Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 49



Âm thanh lọt vào tai Lục Kiều Vi, lạnh đến mức khiến nàng nổi da gà.

Nàng theo bản năng co rúm lại, nhưng Văn Cẩn Ngôn siết chặt vòng tay không cho nàng cơ hội, rõ ràng nói với nàng bây giờ co rúm cũng vô dụng.

Lục Kiều Vi cố gắng giải thích với Văn Cẩn Ngôn: "Tôi nói cho cô biết, nếu bây giờ cô buông tôi ra, tôi còn có hảo cảm với cô, nếu cô..."

"Đừng giả vờ nữa." Văn Cẩn Ngôn nghiêng người ghé vào tai nàng nói: "Em quên em bị cảm sao?"

Lục Kiều Vi nghẹn lời, cảm giác như có một cái gai đâm vào cổ họng, Văn Cẩn Ngôn nói vào tai nàng: "Em cởi hết đi tới đi lui trước mặt tôi, em thật sự cho rằng tôi không cảm thấy gì sao?"

Nói ra lời này thật xấu hổ, nàng còn hoài nghi Văn Cẩn Ngôn giả vờ đơn thuần, cho nên mới đi tắm ở nhà Văn Cẩn Ngôn, sau đó cởi thắt lưng quần áo trước mặt Văn Cẩn Ngôn, đi tới đi lui trước mặt Văn Cẩn Ngôn.

Văn Cẩn Ngôn chỉ đơn thuần giúp nàng mặc quần áo, nghiêm túc dặn dò nàng không nên tùy tiện cởi quần áo vào mùa đông, vì sẽ dễ bị cảm lạnh.

Lúc này Văn Cẩn Ngôn cong chân đẩy nàng về phía trước: "Em có biết tôi đã phải vất vả thế nào mới nhịn được không? Lúc đó tôi liền nghĩ, chờ em vào nhà sẽ hung hăng đánh em một trận, làm em khóc."

Lục Kiều Vi sợ cô đánh mình nên im lặng, Văn Cẩn Ngôn vừa buông ra, nàng lập tức lành sẹo đã quên đau mà đưa tay ra trước mặt cô, nói muốn lấy lại chìa khóa.

Văn Cẩn Ngôn giơ tay ra hiệu cho nàng tự tìm.

Lục Kiều Vi đút tay vào túi quần cô, bắt đầu sờ soạng, không tìm được lại sờ vào quần áo cô mặc bên trong, vừa lúc có một hộ dân đi ngang qua, nhìn chằm chằm vào hai người, ánh mắt giống như nhìn thấy cái gì ghê gớm.

Nàng vội vàng thu tay lại, thở phì phò nói: "Cô lại tính kế tôi, a a a, cô thật không biết xấu hổ!"

"Này không gọi là tính kế."

Cô nắm lấy tay Lục Kiều Vi, hôn lên ngón tay nàng, "Đừng nháo nữa, mở cửa đi, đợi lát nữa tất cả hộ gia đình đều tan làm về, nếu bị người khác nhìn thấy, em sẽ hoàn toàn không còn mặt mũi."

"Cô đang uy hiếp tôi đấy à?" Lục Kiều Vi trừng mắt nhìn cô.

"Không có, em thích ở bên ngoài, tôi cũng không ngại." Văn Cẩn Ngôn cười cười, vẻ mặt kia giống như đang nói: Dù sao tôi cũng không biết xấu hổ.

Lục Kiều Vi nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào cô: "Mở cửa!"

Văn Cẩn Ngôn lấy chìa khóa ra như làm ảo thuật, nàng liền nhảy tới chộp lấy.

Nhưng ngón tay của Văn Cẩn Ngôn rất nhanh, nhẹ nhàng thu lại, chiếc chìa khóa lại nằm trong tay cô, dù sao cũng không cho nàng có cơ hội, cô nói: "Hay là vẫn ở bên ngoài đi, bên ngoài cũng khá kích thích, em thấy thế nào?"

