Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 93



Lục kiều Vi hỏi Túc Vĩnh Ỷ lần nữa, nhưng Túc Vĩnh Ỷ không chịu nói gì, cô đứng dậy rời khỏi văn phòng.

Tourmaline dưa hấu vẫn còn ở trên bàn.

Trước đó Lục Kiều Vi rất ấn tượng với tourmaline này, hiện tại nhìn kỹ thì thấy nó không đẹp như vậy, bề mặt đã chuyển sang màu đen, nếu không được đánh bóng thì sẽ không thể hiện được bộ dáng đẹp nhất.

Đôi khi, đá thô trông đẹp hơn đá được đánh bóng, Lục Kiều Vi cũng thích thử thách kiểu thiết kế khó này, nàng thường xuyên khuyên khách hàng đánh bóng đá quý để chúng tỏa sáng thay vì chết dần.

Lục Kiều Vi là một người rất thực tế.

Tình cảm của mỗi người dành cho ai có thể không thay đổi, chỉ xem có gặp nhau hay không, đau hay không đau. Một hai năm, ba năm năm, thời gian trôi qua, khi nhìn lại, cảm giác đó cũng nhạt dần, liền sẽ thích người mới.

Nhưng nàng đếm trên đầu ngón tay, phát hiện Túc Vĩnh Ỷ và Cố Tinh Thần yêu đương ở cao trung, là mười lăm mười sáu tuổi, hiện tại bọn họ đã gần ba mươi tuổi.

Mười lăm năm a.

Mười lăm năm……

Thật sự sẽ có người thích một người mười lăm năm sao?

Văn Cẩn Ngôn thích nàng như vậy, mấy năm nay đã trải qua thế nào?

Lời nói của Túc Vĩnh Ỷ làm trong lòng nàng gợn sóng, bọt sóng ập vào bờ, nàng không thể bình tĩnh lại, uống mấy tách trà lạnh.

Buổi tối muộn, Khúc Thanh Trúc tới đưa văn kiện, hỏi: "Sao sắc mặt của cậu kém như vậy? Xảy ra chuyện gì ư?"

Lục Kiều Vi nhướng mày, kể cho cô nghe những gì Túc Vĩnh Ỷ đã nói, Khúc Thanh Trúc nói: "Sao lời nói của cô ấy nghe có vẻ cố ý vậy? Cô ấy có chuyện gì cần cậu hỗ trợ sao?"

"Ừm, cô ấy chính là cố ý khơi dậy lòng hiếu kỳ của mình." Lục Kiều Vi có thể nghe ra, Túc Vĩnh Ỷ đưa chủ đề này ra chỉ là để khiến nàng nghi hoặc, sau đó lại nghẹn không nói, là muốn cho Lục Kiều Vi giúp cô liên lạc với Cố Tinh Thần.

Chỉ là, cô ấy cũng rất kinh ngạc, có lẽ là không nghĩ tới Văn Cẩn Ngôn thực sự không đề cập đến chuyện trước kia, Lục Kiều Vi cũng thực sự không biết gì cả.

Tại sao Văn Cẩn Ngôn lại giấu kỹ như vậy?

Lục Kiều Vi nói: "Trước đây chị ấy dùng lý do đều đúng lý hợp tình, mình không nghĩ sâu, hơn nữa mình thật sự không nhớ rõ chị ấy, chị ấy muốn giấu tôi thật sự rất dễ dàng."

"Ừm, cậu quá dễ mê mang, cô ấy tính kế cậu, cậu liền ngây ngốc mà mắc bẫy." Khúc Thanh Trúc nghiêm túc nhận xét nàng.

Lục Kiều Vi vặn lại: "Cũng không thể nói như vậy, mình vẫn có thể nhìn ra một chút, chỉ là vì giữa những người yêu nhau, nhìn thấu không nói toạc, nói toạc không nhìn thấu, như vậy mới có thể yêu đương lâu dài."

Khúc Thanh Trúc tặc lưỡi hai cái, nói: "Cậu đều đã nói ra triết lý trong tình yêu rồi, vậy cậu định làm gì? Đi hỏi Văn Cẩn Ngôn sao?"

“Không hỏi chị ấy.” Lục Kiều Vi suy nghĩ suốt buổi sáng, luôn cảm thấy Văn Cẩn Ngôn đang giấu nàng chuyện gì đó, liền nói: “Mẹ chị ấy đến tìm chị ấy, chị ấy trở nên có chút nhạy cảm, mình đang nghĩ cách khác.”

