Lục Kiều Vi liền hận chính mình.
Giả vờ như không biết gì không phải tốt hơn sao? Tại sao lại làm chính mình xấu hổ?
Ngón tay Lục Kiều Vi cứng ngắc, véo vạt váy, nhìn người đối diện, giả vờ bình tĩnh, mỉm cười như chủ nhà đang chiêu đãi khách, nhưng khuôn mặt đỏ bừng đã bán đứng nàng.
"Ô, mọi người đều ở đây, haha, thật sự đến nhà làm việc." Lục Kiều Vi quay mặt đi, thầm nghĩ: Chỉ cần mình không xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là bọn họ.
Haha, như vậy thôi.
Không ai dám đáp lại lời của nàng, nhìn Lục Kiều Vi, xấu hổ lại sợ bị giám đốc đánh, không nhìn nàng lại giống như chột dạ. Chỉ có thư ký mới có dũng khí đáp: "Đúng, đúng vậy, trước đó xảy ra chút chuyện nên mọi người đều tới đây."
Lục Kiều Vi lao lực suy nghĩ nên trả lời vấn đề này như thế nào, hồi lâu cũng không nghĩ ra, may mà Văn Cẩn Ngôn nhanh chóng cởi áo, che mặt nàng lại.
Văn Cẩn Ngôn ôm eo nàng nói: "Tôi đi phòng ngủ trước." Cô dùng tay còn lại đóng cửa lại, nhưng vẫn có cảm giác như mọi người đều đang nhìn theo nàng.
"Được."
Lục Kiều Vi đổ một thân mồ hôi, cảm thấy vô cùng xấu hổ, lại cảm thấy như cuộc đời mình đã kết thúc.
Vào phòng, không đợi Văn Cẩn Ngôn giúp nàng cởi quần áo, nàng đã lao tới ném mình lên giường, hai chân chạm vào giường khiến nàng đau đớn kêu lên.
Văn Cẩn Ngôn vội vàng đi tới: "Đụng vào đâu? Để chị xem?"
"Không đau, sao có thể đau được? Một lát nữa sẽ tốt thôi." Lục Kiều Vi bình tĩnh nói.
Văn Cẩn Ngôn kéo quần áo của nàng: "Sao vậy?"
"Không sao, em chỉ muốn ở một mình thôi." Lục Kiều Vi lẩm bẩm, Văn Cẩn Ngôn lại dỗ nàng hai tiếng nữa, Lục Kiều Vi nghiêm túc nói: "Em thật sự không sao, không cần lo lắng, vừa rồi em không có việc gì."
Nghe liền biết lừa mình dối người, Văn Cẩn Ngôn cũng không biết an ủi nàng thế nào, không nghĩ tới vừa đi ra thì Lục Kiều Vi lại như thế, hỏi: "Em thay quần áo ở phòng khách sao?"
Lục Kiều Vi không nói gì, nàng chui đầu vào chăn, sau đó đá dép ra, giữ nguyên tư thế cong người một lúc lâu mới phát ra một tiếng ừ rầu rĩ.
Văn Cẩn Ngôn đi vào phòng khách xem, quả nhiên Lục Kiều Vi thật mãnh, quần áo nàng thay vẫn còn vứt lung tung trong phòng khách, có thể tưởng tượng khi Lục Kiều Vi cởi quần áo ra đã hưng phấn đến mức nào, nếu để mọi người nhìn thấy cái này, có lẽ lại là một cảnh tượng xấu hổ khác.
Cô dọn dẹp quần áo, khi quay lại đã thấy Lục Kiều Vi nằm thẳng trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà, đôi mắt trống rỗng.
"Em đang làm gì vậy?" Văn Cẩn Ngôn tò mò hỏi nàng.
"Em đang ảo tưởng mình đã qua đời." Lục Kiều Vi trịnh trọng nói: "Đó chỉ là cảnh kiếp trước của em mà thôi, tất cả đều là giả."
Vừa nói, Lục Kiều Vi vừa yên tâm nhắm mắt lại, tưởng tượng mình đang trải qua lễ rửa tội được xuống mồ, quên đi chuyện trần thế.
"Được rồi được rồi, không sao đâu, đều đã qua." Văn Cẩn Ngôn ngồi ở bên giường an ủi nàng, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của nàng, cô không khỏi bật cười.