Cô từng bước đến gần Lục Kiều Vi, lúc này Lục Kiều Vi thực sự sợ hãi, nhanh chóng lấy chìa khóa ra nói: "Tôi mở cửa, tôi mở cửa là được chứ gì? Cô làm người tốt đi được không?" Đừng động một chút lại giống như biến hình, làm nàng vô cùng sợ hãi.

Người thường có cốt khí như Lục Kiều Vi, khi thực sự sợ hãi, nàng lại mềm mỏng hơn bất kỳ ai khác.

Khi mở cửa còn có ý tứ xin tha, hy vọng Văn Cẩn Ngôn sẽ buông tha mình. Không nghe được câu trả lời của Văn Cẩn Ngôn, nàng muốn đóng cửa lại lần nữa, nhưng Văn Cẩn Ngôn là ai, cô sẽ không cho nàng có cơ hội giãy giụa, dùng chân dài chen vào.

Sau đó là nụ hôn che trời lấp đất, Văn Cẩn Ngôn ôm hôn nàng, tay không còn trói buộc nàng như trước nữa mà linh hoạt cởi áo khoác của Lục Kiều Vi ra.

Lục Kiều Vi run rẩy, hai mắt đỏ bừng, Văn Cẩn Ngôn ôm nàng vào phòng ngủ, trên đường thử cho Lục Kiều Vi một cơ hội, quả nhiên Lục Kiều Vi lại chạy ra ngoài, Văn Cẩn Ngôn lại vớt nàng trở về, thuận thế đẩy nàng xuống giường, cười nhạo nàng: "Em vẫn còn mắc mưu nha."

Lục Kiều Vi ủy khuất nói: "Tôi nói cho cô biết, Văn Cẩn Ngôn, trước kia tôi có ấn tượng tốt với cô, nếu cô làm xằng bậy, tôi sẽ chán ghét..."

Còn chưa nói hết hai chữ cuối cùng, Văn Cẩn Ngôn đã một tay nới lỏng cà vạt, Lục Kiều Vi hoảng sợ nói: "Văn Cẩn Ngôn, cô đây là đang cưỡng ép tôi."

"Tôi biết." Văn Cẩn Ngôn nhẹ giọng nói: "Cho nên em muốn kêu tôi thế nào cũng được."

Lục Kiều Vi sửng sốt.

Văn Cẩn Ngôn lại bổ sung: "Càng kêu, tôi càng hưng phấn."

Lục Kiều Vi khẩn trương mà nhìn Văn Cẩn Ngôn, chỉ cảm thấy có gì đó không đúng, lại nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn cởi cà vạt, sau đó buộc vào cổ tay nàng.

Nàng cử động hai lần, Văn Cẩn Ngôn lại buộc cà vạt vào đầu giường.

"Được rồi." Văn Cẩn Ngôn hôn nàng, "Tôi muốn khử con tin."

...

Tay chân nàng đều đau, Lục Kiều Vi bị trói cả đêm, cuối cùng cũng có cơ hội trốn thoát, lại bị Văn Cẩn Ngôn kéo về, đè nàng xuống, nhận một cái đánh vào mông.

Nàng tiếp tục mắng Văn Cẩn Ngôn tiếp tục đánh.

Văn Cẩn Ngôn đánh nàng không thương tiếc, Lục Kiều Vi trực tiếp quỳ trên giường, tựa đầu vào gối, từ nhỏ nàng đã phạm rất nhiều lỗi, nhưng nàng chưa bao giờ bị đánh như thế này.

Khi tay Văn Cẩn Ngôn lại rơi xuống, cuối cùng nàng cũng bắt đầu xin tha: "Đừng đánh, đừng đánh nữa, tôi sai rồi."

"Thật sao?"

"Thật, thật." Lục Kiều Vi gật đầu liên tục, khi Văn Cẩn Ngôn thu tay về, nàng lại lập tức miệng tiện: "Văn Cẩn Ngôn! Cô thật không biết xấu hổ!"

"Đúng vậy." Văn Cẩn Ngôn nói: "Tôi không biết xấu hổ."

Lục Kiều Vi: "...thế mà cô lại đánh tôi, cô chờ đó!"

"Đau không?" Văn Cẩn Ngôn hỏi nàng.