Nàng đang nói chuyện thì điện thoại reo, Lục Kiều Vi nhìn tên, thấy là Văn Cẩn Ngôn gọi tới, hỏi nàng ăn cơm chưa, có muốn ăn trưa cùng không.

Không có đủ thời gian, đi đi về về cũng phiền phức, hiện tại lại là mùa hè, thời tiết càng ngày càng nóng, cảm giác buồn ngủ ập đến nhanh chóng, Lục Kiều Vi nói mình muốn nghỉ ngơi.

Đến giờ ăn cơm, Lục Kiều Vi đang định đi cùng Khúc Thanh Trưc, đến cửa liền gặp Thích Nhất Hoan, Thích Nhất Hoan đang ngồi ở sô pha trong phòng tiếp khách chơi điện thoại, bên cạnh là hộp cơm trưa, nghe giọng nói của hai người liền vẫy tay chào hỏi.

Lục Kiều Vi cười nói: "Chị đây là coi phòng làm việc của tôi như nhà ăn sao? Còn thường xuyên đến đây, không tốt lắm đâu."

Thích Nhất Hoan nói: “Không phải xem như nhà ăn, tôi đây là xem nơi này như nhà của mình.” Nàng gõ hộp, nhìn Khúc Thanh Trúc nói: “Chúng ta cùng ăn đi, ăn một mình có chút cô đơn.”

Khúc Thanh Trúc cau mày, nghiêm túc nói: "Về sau cô không có việc gì thì đừng chạy tới đây, đây là nơi làm việc."

“Ai nói tôi không có việc gì?” Thích Nhất Hoan nói: “Tôi đến đưa đơn cho hai người.” Nàng mở hộp gấm tầng thứ nhất, lấy một tập văn kiện đưa cho Khúc Thanh Trúc, nói: "Đây là thông tin liên lạc của các tiểu thư nhà giàu cùng một ít phú bà thường xuyên tới quán bar của tôi, gần đây họ đều muốn làm đồ trang sức, hai người có thể an bài."

Khi khai trương, Lục Kiều Vi nhận được đơn, Thích Nhất Hoan nói đây là quà chúc mừng, những người bạn mà nàng biết đều rất hào phóng, lại không có chút kiêu ngạo, sau khi thiết kế hơn mười bộ, công ty đã kiếm được 5-60 vạn.

Lục Kiều Vi nói cảm ơn, nhận lấy túi đựng văn kiện.

Thích Nhất Hoan lại nói: "Tôi có thể đến đây mỗi ngày được không? Nếu không thì hai người an bài cho tôi vị trí nào đó đi, tôi sẽ làm công cho hai người."

"Quán bar của cô không mở à?" Khúc Thanh Trúc hỏi.

“Mở, sao lại mở?” Thích Nhất Hoan đứng dậy đi theo bọn họ đi xuống nhà ăn phía dưới dùng cơm, sau đó nghiêm túc suy nghĩ nói: “Nếu không, tôi mở thêm một quán bar ở chỗ hai người đi?”

"Tôi cho cô một kiến nghị." Khúc Thanh Trúc nói: "Cô dứt khoát mở quán bar trước phòng làm việc của chúng tôi đi, để nhân viên của chúng tôi mỗi ngày đến chỗ cô nhảy Disco, cô cảm thấy thế nào?"

Thích Nhất Hoan rất muốn nói "hay lắm", nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Khúc Thanh Trúc, nàng chỉ có thể thở dài nói: "Mặc dù hiện tại không thể thực hiện được, nhưng mộng tưởng vẫn là có thể. Nếu một ngày nào đó chúng thành hiện thực, nói không chừng tôi còn chưa mở cửa hàng ở đây thì cô đã trở thành đồng nghiệp của tôi rồi”.

Cuối cùng nàng nhẹ nhàng nói thêm, giọng nói phất vào tai Khúc Thanh Trúc: “Đúng không, lão bản nương, ý của em thế nào."

"Tôi không thích người ta gọi tôi là lão bản nương, hơn nữa nếu cô nghĩ đến lão bản nương ở chỗ chúng tôi thì hỏi ý tứ của Văn tổng trước đã."

