Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 73



Lục Kiều Vi đang chuẩn bị về nước.

Hôm qua mua nhiều đồ, mang về rất phiền phức, Lục Kiều Vi sợ phiền phức nhất nên nhờ Văn Cẩn Ngôn nộp thuế rồi gửi về cho nàng, nàng một mình trở về là được.

Có bạn gái thật tốt, hi hi.

“Trở về mang theo chút đồ ăn vặt, chia sẻ với bạn bè của em.” Văn Cẩn Ngôn xách hành lý đưa nàng ra sân bay, vẻ mặt có chút uể oải.

Lục Kiều Vi nhìn chằm chằm cô một lúc rồi hỏi: "Chị sao vậy? Trông sắc mặt không tốt."

Văn Cẩn Ngôn ngồi ở ghế lái, cầm vô lăng, nói mình không sao, nhưng nhìn có vẻ không dễ chịu, Lục Kiều Vi cúi đầu thắt dây an toàn, hỏi: "Có phải chị luyến tiếc em không?"

Xe vững vàng chạy, Lục Kiều Vi cười hai tiếng, không quấy rầy cô lái xe nữa, khi xe dừng lại ở sân bay, nàng nói: “Ai nha ai nha, đừng luyến tiếc, tháng hai sắp qua rồi, chị sẽ sớm trở về thôi, từ bây giờ em sẽ quay video cho chị mỗi ngày, được không?"

Sau khi Lục Kiều Vi dỗ dành co, sắc mặt Văn Cẩn Ngôn trở nên tốt hơn rất nhiều, gật đầu.

Lục Kiều Vi cảm thấy cô như vậy rất ngây thơ lại đáng yêu, không nhịn được mà sờ sờ tay ở trên đùi cô, "Khi trở về em sẽ cho chị xem loại video đó, được không?"

“Hửm?” Văn Cẩn Ngôn nhướng mày nhìn nàng.

Trong lòng Lục Kiều Vi cũng luyến tiếc, mấy ngày không gặp được người cũng sẽ rất đói khát, nàng nhẹ giọng nói: “Chính là chị muốn xem nơi nào thì em sẽ quay nơi đó, chị có muốn em ngoan một chút không?”

Chỉ cần không miệng tiện thì chính là dụ hoặc chí mạng nhất, ai mà không muốn thuần hóa một con tiểu dã miêu? Lục Kiều Vi luôn gắt gao chạm đến mệnh của Văn Cẩn Ngôn!

Văn Cẩn Ngôn hít sâu một hơi, ánh mắt rất tối, nói: “Đừng đùa bỡn chị, cẩn thận chị làm em không thể trở về.”

Lục Kiều Vi cười giảo hoạt, "Vậy sao? Chị thật có bản lĩnh nga." Sau vài câu, thấy Văn Cẩn Ngôn sắc mặt không tốt, nàng vội nói: "Chị đừng quá nhớ em, chỉ có mấy ngày thôi mà, chị đã xác định thời gian về nước chưa?"

Không nghe được Văn Cẩn Ngôn trả lời, nàng lại nhìn sang, thấy Văn Cẩn Ngôn có chút âm trầm, cô nắm lấy tay nàng, dùng sức siết chặt.

"Sao vậy……"

Giây tiếp theo, Văn Cẩn Ngôn ôm mặt nàng, dùng sức hôn nàng, suýt chút nữa cắn phải môi.

Miễn cưỡng cùng oán giận hòa quyện vào nhau, khiến Lục Kiều Vi cảm nhận được mặt hung hãn dưới ôn nhu của cô.

Hôn xong, Lục Kiều Vi hơi thở hổn hển.

Văn Cẩn Ngôn nhẹ giọng hỏi: “Có sẽ nghe lời sao?”

Lục Kiều Vi lập tức thành thật, mím môi, vẻ mặt có chút đáng thương: "Chị cắn mạnh như vậy, đau quá."

“Đóng dấu.” Văn Cẩn Ngôn lại sờ lên, dỗ dành: “Đến nơi thì gọi cho chị, đừng quên.”