Lục Kiều Vi rơi nước mắt.

Văn Cẩn Ngôn nói: "Vậy tôi thổi cho em, dựa gần lại đây."

Dù sao Lục Kiều Vi càng miệng tiện thì càng bị trừng phạt, một khi Văn Cẩn Ngôn thu thập nàng, miệng nàng sẽ càng ngày càng tiện.

...

Việc đầu tiên sau khi Lục Kiều Vi tỉnh dậy là giơ chân đá Văn Cẩn Ngôn, nàng chưa hả giận mà đá thêm mấy cái, sao lại có loại người ngụy trang quá mức như vậy?

Thật làm người tức giận.

Văn Cẩn Ngôn đưa tay ôm lấy chân nàng, đôi mắt tối sầm trong giây lát rồi bùng cháy như ngọn lửa, Lục Kiều Vi lập tức nhìn ra suy nghĩ của cô, dùng cả tay chân bò xuống giường.

Nhưng Văn Cẩn Ngôn lại nhanh hơn, xoay người chống ở trên người nàng, chăn tuột khỏi vai, không sợ lạnh mà nhìn chằm chằm Lục Kiều Vi: "Lại làm một lần đi?"

"Tôi không muốn." Lục Kiều Vi đẩy cô ra, khi chạm vào da thịt trơn trượt liền nhanh chóng thu tay lại, nắm lấy ga trải giường, khi Văn Cẩn Ngôn cúi người, nàng liền nắm lấy chiếc gối bên cạnh chặn cô lại.

"Còn chưa đánh răng, cô có biết xấu hổ hay không?"

Văn Cẩn Ngôn chỉ cười, mở ngăn kéo, lấy ra một cái hộp mới, nói: "Không hôn môi là được."

Nói xong, cô dễ dàng lấy chiếc gối ra, đặt ở eo nàng, Lục Kiều Vi xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, mắng: "Văn Cẩn Ngôn, cô là kẻ lừa đảo, cô chết đi!"

"A... tôi ghét cô chết đi được."

"Là bởi vì em ​​muốn hôn, tôi không hôn nên mới ghét tôi sao?"

Giọng nói mà Lục Kiều Vi cố gắng duy trì lại bị Văn Cẩn Ngôn làm cho khàn khàn, chưa kịp nói xong nàng lại bị kéo vào phòng tắm.

Nàng vừa đánh răng vừa mắng: "Nếu tôi đến muộn, cả đời này cô đừng nghĩ sẽ theo đuổi được tôi!" Sau khi rống lên, nàng lại mềm giọng nói: "Cô nhanh lên..."

"Chờ một chút, tôi còn muốn đánh dấu."

Cổ bị cắn một ngụm, Lục Kiều Vi cảm nhận được hàm răng sắc nhọn của cô, giống như ma cà rồng trong phim, đang nếm thử bữa sáng mỹ vị của mình.

Mà nàng chính là nô lệ bị bắt vào trong quan tài.

Lúc ra cửa, Lục Kiều Vi quấn mình kín mít, trước khi đi nàng lẻn vào phòng tắm nhìn xem, nàng lục lọi quần áo mà Văn Cẩn Ngôn mặc hôm qua, lục lọi túi này túi kia.

Đang lục lọi thì cảm nhận được có một bóng người ở ngoài cửa, nàng nhanh chóng đặt quần áo xuống, cảnh giác nhìn cô: "Nhìn cái gì? Tôi chỉ đang kiểm tra xem trong túi cô có gì hay không thôi, nếu lát nữa bị ngâm nước thì sao?"

"Thật sao?" Văn Cẩn Ngôn nhìn nàng thật sâu, ngón tay dừng ở cúc tây trang, cởi từng cúc, Lục Kiều Vi hốt hoảng nói: "Không được, buổi sáng đã làm hai lần rồi, lại làm tôi sẽ phế mất."

"Em đang nghĩ gì vậy?" Văn Cẩn Ngôn mở cổ áo, lấy ra một sợi dây chuyền, làm bằng bạch kim, thiết kế cũng không tệ, còn... còn treo chìa khóa?