"Vậy em là tỷ tỷ của tôi? Tỷ tỷ... muội muội nhớ chị."

"Khụ..." Lục Kiều Vi tìm một chỗ ngồi xuống nói: "Có thể chú ý tới hình tượng một chút được không? Già đầu rồi sao còn gọi tỷ tỷ như trẻ con vậy?"

Thích Nhất Hoan vừa định nói chuyện, nàng đột nhiên bị đá một cước, nàng phì lá gan kẹp chặt cái chân đã công kích mình, nói: “Em với Cẩn Ngôn đã làm chuyện gì rất có hình tượng sao? Đừng quá trái lương tâm nha!”

Lục Kiều Vi thở dài một hơi, hóa ra cẩu lương là mùi vị này, sớm biết đã gọi Văn Cẩn Ngôn tới.

Đang suy nghĩ, nàng cảm giác có người đá mình, nàng tưởng là vô tình chạm vào, nghiêng người đi nhìn, mới nhìn thoáng qua dưới gầm bàn liền sợ ngây người.

Chết tiệt.

Thực sự, trên bàn ăn có một vài người tỏ ra nghiêm túc, làm như kẻ thù, nhưng lại ngầm kẹp chân nhau, haha.

Hai người kia cũng thật phóng đãng, chân dài của Thích Nhất Hoan bị kẹp giữa quần tây của Khúc Thanh Trúc, giống như mỹ nhân xà, quấn chặt không bỏ.

Nhưng hai người kia lại làm như không có chuyện gì, Khúc Thanh Trúc cúi đầu ăn cơm, an tĩnh, ưu nhã, còn cấm dục. Lục Kiều Vi chống trán nhìn Thích Nhất Hoan đối diện, Thích Nhất Hoan mỉm cười, không ngừng ném mị nhãn.

Lục Kiều Vi cảm thấy chính mình không bao giờ có thể nhìn thẳng vào hai người họ nữa, quá phóng đãng, mối quan hệ giữa hai người này chắc chắn không phải là hai ngày có thể luyện thành.

Bữa cơm gần xong, Lục Kiều Vi hỏi: "Thích Nhất Hoan, tôi muốn hỏi chị một chuyện, chị có biết trước đây Văn Cẩn Ngôn từng tham gia những cuộc thi nào không?"

Thích Nhất Hoan gật đầu, “Cậu ấy từng tham gia một vài cuộc thi thiết kế, nhưng giữa đường lại dừng thi, cậu ấy thường xuyên như vậy, làm việc gì cũng dựa vào tâm tình, nếu tâm tình tốt thì sẽ chơi nhiều hơn, không thích liền bỏ giữa chừng."

"Có phải là cuộc thi Ngôi sao thế kỷ không? Cuộc thi trong nước được tổ chức vào tháng sáu hoặc tháng bảy, chỉ có ba suất được xuất ngoại đi thi."

"Tôi nhớ không rõ lắm, hình như là cuộc thi mùa hè, rất nóng, loại nghệ thuật này tôi không chịu nổi, tôi nhớ là cậu ấy đã về vào mùa đông." Thích Nhất Hoan nói: "Sau này cậu ấy cũng không học thiết kế nữa, đổi lại làm thẩm định đá quý, bởi vì đi du học là để học cái này.”

Lục Kiều Vi nhớ rõ ngay từ đầu đây là cuộc thi cấp tỉnh, những người đứng đầu sẽ được lên các tỉnh khác để tiếp tục tranh tài, cuộc thi mùa đông vừa lúc là cuộc thi ngoài tỉnh, nếu lúc này Văn Cẩn Ngôn từ bỏ cuộc thi, hai người thực sự chưa gặp qua.

Khó trách nàng không có ấn tượng với Văn Cẩn Ngôn.

"À đúng rồi."

Thích Nhất Hoan lại nói: “Tôi nhớ cậu ấy thường xuyên xin nghỉ, khi đó Túc Vĩnh Ỷ cũng đang tham gia cuộc thi thời trang, Túc Vĩnh Ỷ có một cô bạn gái là người đứng đầu trong khu vực thi của bọn họ. Túc Vĩnh Ỷ thường lôi kéo cậu ấy đi xem thi đấu, nghe nói gần đây Túc Vĩnh Ỷ đang điên cuồng tìm lại nữ nhân này."

