Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 74



Ngay khi Lục Kiều Vi nói ra lời này, nhiều người đã bị hoảng sợ.

Đặc biệt là vị Phó tổng đang ngồi ở chủ vị, đôi mắt gần như trừng ra, ánh mắt luôn dán chặt vào chiếc phong bì nhàu nát của Lục Kiều Vi.

"Vi Vi, cô phải nghĩ kỹ, từ chức không phải chuyện đùa. Trong ngành sản xuất này, hiếm có công ty nào có nhiều không gian phát triển như công ty chúng ta."

Nói dối không chuẩn bị kịch bản, khó trách dùng moissanite kém chất lượng để cho là chất lượng tốt, những người ở dưới nghe thấy sẽ đỏ mặt.

Công ty thế nào? Cửa hàng vừa mới khai trương, nếu Lục Kiều Vi rời đi, đi đâu tìm được nhà thiết kế căng doanh số đây?

Có mấy tổng giám thấy tình huống không đúng nên cố gắng thuyết phục nàng, Khúc phó tổng cũng nói: “Kiều Vi, thời gian này tìm được việc làm không dễ dàng, cô có thể ở lại công ty từ từ tìm công việc mới, cũng không vội."

"Tôi biết, tôi cũng đang vì sự phát triển của công ty, công ty đối xử tốt với tôi, tôi không thể liên lụy công ty." Lục Kiều Vi thở dài, "Cảm ơn Phó tổng đã hao tổn hảo tâm."

Lời nói đầy châm chọc, vẻ mặt Phó tổng cực kỳ kém, nhưng hắn lại không dám uy hiếp nàng như trước.

"Vi Vi, cô có điều gì không hài lòng sao? Chúng ta có thể thương lượng điều chỉnh lương của cô được không? Tôi sẽ thưởng thêm cho cô." Phó tổng đè nặng nói, "Cô thấy nơi nào không tốt có thể nói ra, cô là nhân viên lâu năm, công ty nhất định sẽ xét theo suy nghĩ của cô mà làm."

"Không cần!" Lục Kiều Vi liên tục xua tay, "Nói đến, ngay từ đầu tôi không nên tới công ty, cản trở công ty phát triển."

Nàng một chút cũng không cho hắn mặt mũi, trước kia nghĩ mình không thể từ chức nên luôn lá mặt lá trái với Phó tổng, có vài phần tôn trọng hắn, nhưng hiện tại còn tôn trọng hắn cái rắm.

Hắn là cái thá gì?

Trưởng phòng Triệu cũng nhận thấy bầu không khí không đúng, vội vàng nói: "Lục Kiều Vi, cô đây là không nể mặt Phó tổng, dù cô là tổng thiết kế nhưng lương vẫn phải dựa vào Phó tổng."

Lục Kiều Vi nhìn hắn với ánh mắt trìu mến: "Trưởng phòng Triệu, không có EQ có thể học, không có IQ sẽ rất thống khổ."

Phó tổng lạnh lùng trừng mắt nhìn trưởng phòng Triệu, trưởng phòng Triệu rất hữu dụng, cách nói chuyện của hắn đúng như tâm ý, nhưng so với Lục Kiều Vi, trưởng phòng Triệu có ít giá trị hơn.

Vốn tưởng rằng Lục Kiều Vi không muốn từ chức nên đã áp bức nàng, không nghĩ tới Lục Kiều Vi đã sớm không còn muốn ở lại công ty nữa.

Với tình hình hiện tại, Phó tổng không dám để nàng đi.

Mọi người đều biết thiết kế của Lục Kiều Vi đã hai lần được lên hot search, mọi người đều biết đến thiết kế của nàng, còn vượt trội so với các thương hiệu lâu đời.

Trưởng phòng Triệu muốn phản bác, nhưng Phó tổng đã giơ tay ngắt lời hắn, nói: "Được rồi, chúng ta sẽ thương lượng chuyện này sau. Vi Vi, cô phải suy nghĩ kỹ, hiện tại công ty đang phát triển, khi cửa hàng mở ra, cô làm tổng thiết kế, có rất nhiều cơ hội phát triển."

Đáng tiếc Lục Kiều Vi không thích bánh nướng lớn.

Họp xong, Lục Kiều Vi theo Khúc Thanh Trúc ra ngoài, khi đang đến gần văn phòng thì nghe thấy Phó tổng rống lên "ngu xuẩn".