Lục Kiều Vi sợ ngây người, nhìn thấy bên dưới sợi dây chuyền của Văn Cẩn Ngôn không phải mặt dây chuyền bằng đá quý mà là một chiếc chìa khóa, chìa khóa nhà của Lục Kiều Vi, Văn Cẩn Ngôn hỏi: "Em đang tìm cái này sao?"

Lục Kiều Vi hít một hơi, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Đúng vậy, cô trả chìa khóa lại cho tôi, tôi không đưa cho cô nữa, cô ở khách sạn đi."

"Cho thì là của tôi." Văn Cẩn Ngôn cau mày nói: "Tối nay, tối mai, tôi còn muốn đến nhà em, ngủ với em."

Giọng nói trầm thấp, ái muội lại liêu nhân.

Một tháng này, nhìn Văn Cẩn Ngôn đều rất đơn thuần, giống như không hiểu nàng làm gì hay nói gì.

"Được rồi, chuẩn bị ra ngoài đi, nếu không tiền thưởng tháng này của em sẽ không còn nữa." Văn Cẩn Ngôn vẫy tay với nàng, giống như hồ ly tinh dụ hoặc người.

Lục Kiều Vi cắn răng đi ra ngoài, vừa tới cửa liền thấy Văn Cẩn Ngôn đang cúi người dùng chìa khóa để khóa cửa, còn không lấy chìa khóa ra, nói: "Cô là học sinh tiểu học sao? Còn treo chìa khóa trên cổ, không thấy thô tục à?"

"Em không cảm thấy tôi đây là đang dẫn dắt thời thượng sao?"

Kỳ thực treo như vậy cũng tốt, nhưng quá phô trương, giống như đang khoe chiến lợi phẩm, khiến Lục Kiều Vi đau đầu.

Văn Cẩn Ngôn đưa Lục Kiều Vi đến công ty trước, hai người đều không ăn sáng, Văn Cẩn Ngôn lại đưa cho nàng một cái túi nhỏ, Lục Kiều Vi nghiêm mặt không cần, nói: "Tôi không uống sữa của cô!"

Vừa nói xong, Văn Cẩn Ngôn nhướng mày hỏi: "Thật sao?"

Hai má Lục Kiều Vi phồng lên, thật muốn quay lại tự tát mình vài cái, nàng hít một hơi thật sâu, tự an ủi mình Văn Cẩn Ngôn là EQ thấp, hiện tại hảo cảm của nàng đối với Văn Cẩn Ngôn đã chạm tới đáy cốc.

Văn Cẩn Ngôn tựa hồ đọc được nội tâm của nàng, nói: "Nhưng thân thể của em lại tràn đầy hảo cảm với tôi, em rất thích tôi."

"Không có!"

"Chân em đang run."

Lục Kiều Vi bỏ chạy.

...

Khi đến công ty, tinh thần của Lục Kiều Vi rất tốt, đồng nghiệp trong công ty đều nói sau khi nàng khỏi cảm lạnh liền mặt mày rạng rỡ, Lục Kiều Vi mỉm cười đồng ý, khi trở lại văn phòng, nàng cũng không dám ngồi xuống, vì mông rất đau.

Nàng tìm đệm ngồi lên, sau đó cởi khăn choàng ra nhìn, nói là đánh dấu mà tên gia hỏa kia đều gặm đỏ cổ nàng.

Dấu vết này không thể xóa được.

Lục Kiều Vi chỉ có thể tiếp tục che thật chặt, buổi sáng còn có cuộc họp, Khúc Thanh Trúc nói với nàng: "Lát nữa cậu nhớ cởi khăn choàng ra, nếu không Phó tổng bọn họ nhìn thấy sẽ kiếm chuyện với cậu."

"Không sao đâu, mình sẽ dùng tài hùng biện của mình để thuyết phục bọn họ." Lục Kiều Vi ôm tài liệu trên tay đi vào, có vài người liếc nhìn nàng, Lục Kiều Vi không nhanh không chậm nói: "Gần đây trời lạnh, mọi người nên mặc nhiều một chút để tránh bị cảm lạnh, bây giờ mà bị cảm lạnh sẽ làm hiệu suất làm việc giảm đi mấy phần, quá không có lời."