Lục Kiều Vu cũng kiểm tra qua, cuộc thi thiết kế thời trang của Túc Vĩnh Ỷ là cuộc thi do các công ty cao cấp tổ chức để tìm kiếm các thiết kế sư tài năng.

Mặc dù cùng thi đấu ở thủ đô nhưng hai nơi lại cách xa nhau, chẳng lẽ Túc Vĩnh Ỷ đang lừa nàng? Cũng không phải... Vẻ mặt kinh ngạc của Túc Vĩnh Ỷ là thật, cô ấy cũng hoài nghi tại sao Văn Cẩn Ngôn lại không nói cho nàng biết về chuyện yêu thầm của chính mình, chuyện này không có khả năng là giả được.

"Chị có cảm thấy trước kia Văn Cẩn Ngôn đã biết tôi không?"

Thích Nhất Hoan chống cằm nhìn nàng: “Thành thật mà nói thì rất có khả năng, nếu không thì tại sao cậu ấy vừa về nước lại bị em hấp dẫn được? Hơn nữa, những thủ đoạn của em đều không đủ xem, quá không chất lượng lại quá vụng về..." Cảm giác được vẻ mặt của Lục Kiều Vi có chút đáng sợ, nàng thấp giọng lẩm bẩm vài câu, Lục Kiều Vi đã ở bên cạnh Văn Cẩn Ngôn lâu như vậy, cũng không học được nhiều thủ đoạn, nhưng thật ra nàng đã học được rất nhiều kỹ năng dọa người.

Thích Nhất Hoan trái lương tâm nói, “Em vẫn là rất đáng yêu, cậu ấy thích em cũng là chuyện bình thường, nói không chừng một ngày nào đó em đáng yêu tới cậu ấy, sau nhiều năm gặp lại, trái tim cậu ấy liền bùng cháy”.

Lục Kiều Vi nghiêm túc nói: "Thích Nhất Hoan, kỳ thực chị cũng không khá hơn là bao, nhìn thì có vẻ lão làng, nhưng thực tế cũng là người mới."

"Tôi là người mới? Haha?" Thích Nhất Hoan cười.

Cô một câu tôi một câu, sắp bắt đầu nháo lên.

Khúc Thanh Trúc vỗ bàn, nghiêm túc hỏi: “Tay mơ hai người mổ nhau có thú vị không?”

"Có!"

Hai người đồng thanh nói, nhưng lại cảm thấy như đang thừa nhận mình tay mơ, đều xấu hổ, Lục Kiều Vi lẩm bẩm: "Ai tay mơ? Mình là chuyên gia thạo nghề."

Thích Nhất Hoan hất tóc, mị hoặc mà phong tình, cười hỏi: “Chuyên gia thạo nghề buôn bán thức ăn sao?”

Thích Nhất Hoan há miệng thật sự quá phiền người, Lục Kiều Vi tức giận nói: "Chị chờ đó, tôi sẽ trả thù."

"Ồ haha ​​~ em trả thù tôi, em còn có thể trả thù thôi thế nào, kêu bạn gái em đánh tôi ư?" Thích Nhất Hoan khiêu khích nói.

Khúc Thanh Trúc ngắt lời nàng, nói: "Cô ấy sẽ giết chết cô."

"..."

Thích Nhất Hoan sửng sốt một lát, cảm giác được một cỗ chấn động từ sâu trong tâm hồn.

Nàng vội vàng nói: “Vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi, ngàn vạn lần đừng so đo với tôi.” Nói nửa ngày cũng không thấy Lục Kiều Vi có ý định buông tha nàng, nàng nghĩ ra một chiêu khác, nói: "Tôi mang em đi ăn dưa, em có muốn biết tại sao Túc Vĩnh Ỷ lại chia tay bạn gái không?"

Lục Kiều Vi nhướng mày, tỏ ra hứng thú.

Thích Nhất Hoan nói: "Là như vầy, không phải Túc Vĩnh Ỷ đã xuất ngoại sao? Chỉ xuất ngoại thôi cũng không có vấn đề gì, chắc chắn bạn gái của cậu ấy sẽ đợi cậu ấy. Nhưng lại nảy sinh vấn đề, lúc trước bạn gái của cậu ấy lần đầu tiên giành chiến thắng trong cuộc thi, cũng có cơ hội xuất ngoại, là vì cậu ấy mới ở lại”.