Người bị rống đương nhiên là trưởng phòng Triệu, Lục Kiều Vi nghe nhạc đẩy cửa văn phòng ra, nàng quay người lại nhìn Khúc Thanh Trúc, Khúc Thanh Trúc vẫn luôn không nói gì.

Lục Kiều Vi đã nói với cô trước khi đến cuộc họp, hỏi cô có muốn từ chức hay không.

Khúc Thanh Trúc khác với nàng, chú của cô ở đây, cô không bị hạn chế gì, trước mắt cô từ chức, có lẽ sẽ không tìm được vị trí tốt như vậy.

Lục Kiều Vi nói: “Nếu mình tìm được việc làm tốt, cậu có thể đi cùng mình.”

Khúc Thanh Trúc cười nói: “Hôm qua cậu lại xem phim Hồng Kông à?”

Lục Kiều Vi nghi hoặc nhìn cô.

Khúc Thanh Trúc nói: "Chính là <Hỷ kịch chi vương> của Tinh Trì."

Lục Kiều Vi hồi tưởng lại cốt truyện, nhớ lời thoại bên trong, nói: “Mình vào trước.”

Tin tức nàng từ chức nhanh chóng lan truyền, mọi người trong phòng thiết kế đều biết, Trang Như Nhuế và Thẩm Như Ý đầy mặt không tin.

Công ty áp bức bọn họ vì bọn họ không đủ năng lực, nhưng Lục Kiều Vi thì khác, Lục Kiều Vi có thành tích rất cao, mọi người đều phục nàng.

"Công ty không có nhân tính như vậy sao? Ngay cả cô cũng bị sa thải?" Trang Như Nhuế cau mày nói: "Mẹ kiếp, bọn họ muốn phá sản à?"

"Không có, là tôi tự từ chức." Lục Kiều Vi nói: "Tôi đã nộp đơn xin từ chức, đang chờ công ty phê duyệt."

Trang Như Nhuế sửng sốt.

Kinh ngạc của Thẩm Như Ý còn tốt hơn cô rất nhiều: “Cô đã tìm được công ty mới chưa? Với năng lực của cô hẳn là dễ tìm được công ty mới.”

Thực lực của Lục Kiều Vi ai cũng thấy rõ, lúc trước nàng đến công ty là vì kết hôn, nếu không nàng đã trở thành tổng thiết kế ở công ty ban đầu.

"Việc này tôi vẫn chưa nghĩ tới." Lục Kiều Vi bình tĩnh nói, nàng rất thận trọng, nếu không còn đường lui sẽ không từ chức, nàng hỏi lại: "Hai người nghĩ thế nào?"

Trang Như Nhuế lập tức hiểu ý của nàng, điên cuồng chớp mắt: "Vi Vi, cô muốn mang hai người bọn tôi theo sao?"

"Cái này phải xem thành tích của hai người, tôi không phải làm từ thiện, nếu cô có thành tích tốt, tôi sẽ suy xét lại."

Trang Như Nhuế vội vàng bày tỏ quyết tâm với nàng, nhưng Thẩm Như Ý bên cạnh lại không cười thoải mái như cô, hỏi: "Vậy có gây phiền toái cho cô không? Thiết kế của bọn tôi chưa chắc có thể theo kịp cô."

"Aiz, vậy thì nỗ lực một chút, nắm lấy cơ hội đi." Trang Như Nhuế động viên: "Ngốc không đáng sợ, đáng sợ là biết mình ngốc mà không nỗ lực."

Lục Kiều Vi đồng tình với ý kiến ​​của cô, nói: “Sau này sẽ có rất nhiều nơi tôi cần hai người hỗ trợ, nói không chừng các cô còn không muốn đi theo tôi.”

“Sao có thể!” Thẩm Như Ý đỏ mặt, “Nếu cô không chê bọn tôi là tốt rồi.”

Mấy người trò chuyện một lúc, khi trở về, Lục Kiều Vi lại nói thêm: "Đúng rồi, trong khoảng thời gian này, hai người nên giữ liên lạc với những khách hàng trước đây, sau này còn sẽ hợp tác."

Công việc một ngày nhanh chóng kết thúc, Lục Kiều Vi tan làm, nàng vẫn chưa nhận được văn bản ký kết của công ty nên đi hỏi trưởng phòng nhân sự.