Lục Kiều Vi nhịn không được nữa, đẩy cô sang một bên, "Chị còn cười em, chị chê cười em! Đi ra đi!"
Văn Cẩn Ngôn bị nàng đẩy xuống giường, nằm ở bên giường, nhanh chóng nhận sai: "Đều là lỗi của chị, chị nên nói rõ với em, em đừng giận chị có được không?"
Lục Kiều Vi đang muốn phục hồi tinh thần lại, nhưng nhìn thấy cô cười như vậy lại càng không xong, nàng chui vào trong chăn, không ngừng dùng đầu đẩy cô: "Em xong rồi, Văn Cẩn Ngôn, xem như đời này em không còn mặt mũi nào nữa, trước kia trong mắt người khác em là nữ thần, hiện tại chắc chắn người khác đều nghĩ rằng đầu óc của em có vấn đề".
"Không có, ai nói?" Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc nói: "Trong lòng chị, em luôn có địa vị rất cao, em là thiên thần."
Chưa nói còn tốt, nói làm nàng càng khổ sở hơn.
Ô ô ô.
Lục Kiều Vi chân tình thật cảm rơi nước mắt: "Nhưng mấy tháng trước, em vỗ ngực nói chính mình là đống phân."
Được rồi, Văn Cẩn Ngôn lại phá công, không thể nghiêm túc đứng đắn được nữa, cô cười mấy tiếng, kéo chăn bông trên người nàng: "Đại Mãnh, sao em lại đáng yêu như vậy? Chị rất thích em như thế này."
"Hứ!"
Lục Kiều Vi càng khó chịu, nàng nắm chặt tay vung lên, cách chăn bông không thể đánh trúng người, tự mình chán nản đến khó chịu, Văn Cẩn Ngôn giữ tay nàng lại, bị nàng chọc cười không ngừng.
"Chị còn cười em."
"Em đây là buồn cười, không phải đáng yêu."
"Kỳ thực em muốn làm một chút, sao lại biến thành như vậy?"
Lục Kiều Vi suy ngẫm lại chính mình thuận tiện hoài nghi nhân sinh.
"Hahaha, em buồn sao? Mau lộ đầu ra đây đi."
Văn Cẩn Ngôn kéo chăn trên người nàng, dỗ hồi lâu mới dỗ được nàng ra ngoài, Lục Kiều Vi buồn đến toàn bộ khuôn mặt đều đỏ bừng.
Lục Kiều Vi cùng cô nhìn nhau, sau đó nghĩ đến cảnh tượng xấu hổ vừa rồi, vội vàng che mặt lại, Văn Cẩn Ngôn đi tới nắm lấy tay nàng, ngươi tới ta đi, Văn Cẩn Ngôn chống hai tay ở bên người nàng, cúi người nhìn nàng.
"Em ở trong lòng chị, không ai có thể nhìn thấy."
Lục Kiều Vi không muốn ăn chiêu này.
"Chị hôn em được không?" Văn Cẩn Ngôn nói, hôn lên trán nàng, Lục Kiều Vi vội vàng che trán lại, Văn Cẩn Ngôn hôn lên mắt, mũi, môi của nàng.
Lục Kiều Vi cong môi, còn bị cô cắn một cái, có chút kiều khí nói: "Nhẹ một chút."
"Được." Văn Cẩn Ngôn vuốt ve môi dưới của nàng, nhẹ nhàng rên rỉ, đã lâu không chạm vào, khó tránh khỏi không nhịn được thân mật như vậy.
Lục Kiều Vi vừa mới cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc váy công sở, vừa mở cửa, Văn Cẩn Ngôn đầu tiên là bị nàng làm cho kinh diễm, sau đó mới bình tĩnh lại.
"Chị đừng hôn mạnh như vậy."
Lục Kiều Vi không thoải mái mà vặn vẹo hai lần, nhắc nhở cô đừng cử động, nhưng Văn Cẩn Ngôn lại linh hoạt dễ dàng cởi trói buộc của nàng.
Môi dừng ở trên người của Lục Kiều Vi, dùng sức cắn, Lục Kiều Vi cau mày hừ một tiếng, sau đó tràn đầy mong đợi nhìn cô, Văn Cẩn Ngôn cười nói: "Aiz, em muốn chị như vậy à."
"Ai muốn chị!" Lục Kiều Vi hừ một tiếng, nâng cằm lên, "Miệng chị thật ngọt, ăn kẹo sao?"
