng thương cùng bất lực.

Lục Kiều Vi bối rối, cái quỷ gì vậy? Tại sao giường lại sập?

Nàng đã ngủ ở nhà Văn Cẩn Ngôn mấy lần, nàng và Văn Cẩn Ngôn tạo tác như vậy, giường ở nhà Văn Cẩn Ngôn cũng không có vấn đề gì. Chưa kể giường của Văn Cẩn Ngôn là giường nhập khẩu, xe có thể chạy mấy vòng trên đó, sao có thể vô cớ mà sập được.

Không tin, một chữ cũng không tin.

Lục Kiều Vi nghĩ đến câu trả lời của bác sĩ Thẩm ngày hôm qua, sau khi nàng nói với Thẩm Trác Ngọc về triệu chứng của Văn Cẩn Ngôn, Thẩm Trác Ngọc nhìn nàng thật sâu, nói: "Hơn nửa phần là giả vờ."

Văn Cẩn Ngôn vẫn đang giải thích: “Mấy hôm chúng ta ra ngoài chơi, miệng cống trong nhà không thông, nước tràn lên tầng hai, sau đó xảy ra chuyện, kỳ thực cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là cần phải sửa chữa lại, em đừng lo."

Lục Kiều Vi vẫn không tin, miệng ừ hai tiếng, trong lòng cảm thấy cái cớ này thật vụng về, ai mà tin, ai tin chính là ngốc.

"Vậy cô chú ý một chút, nhớ thay giường."

"Xong việc tôi sẽ tìm em." Giọng nói của Văn Cẩn Ngôn nhẹ nhàng hơn một chút, có thể nghe thấy tiếng gió lạnh thổi qua, Lục Kiều Vi nhìn bông tuyết bay lơ lửng bên ngoài.

Nàng quàng khăn lên, gọi xe.

Nơi nàng ở cách nhà Văn Cẩn Ngôn không xa, phải mất hơn mười phút mới đến nơi, nàng xuống xe chạy đến nhà Văn Cẩn Ngôn, cổ họng khô rát, khó chịu, Lục Kiều Vi ho mấy tiếng liên tiếp, khó chịu muốn bốc khói.

Lục Kiều Vi thầm nghĩ, nếu Văn Cẩn Ngôn dám lừa nàng thì nàng sẽ nháo với Văn Cẩn Ngôn một trận, hình thức ở chung của nàng và Văn Cẩn Ngôn gần đây rất trong sáng lại đơn giản, làm nàng có chút không quen.

Hừ.

Nhưng khi đến gần nhà Văn Cẩn Ngôn, nàng trực tiếp choáng váng, giường của Văn Cẩn Ngôn nơi nào bị sập, là toàn bộ ngôi nhà đều sắp sập!

Tất cả gạch trên bức tường bên ngoài đều đã biến mất, hàng rào bảo vệ tầng hai nằm trên mặt đất, gạch xếp chồng lên nhau, trông như một mớ hỗn độn, một ít chất ở đây, một ít chất chỗ kia, nghiêm trọng hơn là trông nó giống như một đống đổ nát.

Lục Kiều Vi không thể tin vào mắt mình, tiến về phía trước hai bước, liền nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn hai tay đút túi quần đứng trong gió, tuy đứng thẳng nhưng hiu quạnh vẫn vây quanh cô.

“Văn Cẩn Ngôn!” Nàng hét lên.

“A?” Văn Cẩn Ngôn quay đầu nhìn nàng, trên tóc có bông tuyết, chắc chắn là cô đã đứng trong tuyết rất lâu, “Sao em lại tới đây?”

"Chuyện này không quan trọng, quan trọng là tại sao nhà cô lại thành ra thế này?" Lục Kiều Vi chỉ vào nhà cô, "Trong nhà cô có động đất sao?"

Tâm tình Văn Cẩn Ngôn phiền muộn, lắc đầu.

Lục Kiều Vi thăm dò hỏi: “Vậy cô phá sản sao?”

“Không phải.” Văn Cẩn Ngôn vẫn lắc đầu thở dài.

"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Nói cho tôi biết đi! Lo chết tôi!"

"Kỳ thực tôi cũng không biết, tôi vừa dậy liền xảy ra chuyện như vậy, chuyện này đối với tôi rất đột nhiên." Văn Cẩn Ngôn nói: "Mới vừa xảy ra ngày hôm qua."

Chẳng trách hôm qua cô không đến tìm nàng.

"Vậy sao cô lại nói với tôi là giường bị sập?" Lục Kiều Vi còn cho rằng mình bị lừa, cho nên định đến tìm cô tính sổ.

Văn Cẩn Ngôn nhẹ giọng nói: "Sợ em lo lắng, không nghĩ tới em lại đến đây, em đây là lo lắng cho tôi sao?"

Đôi mắt cô sáng ngời, làm mặt của Lục Kiều Vi nóng bừng, nàng mím môi, xấu hổ không muốn so đo với cô.

"Có thể không lo lắng sao? Cô nhìn nhà cô đi! Nguy hiểm cỡ nào!"

Nói xong liền đi tới vỗ nhẹ vai cô, Lục Kiều Vi an ủi cô: "Không sao đâu, sẽ tốt thôi, cô đã kêu người tới sửa chưa?"

"Tôi đã gọi rồi." Văn Cẩn Ngôn nói: "Công nhân đều ở bên trong, không biết khi nào mới sửa xong, em có muốn vào xem không?"

Lục Kiều Vi đi lên hai bước, cảm thấy quá nguy hiểm nên quay lại, ho khan hai tiếng, thấp giọng hỏi: “Tôi có thể giúp gì cho cô không?” Thấy Văn Cẩn Ngôn vẫn im lặng, nàng càng nóng nảy, "Có cái gì không thể nói sao? Đã tới lúc này mà còn."

"Được rồi." Văn Cẩn Ngôn nói: "Chính là... tôi có thể ở nhà em mấy ngày không?" Cô nhìn Lục Kiều Vi, lông mày hơi nhíu lại, có vẻ rất xấu hổ.

"Không lâu đâu, chỉ một tháng thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.