Trưởng phòng nhân sự bảo nàng suy nghĩ lại, nói công ty rất coi trọng nàng, nếu nàng kiên trì liền có thể lấy lại được những quyền lợi đã mất trước đây.

Lục Kiều Vi kiên quyết lắc đầu, dù thế nào cũng không chịu ở lại.

Trưởng phòng nhân sự chỉ biết tìm cách kéo nàng đi, nói phải bàn giao công việc, ít nhất là cho đến khi trưởng phòng thiết kế mới nhậm chức.

Lúc đi ra ngoài gặp trưởng phòng Triệu, sắc mặt khó coi, bị Phó tổng mắng đến ủ rũ cụp đuôi, nhìn thấy nàng liền mở miệng nói: “Tổng thiết kế Lục, cô vẫn là người phụ trách phòng thiết kế, tôi không hiểu điều này nên Phó tổng đã xem xét lại, yêu cầu cô tiếp tục..."

Hắn còn chưa nói xong, Lục Kiều Vi đã trực tiếp rời đi, hoàn toàn coi trưởng phòng Triệu là không khí, giống như đang nói: "Thứ anh coi trọng, tôi cảm thấy là rác rưởi, phi."

Phi phi phi!

Trước kia Lục Kiều Vi đi làm thực sự không có bốc đồng, không có dục vọng với chức vụ, chỉ thích tiền, muốn kiếm một chút tiền.

Hiện tại rời khỏi công ty, nàng cảm thấy dương mi thổ khí, chỉ có một suy nghĩ: Lục Kiều Vi, mày thật khờ, lẽ ra nên rời đi sớm hơn!

Lục Kiều Vi về nhà ngâm nga một bài hát, đang định đăng bài trên vòng bạn bè thì nàng nhìn thấy thêm một vài động thái.

[Pháp vụ DMD: Thông báo tuyển dụng, công ty hiện đang thiếu một vài nhà thiết kế, 10 vạn/tháng, ai có thành tích có thể nộp lý lịch trước!]

Có một bình luận bên dưới, là thư ký DMD: [Tôi mượn bài bình luận một câu, chúng tôi cũng đang thuê nhà thiết kế tư nhân, phỏng vấn người mới, đến trước được phỏng vấn trước]

Lục Kiều Vi suy nghĩ một lúc rồi bình luận: [Lâu rồi mới thấy hai người hợp thể, cũng không dễ dàng, đặc biệt là pháp vụ tiểu tỷ tỷ]

Đúng là nàng và pháp vụ đã lâu không gặp, nói chính xác là đã lâu nàng không thấy họ đăng bài trên vòng bạn bè.

Chờ vài phút, pháp vụ DMD trả lời: [Nếu vậy thì chúng ta tán gẫu một chút đi?]

Không đợi Lục Kiều Vi trả lời, pháp vụ đã gửi cho nàng một tin nhắn, trong đó có một tài liệu trông giống như gói phúc lợi dành cho các nhà thiết kế ở DMD.

Lục Kiều Vi sửng sốt: [Tôi vừa đánh xong báo cáo từ chức, các cô biết nhanh như vậy sao?]

Pháp vụ DMD: [Có chuyện gì của cô mà giám đốc điều hành của chúng tôi không biết?]

Đúng vậy, bạn gái của nàng có tính chiếm hữu quá mãnh liệt.

Lục Kiều Vi hỏi: [Thư ký đâu? Giúp tôi hỏi Cẩn Ngôn đang ở đâu?]

Pháp vụ DMD: [Đợi vài giây, vẫn còn thứ chưa gửi]

Lục Kiều Vi nghi hoặc, lại mở vòng bạn bè ra.

Thư ký DMD: [Hãy là một nữ nhân tự tin, thể hiện tài năng của mình, tin tưởng vào bản thân sẽ được tiêu sái tự tại!]

Thư ký DMD: [Tôi tự tin, tôi tiêu sái, tôi xuất chúng! Bậc thầy về sự tự tin của đất nước nói ngắn gọn về kinh nghiệm sống của mình, bấm vào đây để xem!]

Thư ký DMD: [Nếu bạn có mộng tưởng, nếu bạn muốn có tương lai, DMD chào đón bạn!]

Lục Kiều Vi: "..."