Lục Kiều Vi gật đầu liên tục, ngón tay đặt lên môi cô, nhỏ giọng nói: “Đây không gọi là đóng dấu, cái này là tiết dục.”

"Hửm?" Văn Cẩn Ngôn híp mắt lại, "Em nói gì?"

Lục Kiều Vi không chút suy nghĩ liền đồng ý: “Em nói, chị hôn rất tốt!”

Bầu không khí vốn không thể tách rời đột nhiên mở ra chỗ hổng, làm Văn Cẩn Ngôn muốn cười, Lục Kiều Vi thật biết cách làm cô vui vẻ.

Có rất nhiều người ra vào, đều đang nói lời tạm biệt, Lục Kiều Vi đang nắm tay Văn Cẩn Ngôn đứng ở khu vực chờ.

Lục Kiều Vi suy nghĩ một hồi mới hỏi: “Hôm qua em chỉ lo kể chuyện cho chị nghe, quên hỏi chị lấy thiết kế ở đâu.”

Lúc bán thiết kế, Lục Kiều Vi còn nhỏ, không giao tiếp nhiều với người mua, bây giờ nghĩ lại, có lẽ người mua thiết kế là một đại lý.

Các đại lý sẽ mua thiết kế, đợi Lục Kiều Vi trở nên nổi tiếng rồi bán chúng với giá cao, danh tiếng của một nhà thiết kế thiên tài vị thành niên nghe rất có lợi nhuận.

Trước đây Lục Kiều Vi cảm thấy người đàn ông trung niên này thua thiệt, bởi vì sau khi nàng bị cấm, về cơ bản không có giá trị thương mại, mua cũng chẳng được gì, trừ khi hắn bán cho cửa hàng trang sức với giá thấp.

Hiện tại nghĩ sâu hơn, nếu thiết kế đó nằm trong tay Văn Cẩn Ngôn, được trang bị những viên kim cương chất lượng cao thì giá của thiết kế đó sẽ không thể thấp được.

Văn Cẩn Ngôn trầm mặc mấy giây, nói: "Chị mua."

"Em biết chị mua, nhưng là mua như thế nào?"

“Chị tình cờ nhìn thấy ở một cuộc đấu giá, sau đó bắt được.” Văn Cẩn Ngôn đơn giản nói: “Sao vậy?”

Lục Kiều Vi nói: "Em chỉ muốn xem giá trị của nó một chút thôi, em không biết lúc đó em bán với giá 3 vạn có bị lỗ hay không, hay đủ với mức giá đó hay không."

Văn Cẩn Ngôn xoa vai nàng nói: "Đương nhiên là đủ rồi, em chính là Lục Kiều Vi, Lục Kiều Vi lợi hại nhất."

“Chị lại dỗ dành em.” Lục Kiều Vi ngượng ngùng nghiêng đầu, kỳ thực trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.

Đã gần đến giờ lên máy bay.

Văn Cẩn Ngôn đưa nàng làm thủ tục, Lục Kiều Vi thở dài: "Cũng may em đến đây có chút thông minh, chỉ đem người tới đây, nếu không sẽ rất phiền phức."

“Lần sau đừng làm như vậy.” Văn Cẩn Ngôn nhắc đi nhắc lại dặn dò nàng, không được tùy tiện chạy lung tung, đi đâu thì phải nói trước cho cô biết, cũng không được nói chuyện với người lạ trên máy bay.

Lục Kiều Vi gật đầu, thấp giọng phàn nàn cô lải nhải.

Bất quá, khi Lục Kiều Vi lên máy bay, thật sự có một soái ca ngoại quốc đến bắt chuyện với nàng, chỉ là Văn Cẩn Ngôn đã suy nghĩ quá nhiều, Lục Kiều Vi căn bản không tiếp thu lời nói, bởi vì nàng không hiểu người ta đang nói gì.

Một đường bla bla bla, còn rất phiền người.

