Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 6: Nhớ mặc quần lót





Nửa giờ trước Lục Kiều Vi có bao nhiêu tự tin thì bây giờ có bấy nhiêu xấu hổ, cô thật sự muốn đào một cái hố để chui xuống.

Đôi môi mấp máy, cô không thốt ra được lời nào, vẫn là Văn Cẩn Ngôn chủ động bắt tay cô.

Rất lạnh.......Lục Kiều Vi nghĩ rằng chắc mình xong đời rồi.

Lục Kiều Vi trình bày về bề mặt cắt và màu sắc của viên kim cương: "Viên kim cương màu hồng này được GIA chứng nhận, cấp bậc vvs, chúng ta có thể thiết kế nó thành hình cánh hoa bằng cách kết hợp đường cong của mặt cắt bên cạnh......"

Đa số kim cương của DMD đều không phải muốn có là được, bất kỳ một viên kim cương nào cũng không phải là rẻ, mỗi viên đều vượt quá bảy con số.

Thường thì các tác phẩm của DMD được đưa ra đấu giá cho các doanh nhân và các phú bà có tiền tranh giành.

"Cũng giống như viên kim cương 6.1 cara màu huyễn lam này, mặc dù trên bề mặt có tì vết nhưng không nên cắt thành mảnh kim cương vụn, có thể thiết kế theo hình dạng giọt nước. Cho nên so sánh với đại dương sâu thẳm, sự mơ hồ của nước có thể cải thiện sự hoàn mỹ của nó ... "
Văn Cẩn Ngôn lên tiếng sửa sai nói: "Không phải màu huyễn lam, mà là màu thâm lam, FancyDeepBlue."

Cấp bậc của kim cương được quy định rất nghiêm ngặt và không thể có lỗi. Lục Kiều Vi đã phạm phải một lỗi thông thường, một số người phụ trách phía dưới hơi nhíu mày lại.

Cô căng da đầu tiếp tục trình bày.

Văn Cẩn Ngôn lại hỏi lần nữa: "Nhà thiết kế Lục có thể giải thích về thiết kế mặt của chiếc nhẫn được không? Tôi thấy mặt bên phải nhếch lên rất cao, có ngụ ý gì sao?"

Đến rồi, cô liền biết hồ ly tinh này sẽ không bỏ qua cho mình mà!

Trong vài giây ngắn nủi, trong lòng Lục Kiều Vi nghĩ ra một số giả thiết. Nếu cô ăn ngay nói thật, nói phần nhếch lên chính là đùi của phụ nữ, Văn Cẩn Ngôn nhất định sẽ cười nhạo cô.

Lục Kiều Vi lựa chọn một cách an toàn, nói: "Phần có chút nhếch lên này đại diện cho những con sóng, đại diện cho nhân loại sâu vô tận, tình yêu xuất phát từ nguyên thuỷ, cũng như một vạn năm mới có thể hình thành được một viên kim cương."

"Độc nhất vô nhị."

Bạch bạch bạch! Bốn phía vỗ tay vang lên.
Chỉ có Văn Cẩn Ngôn ngồi khoanh hai tay, biểu cảm trong con ngươi nhàn nhạt cùng với biểu cảm của giám đốc ngồi bên cạnh hoàn toàn đối lập, nàng không bị thuyết phục.

Hơn mười phút sau, Lục Kiều Vi đã giải thích xong tất cả các mẫu thiết kế, mới manh dạn ngẩng đầu nhìn lên. Văn Cẩn Ngôn hơi nghiêng đầu, một bộ dáng như thể đang nghiêm túc lắng nghe giám đốc ở bên cạnh đang nói, nhưng thực tế là ánh mắt đang dừng trên gương mặt của cô.

Văn Cẩn Ngôn không nói lời nào, tất cả mọi người ai cũng không dám lên tiếng, nếu giám đốc điều hành không gật đầu, hợp đồng này coi như thất bại.

"Nói xong rồi?"