"Không có, bất quá em có thể trở thành kẹo." Văn Cẩn Ngôn cúi người xuống, hôn lên môi Lục Kiều Vi hai cái, trong mắt nàng vẫn là ủy khuất.
Văn Cẩn Ngôn trêu chọc nàng một lúc, nhìn mặt nàng dần dần đỏ lên, cảm thấy nàng cực kỳ đáng yêu, lại nhéo má Lục Kiều Vi, mắt Lục Kiều Vi đỏ hoe, ngấn nước, chọc người mềm lòng.
Đã lâu không gặp, hai người náo loạn một hồi.
Cuối cùng, Lục Kiều Vi nặng nề thở ra một hơi, vẫn nhìn lên trần nhà, ánh mắt càng tan rã hơn trước.
Văn Cẩn Ngôn tò mò hỏi nàng: "Sao vậy? Vẫn không vui sao."
"Em chết rồi." Lục Kiều Vi nói: "Sướng chết."
"Chị còn chưa làm xong, chỉ hôn em, vậy đã thõa mãn rồi sao?"
Lục Kiều Vi ừ một tiếng, "Lát nữa em còn muốn chết ở trên người của chị, trước mắt chị đi làm việc đi, đừng lo lắng cho em."
Văn Cẩn Ngôn đi ra ngoài một chuyến, khi trở về, Lục Kiều Vi nhắm mắt ngủ rồi.
Chuyến đi này khá dài, lại bị náo loạn một hồi, hẳn là rất mệt nhọc. Văn Cẩn Ngôn đắp chăn cho nàng, nhìn nàng nhíu mày, nhẹ nhàng gãi mũi nàng.
Lục Kiều Vi ngủ đến tám giờ tối, xấu hổ không dám đi ra ngoài, ở phòng ngủ đi qua đi lại một lát, giặt quần áo rồi đi đến thư phòng, dựa vào cửa nghe ngóng, lần này không dám bốc đồng mở cửa nữa, nàng gõ cửa trước.
"Dậy rồi sao?" Văn Cẩn Ngôn lại đáp: "Yên tâm đi, bọn họ đều đi rồi, lần sau chị sẽ không kêu bọn họ tới nữa."
Lục Kiều Vi nói: "Chuyện của chị đều đã giải quyết xong rồi sao?"
"Ừm."
Có nhiều yêu cầu cao xa, lại còn có buổi trình diễn trang sức, trước đó đã đến nhà nàng lâu như vậy nên hẳn là lúc này sẽ rất bận rộn.
Lục Kiều Vi ngồi ở phòng khách một lúc rồi mới vào bếp nấu ăn, tuy nàng nấu nướng không giỏi nhưng kỳ thực có thể nấu được một hai món.
Phòng cách âm rất tốt, nàng làm rất lâu nhưng trong thư phòng không nghe thấy tiếng động nào, nghĩ đến đây nàng bắt đầu tìm lý do cho mình, lúc đó chính là nàng không nghe được âm thanh bên trong mới bốc đồng như vậy.
Rất bình thường.
Lục Kiều Vi xào một miếng sườn cay, thơm ngon, đều đủ màu sắc, hương vị, nước sốt đỏ, rắc thêm một lớp hành lá và ớt xắt nhỏ.
Ai nha.
Nàng đặt bát đĩa lên bàn rồi đi gõ cửa.
Văn Cẩn Ngôn đi ra, nhìn thấy đồ ăn trên bàn, có chút kinh ngạc nói: "Em còn sẽ xuống bếp sao? Chị chuẩn bị mang em ra ngoài ăn."
"Không phải lần trước em đã nói với chị rồi sao? Trở về em sẽ nấu cho chị ăn." Nói xong, Lục Kiều Vi không yên tâm liếc nhìn thư phòng, "Mọi người thật sự đi rồi?"
"Ừm, chị kêu bọn họ quay lại làm việc rồi." Văn Cẩn Ngôn đi tới trước bàn cơm, dưới ánh mắt mong đợi của nàng, cô cầm cầm lên nếm thử, khen: "Không tệ."
"Có cay không?" Lục Kiều Vi hỏi: "Em chỉ thêm chút ớt thôi."
"Còn được, không phải loại chiếc xương này phải cay mới ngon sao?"
Lục Kiều Vi mừng rỡ nói: "Nói cho chị biết, kỳ thực em là một nhân tài ở phương diện nấu ăn rất đáng bồi dưỡng, chỉ là em làm không nhiều, nhưng nếu chị cho em một cái sạn, em liền có thể phát huy toàn bộ giới mỹ thực."