Trong lúc nhất thời có chút khó nói, sau đó nhìn vào danh sách trò chuyện trên màn hình, lại có +2 màu đỏ, thư ký hỏi: [Thiết kế Lục có mộng tưởng, phi, thiết kế Lục có ý tưởng ​​gì không? Tới DMD nhìn xem]

Lục Kiều Vi gãi gãi đầu, nói: [Tôi sẽ đi nói chuyện với giám đốc điều hành của các cô, cảm ơn, vất vả rồi]

Nghĩ lại những bài đăng trong vòng bạn bè trước đây, Lục Kiều Vi nhận ra những người này đều là bị ép.

A a a! Thế mà Văn Cẩn Ngôn này đã tính kế nàng lâu như vậy, vậy mà bây giờ nàng mới phát hiện!

Lục Kiều Vi trước tiên gọi cơm hộp, gọi một phần gà rán, uống coca xong ném vào thùng rác, vứt cả bao rác đi mới tìm Văn Cẩn Ngôn, tránh cho Văn Cẩn Ngôn nhìn thấy liền lải nhải.

Nàng lau ngón tay, gửi tin nhắn cho Văn Cẩn Ngôn: [Sao chị biết em từ chức?]

Văn Cẩn Ngôn: [Đoán]

Lục Kiều Vi: [Em không tin]

Văn Cẩn Ngôn: [Thật sự là đoán thôi, lúc em tới tìm chị, chị liền đoán được. Không phải em còn mắng công ty sao? Suy nghĩ của em đều viết ở trên mặt, thật sự rất dễ đoán]

Văn Cẩn Ngôn lại nói: [Lần này em quay lại công ty, bọn họ nhất định sẽ nhằm vào em, bọn họ có khi dễ em không?]

Lục Kiều Vi muốn phát tiết, hận không thể mắng mười chính đời tổ tông của công ty, nàng gọi điện tới mắng, đang mắng nhiệt tình thì đột nhiên ợ lên.

"Em uống Coca?" Văn Cẩn Ngôn hỏi.

Lục Kiều Vi chu môi nói: “Em đang nói chuyện công việc, đừng ngắt lời em, cho dù bọn họ có quỳ xuống cầu xin em, em cũng không quay lại. EM kỳ thực muốn xem không có em, cái công ty nhỏ bé tệ hại đó hoạt động như thế nào."

"Đúng vậy, em làm rất đúng." Văn Cẩn Ngôn nói: "Công ty tệ hại không đợi em cũng không sao, chị đã muốn nói cho em biết chuyện này từ lâu rồi."

Nhưng Lục Kiều Vi là một người điển hình không đụng tường không quay đầu, nàng rất nghĩ cho chính mình, thường xuyên muốn tự mình đi ra ngoài, nếu không sau này có tiếc nuối, nàng sẽ bắt đầu hối hận.

Nàng hối hận vì đã rời bỏ công ty ban đầu.

Lục Kiều Vi ăn gà rán không nói gì, Văn Cẩn Ngôn nhẹ giọng nói: "Nhưng Đại Mãnh của chúng ta rất lợi hại, biết vấn đề ở đâu, kịp thời ngăn chặn tổn thất, rất tuyệt."

"Sao vậy, sợ em khổ sở sao?" Lục Kiều Vi gặm chân gà, nàng thích phần xương sụn bên trong.

“Lo lắng.” Văn Cẩn Ngôn nói: “Em là bạn gái của chị, đương nhiên là lo lắng rồi, cho nên chị đã kêu pháp vụ cùng thư ký đăng lên vòng bạn bè.”

Lục Kiều Vi phụt một tiếng, "Sao chị không tự đăng lên? Hahahaha, cười chết em, chị kêu thư ký cùng pháp vụ làm như vậy thì sau này sao có thể gặp người, sao có thể yêu đương?"

“Nếu không tìm được người thì bảo bọn họ thành một đôi đi.” Văn Cẩn Ngôn vô tình nói.

Lục Kiều Vi cười hai tiếng, “Không nghĩ tới DMD của chị còn đảm bảo hôn nhân.”

Văn Cẩn Ngôn bừng tỉnh đại ngộ: "Ý tưởng của em rất hay."

Lục Kiều Vi cười đến mức nấc lên nói: "Không ở được một công ty nhỏ như vậy cũng không sao, em một chút cũng sẽ không khổ sở."