Lục Kiều Vi gật đầu: "Đúng vậy......"
Hai chữ  "Văn tổng " không biết như thế nào cảm thấy thật sự nói không nên lời.

Văn Cẩn Ngôn lật xem bản thảo thiết kế, Lục Kiều Vi liếc mắt nhìn lướt qua một cái, cái đó không phải là bản mà cô vừa mới trình bày, Văn Cẩn Ngôn đã đáp ứng cô, thế nào lại tiếp nhận bản thảo của người khác.

Chết tiệt, thật đáng giận.
Nhưng mà, bây giờ người ta không phải là 'sắc tình chủ bá', Lục Kiều Vi chỉ có thể khom lưng cúi người, biệt nữu hỏi: "Cô có hài lòng với bản thiết kế của tôi không?"

Văn Cẩn Ngôn nghênh đón ánh mắt của cô, không nhanh không chậm, nói: "Không hài lòng. "

Nói xong, trực tiếp tan họp.

Lần này là Lục Kiều Vi đi theo phía sau Văn Cẩn Ngôn bước vào trong thang máy, ánh mắt của Văn Cẩn Ngôn nhìn thẳng về phía trước, khoé miệng nhếch lên, cười như không cười.

Không có sự chen chúc của các nhân viên, các nàng vẫn như cũ đứng thật sự rất gần.

Trong không gian hẹp có cảm giác rất ngột ngạt.

Đây thật sự là một thang máy tử thần.

Lục Kiều Vi cứng đờ nghiêng người qua ấn tầng lầu

Ngón tay của Văn Cẩn Ngôn run lên, màn hình điện thoại chuyển động, Lục Kiều Vi nghiêng đầu nhìn dòng chữ trên đó.

【 Ai mà mặc quần lót nóng như lửa của cô? 】

【 Không có mặc, không có mặc! Tôi chưa bao giờ mặc quần lót, chỉ thích thả rong! 】
Trên mặt của cô đỏ bừng bừng, tức giận hỏi: "Cô xem cái này làm gì?"

"Hả?" Văn Cẩn Ngôn dường như mới nghe thấy giọng nói của cô, nói: "Nhà thiết kế Lục, lúc trước chúng ta có quen biết nhau sao? "

Lục Kiều Vi: "......"

Cô ổn định tâm trí, dù sao cô cũng sẽ không phối hợp, cô bình tĩnh lảm nhảm: "Không quen biết, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."

Văn Cẩn Ngôn híp mắt lại, đồng tử dị sắc có chút nghi hoặc, ngón tay của nàng trượt hướng lên trên, lại là một tin nhắn khác: 
【 Chị đây đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tôi tên Lục Kiều Vi, cô chỉ cần chọn ngày là được. 】

Văn Cẩn Ngôn lẩm bẩm một mình: "Trên này không phải là viết như vậy sao, Lục Kiều Vi, có chỗ nào sai sao? Em còn nghĩ chị là cô ấy, còn chuẩn bị hợp đồng đưa cho cô ấy, xem ra là hiểu lầm. Thật ngượng ngùng, đã phiền chị hôm nay đến đây một chuyến.......... "

Lục Kiều Vi: "!!!"

Cô hít một hơi thật sâu, mỉm cười kéo khoé miệng lên:" Là tôi .........Lục Kiều Vi không thích mặc quần lót kia chính là tôi. "

" ......... Làm sao chị chứng minh được? "Văn Cẩn Ngôn hỏi ngược lại, ánh mắt nhìn xuống vòng eo của cô.

"Không giấu gì cô......." Lục Kiều Vi áp sự xấu hổ nhịn xuống: "Hôm nay tôi cũng không mặc quần lót."

Văn Cẩn Ngôn: "Ừm."

Ừm? Là có ý gì? Đừng nói là bảo cô vén váy lên cho nàng xem đi?

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí ái muội nói không nên lời, kích khích hay vẫn là xấu hổ.