"Ồ, bạn gái của chị thật lợi hại." Văn Cẩn Ngôn rất vui vẻ.
"Ha ha, nói thật như vậy làm gì? Đều làm em không thể khiêm tốn được." Lục Kiều Vi cười ngồi đối diện cô, vui vẻ lại ra hiệu cho cô ăn món khác.
Văn Cẩn Ngôn cũng theo lời mà ăn, sau đó nghiêm túc nói: "Món này, ừm..."
Lục Kiều Vi cắn đũa: "Thế nào?"
"Thần bếp a."
"Ha ha, em cũng cảm thấy như vậy."
Bữa cơm rất mỹ mãn, nếu không phải sức ăn của hai người có hạn, Lục Kiều Vi nhất định muốn bộc lộ tài năng với cô, Văn Cẩn Ngôn thu dọn bát đĩa đi rửa, Lục Kiều Vi lau bàn hỏi: "Buổi trình diễn trang sức của chị có vấn đề gì sao?"
Văn Cẩn Ngôn chưa bao giờ tăng ca, đây là lần đầu tiên cô gọi đội của mình đến nhà làm việc, Lục Kiều Vi nhớ lúc cô mở cửa, vẻ mặt của mọi người đều không được tốt lắm.
Văn Cẩn Ngôn gật đầu nói: "Chủ đề ở Paris tạm thời thay đổi, kế hoạch chuẩn bị trước đó liền bị hủy bỏ."
"Vậy không phải có nghĩa là cần chuẩn bị lại sao? Chẳng phải chị đã chuẩn bị nhiều tháng rồi sao? Tại sao đổi chủ đề lại không báo trước cho chị?" Lục Kiều Vi bất mãn thay cô: "Yêu cầu đối với trang sức cao như vậy, chế tác cùng thiết kế lại mất thời gian, bọn họ không suy xét ngày tết trong nước sao?"
"Cạnh tranh mà." Văn Cẩn Ngôn nhàn nhạt nói.
Nơi làm việc là nơi đấu trí đấu dũng, với tư cách là thiết kế trưởng, Lục Kiều Vi sẽ phải minh đoạt ám đấu với những người khác chứ đừng nói những người có địa vị cao.
Dọn dẹp xong, Văn Cẩn Ngôn đi vào thư phòng tiếp tục xem kế hoạch, Lục Kiều Vi không có việc gì làm nên đi theo cô, nhìn chỗ này chỗ kia.
Nơi này vốn là phòng chưa quần áo linh tinh, Văn Cẩn Ngôn tới sửa chữa một chút, biến thành thư phòng, đặt vài chậu hoa trên bậu cửa sổ.
Lục Kiều Vi đi vòng quanh một lúc, liếc nhìn Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn ngả người ra sau, sắc mặt hơi u ám, một tay cầm tài liệu, bộ dáng rất nghiêm túc. Nhìn còn đẹp hơn những gì nàng tưởng tượng khi mới về rất nhiều.
Thật sự rất đẹp.
Lục Kiều Vi có chút ngứa ngáy.
Chính là Văn Cẩn Ngôn làm việc rất nghiêm túc, nành cũng ngượng ngùng không dám làm phiền cô. Do dự hồi lâu, nàng bước tới, đặt tay lên vai Văn Cẩn Ngôn.
Văn Cẩn Ngôn lật một trang, vẫn đang xem.
Lục Kiều Vi nhịn không được nữa, không khỏi cúi người xuống, ghé sát mặt cô, nhẹ giọng hỏi: "Hiện tại chị còn rất bận sao?"
Văn Cẩn Ngôn nghiêng người: "Hửm? Sao vậy?"
Lục Kiều Vi rất thẹn thùng, giả vờ nghiêm túc hỏi: "Là như vầy, nếu chị không bận, em muốn hôn chị một chút, được không?"
Văn Cẩn Ngôn có chút sửng sốt.
Lục Kiều Vi xấu hổ, đưa ra yêu cầu như vậy cũng quá dâm đãng, nàng tiếp tục giả vờ: "Nếu chị quá bận thì em có thể chờ, trông chị nghiêm túc làm việc như vậy quá đẹp, làm em không cầm lòng được nên mới đưa ra yêu cầu vô lễ như vậy."