Khi đó, bạn gái của Túc Vĩnh Ỷ, hiện tại là Cố Tinh Thần, là người đứng đầu trong cuộc thi thiết kế, rất nhiều công ty danh tiếng đã mời nàng, cử nàng đi du học.

Cố Tinh Thần tham gia cuộc thi chỉ vì cơ hội này, muốn vào đại học nước ngoài để thể hiện tài năng, nhưng nàng lại đang yêu đương với Túc Vĩnh Ỷ, muốn ở bên cạnh Túc Vĩnh Ỷ mà tàn nhẫn từ chối cơ hội này, tính toán xuất ngoại dựa vào nỗ lực của chính mình.

Ai biết được trời không chiều lòng người, nhà của Túc Vinh Ỷ cũng không có ý định cho cô tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học mà muốn đưa cô đi du học, vòng đi vòng lại, Túc Vĩnh Ỷ đành phải rời đi.

Lục Kiều Vi hỏi: "Mặc dù kết cục rất kịch tính, nhưng Túc Vĩnh Ỷ có thể đi trước, Cố Tinh Thần sau có thể thi đỗ rồi đi sau, hẳn là Cố Hành Thần có thực lực này."

“Kế hoạch ban đầu là như thế, nhưng giữa chừng lại xảy ra chuyện, có lẽ là do ba mẹ hai người phát hiện ra bọn họ yêu đương, ba mẹ hai bên đều không đồng ý, nháo lên rất căng thẳng, bất quá bọn đều không chọn cách buông tay."

Thích Nhất Hoan nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, Túc Vĩnh Ỷ bị ba mẹ kéo đến sân bay, cô bám vào lan can, không ngừng chờ đợi Cố Tinh Thần, cuối cùng đều không chờ được một bóng người.

"Tôi nhớ tới Văn Cẩn Ngôn nói Cố Tinh Thần đổi tên."

"Ừm, đã đổi tên, trước kia tên là Hứa Tinh Nguyệt. Tôi còn khá tò mò tại sao Cố Tinh Thần trốn người còn đổi cả họ tên, cũng khó trách Túc Vĩnh Ỷ trở về không tìm thấy cậu ấy."

"Hứa Tinh Nguyệt?" Lục Kiều Vi luôn cảm thấy cái tên này rất quen, nhưng nhất thời không nhớ ra, nàng hỏi: "Cô ấy đổi sang họ mẹ sao? Hay trong nhà cô ấy xảy ra chuyện gì nên sau đó hai người họ không liên lạc được?"

“Sau đó, tôi nghe nói Hứa Tinh Nguyệt đã lấy tiền của nhà Trúc Vĩnh Ỷ, muốn đoạn tuyệt quan hệ với cậu ấy. Lúc trước tôi xuất ngoại đi thăm bọn họ, vừa lúc ba mẹ của Túc Vĩnh Ỷ cho cậu ấy xem thông tin chuyển tiền, cho vài trăm vạn, Hứa Tinh Nguyệt đều lấy."

"Túc Vĩnh Ỷ liền rất hận Hứa Tinh Nguyệt, cảm thấy Hứa Tinh Nguyệt đã vứt bỏ cậu ấy, nên vẫn luôn sống ở nước ngoài phát triển, không bao giờ trở về."

“Vậy tại sao Túc Vĩng Ỷ lại đột nhiên trở về tìm cô ấy, còn không thể tìm được cô ấy?” Lục Kiều Vi mở chiếc hộp trong túi ra, bên trong là viên tourmaline dưa hấu.

Thích Nhất Hoan ồ một tiếng, cầm lên xem, rên rỉ, nói: "Đây là Hứa Tinh Nguyệt tặng cho cậu ấy, lúc trước cậu ấy còn khoe khoang rất lâu. Tôi nghĩ cậu ấy trở về chủ yếu là vì Cẩn Ngôn, lúc trước Cẩn Ngôn xuất ngoại du học, cô ấy liền rất hâm mộ, cũng muốn đi học chuyên sâu, ai cũng đều có thể nhìn ra, chẳng qua là lựa chọn giữa bạn gái và tương lai nên vẫn luôn không đưa ra quyết định. Nói đến đây, thực sự, tôi cảm thấy cậu ấy thật tra, hủy hoại một lần cơ hội của người khác, chính mình sạch sẽ rời đi, người khác lấy được trăm vạn thì sao? Trăm vạn có thể mua được cái gì? Thậm chí còn không đủ mua một căn nhà, nếu Hứa Tinh Nguyệt từ bỏ xuất ngoại, rất có khả năng là từ bỏ cả đời."