Văn Cẩn Ngôn hỏi: “Đúng vậy, vậy em nghỉ ngơi một thời gian hay đến Paris chơi?”

Lục Kiều Vi nói: "Em vừa mới nộp đơn từ chức, tạm thời không thể rời đi."

"Ừm..." Văn Cẩn Ngôn nhẹ giọng nói: "Vậy em tạm nghỉ ngơi một thời gian, không cần mệt như vậy."

Lục Kiều Vi hừ một tiếng, “Em là nữ cường nhân, em mới không thèm ở nhà, em còn có việc phải làm, hehehe.”

Nàng lại hỏi: “Cẩn Ngôn, chị sẽ chống lưng em chứ?”

"Chị lúc nào không đỡ eo của em?"

Lục Kiều Vi sửng sốt một chút, chợt nhận ra Văn Cẩn Ngôn đang nói tới phương diện kia, thật phóng đãng, "Chị cũng là em đỡ!"

"Ồ?"

Giọng nói này tràn đầy khiêu khích, Lục Kiều Vi trực tiếp bị cô châm ngòi, "Chị cho rằng cách xa như vậy thì em không thể thu thập được chị sao?"

Văn Cẩn Ngôn nhàn nhạt nói: “Khả năng là như vậy.”

Lục Kiều Vi cất hộp gà rán đi, đi tắm rồi quay lại nói chuyện với cô.

Khi đang nằm trên giường, nàng bấm gọi video.

Ở bên Văn Cẩn Ngôn là ban ngày, nàng nhìn chằm chằm vào người trên màn hình, Văn Cẩn Ngôn ăn mặc rất gợi cảm, trên cổ đeo một chiếc vòng cổ màu đen, rất muốn cắn một ngụm.

Liền có chút không chịu nổi.

Lục Kiều Vi hỏi: “Chị đang làm việc sao?”

"Xem người mẫu diễn tập."

"Trang sức của chị đã được chọn rồi sao?" Lục Kiều Vi vui vẻ hỏi.

Văn Cẩn Ngôn ừ một tiếng, Lục Kiều Vi có chút phấn khích, dù sao thì đó cũng là thiết kế của nàng, chứng minh thực lực của nàng, việc nàng từ chức là đúng đắn.

“Để em xem, em chưa từng xem người mẫu diễn tập bao giờ.” Lục Kiều Vi hưng phấn thúc giục, “Em xem một cái.”

Khi ở Paris, Văn Cẩn Ngôn không cho nàng xem, thật tàn nhẫn.

"Aiz, chị tuổi già sắc suy, không xem chị mà xem nữ nhân khác." Văn Cẩn Ngôn chuyển máy ảnh, "Em có thấy chưa?"

Người mẫu bước đi thực sự rất đẹp, dáng người chuẩn, mặt sang trọng, biểu cảm bất cần đời, say say.

Một điều mà Lục Kiều Vi muốn suy ngẫm là trước đây khi không yêu Văn Cẩn Ngôn, nàng cũng không có hứng thú khám phá vẻ đẹp của nữ nhân.

Hiện tại nàng hiểu rằng khi làm đồ trang sức cho nữ nhân, chỉ cảm hứng và chủ đề thôi là chưa đủ, điều quan trọng nhất là thể hiện được sự quyến rũ của nữ nhân.

Một món đồ trang sức có giá trị khi nó được sưu tầm, nhưng khi được đeo trên người một nữ nhân, bày ra mị lực của nữ nhân thì nó là vô giá.

“Bạn gái chị nhìn chằm chằm vào nữ nhân khác rất lâu, còn nhìn một đám nữ nhân.” Văn Cẩn Ngôn thở dài, vẻ mặt chua chát sắp khóc.

Lục Kiều Vi hoàn hồn, nghiêm túc nói: "Không ai trong số những người mẫu này đẹp bằng bạn gái của em! Cho em xem bạn gái của em đi!"

Văn Cẩn Ngôn nói: “Bạn gái của em nói cô ấy tức giận, tạm thời không muốn xem em.”

Đây là lần đầu tiên Lục Kiều Vi thấy cô tức giận, kích động đến mức vén vạt áo lên nói: "Vậy em cởi ra, có nhiều người xem em như vậy, em còn rất ngượng ngùng."