Văn Cẩn Ngôn kéo khóe miệng hướng lên trên, đuôi lông mày có một chút nhảy lên. Lục Kiều Vi nghi ngờ rằng nàng rất muốn cười, nhưng lại muốn giữ vững phong thái của mình, vẫn luôn nén lại trong lòng. Chết tiệt, cả đời này cô chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như vậy.

Cũng may cửa thang máy mở ra, Lục Kiều Vi nghĩ rằng cuối cùng cô đã được giải thoát rồi, nào biết lòng bàn tay của Văn Cẩn Ngôn lại rơi vào trên eo cô, nhẹ nhàng ấn váy của cô xuống, nói: "Có gió, cẩn thận bị lạnh."

Lục Kiều Vi nghiến răng chịu đựng.

"Cảm ơn."
Lúc vẫn còn ở đại sảnh tầng 1, trước khi cô nhanh chóng bước ra, Lục Kiều Vi xem như đã hiểu lý do tại sao những nhân viên phía trước không làm chính sự, mà luôn nhìn chằm chằm vào các nàng. Lão đại của toàn bộ công ty, giám đốc điều hành của DMD đang ở bên cạnh cô.
Khi đến gần cửa, Lục Kiều Vi llấy hết can đảm: "Cô xem khi nào thì chúng ta nên ký hợp đồng là tốt, hoặc nếu có điều gì không hài lòng với hợp đồng, chúng ta có thể tiếp tục bàn bạc với nhau."

Nói đến hợp tác làm cho vẻ mặt của Văn Cẩn Ngôn đứng đắn lại một chút, trong đầu Lục Kiều Vi đã tự hỏi không biết bao nhiêu lần, đầu của người này có bệnh sao? Tại sao lại muốn nói bản thân là 'sáp tình chủ bá', chẳng lẽ trong nội tâm của nàng có khát vọng về phương diện này?

Nếu không phải Văn Cẩn Ngôn làm cô hiểu lầm, cô sẽ có thái độ đến nỗi như vậy sao?

Nghe nói rằng có một số người khi kiếm đủ tiền rồi, họ sẽ trở nên tương đối biến thái.

Văn Cẩn Ngôn nở một nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt, nhưng nói chuyện rất tàn nhẫn và lãnh khốc: "Nhà thiết kế Lục dường như chưa lĩnh ngộ đủ về hàm nghĩa đối với nhẫn, tiếp theo chúng ta cần thảo luận về những điểm không thích hợp. Nếu nhà thiết kế Lục bận, em có thể chọn thiết kế khác..."

"Không được! Tôi chỉ muốn cô!"

"Hửm?" Văn Cẩn Ngôn nhướng mày, trong con ngươi hiện lên một tia hứng thú nào đó.

Lục Kiều Vi kéo khóe môi mỉm cười: "Ý của tôi là tôi rảnh, ngày mai tôi sẽ lại đến, chúng ta có thể cùng nhau thảo luận."
Bị chỉnh cả một ngày, Lục Kiều Vi cảm thấy khuôn mặt của mình cười đến cứng đờ, ai mà có thể nghĩ tới 'chủ bá' dựa vào sắc đẹp để kiếm tiền trước đây, lắc mình biến thành một giám đốc điều hành DMD.

Trong tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy a!

Cô nhéo mặt mình một cái thật mạnh, rất đau, đau cho nên cô đang rất tỉnh táo, cô đau đến mức bắt đầu lo lắng sốt ruột, Văn Cẩn Ngôn cứ dắt cô đi vòng vòng, căn bản không muốn ký hợp đồng, phải làm sao đây?

Mấy ngày hôm trước ở công ty chính cô đã hung hăng mà cười một phen, trên dưới công ty đều biết đại danh Lục Kiều Vi của cô, ngay cả bác bảo vệ trông cổng cũng cười hoà ái khi nhìn thấy cô, nghe nói gần đây toàn bộ giới thiết kế cũng đang lan truyền sự tích của cô ...