“Muốn xin tôi mấy trăm vạn tôi liền cho, về sau toàn bộ số tiền tôi kiếm được đều cho bạn gái của tôi, toàn bộ số tiền tiết kiệm của tôi cũng sẽ đưa cho cô ấy. Nếu ba mẹ tôi cho bạn gái tôi mấy trăm vạn, tôi đây đều ném đi, này có phải ăn mày đâu, đây là coi thường ai? Lúc đó tôi không nhịn được mà nói mấy câu, Túc Vĩnh Ỷ lại nói tôi không hiểu, nói Hứa Tinh Nguyệt lừa cậy ấy. Sau này, mối quan hệ của tôi với cậu ấy không tốt, tôi không thích cách cậu ấy giải quyết chuyện đó, không thể đi chung đường”.

Cũng đừng nói, nếu Thích Nhất Hoan không nói lời này, Lục Kiều Vi cũng có ý nghĩ giống như Túc Vĩnh Ỷ, lấy tiền liền vứt bỏ bạn gái, có thể thấy được nàng ấy không yêu bạn gái nhiều như vậy.

Tuy nhìn Thích Nhất Hoan không đáng tin cậy, nhưng lời nói của nàng lại khá đáng tin cậy, trực tiếp kéo Lục Kiều Vi suy nghĩ lại, có lẽ trong nhà Cố Tinh Thần đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không nàng ấy lấy tiền làm gì?

Tại sao không hỏi lại không kiên trì?

Yêu nhau như vậy, nói từ bỏ liền từ bỏ, thực sự bỏ được sao.

Lục Kiều Vi nói: "Chị cũng khá tốt, rất đáng tin cậy, tôi quyết định sẽ không trả thù chị nữa."

Thích Nhất Hoan mang ơn đội nghĩa nói: "...Vậy tôi đây cảm ơn em."



Buổi tối, Văn Cẩn Ngôn tan làm đến đón Lục Kiều Vi, thấy bộ dáng tâm sự nặng nề của nàng, cô hỏi: "Sao vậy? Công việc có nơi nào không vừa lòng sao? Có thể nói cho chị nghe một chút được không?"

"Cũng không có gì, chỉ là em gặp được một thiết kế, tourmaline dưa hấu, đá thô, yêu cầu em thiết kế một chiếc vòng cổ theo hình dáng hiện tại của nó."

Khi Lục Kiều Vi thiết kế thường gặp loại đá này, thực ra thiết kế rất dễ dàng, lần này thiết kế đá nguyên bản, trước hết hình dạng của đá nguyên bản không đều nên việc khảm rất rắc rối.

Điểm quan trọng nhất là rất khó để thiết kế đẹp mắt, giống như lấy một đoạn dây sắt rỉ sét, tới kêu nàng thiết kế, sử dụng hình dáng hiện tại của nó để thể hiện bộ dáng đẹp nhất vậy.

Kỳ thực, ngâm nó vào nước thuốc, biến nó thành một sợi dây mới chẳng phải tốt hơn sao? Aiz, hà tất gì phải làm khó chính mình, cũng làm khó thiết kế sư.

Văn Cẩn Ngôn nói: "Em có thể hỏi cô ấy chuyện sâu sắc nhất trong ký ức, hoặc là cái gì đó khó quên nhất. Tourmaline còn được gọi là 'đá ước nguyện', thường được mang theo ước nguyện đi tặng người khác, có thể thiết kế theo ước nguyện."

"Hỏi cũng vô dụng, ước nguyện giữa hai người yêu nhau chẳng phải là hai câu kia sao? Chúng ta muốn ở bên nhau, cả đời không rời xa." Lục Kiều Vi thở dài, "Bộ dáng tình yêu tốt đẹp nhất là khi nói lời âu yếm cùng hứa hẹn, đương nhiên sau khi chia tay cũng là khoảnh khắc tàn khốc nhất, bởi vì chính mình là một kẻ ngốc, đang tin một kẻ lừa đảo."

"Oa, Đại Mãnh của chúng ta trở thành thần tình yêu rồi."