Vừa nói, nàng vừa nghĩ đến gì đó, liền nói: "Thật giống phát sóng trực tiếp, phía sau chị có ai không? Nếu bị nhìn thấy sẽ rất xấu hổ."

Khi nàng nói đến đây, Văn Cẩn Ngôn híp mắt lại, nhìn về phía sau, sau đó đỡ tai nghe, gọi thư ký tới, nói: “Cô xem đi, tôi nghỉ ngơi một lát.”

“Được, lát nữa tôi sẽ gửi video cho ngài.” Thư ký nói.

“Không cần.” Văn Cẩn Ngôn đi vào thang máy.

Camera tối, Lục Kiều Vi có thể nghe được âm thanh, nàng rất hưng phấn, cố ý hét vào tai nghe: "Ai nha, lão bản đi đâu vậy? Nửa ngày không thấy thân ảnh lão bản ~ lão bản đi ra xem em đi!"

Giọng nói nhỏ nhẹ, này là lúc nàng vô tình nhấn vào phát sóng trực tiếp nghe được, streamer trong đó đang nói với giọng thủ thỉ, lúc đó nàng không hề rùng mình, nhưng không nghĩ tới sử dụng lại liêu nhân như vậy.

"Lão bản, lão bản~ tặng em một ít tiền đi!"

"Lão bản, lão bản, đừng ngại ngùng, em sẽ tâm sự với ngài ~~ Đêm khuya rồi, ngài có thấy cô đơn không? Có tâm sự gì nói cho em nghe đi, em có thể giúp ngài giải quyết vấn đề."

Lục Kiều Vi kêu, màn ảnh rung lên một chút, khuôn mặt Văn Cẩn Ngôn hiện ra trong màn hình lạnh lùng lãnh đạm, rất cấm dục, cô nói: “Bên chị đang là ban ngày.”

Thật mất mặt~

"Nhưng xác thực có một vấn đề, cần streamer hỗ trợ mới giải quyết được." Văn Cẩn Ngôn trầm giọng nói, cúi đầu bấm vào màn hình.

Không lâu sau, Lục Kiều Vi nhận được 5200 tệ từ Alipay.

"Oa oa oa! Lão bản thật hào phóng! Lão bản là người tốt! Nếu lão bản có vấn đề gì thì em sẽ giải quyết!"

Lục Kiều Vi vui vẻ thu tiền, đang suy nghĩ nên mua cái gì tốt cho việc quản lý tài chính, nàng chỉ bấm vào nhìn xem, sau đó nghe thấy Văn Cẩn Ngôn nói: “Vấn đề sinh lý, chị muốn nhìn streamer lấy lòng."

"..."

Còn có cái này sao?

Nàng chưa kịp nói xong thì “lão bản” bên kia lại nói: “Nếu em không biểu diễn tài nghệ, streamer đây là bán đứng sắc tướng sao?"

Mặt Lục Kiều Vi đỏ bừng.

Cái gì, cái gì?

Văn Cẩn Ngôn nói: “Em là streamer khiêu dâm sao?"

Những lời này nghe có chút quen tai, Lục Kiều Vi suy nghĩ một chút, ban đầu không phải nàng nghĩ Văn Cẩn Ngôn như vậy sao? Sau này mới biết Văn Cẩn Ngôn đang họp video.

Quá mang thù đi!

Thật tàn nhẫn!!!

"Streamer còn ở đó không?" Văn Cẩn Ngôn nói, "Chị có thể mua streamer nhảy thoát y với giá 520 không? Streamer còn đang buôn bán không?"

Lục Kiều Vi chưa kịp trả lời thì một thông báo khác đã đến: 13140

Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao lại có nhiều người làm công việc này như vậy, Lục Kiều Vi nói: "Đợi đã, cái khác em không biết, nhảy thì biết!"

“Alipay đã nhận được: 5.200 tệ!”

Lục Kiều Vi gần như choáng váng trước số tiền, nàng nghĩ nghĩ, tìm một cái giá đỡ rồi kẹp điện thoại lên, chất lượng hình ảnh ghi lại không được tốt.

Nàng cúi xuống vén váy ngủ lên, duỗi chân rồi cởi ở bên dưới.

Quá ngượng ngùng, nàng vội vàng ném quần lót lên ghế, cầm điện thoại chạy lên giường: “Được chưa?”