Sau khi xuống máy bay, nàng kéo vali bước nhanh, thuận tiện gọi điện cho Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn lập tức trả lời điện thoại, lúc đó ở Paris đã là ba giờ sáng, giọng cô có chút buồn ngủ: "Tới nơi rồi sao?"

Lục Kiều Vi ngáp một cái, "Tới rồi, mệt quá, trên máy bay ngủ không ngon."

"Trở về đừng đi làm, nghỉ ngơi thật tốt." Văn Cẩn Ngôn nói: "Có ai đến đón em không? Chị gọi cho Nhất Hoan."

"Có!" Lục Kiều Vi liếc mắt nhìn thấy Khúc Thanh Trúc, vẫy tay với Khúc Thanh Trúc, sau đó nhìn kỹ hơn, liền nhìn thấy Thích Nhất Hoan đang ở bên cạnh Khúc Thanh Trúc, nàng nói: "Vậy chị mau ngủ đi, em đi tìm bọn họ."

Văn Cẩn Ngôn ừm một tiếng xong, nàng cúp điện thoại kêu người.

Hai người họ cúi đầu nói gì đó, Khúc Thanh Trúc ngẩng đầu nhìn thấy nàng, liền cười đi tới giúp nàng lấy vali: "Thế nào, Paris chơi vui không?"

Lục Kiều Vi nói: "Chơi rất vui, có rất nhiều đồ ăn ngon, còn ngắm cảnh cùng chụp vài tấm ảnh. Đồ mình mang đến cho cậu vẫn chưa tới, mình mang về rất nhiều đồ ăn, mình sẽ chia cho cậu sau."

"Được."

Thích Nhất Hoan ngồi phía trước lái xe, Lục Kiều Vi ngồi phía sau nói chuyện với Khúc Thanh Trúc về chuyện mấy ngày qua, nói thiết kế của DMD và Camille.

Lục Kiều Vi điên cuồng oán giận: "Cái cô Camille đó thật quá ghê tởm, nhìn thấy cô ta liền khó chịu, mặt dày vô liêm sỉ, lẫn lộn tình cảm với công việc, còn muốn bức bách Cẩn Ngôn."

"Camille, là ai?" Khúc Thanh Trúc cau mày suy nghĩ một chút rồi nói: "Là giám đốc nghệ thuật mới của DMD phải không? Mình đã từng xem qua các thiết kế của cô ta."

Thích Nhất Hoan ở phía trước cũng nói, "Đừng nói em, Camille này tôi còn chán ghét, có một năm tôi đi xem trình diễn, Camille đã đi đến bên tai tôi cảnh báo tôi, chậc chậc, tôi đều nổi da gà."

Điều này khiến Lục Kiều Vi nhớ đến chuyện "Tôi yêu bạn", nàng ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Vậy chị trả lời thế nào?"

“Tôi chỉ trào phúng cô ta một câu.”

Khúc Thanh Trúc tàn nhẫn vạch trần nàng: “Chỉ sợ là không phải.”

Thích Nhất Hoan là một người tương đối lẳng lơ, lúc ấy Camille cảnh cáo nàng, nàng trả lời là: Cô quả thực còn thú vị hơn Cẩn Ngôn.

Khi Camille cười, nàng lại nói thêm: "Chỉ là tôi không đói khát đến mức cái dạng đồ ăn nhanh rác rưởi gì cũng ăn."

Thích Nhất Hoan hỏi Lục Kiều Vi, "Vậy cậu trả lời Camille thế nào? Cô ta là loại người hoang tưởng lại thần kinh, cậu có thua không?"

"Thua? Mình sẽ thua trước loại người này sao?" Lục Kiều Vi hừ lạnh một tiếng, "Mình mắng cô ta đến không dám ngẩng đầu, hiện tại cô ta nhìn thấy mình đều sẽ hoài nghi nhân sinh."

Thích Nhất Hoan bình luận: “Cũng đúng, dù sao em cũng làm ra rất nhiều thao tác, không phải cô ta xấu hổ thì chính là em xấu hổ.”