"Là vậy sao?"
Lục Kiều Vi mấp máy môi, ám chỉ cô, Văn Cẩn Ngôn lại cầm bản kế hoạch lên, "Xin lỗi, chị còn có kế hoạch muốn xem, em có thể chờ một chút được không?"
"Được, em không vội." Lục Kiều Vi thất vọng thở dài, giả vờ rộng lượng nói: "Không sao, chị cứ từ từ xem."
Nàng không hề tức giận vì Văn Cẩn Ngôn bỏ nàng một mình như thế, nàng cảm thấy có chút kích thích, đang nghĩ lát nữa nên hôn cô như thế nào.
Mấy phút sau, Văn Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn nàng, giả vờ không hiểu, hỏi: "Sao em còn ở đây?"
Hai người tình chàng ý thiếp đã lâu, đột nhiên dùng giọng điệu khách khí như vậy nói chuyện, nghe có chút kỳ quái, rất giống chơi tình thú, trái tim Lục Kiều Vi đập thình thịch, nhưng nàng vẫn bình tĩnh nói: "Thấy chị có vẻ mệt mỏi, em ấn vai cho chị, chị tiếp tục xem đi."
Nàng không có kỹ thuật gì mà bóp vai Văn Cẩn Ngôn, tiếp tục thưởng thức mỹ mạo của Văn Cẩn Ngôn, khi Văn Cẩn Ngôn xem xong bản kế hoạch, liền mang ánh mắt mong đợi mà nhìn nàng.
"Được rồi, cảm ơn em hỗ trợ xoa bóp, em có thể hôn chị." Văn Cẩn Ngôn hào phóng nói.
Lục Kiều Vi đã nhớ thương rất lâu, khi môi nàng sắp rơi xuống môi cô, Văn Cẩn Ngôn lại nói thêm: "Em có thể ngồi lên bàn làm việc hôn chị không?"
"Tại sao là em ngồi?"
"Bởi vì không có chỗ ngồi, vậy em muốn ngồi lên đùi chị sao?" Văn Cẩn Ngôn tách chân ra, hôm nay cô mặc quần tây ống rộng, nhìn có chút soái.
Lục Kiều Vi ho khan một tiếng, ổn định tâm tình: "Em cảm thấy như vậy không tốt lắm, chị ăn mặc rất có phong cách, nếu ngồi lên bàn nhất định sẽ rất xinh đẹp."
"Ồ..." Văn Cẩn Ngôn hiểu rõ gật đầu, "Em muốn dĩ hạ phạm thượng sao? Muốn nhà thiết kế ngủ với đại lão bản sao?"
Vốn dĩ nàng chỉ muốn đùa giỡn, có thể kéo Văn Cẩn Ngôn tới, Lục Kiều Vi giống như bị trói, bị cô kéo đi, muốn Văn Cẩn Ngôn cùng nàng làm chuyện làm người thấy thẹn, muốn cho Văn Cẩn Ngôn ngồi ở trên bàn, nàng muốn làm gì thì làm với Văn Cẩn Ngôn.
Lục Kiều Vi dùng sức gật đầu.
"Như vậy có chỗ tốt gì? Bằng không chị sẽ chịu lỗ." Văn Cẩn Ngôn bình tĩnh nói, nhưng Lục Kiều Vi lại muốn đào cả tâm can cho cô, nàng không nhịn được mà đồng ý, "Chị muốn chỗ tốt gì, chị cứ việc nói, chỉ cần em có thể làm được."
"Chị sẽ ngồi trên bàn cho em hôn, vậy lát nữa em nằm dưới cho chị ngủ, như vậy được không?" .
ngôn tình hoànHô hấp Lục Kiều Vi căng thẳng, Văn Cẩn Ngôn không nhanh không chậm lại thương lượng với nàng: "Không có cách nào, bởi vì đại lão bản cũng muốn ăn tiểu thiết kế, tiểu thiết kế có cho hay không?"
Ma xui quỷ khiến, Lục Kiều Vi gật đầu.
Văn Cẩn Ngôn đứng dậy ngồi lên bàn, nghiêm túc câu ngón tay về phía nàng, Lục Kiều Vi giống như sói gặp máu lao tới hôn cô, cắn môi cô.