"Thanh toán Alipay: 8888 tệ."

Nhìn “lão bản” chính là hài lòng.

Lục Kiều Vi cũng rất hài lòng, đã trải qua khoái cảm kiếm được mấy chục nghìn một ngày, nhưng nàng chưa kịp cảm nhận xong thì một đợt mới lại ập đến.

"Streamer đừng mặc bất cứ thứ gì phía trên."

Sau đó tặng thưởng 2 vạn.

Lúc đầu cảm thấy mình đã kiếm đủ tiền, nhưng khi Lục Kiều Vi nhìn vào số tiền, nàng cảm thấy xuống biển cũng không có gì không tốt, xuống thì xuống! Dù sao cũng không phải là lần đầu!

Nàng đang định cởi ra thì đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, tắm xong nàng không thích mặc áo ngực, Lục Kiều Vi mím môi, muốn quỵt tiền.

Văn Cẩn Ngôn ngồi ở trên ghế văn phòng nhìn nàng, dáng vẻ nghiêm túc như đang làm việc, sau đó kết nối màn hình điện thoại với máy tính.

Ai có thể nghĩ đến giám đốc điều hành của DMD lại thực sự xem loại phát sóng trực tiếp này?

Lục Kiều Vi xấu hổ run chân nói: "Hôm nay đến đây thôi, hơn nữa hai vạn không đủ..."

Còn chưa dứt lời, một khoản thanh toán khác trị giá 3 vạn đánh tới.

"Em sẽ biểu diễn cái khác cho chị."

Lại thêm hai nghìn nữa, Văn Cẩn Ngôn kiên trì nói: "Chị chỉ muốn xem màn trình diễn kia thôi, không đươc sao? Chị báo cáo gian lận lừa tiền!"

"Được rồi được rồi, gấp gáp cái gì!" Lục Kiều Vi do dự một chút, chỉ có thể từ từ cởi ra, nàng rùng mình, nhất thời không biết nên che mình hay là che camera.

Cuối cùng nàng chạy lên giường, đắp chăn kín người.

Văn Cẩn Ngôn mở cửa sổ nhỏ gõ: [Streamer, trông em thật mẫn cảm, đây là buổi live đầu tiên của em sao? Ừm, trong phòng live chỉ có chị, độ nổi tiếng thật kém]

[Streamer có muốn kiếm nhiều tiền hơn không?]

Lục Kiều Vi không phục cười nói: “Haha, xem thường em phải không? Xem ví chị dày hay là eo em cứng. Vừa lúc chị coi tiền như rác, xem em có ép khô chị không!”

Tin tức hiện lên trên màn hình, rất có hiểu quả giống như trong phòng live, nàng đang chìm đắm trong ham muốn kiếm tiền, đột nhiên Văn Cẩn Ngôn tắt camera.

Trong một vùng tối như mực, chỉ có thể nhìn thấy Lục Kiều Vi.

[Streamer nên có tài nghệ biểu diễn, chị sẽ dạy cho em]

[Ngoan, đừng sợ, chị sẽ cho em tiền]

Lục Kiều Vi hoang mang, cho dù không nhìn thấy thao tác của Văn Cẩn Ngôn, nàng vẫn có thể nhìn ra được đôi tay của cô linh hoạt đến mức nào.

Làm giám đốc thì khác, vừa cho nàng tiền vừa dạy học, Lục Kiều Vi không biết nên gọi cô là người có tiền hay nói cô chuyên nghiệp.

Những lời nói liên tục vang lên: [Được rồi, streamer, làm theo những gì chị nói rồi tự mình luyện tập, chị sẽ cho em tiền]

Lục Kiều Vi thực sự không thể chống lại từng đợt tấn công của Văn Cẩn Ngôn, nhìn Văn Cẩn Ngôn rất đứng đắn.

Nàng đưa tay tắt màn hình.

Sau đó, lời nhắc chuyển tiền của Alipay trở nên điên cuồng.

1 vạn, 2 vạn, khi chuyển đến hạn mức Alipay của Lục Kiều Vi đã gần đến giới hạn thu vào, Văn Cẩn Ngôn liền gửi mấy chữ: [Muốn chơi nữa không?]

Là nữ nhân nhất định phải chơi!

Lục Kiều Vi đỏ mặt, lớn tiếng nói: "Lão bản, tối nay em nghe ngài!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.