Mấy vị tổng giám lần lượt nhìn nàng, đều cảm thấy Lục Kiều Vi khai thiên trí, nói chuyện dễ nghe hơn một chút, Lục Kiều Vi cười, bộ dáng giống như rất nhiệt huyết với công ty.

Nguyên nhân Lục Kiều Vi trở nên ôn nhu như vậy rất đơn giản, hôm qua nàng đã mắng Văn Cẩn Ngôn, hiện tại đã lười mắng người.

Lần này chủ yếu nói về việc an bài tết dương lịch, dương lịch vừa qua cũng là năm mới đang đến gần, năm mới là thời điểm cao điểm để mua trang sức, họ phải nắm bắt xu hướng của năm sau và hợp tác với một số công ty. Một lý do khác là công ty gần đây đã mua một lô trang sức, muốn bắt đầu thử tự thiết kế.

Khi đi ra, Khúc Thanh Trúc nói: "Không nghĩ tới công ty lại quyết định chuyển hình, chỉ là có chút kỳ quái, đồ trang sức không thể hoàn thiện chỉ bằng thiết kế."

Lục Kiều Vi gật đầu, "Phòng thiết kế của chúng ta ra bản phác thảo là được, sản xuất và bán hàng là việc của phòng khác, đừng lo, dù sao cũng không trông cậy công ty tăng lương cho chúng ta."

Chuyển hình công ty là một xu hướng phát triển tất yếu, ngày nay các công ty trang sức tốt sẽ có nhà thiết kế riêng, đơn thiết kế hoàn toàn dựa vào nhân mạch.

Hàn huyên một lúc thì gặp được đội trang hoàng mà công ty mời, phòng mới mở muốn đặt ở gần bọn họ để thuận tiện cho hai phòng giao lưu.

Đứng nhìn một lúc, trưởng phòng nhân sự đến yêu cầu sắp xếp cho các thực tập sinh trong phòng bọn họ đi khám sức khỏe, như vậy tháng sau có thể được bố trí trở thành nhân viên chính thức.

Công ty từ trước đến nay có tính áp bức, nếu phát hiện một thực tập sinh có thai, cơ bản không có hy vọng trở thành nhân viên chính thức.

Lục Kiều Vi tặc lưỡi chờ hai thực tập sinh trong phòng tới ký giấy nghỉ phép, một buổi chiều là đủ cho bọn họ kiểm tra sức khỏe, nàng vừa ký vừa nói: "Đừng căng thẳng, sau khi kiểm tra sức khỏe xong sẽ trở thành nhân viên chính thức, quỹ tiết kiệm hay bảo hiểm gì đó đều có thể được ký kết, sau này có thể bớt áp lực hơn."

Hai thực tập sinh khá vui vẻ, "Cảm ơn Vi Vi tỷ, tôi rất khỏe mạnh, sau khi kiểm tra xong bọn tôi sẽ lập tức quay lại làm việc."

"Chú ý an toàn." Lục Kiều Vi đưa đơn cho bọn họ, thuận tiện nói: "Hai người nhớ đi cùng thực tập sinh phòng bên cạnh, đỡ phải để các cô đi ngang qua phòng nhân lực, chọc tức bọn họ, làm khó dễ người."

"Vâng."

Hai phòng rất gần, bình thường có quan hệ rất tốt, hai người đi đến phòng tài chính bên cạnh hẹn Đinh Duyệt Nghiên, khi Đinh Duyệt Nghiên đến cũng không có điểm chung gì với các nhà thiết kế, nhưng mối quan hệ với hai thực tập sinh rất tốt.

Lục Kiều Vi đi rót cà phê, tình cờ nhìn thấy Đinh Duyệt Nghiên đang đứng ở cửa trò chuyện với mấy thực tập sinh khác, ý tứ là có việc nên hôm nay không đi cùng bọn họ, sẽ đi sau.