Văn Cẩn Ngôn thả lỏng ngón tay, nhẹ nhàng nắm cằm nàng để nàng hôn sâu hơn, trước kia hôn môi đều là Văn Cẩn Ngôn ở thế thượng phong, đây là lần đầu tiên nàng đánh bạo thăm dò, đụng phải lưỡi của Văn Cẩn Ngôn.
Giao triền, hô hấp... Lục Kiều Vi cảm giác như mình đang hòa tan, lúc tạm nghỉ, nàng liếm môi dưới, muốn hôn cô lần nữa lại tiến thêm một bước, nhưng Văn Cẩn Ngôn giơ ngón tay chặn môi nàng lại.
"Không thể lại hôn nga."
"Tại sao?" Lục Kiều Vi véo tây trang của cô, hôn lâu như vậy, làm áo khoác của cô cũng nhăn nhúm, Văn Cẩn Ngôn vẫn không nhìn ra được chút nếp nhăn trên tây trang của mình.
Vừa rồi chỉ tập trung hôn môi, quên giúp cô cởi quần áo, thật đáng tiếc.
Trong lòng Lục Kiều Vi sốt ruột, nói: "Cho em hôn một lần nữa đi, chẳng lẽ em hôn không tốt sao? Kỹ năng hôn của em hẳn là tiến bộ lên rất nhiều rồi."
"Bởi vì, em nên cởi quần áo, em cũng phải cho chị chỗ tốt." Ánh mắt Văn Cẩn Ngôn quét qua.
Lúc Lục Kiều Vi đang nấu cơm, bên ngoài mặc áo khoác, nàng kéo khóa, cởi ra rồi nhanh chóng tiến đến hôn Văn Cẩn Ngôn.
Lần này nàng không ngớ ngẩn, còn nhớ cởi quần áo cho Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn nắm lấy tay nàng nói: "Em chỉ được dùng miệng, nếu không sẽ không cho em hôn."
Lục Kiều Vi hôn môi cô, lại từ cằm đến cổ, một lúc sau mới nghe Văn Cẩn Ngôn hỏi: "Em có lạnh không?"
"Không lạnh."
Cuối cùng, Văn Cẩn Ngôn chỉ cởi cúc cổ áo, lộ ra da thịt trắng nõn bên dưới, Lục Kiều Vi trần trụi nhìn cô, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, nàng co rúm khoanh tay lại.
Văn Cẩn Ngôn lại không đau lòng nàng, trực tiếp kéo tay nàng ra, bảo nàng tự lên bàn làm việc.
...
Hai người náo loạn trong thư phòng hồi lâu, Lục Kiều Vi nghĩ đến Văn Cẩn Ngôn làm việc ở đây liền cảm thấy xấu hổ, Văn Cẩn Ngôn an ủi nàng, nói: "Không sao, chúng ta cũng đang làm việc."
Cuối cùng, hai người lại đi vào phòng tắm, Lục Kiều Vi như ý muốn chạm vào Văn Cẩn Ngôn, ôm lấy cổ cô, nghiêm túc hỏi: "Gần đây em cũng có luyện tập, hẳn là kỹ thuật tốt lên rất nhiều, chị có thể để em làm chị thoải mái không?"
Văn Cẩn Ngôn gật đầu, nàng lập tức hiện nguyên hình, triền miên nói: "Lão bản, chị thật xinh đẹp, thật cao cao tại thượng, đáng tiếc là bị cấp dưới đạp hư."
Ở bên nhau lâu như vậy, Lục Kiều Vi đã đoán ra điểm thoải mái của Văn Cẩn Ngôn, hai người ôm nhau trong bồn tắm, hôn qua hôn lại, như đang nỗ lực bù đắp lại mấy ngày qua.
Bọt nước như sóng.
Khi dừng lại, đều đã kiệt sức.
...
Khi thức dậy, sẵn sàng đi làm.
Lục Kiều Vi đang thay quần áo, phát hiện trên cổ có dấu răng, nàng lấy khăn choàng quấn quanh cổ, đi ra thấy Văn Cẩn Ngôn đổi chiếc xe mới, nàng kinh ngạc hỏi: "Sao lại là Bentley? Maybach của chị đâu?"
"Đúng rồi, chị quên nói với em." Văn Cẩn Ngôn một bộ không để ý, tựa hồ vừa mới nhớ ra, "Nhà đã trang hoàng xong, gara cũng mở rộng, xe đã kêu người gửi về. Đổi chiếc xe mới, em ngồi lên nhìn xem."