Lục Kiều Vi: "..."

Thích Nhất Hoan này trở nên thông thấu từ khi nào vậy!?

Thích Nhất Hoan nói: "Camille đó, tôi cũng cảm thấy đầu óc của cô ta có vấn đề. Theo logic mà nói, chính Cẩn Ngôn là người đã cho cô ta thành tựu, cho cô ta địa vị hiện tại, nhưng cô ta vẫn luôn nói cô ta đã cho Văn Cẩn Ngôn thành tựu, không có cô ta hiện tại thì sẽ không có Cẩn Ngôn hiện tại.”

Nàng nhớ lại một số chuyện, trong đó có mâu thuẫn giữa Túc Vĩnh Ỷ và Văn Cẩn Ngôn về việc có nên nâng đỡ Camille hay không, Thích Nhất Hoan tiết lộ thêm một số thông tin: “Bất quá, Túc Vĩnh Ỷ đã chuyển sang phòng trang phục, không liên quan tới Cẩn Ngôn lắm, chủ yếu là vì lợi ích của chính mình thôi.”

Lục Kiều Vi đến Paris rất bận rộn, có rất nhiều chuyện nàng chưa hỏi Văn Cẩn Ngôn, nàng nói: “Tôi nhớ chị từng nói Túc Vĩnh Ỷ với Văn Cẩn Ngôn cùng nhau xuất ngoại.”

"Đúng vậy, nói chính xác là Cẩn Ngôn rời đi trước, sau đó Túc Vĩnh Ỷ đuổi theo. Mối quan hệ giữa hai người họ tương đối phức tạp, theo một nghĩa nào đó họ rất giống nhau, nhưng tính cách lại khác nhau."

Khúc Thanh Trúc hỏi: “Sao chị không xuất ngoại?”

Thích Nhất Hoan cười nói: "Aiz, này không phải sự lựa chọn của mỗi người khác nhau sao? Tôi lại không theo nghệ thuật, tôi chỉ muốn học quản lý, ngày thường điều hành một quán bar là được. Mỗi người đều có tham vọng của riêng mình, sống một cuộc sống nhỏ bé thôi là đủ."

Nghe thế này còn tưởng nàng chỉ là chủ một quán bar nhỏ, đưa nhìn lại, nơi nơi một mảnh, không phải quán bar thì là khách sạn đều là nàng làm chủ.

Lục Kiều Vi cảm thấy có chút phiền muộn, người theo đuổi Văn Cẩn Ngôn đều ưu tú, về sau còn sẽ có nhiều người ưu tú hơn...

Nàng có thể giữ được người này không?

Thời điểm mọi người coi trọng một đoạn tình cảm, ít nhiều đều sẽ tưởng tượng ra tương lai, Lục Kiều Vi cũng không ngoại lệ.

Trong đầu nàng luôn có những suy nghĩ kỳ quái, nếu một ngày nào đó có người ưu tú hơn nàng, tính cách tốt hơn nàng thì sao?

Aiz, không nghĩ tới Lục Kiều Vi nàng cũng sẽ có loại bất an này, lo được lo mất, còn bắt đầu tự ti, chậc chậc.

Nghĩ như vậy, về đến nhà, hôm nay là chủ nhật, Lục Kiều Vi được nghỉ một ngày, ngày mai có thể đi làm.

Lục Kiều Vi lấy rất nhiều đồ ăn vặt cho Khúc Thanh Trúc, kêu Khúc Thanh Trúc mang về nhà ăn, Khúc Thanh Trúc muốn giúp nàng nấu một bữa cơm, nhưng Lục Kiều Vi lại từ chối, nói: “Hai người không làm việc của mình đi, hiện tại mình thực sự rất mệt, cũng không có thời gian đi chiêu đãi hai người."

"Được, cậu nhớ ăn cơm đấy." Khúc Thanh Trúc tựa hồ có chuyện muốn nói, đứng đó hồi lâu mới nói: "Cậu đi ngủ trước đi, ngày mai đi làm mình tới tìm cậu."