Những thực tập sinh đó khá tốt, nhắc nhở nàng ta hiện tại đi để công ty chi trả, có thể tiết kiệm được trăm tệ, khả năng được đóng dấu sớm sẽ cao hơn, nếu phòng nhân sự bên kia cố tình làm chậm thì sẽ khá phiền toái.

Đối với thực tập sinh mới ra trường thật không dễ dàng, nếu không vượt qua kỳ thực tập, họ sẽ phải tìm công việc mới, tiền thuê nhà và các vấn đề khác sẽ trở thành vấn đề.

Đinh Duyệt Nghiên đẩy thoát như vậy, các thực tập sinh trong phòng tài chính đều nhìn chằm chằm vào nàng ta: "Cậu không thoải mái sao? Tôi nghe bọn họ nói nếu sức khỏe không tốt, rất có thể họ sẽ lấy cái cớ này để sa thải."

Một người khác nói: "Không phải chúng ta đã đưa báo cáo kiểm tra sức khỏe trong phỏng vấn rồi sao? Không có bệnh gì nghiêm trọng mới được thông qua, lần này chỉ là làm theo trình tự thôi, rất nhanh, Nghiên Nghiên cậu đừng trì hoãn, nếu có đủ người thì cậu sẽ có rất ít cơ hội được chuyển chức."

"Đúng vậy, kỳ thực lần kiểm tra này là để kiểm tra xem có mang thai hay không, bởi vì mang thai phải nghỉ phép có lương, chắc hẳn công ty không muốn lỗ vốn nên tương đối chú trọng cái này. Dù sao chúng ta cũng không có bạn trai, kiểm tra xong trực tiếp rời đi."

Đinh Duyệt Nghiên biến sắc, ngón tay nắm thật chặt.

Lục Kiều Vi uống cà phê, đi về phía văn phòng, khi đi ngang qua họ, một nhóm thực tập sinh sôi nổi lễ phép mà gọi nàng là Vi Vi tỷ.

Lục Kiều Vi gật đầu, bảo họ chú ý an toàn.

Sau khi nàng rời đi, thực tập sinh ngưỡng mộ nói: "Vi Vi tỷ thật sự rất lợi hại, chị ấy từng đứng đầu thành tích, nghe nói trước đây công ty có ý định hủy bỏ vị trí tổng thiết kế, nhưng sau đó lại đặc biệt giữ lại cho chị ấy."

"Đó là chắc chắn rồi, cậu xem trong phòng thiết kế còn có nhà thiết kế nào lọt vào hot search không, Vi Vi tỷ xinh đẹp lại tài năng, rất xứng với danh hiệu này."

"Phòng thiết kế mệt là có mệt, nhưng kiếm được rất nhiều. Mấy ngày trước, Vi Vi tỷ giao cho tôi hai công việc, tháng này tôi có thể kiếm được 8000 tệ. Hahaha, kỳ thực tập của bạn học lớp tôi nhiều nhất cũng chỉ có 3000 tệ thôi."

"Tôi cảm thấy Lục Kiều Vi cũng không tốt như vậy." Đinh Duyệt Nghiên đột nhiên nói: "Tôi ở trong văn phòng của chị ấy nửa tháng, vốn dĩ tôi muốn ở lại phòng thiết kế, nhưng tôi cảm thấy chị ấy không giống như cậu nói."

"Đúng vậy, Vi Vi tỷ rất độc miệng." Thực tập sinh gật đầu đồng ý, Đinh Duyệt Nghiên cũng đáp lại, sau đó nói: "Tôi cảm thấy chị ấy thường xuyên xúc phạm nhân cách của người khác, khi mắng người đều dùng những từ ngữ nhục nhã như dâm phụ, quá khinh người."

"Đúng vậy đúng vậy, chị ấy mắng rất hay! Tôi chưa bao giờ nghe thấy ngôn ngữ hay như vậy! Đặc biệt là mắng tiểu tam kia!" Thực tập sinh nói: "Tiểu tam cũng thật vô liêm sỉ, quá con mẹ nó tiện, Vi Vi tỷ cùng bạn trai sắp kết hôn, mà nữ nhân này còn không biết xấu hổ làm tiểu tam, nếu tôi là Vi Vi tỷ, nhất định sẽ đánh nát đầu chó của cô ta, làm cô ta không thể ở lại công ty."