Lục Kiều Vi nghẹn một chút: "Nhanh như vậy?"
Văn Cẩn Ngôn gật đầu: "Ăn tết công nhân tăng ca, hiện tại đang đổi đồ đạc trong nhà."
"Ồ, khi nào dọn đồ thì gọi cho em." Lục Kiều Vi cúi đầu thắt dây an toàn, Văn Cẩn Ngôn nói thêm: "Trước mắt chị không vội dọn về, muốn thông gió trong nhà, bất quá sau đó chị muốn tổ chức một bữa tiệc."
Lục Kiều Vi tò mò nói: "Tiệc gì?"
"Tiệc thương nghiệp, trong dịp tết chị đã từ chối rất nhiều lời mời tham dự tiệc, muốn thông qua buổi tiệc này bù lại." Văn Cẩn Ngôn nói, "Em cũng đi cùng đi, bọn họ đều là bạn của chị, vừa lúc giới thiệu em với bọn họ."
Lục Kiều Vi chỉ biết Thích Nhất Hoan, nàng hỏi, "Quan hệ rất tốt sao?"
"Ngoại trừ Nhất Hoan..." Văn Cẩn Ngôn dừng một chút, "Còn có một người tên là Túc Vĩnh Ỷ, những người còn lại đều là bạn hợp tác, bọn họ không tính là bạn bè thật sự."
Lục Kiều Vi hiểu trên thương trường cần phải quen biết nhiều người, "Được, đến lúc đó chị gửi thời gian cho em đi."
Lục Kiều Vi không giúp được gì cho bữa tiệc, nhất định là Văn Cẩn Ngôn sẽ thuê người chuyên nghiệp đến làm, đến lúc đó chỉ cần nàng ăn mặc xinh đẹp là được. Dù nghĩ như vậy nhưng trong lòng Lục Kiều Vi vẫn rất thấp thỏm, dù sao nàng cũng chưa thực sự tiếp xúc với người trong vòng của Văn Cẩn Ngôn.
Khi nàng nhìn thấy Khúc Thanh Trúc ở công ty, nàng nói cho cô nghe chuyện này, Khúc Thanh Trúc nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của nàng, nghi hoặc hỏi: "Cậu lo lắng cái gì?"
Lục Kiều Vi không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng nàng lại rất hoảng sợ, bởi vì nàng sợ mình không thể hòa nhập được, khoảng cách giữa nàng và Văn Cẩn Ngôn quá lớn.
"Cậu biết không..." Lục Kiều Vi nghĩ đến xưng hô thân mật hôm qua, "Mình là tiểu thiết kế, chị ấy là đại lão bản, mình cảm thấy không cùng một vòng."
"Đừng lo lắng, cậu xinh đẹp lại có năng lực, cũng không phải cậu chưa từng tham dự buổi tiệc cao cấp." Khúc Thanh Trúc mở cửa văn phòng, "Cậu nói xem có ai đến dự, mình sẽ giúp cậu nhìn xem."
Lúc đó Lục Kiều Vi có chút sợ hãi, không dám hỏi cụ thể, chỉ nhớ ra một cái tên, nói: "Có một người bạn tên là Túc Vĩnh Ỷ, nhắc đến, mình luôn cảm thấy cái tên này nghe quen tai, nhưng lại không biết đã nghe qua ở đâu."
"Túc Vĩnh Ỷ! Buổi tiệc trao đổi thiết kế chúng ta tham dự lần trước là cô ấy tổ chức đấy." Khúc Thanh Trúc tìm kiếm trên Baidu cho nàng xem, "Chính là nữ nhân này."
Lục Kiều Vi nhìn qua thì cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp, rất có khí chất, bảo sao nàng luôn có cảm giác mình đã từng nghe đến cái tên này.
Nàng suy nghĩ hồi lâu, quay lại văn phòng tìm kiếm tỉ mỉ, xem xong vừa định rời khỏi, lại nhìn thấy một vài dòng tiêu đề gây sốc ở phía dưới: [Nhà thiết kế trang sức DMD Túc Vĩnh Ỷ và Drill's ba năm tình bạn......]
[Giữa Túc Vĩnh Ỷ và Văn Cẩn Ngôn có tình bạn đơn thuần sao? Trước khi về nước Túc Vĩnh Ỷ từng nói: Để tìm lại tình yêu đã bỏ lỡ]
Lục Kiều Vi nhìn thấy gần như hít thở không thông.