"Không phải, là thần tình yêu chuyên nghiệp nha~"

Xe dừng ở trong sân, hoa bách hợp cùng hoa hồng được che bằng tấm nhựa, Lục Kiều Vi ngồi xổm trên mặt đất nhìn vào bên trong, nàng đặc biệt trồng một ít nụ hoa, trong thời gian ngắn sẽ nở hoa.

Nhìn bông hoa nhỏ yếu này, Lục Kiều Vi thật sự không đành lòng, cân nhắc sau này mình không nên làm cầm thú, phải trân trọng những bông hoa, chăm sóc chúng thật tốt.

Sau khi thưởng thức xong, nàng vỗ tay rồi trở về phòng.

Buổi tối Văn Cẩn Ngôn xem báo cáo, Lục Kiều Vi ôm máy tính, trên máy tính mở hai cửa sổ, một là Túc Vĩnh Ỷ, một là Cố Tinh Thần, nàng ghép hai cửa sổ lại với nhau.

Nàng gửi tin nhắn cho Cố Tinh Thần: [Hôm nay Túc Vĩnh Ỷ đến tìm tôi thiết kế, một loại tourmaline dưa hấu, nghe nói trước đây cô đã tặng cho cô ấy]

Trạng thái gõ phím ở góc trên bên phải kéo dài rất lâu, không có tin nhắn gửi tới, lại không hoạt động, Lục Kiều Vi lại nhắn: [Tôi muốn hỏi cô ấy vài chuyện, cho nên tôi tìm cô nói chuyện phiếm]

Lục Kiều Vi nói: [Tôi có thể cho cô một ít kiến nghị không? Có lẽ cô trốn tránh cô ấy là vì chưa hoàn toàn buông bỏ, nếu cô thực sự muốn buông, chẳng phải là nên gặp cô ấy, nói rõ những chuyện cần nói sẽ tốt hơn sao?]

[Bất kể là ủy khuất, hiểu lầm hay xin lỗi, cứ giáp mặt nói ra, trước kia cùng hiện tại, hai người không còn nợ gì nữa, chia tay cũng có thể tiêu sái bắt đầu mối quan hệ mới]

Sau khi gửi đi, Lục Kiều Vi đi vẽ một lúc, khi nàng quay lại, Cố Tinh Thần đã trả lời tin nhắn, nói: [Cô muốn hỏi chuyện trước kia của Văn Cẩn Ngôn sao? Có lẽ tôi biết một chút]

Lục Kiều Vi trả lời: [Tôi muốn biết mọi thứ về chị ấy, bao gồm cả lý do tại sao chị ấy thích tôi, những năm xuất ngoại chị ấy đã trải qua như thế nào, thích một người quá khó khăn, tôi muốn hiểu chị ấy]

Cố Tinh Thần: [Đúng là thích một người rất khó, có đôi khi còn phải trả cái giá rất đắt]

Lục Kiều Vi biết nàng ấy đang nói chính mình.

Vấn đề tình cảm rất khó để người khác an ủi.

Ước chừng nửa giờ sau, Cố Tinh Thần trả lời: [Hôm nay cảm ơn cô đã nói cho tôi hiểu, tôi sẽ gặp cô ấy, lại đợi mấy ngày nữa đi, mấy ngày nay tôi rất bận]

Nàng cùng Cố Tinh Thần nói chuyện khách khí như vậy, đổi lại là Khúc Thanh Trúc, nàng vừa mở miệng đã bắt đầu mắng nàng, nhiều năm như vậy, còn tìm cái rắm, qua mười lăm năm, tới bị đánh sao?

Sau khi mắng trong lòng, Lục Kiều Vi gửi ảnh chụp màn hình cho Túc Vĩnh Ỷ, nói: [Tôi đã giúp chị tranh cơ hội, tôi phải nói cho tôi biết chuyện của Văn Cẩn Ngôn, tôi rất ghét người khác tính kế tôi]

Nói như vậy cũng không đúng, nàng bổ sung thêm: [Trừ Văn Cẩn Ngôn]

Túc Vĩnh Ỷ lập tức trả lời: [Được, cảm ơn cô]

Lục Kiều Vi nói: [Cô còn cần thiết kế tourmaline dưa hấu không?]

Túc Vĩnh Ỷ: [Cần, phiền toái cô]

Còn biết phiền toái a.