Lục Kiều Vi tiễn hai người đi, tắm rửa sạch sẽ rồi nằm xuống ngủ, nàng ngủ đến tám giờ tối, tùy tiện gọi đồ ăn mang về, sau đó đọc tin nhắn mọi người gửi tới.

Trong thời gian nàng rời đi, phòng thiết kế không nhận bất kỳ công việc nào, mọi người đều phàn nàn, nói nếu sớm biết công ty sa thải nhân viên thì bọn họ đã tự động từ chức, như vậy sẽ không bị công ty lôi kéo, tránh không bị mất tiền.

Lục Kiều Vi dám khẳng định có một số nhà thiết kế đang tìm đường lui, họ đều ở độ tuổi hai mươi, còn phải suy xét các khoản vay thế chấp, sau này còn kết hôn sinh con, không ai muốn kiếm mấy ngàn tệ ở một thành phố bậc nhất.

Nếu có công ty thích hợp để đi ăn máng khác, đương nhiên Lục Kiều Vi sẽ ủng hộ, nàng an ủi vài câu rồi nghe báo cáo công việc của mọi người.

Lục Kiều Vi đã xử lý xong văn kiện điện tử trong hai ngày qua, mở tài liệu viết gì đó, ngày hôm sau đến công ty, các nhà thiết kế đều chen chúc đứng trước cửa, nước mắt nước mũi đều sắp chảy ra.

"Các cô đang làm gì vậy?" Lục Kiều Vi nghi hoặc nhìn bọn họ, sau đó đưa đồ ăn vặt mang về cho bọn họ.

Trang Như Nhuế nói: “Hai ngày cô đi vắng đã xảy ra chút chuyện, Khúc tổng không nói cho cô biết sao?”

Đúng là không có, nghĩ rằng có thể Khúc Thanh Trúc chỉ nói tin tốt không nói tin xấu, sợ nàng ở nước ngoài lo lắng nên chưa nói, Lục Kiều Vi cau mày nói: "Xảy ra chuyện gì? Trưởng phòng Triệu lại tới đây gây sự sao?"

Trang Như Nhuế nói: “Không phải trước đó Phó tổng đã nói hai phòng sẽ sáp nhập để thuận tiện cho việc hợp tác cùng quản lý sao? Trong vòng hai ngày kể từ ngày cô đi, trưởng phòng Triệu liền tiếp quản chúng tôi, vị trí hiện tại…”

Cô dừng một chút, ý tứ rất rõ ràng.

Lục Kiều Vi trầm mặc, quay đầu nhìn trưởng phòng Triệu đang cầm cốc cà phê nhàn nhã đi tới, nhìn thấy Lục Kiều Vi liền cười chào hỏi: “Cô về rồi à, công việc trước đó đã làm xong rồi đi, đợi lát nữa cô nhớ đem văn kiện qua cho tôi xem."

Nụ cười rất vui vẻ, vốn dĩ rất giống hình người dạng cẩu, nhưng hiện tại lại lộ ra một loại đáng khinh, Trang Như Nhuế kéo tay áo nàng, nói: "Vi Vi đừng kích động, lát nữa tôi sẽ đi giao giúp cô."

"Tôi không có kích động." Lục Kiều Vi cười nói: "Trong khoảng thời gian này trưởng phòng Triệu hỗ trợ quản lý phòng thiết kế, hẳn là rất vất vả, làm ngài mệt mỏi rồi."

“Đúng là vậy.” Trưởng phòng Triệu vui vẻ nói: “Vừa lúc tôi có chuyện muốn thương lượng với cô, sau khi hai phòng sáp nhập, quản lý cũng rất phiền toái, ngày thường dùng phòng trà cũng không tiện.”

Lục Kiều Vi gật đầu, tựa như đang nghe chỉ thị, còn nháy mắt với mọi người trong phòng thiết kế, Trang Như Nhuế dẫn đầu vỗ tay nói: “Nào nào nào, đến cảm ơn sự hào phóng của trưởng phòng Triệu đi, không biết là ngài muốn giúp mua thêm máy pha cà phê hay là máy nước lọc."