Một thực tập sinh khác cũng nói: "Nói đến, hẳn là tên tra nam kia cũng nhìn trúng tiểu tam đi, tra nam tiện nữ trời sinh một đôi, nghe nói tra nam kia còn thích làm tiểu bạch kiểm, cũng không biết tiểu tam có lây bệnh hay không." Thực tập sinh khép lòng bàn tay lại, nhìn Đinh Duyệt Nghiên vẫn luôn im lặng bên cạnh, "Nào nào nào, Duyệt Nghiên, chúng ta cùng cầu nguyện đi, hy vọng cô ta sẽ có!"

Nụ cười trên mặt Đinh Duyệt Nghiên cứng đờ, nói: "Các cậu không cảm thấy Lục Kiều Vi hoàn toàn không phải là người tốt sao? Không phải gần đây chị ấy có gian tình với Vu tổng của phòng chúng tôi, lại đi theo vị gì đó ở DMD sao?"

"Hahahaha, Duyệt Nghiên, vốn dĩ Vi Vi tỷ đã không phải là người tốt rồi, trước kia trưởng phòng La thích quấy rối tình dục, Vi Vi tỷ đã làm công ty trực tiếp sa thải ông ta, đúng là xấu xa, nữ nhân xấu xa như vậy tôi cũng thích!"

"Vị DMD kia có tiền lại xinh đẹp, ai như tên tra nam rác rưởi kia, anh ta muốn quyến rũ bất cứ ai cũng được. Vẫn là Vi Vi tỷ có mị lực, đá tên tra nam đào hoa kia đi, cũng không biết tiểu tam đã thành cái quỷ gì. Duyệt Nghiên, sao sắc mặt cậu lại kém như vậy? Cậu sẽ không..."

"Không có gì, tôi chỉ cảm thấy không thoải mái thôi." Đinh Duyệt Nghiên nói.

Mấy thực tập sinh lại chú ý tới nàng ta, Đinh Duyệt Nghiên mím môi nói: "Tôi thật sự có việc phải làm, hai ngày nữa phải đi công tác với giám đốc, các cậu đi trước đi, tôi xử lý xong mọi việc sẽ đi tìm các cậu."

"Được." Các thực tập sinh đợi nàng ta rời đi lại bắt đầu lén lút nghị luận, đều nói Đinh Duyệt Nghiên rất kỳ quái, đang bị bệnh đến bệnh viện kiểm tra không phải là vừa lúc sao?

"Tôi cảm thấy nhân phẩm của cậu ta có vấn đề, khi đến phòng thiết kế, mỗi ngày đều nịnh bợ Vi Vi tỷ, Vi Vi tỷ không cho cậu ta ở lại phòng thiết kế liền nói xấu Vi Vi tỷ, làm như chúng ta không nghe thấy vậy, thật ghê tởm."

"Nói đến, lúc Vi Vi tỷ tuyên bố muốn làm chết tiểu tam, trong vòng hai ngày cậu ta liền quay lại phòng tài chính, này chẳng phải là có tật giật mình sao?"

Mọi người đều là thực tập sinh, số lượng chuyển chính thức có hạn, trên mặt có vẻ có quan hệ tốt nhưng đều nhìn chằm chằm lẫn nhau, nếu ai có chút gió thổi cỏ lay, mọi người đều xem đến rõ ràng, tin đồn liền nhanh chóng lan truyền.

Hai phòng cùng nhau lột da, ngươi nói một câu, ta phân tích một chút, kết luận cuối cùng là: Trước khi Lạc Nhất Ngôn từ chức, hắn đã chiếu cố Đinh Duyệt Nghiên. Không lâu sau khi Lạc Nhất Ngôn từ chức, Đinh Duyệt Nghiên đã khóc một lần, nghĩ như vậy, rất có khả năng nàng ta là tiểu tam.

Loại phỏng đoán này vừa mới lộ ra, liền truyền đi trong toàn bộ thực tập sinh, mọi người đều chú ý đến Đinh Duyệt Nghiên.