Vốn dĩ cô định cầm hợp đồng đến công ty đi hai vòng, nhưng bây giờ chỉ có thể xám xịt về nhà, cô lén lút nhìn thoáng qua nhóm chat công việc, hi vọng sẽ không ai nhớ đến chuyện cô đi đến DMD. Tuy nhiên, những đồng nghiệp đều muốn nịnh bợ cô, sôi nổi tag cô ở trong nhóm chat.

Có thể tưởng tượng hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào nếu cô không lấy được hợp đồng của DMD. Trên người giống như kim đâm, Lục Kiều Vi đứng ngồi không yên.

Buổi tối vào thời điểm nghỉ ngơi, Khúc Thanh Trúc gọi điện thoại đến để hỏi về tiến độ của cô.

Cô do dự ấp úng đem chuyện của ngày hôm nay nói ra.

Khúc Thanh Trúc hét lên một tiếng, gần như xuyên thủng màng nhĩ của cô: "Cái gì? Tiểu tam của DMD....ô hay.... giám đốc điều hành của DMD là tiểu tam ?"
 Lục Kiều Vi ừ một tiếng, thật là mệt mỏi.
Khúc Thanh Trúc cảm giác được nỗi đau của cô, không thể tưởng tượng được, lại lẩm bẩm một tiếng: "Cô ấy có tiền như vậy, chắc chắn không phải là vì tiền, mà là vì chân ái."
"Cậu nói bây giờ nên làm cái gì đây ? Ngày mai mình đi gặp cô ta thì nên nói gì đây? Nhất định cô ta đã sớm biết là mình, cố ý tra tấn mình, cậu không biết hai ngày nay cô ta cứ luôn bảo mình vẽ tranh như thế nào đâu."
"Tranh gì? "
  
" Tranh thiết kế. "Lục Kiều Vi không nói ra được, chuyện mà cô cùng với Văn Cẩn Ngôn ở trên giường. Nhưng Khúc Thanh Trúc lại nhớ tới:
 "Cậu còn cùng cô ấy đánh nhau một trận phải không? Mình còn nhớ rõ cậu đánh người ta đến rơi lệ đầy mặt........."
Chuyện cũ nghĩ lại mà cảm thấy hoảng hốt.

Lục Kiều Vi gãi đầu:"Cậu nói làm sao bây giờ?"
"Việc đã đến nước này......" Khúc Thanh Trúc nói: " Hoặc là cậu có thể đánh cô ấy một lần nữa....."

"Cái đó làm sao có thể?" Lục Kiều Vi có chết cũng không lên giường với Văn Cẩn Ngôn. Lần trước Văn Cẩn Ngôn chỉ tuỳ tiện hôn, thế giới trong mộng của nàng đã xảy ra bao nhiêu biến hoá chấn động địa cầu, làm một lần nữa, có đáng không?

Khúc Thanh Trúc thở dài: "Hoặc là mình đi chùa thử xem, bên này có một ngôi chùa Linh Ẩn, ngày mai mình sẽ lên núi......"

"Đi chùa Linh Ẩn cái gì? Đâu đến nỗi muốn xuất gia, mình không sợ cô ta! Cùng lắm thì mình từ chức không làm nữa!.

" Không phải." Khúc Thanh Trúc nghiêm túc nói: "Mình sẽ đi thỉnh cho cậu một lá bùa, như vậy hồ lý tinh mới không thể tới gần người của cậu được, bảo vệ dương khí của cậu, chuyển vận."

Lục Kiều Vi rất muốn nói một câu 'không cần nữa'. Dương khí lần trước đã bị hồ ly tinh kia hút đến sạch rồi, bất kể là dương khí hay âm khí, đến bây giờ vẫn chưa hồi phục.

Khúc Thanh Trúc lại động viên cô một câu: "Cậu nhịn thêm hai ngày nữa, cho đến khi mình quay lại, chuyện này có thể sẽ có chuyển biến. Hơn nữa, cũng phải cúi đầu trong ba bốn ngày cho đến lúc giao bản thảo, nếu cậu vẫn còn quan tâm đối tác là hồ ly tinh, thì cùng cô ta đánh nhau một trận."