Sắc mặt trưởng phòng Triệu rất khó coi, sau khi mọi người vỗ tay xong, hắn nói: “Không cần lãng phí như vậy, dù sao phòng trà cũng nhỏ, ý tôi là sau thời gian quy định, phòng của chúng tôi sẽ đi, còn các cô ở lại. Tôi đây cũng vì muốn tốt cho phòng của chúng ta, phòng thiết kế toàn nữ, không thể đoạt với nam tử hán trong phòng của chúng tôi.

Lục Kiều Vi ồ một tiếng, nói: “Việc nhỏ nhặt như vậy còn phiền toái ngài hưng sư động chúng tới nói, không biết còn tưởng ngài là trưởng phòng của cả hai phòng, lại còn thiên vị. Phòng của chúng tôi cũng không phải lòng dạ hẹp hòi, về sau ngài muốn dừng chân ở cả hai phòng thì phải đối xử bình đẳng, không được thiên vị."

Nàng nhìn thiết kế sư bên cạnh rồi nói: "Các cô nhất định phải ủng hộ công việc của trưởng phòng Triệu. Dù sao thì ngài ấy còn đối xử tốt với phòng chúng ta hơn phòng đá quý, thật hiếm có."

Mọi người đáp lại: "Trưởng phòng Triệu thật tốt với chúng tôi, kỳ thực cũng không cần lấy lòng chúng tôi như thế. Dù sao thì trưởng phòng Triệu a, ngài là người của phòng đá quý, nếu ngày nào cũng đến đây thì sẽ làm người ở phòng của ngài thất vọng."

"Ừ ừ ừ, thật cảm động."

Trưởng phòng Triệu á khẩu không nói nên lời, mấy ngày nay Lục Kiều Vi không có ở đây, hắn cho rằng mình có tiền đồ, có thể bay lên trời, bay đến phương xa, muốn khoe khoang trước mặt Lục Kiều Vi.

Hiện tại thì tốt rồi, không thể bay lên, lại bị Lục Kiều Vi dẫm lên, những lời này truyền ra, không biết phòng đá quý sẽ nghĩ thế nào về hắn.

Lục Kiều Vi cho hắn một ánh mắt xem thường, nói: "Vốn dĩ ngài không phải người tốt gì, sao còn phải giả vờ trước mặt tôi, giả vờ đến quá mức."

Không biết có phải hắn vào công ty đã lâu, chưa có người phát hiện ra bộ mặt thật của hắn liền không nhịn được diễn hay không, đáng tiếc là liên tiếp té ngã trước mặt Lục Kiều Vi.

Trưởng phòng Triệu nghẹn giận nói: "Nếu như vậy, tổng thiết kế Lục, để tôi nói rõ. Từ giờ trở đi, phòng thiết kế sẽ thuộc quyền quản lý của tôi, khi đưa ra quyết định phải hỏi ý kiến của ​​tôi."

Hắn nói còn có chút đắc ý: "Các cô phải hoàn thành nhiệm vụ mà phòng đá quý giao ra, còn có, tổng thiết kế Lục khách khí với tôi một chút."

“Này không tốt sao?” Lục Kiều Vi vốn muốn vỗ vai hắn, nhưng nhìn bộ dạng hắn giống như bọn ác, nàng sợ bẩn tay nên nói: “Được, đều làm việc đi thôi, không phải trưởng phòng Triệu đã nói rồi sao, chúng ta phải làm việc chăm chỉ, học hỏi từ phòng đá quý, nếu không sẽ bị ngài ấy thiên vị”.

Trưởng phòng Triệu có chút hoang mang, lại tò mò tại sao Lục Kiều Vi không tiếp tục tranh luận mà lại nói chuyện tử tế như vậy.