Đinh Duyệt Nghiên vốn có chút chột dạ, bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy làm nàng ta bị tra tấn cả về tâm lý lẫn thân thể, mỗi ngày đi làm luôn đề phòng, sợ Lục Kiều Vi sẽ giẫm đạp nàng ta.

Nhưng Lục Kiều Vi vẫn không làm gì nàng, làm hại nàng ban đêm nằm mơ thấy Lục Kiều Vi cầm ghế đánh nàng, muốn đánh chết nàng.

Một ngày nọ, vào buổi trưa, nàng cùng mọi người đến căn tin ăn trưa, mấy thực tập sinh gọi đồ ăn nhiều dầu mỡ, Đinh Duyệt Nghiên nhìn một cái, không nhịn được mà buồn nôn.

Lúc đó mọi người trong căn tin đều nhìn theo, nàng ta sợ mọi người phát hiện mình có thai nên chật vật mang đĩa rời đi.

Khi xảy ra chuyện này, Lục Kiều Vi đang ăn cơm với Khúc Thanh Trúc trong văn phòng, bữa ăn được giao tới đều là hộp thức ăn cao cấp.

Lục Kiều Vi cười vui vẻ, ngồi lắc lư trên ghế văn phòng, mấy giây sau, nàng mở hộp thức ăn ra, nhìn thấy đồ ăn bên trong, sắc mặt cứng đờ, sau đó vò nát tờ giấy bên trong.

"Sao vậy?" Khúc Thanh Trúc nghi hoặc nhìn nàng, Lục Kiều Vi lắc đầu nói không có gì, Khúc Thanh Trúc nhìn đồ ăn bên trong nói: "Sao gần đây Văn tổng vẫn luôn cho cậu ăn đồ ngọt vậy? Có ý tứ gì sao?"

Ý tứ là bánh bao nhân sữa trứng, bánh bơ kem, cánh gà phô mai... cùng một ly sữa và viết một tấm thiệp: Đại Mãnh, hôm nay em cũng phải uống sữa nha.

Haha.

Khúc Thanh Trúc nói: "Vi Vi, cậu tức giận thì tức giận đi, sao lại vừa đỏ mặt vừa nắm chặt tay, nhìn hung dữ quá đi, sữa này..."

"Cậu im đi! Đừng nói từ sữa này nữa!"

"Ò." Khúc Thanh Trúc hỏi: "Vậy cậu muốn đánh Văn Cẩn Ngôn sao?"

Lục Kiều Vi cúi đầu, nghẹn nói gì đó, Khúc Thanh Trúc rất chăm chú mới nghe được lời nói của nàng: "Không đánh, đánh không thắng."

Hai người đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa.

Đinh Duyệt Nghiên lộ đầu ra cười nói: "Vi Vi tỷ, tôi có thể vào nói với chị mấy câu không?"

Lục Kiều Vi liếc nhìn nàng ta một cái, đóng hộp cơm lại, nói: "Tôi ở đây ăn cơm, không phải giờ làm việc, có việc gì lát nữa nói được không?"

"Là chuyện rất quan trọng, tôi cảm thấy trực tiếp nói chuyện sẽ tốt hơn." Đinh Duyệt Nghiên lại nhìn Khúc Thanh Trúc, "Khúc tổng, chị có thể ra ngoài một lát được không? Tôi muốn nói chuyện với Vi Vi tỷ một chút."

Khúc Thanh Trúc liền cảm thấy khó hiểu: "Cô đang dạy tôi làm việc sao?"

"Ý tôi không phải vậy." Đinh Duyệt Nghiên không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nói, có vài phần tự tin mà nhìn Lục Kiều Vi, "Chỉ là có một số chuyện quan trọng mà có lẽ Vi Vi tỷ không muốn người khác nghe thấy."

Khúc Thanh Trúc đang định đuổi Đinh Duyệt Nghiên ra ngoài, nhưng Lục Kiều Vi đã ngăn cô lại, bắt chéo chân, cười nói: "Không sao, nghe cô ấy nói như vậy, mình bắt đầu tò mò không biết cô ấy muốn nói gì."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.