Lục Kiều Vi thật sự không muốn nghe cái từ " đánh nhau" nữa. Sau khi sóng yên biển lặng, Lục Kiều Vi hít một hơi thật sâu:" Mình sẽ...mình sẽ cố gắng. "

"Cậu cứ xem bản thân như là một tiểu ni cô mới xuống núi, vẫn chưa khai thiên nhãn, cũng không biết người nào là hồ ly tinh ........." 
"Được rồi, cậu đừng làm loạn lên nữa."
Từ xưa đến nay, có hồ ly tinh nào mà không đến hút dương khí.

Vào nửa đêm khuya khoắc, Lục Kiều Vi đã tự thôi miên mình ở trên giường.
Vẫn không thể chợp mắt được, cô lại bò dậy để xem lại các tài liệu tuyên truyền trước đây của DMD, ghi nhớ hàng chục cái ghi chú, có thể sẽ có ích.
Sáng sớm ngày hôm sau.

Lục Kiều Vi trang điểm, gửi tin nhắn cho Văn Cẩn Ngôn.

Cô gần như ngất xỉu ngay lập tức, sau khi truy cập vào giao diện trò chuyện.

Mấy tin nhắn ngày hôm qua Văn Cẩn Ngôn cho cô xem còn cảm thấy ổn, khi cuộn hướng lên trên, toàn là những lời cô mắng chửi Văn Cẩn Ngôn, nào là hồ ly tinh không biết kiềm chế, và còn rất nhiều câu chửi mắng khác.......... Khi đó, cô xem Văn Cẩn Ngôn là tiểu tam, là một 'sáp tình chủ bá' chuyên nghiệp, cái gì có thể mắng ra khỏi miệng thì cô cũng mắng ra hết......

Đột nhiên, tiếng nhắc nhở của WeChat vang lên một tiếng.

Văn Cẩn Ngôn: 【 chia sẻ: Nhiệt độ 32℃, nắng đến mưa nhẹ 】

Ánh mắt của Lục Kiều Vi sáng lên, miệng thì ngậm bàn chải đánh răng, tay thì đánh chữ. Dòng chữ "Tôi sẽ nhớ mang theo ô" còn chưa kịp đánh ra, thì ở bên kia đã gửi qua một tin nhắn khác.

Văn Cẩn Ngôn: 【 Mưa lạnh, nhớ mặc quần lót.】

Cô đặt điện thoại xuống, niệm một câu Phật Tổ phù hộ.

Sau đó đánh răng, thay quần áo và trả lời tin nhắn rồi đi ra ngoài.

【 Cảm ơn Văn tổng nhắc nhở, tôi nhất định sẽ mặc quần lót. 】

Những lời nói của Khúc Thanh Trúc đêm qua giống như âm thanh ma thuật vang lên ở bên tai cô.

Cô cắn răng thu hồi trở về, gửi lại một lần nữa.

【Drill tiểu thư, cô cũng thật quá tri kỷ, trên thế giới tìm đâu ra một đối tác tri kỷ giống như cô vậy, tôi thiếu chút nữa là đã quên mặc quần lót, cảm ơn cô. 】

【Drill tiểu thư, lời nhắc nhở của cô chính là chiếc ô che chở tốt nhất, chỉ cần nhẹ nhàng bấm "Cách" một tiếng, là có thể che mưa trong cả thành phố. 】

【 Thành phố này đang chờ đợi trời mưa, còn tôi thì đang chờ đợi hợp đồng của cô, Drill tiểu thư, hôm nay tôi cũng rất mong chờ gặp được cô 】

Văn Cẩn Ngôn: 【 Gọi tên của em.】
Văn Cẩn Ngôn: 【 Tên tiếng Trung  】
..............
Editor: rồi Vi Vi có ý định trả quần lót lại cho người ta chưa, hay là muốn giữ làm của riêng luôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.