Lục Kiều Vi tắt máy tính, dựa vào ghế sô pha, khoanh chân nằm ngửa chờ Văn Cẩn Ngôn từ thư phòng đi ra, sắc mặt Văn Cẩn Ngôn rất uể oải.

“Chị sao vậy?” Nàng quan tâm hỏi.

“Chị tới cái kia, aiz, hôm nay không thể thỏa mãn em.” Văn Cẩn Ngôn sờ sờ chân nàng, vẻ mặt phiền muộn.

Lục Kiều Vi không phải là người cuồng sắc tình, nàng đứng dậy để Văn Cẩn Ngôn nằm xuống, đi xuống lầu rót nước ấm chườm lên bụng Văn Cẩn Ngôn.

Văn Cẩn Ngôn bị đau bụng kinh, sắc mặt đều tái nhợt, nàng xoa xoa bụng Văn Cẩn Ngôn nói: “Ngày mai chị xin nghỉ đi, đừng đi làm, em sẽ pha cho chị một cốc nước đường đỏ, quên đi, lát nữa em sẽ đi mua."

"Nước đường đỏ không có tác dụng giảm đau, giúp chị lấy thuốc đi. Aiz, lúc về còn khá tốt, có lẽ buổi tối ăn mấy món lạnh, liền bắt đầu khó chịu." Văn Cẩn Ngôn thở dài, nước mắt lưng tròng, trán đổ mồ hôi lạnh.

Lục Kiều Vi vừa chuẩn bị đi ra ngoài, nàng nhìn thấy phu nhân Jones, trên tay phu nhân Jones cầm một cái ly và vài miếng thuốc dán.

Phu nhân Jones nói: “Đưa cái này cho con bé, nước ấm không có tác dụng đâu”.

"Cảm ơn dì."

Lục Kiều Vi do dự không biết có nên cho bà vào hay không, nhưng phu nhân Jones liền xoay người rời đi, đưa cho nàng mấy miếng dán, Lục Kiều Vi ngửi thấy mùi thuốc trong ly, hẳn là thuốc giảm đau.

Nàng lấy dán vào bụng Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn uống cạn ly, thuốc còn chưa có tác dụng, cô nhíu mày nằm xuống.

Văn Cẩn Ngôn cả đêm ngủ không ngon, sáng sớm tỉnh dậy làm nũng nói với Lục Kiều Vi bụng của cô mềm, nhưng khi xuống lầu ăn cơm, cô ngồi thẳng, trước mặt người khác cũng không yếu đuối như vậy.

Phu nhân Jones múc cháo cho hai người, thấp giọng nói với Lục Kiều Vi: "Ta sẽ chăm sóc cho con bé, nếu con bận việc thì đi đi."

Hôm qua Lục Kiều Vi đã xin nghỉ phép, nàng liếc nhìn Văn Cẩn Ngôn đang thổi cháo, không nghe thấy tiếng trả lời, phu nhân Jones có vẻ có chút thất vọng.

Văn Cẩn Ngôn nói: “Không cần, con có thể tự chăm sóc mình.”

Phu nhân Jones cúi đầu ăn cháo.

Ăn xong bát cháo, Văn Cẩn Ngôn lại nói một câu: "Em đi làm đi, hôm nay chị khỏe hơn nhiều rồi."

“……a, được.”

Còn nói Văn Cẩn Ngôn lạnh nhạt, rõ ràng Văn Cẩn Ngôn chỉ là một cái kẹo mềm, Lục Kiều Vi muốn ôm cô hôn hai cái.

Lục Kiều Vi vừa mới ăn cháo xong, trong nhà lại có người nên chỉ đành đi làm, lúc rời đi nàng sờ sờ tóc Tiểu kẹo mềm nói: “Đợi em về nha.”

Nàng lại vẫy tay chào phu nhân Jones, nói: "Tạm biệt dì."

Phu nhân Jones mỉm cười.

Lục Kiều Vu không có đi làm, hôm qua nàng đã hẹn Túc Vĩnh Ỷ, nàng hít một hơi thật sâu, giống như ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của hoa.

Hẳn là hoa nở ngoài sân.

Lục Kiều Vi lại hít một hơi, sợ câu chuyện nghe được từ Túc Vĩnh Ỷ sẽ làm nàng khổ sở, tình yêu thầm kín hơn mười năm sẽ có chút chua xót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.