Nghĩ lại thì cũng có lý, dù sao sau này Lục Kiều Vi sẽ phải kiếm ăn dưới trướng của hắn, đắc tội hắn sẽ không có trái ngọt mà ăn.

Lục Kiều Vi đi đến cửa văn phòng, xách túi về phía trước.

Túi là Văn Cẩn Ngôn đã chọn cho nàng, là mẫu mới của DMD, được đính kim cương, nhìn liền biết là hàng xa xỉ!

Lục Kiều Vi xem bản phác thảo mà các nhà thiết kế gửi đến, thấy chất lượng không ra gì, nàng gọi Trương Như Nhuế đến.

Trang Như Nhuế rất hoảng hốt, vội nói: "Vi Vi, gần đây trạng thái của mọi người không tốt lắm, lát nữa tôi sẽ bảo bọn họ sửa."

"Không sao, giao cho trưởng phòng Triệu đi, không phải anh ta nói mọi quyết định đều phải xem ý kiến của anh ta sao, cho anh ta xem một chút đi, sau đó cô sẽ thấy miệng anh ta ngọt một chút, nhất là khi ở nơi có nhiều người."

Trang Như Nhuế thông minh, lập tức hiểu ý nàng, cầm bản thiết kế đi đến phòng đá quý.

Sau khi Lục Kiều Vi làm xong mọi việc, Khúc Thanh Trúc tới gõ cửa, đi vào nửa ngày cũng không nói gì.

Lục Kiều Vi cũng trầm mặc, mấy phút sau, Khúc Thanh Trúc nói: "Xin lỗi Vi Vi, mình đã nói giúp cậu, nhưng mà..."

"Cậu nói giống như mình đang trách cậu vậy." Lục Kiều Vi nhìn cô, "Cậu còn đứng ở cửa làm gì? Vào ngồi đi."

Khúc Thanh Trúc ngồi bên cạnh nàng, nhìn phong thư Lục Kiều Vi đang xem, nói: “Trong khoảng thời gian này, doanh số bán hàng của công ty rất tốt, lượng bán ra đã trực tiếp vượt qua một số thương hiệu lâu đời.”

Lục Kiều Vi không có báo cáo của phòng tiêu thụ, hỏi: "Có số liệu cụ thể không?"

"Mình có mang đến đây cho cậu." Khúc Thanh Trúc lấy văn kiện từ túi văn kiện đưa cho nàng, Lục Kiều Vi chỉ đơn giản lật qua hai trang, xét theo số lượng bán ra của từng kiểu dáng cụ thể, những mẫu mà nàng thiết kế đã bán hết. Ngược lại, mẫu kim cương mà trưởng phòng Triệu thuê người thiết kế chỉ bán được hơn phân nửa.

Theo đạo lý thì tất cả đều là công lao của Lục Kiều Vi, nhưng rõ ràng công ty đã tính công lao tới trên người trưởng phòng Triệu. Đây cũng là nguyên nhân khiến Khúc Thanh Trúc cảm thấy áy náy, cô cảm thấy mình đã không giúp được nàng lấy công, giữ vững vị trí của nàng.

"Như vậy a..." Lục Kiều Vi cười nói, "Mình biết nguyên nhân gì, Phó tổng là giả vờ mù, cho dù mình có ở đây, ông ta cũng sẽ không đặt chuyện này lên đầu mình, ông ta cũng sẽ về phe trưởng phòng Triệu."

Khúc Thanh Trúc không nghĩ tới nàng lại nhìn rõ như vậy.

Còn đang nghi hoặc thì cô nhìn thấy Lục Kiều Vi đã sửa sang xong phong thư trong tay, Lục Kiều Vi bình tĩnh nói: “Thanh Trúc, mình không sợ.”

"Hả?" Khúc Thanh Trúc chớp chớp mắt, kinh ngạc nhìn nàng, khoảng thời gian trước, Lục Kiều Vi còn đấu trí đấu dũng với trưởng phòng Triệu.

Lục Kiều Vi nghiêm túc nhìn cô, không hề có ý nói giỡn: "Nơi này thật tồi tàn, thật không thú vị, thật không thoải mái."

Buổi chiều có cuộc họp, công ty đợi Lục Kiều Vi về mới tổ chức, mục đích là để yêu cầu Lục Kiều Vi giao quyền cho trưởng phòng Triệu.

Trong thời gian nàng làm tổng thiết kế, các nhà thiết kế rất nghe lời nàng, vẫn luôn không đối phó với phòng đá quý.

Trong cuộc họp, Lục Kiều Vi cầm văn kiện ngồi đối diện với trưởng phòng Triệu, ghế của trưởng phòng Triệu trống rỗng, hẳn là hắn đang gió thổi mông ngựa phía sau Phó tổng.

Đến giờ họp, Phó tổng lấy con trỏ laser từ tay trợ lý rồi nói: “Hẳn là mọi người đều đã xem doanh số bán hàng gần đây, phòng đá quý đã có cống hiến rất lớn, cần phải thực hiện một số điều chỉnh về mặt quản lý, mọi người có ý kiến gì không?”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lục Kiều Vi, Lục Kiều Vi cúi đầu, nắm chặt văn kiện trong tay, bộ dáng rất nghẹn khuất.

"Chủ yếu là thay đổi giữa phòng thiết kế và phòng đá quý, sau này phòng thiết kế tạm thời giao cho trưởng phòng Triệu, Vi Vi vẫn là tổng thiết kế, sẽ được trả lương theo mức lương ban đầu. Dù sao Vi Vi dựa vào thực lực nói chuyện, mọi người đều có thể tiếp nhận."

Phó tổng nói với Lục Kiều Vi, bộ dáng giống như ủy khuất phòng đá quý, sau đó gõ gõ bàn, đợi Lục Kiều Vi cảm kích đến rơi nước mắt.

Lục Kiều Vi ngẩng đầu, thở dài nói: "Phó tổng, ngài đừng nói như vậy, là tôi không xứng."

Trưởng phòng Triệu đối diện cảm thấy không đúng, hắn đã nghe quá nhiều lời trào phúng của Lục Kiều Vi, biết rằng Lục Kiều Vi đang trào phúng Phó tổng.

Lục Kiều Vi này quả thực không biết trời cao đất rộng, nếu đắc tội Phó tổng, chẳng phải ngay cả tổng thiết kế cũng không được sao?

Tuy biết Phó tổng yêu cầu mình tiếp quản phòng thiết kế chỉ là để tránh quyền lực của Lục Kiều Vi, sau đó dần dần loại bỏ vị trí tổng thiết kế, nhưng hắn không nhịn được muốn xem náo nhiệt.

Quả nhiên, sắc mặt của Phó tổng rất khó coi trước lời nói của Lục Kiều Vi, nói: "Vi Vi, cô có ý gì?"

"Chính là lý tứ trên mặt chữ, kỳ thực tôi hiểu hảo ý của ngài, làm ngài khó khích lệ tôi như vậy."

Phó tổng xụ mặt nói: "Lục Kiều Vi, tôi vẫn rất coi trọng cô, cô lại không biết tốt xấu, tôi sẽ hủy bỏ chức vụ của cô."

Nói đến tàn nhẫn, khiến bầu không khí trở nên căng thẳng, nhiều người liếc nhìn Lục Kiều Vi, đặc biệt là chú của Khúc Thanh Trúc, hắn nhanh chóng đẩy Khúc Thanh Trúc.

Khúc Thanh Trúc không cử động, tùy ý để Lục Kiều Vi nhướng mày.

Trong phòng họp yên tĩnh, có thể nghe thấy Lục Kiều Vi khinh thường nói "Ồ" một tiếng, khi mọi người đang nhìn chằm chằm vào nàng, nàng đẩy ra một chiếc phong bì nhăn nhúm.

"Aiz, vậy thì tốt nhất là tôi nên từ chức, dù sao thì tôi vô dụng, không nên trở thành vật cản cho công ty tiếp tục tiến về phía trước."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.